Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

10:27 sáng – 03/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 2 tại dualeotruyen. 

Nam Cung tuyệt đối không phải là không có mị lực. Bộ dạng cậu như cô gái thanh tú, cũng có người theo đuổi. Không công tịnh tịnh, tiêm tinh tế tế. Ở mặt ngoài không cần nói nhiều, tất nhiên là khéo léo.

Nay Nam Cung là sinh viên năm thứ hai khoa tiếng Trung của một đại học trọng điểm.

Nếu nói tên của cậu, kia thật đúng là náo loạn không ít chê cười. Nhớ rõ ngày đó đến đại học báo danh…

Đăng ký chỗ. Một học tỷ dáng vẻ như nữ hài tử hỏi:

“Tính danh?”

“Nam Cung.”

“Tên?”

“Đã kêu Nam Cung.”

“Ta là hỏi ngươi tên!” Học tỷ rõ ràng có điểm không kiên nhẫn.

“Ta họ Nam, danh Cung.”

Học tỷ liền hóa đá.(*)

Hôm nay sáu tiết, Nam Cung về trở về nhà. Cha của Nam Cung ở Nhật Bản công tác, mẹ Nam Cung là vì chiếu cố, sau khi Nam Cung học xong đại học liền sẽ đưa sang ở tại Nhật Bản. Vì thế Nam Cung ở tại nhà bà ngoại. Kỳ thật có thể nói Nam Cung từ nhỏ đến lớn chính là đều do bà ngoại nuôi dưỡng.

Mở sách bút ra, Nam Cung ngã vào trên giường không ngừng ấn nút di động trong tay. Nhẹ nhàng trút một tiếng thở dài.

Nhìn số của Trình Giai, di động vĩnh viễn không có khả năng quay xong.

Nhìn tới số của mình, di động cũng không có dừng lại.

Nhưng là. Hắn không có chủ động tới tìm ta.

Nam Cung yên lặng nghĩ.

Cậu đứng dậy, không ngừng dùng thử dấu ngắt cuộc gọi, số của Trình Giai cứ lần lượt xóa mất rồi lại lần lượt xuất hiện.

Mơ tưởng ta chủ động gọi ngươi. Nam Cung nhìn chằm chằm màn hình bĩu môi hừ lạnh. Nhưng vẫn là nhịn không được mà gọi đi, đối với cái kia một chút bỗng nhiên ngẩn người.

Hừ. Lại là một tiếng hừ lạnh.

Thời điểm vừa mới bắt đầu, vĩnh viễn đều là Trình Giai tìm đến Nam Cung trước, Nam Cung cũng hiểu được có thể là ngay từ đầu Trình Giai đối với cậu rất tốt, vì thế cậu bị làm hư, nhưng là đối với hiện tại lãnh đạm lại hoàn toàn không chấp nhận được.

Trước đó một thời gian, Trình Giai còn lái xe tới đón Nam Cung tan học, cùng nhau ăn cơm chiều sau đó…… Ân.

Hắn hiện tại đang làm cái gì chứ, có khi nào là đang vẽ?

Nam Cung ở trên giường lăn lăn cái thân, nhớ tới Trình Giai lần đầu tiên đón cậu ở trường. Ngày đó cũng bình thường không có dấu hiệu gì, năm tiết buổi chiều cùng khóa đầu tiên, trước khi tan học 5 phút, Nam Cung nhận được tin nhắn của Trình Giai “Ta chờ ngươi ở cửa”. Mới vừa đi đến cổng trường liền nhìn thấy trước mắt là một chiếc xe thể thao màu đỏ, Trình Giai đeo kính đứng dựa cửa xe. Nhìn đến Nam Cung đang chớp mắt kinh ngạc, Trình Giai nở nụ cười, nhưng Nam Cung tin rằng ánh mắt sau cặp kính kia chắc chắn vẫn mang cái vẻ trêu tức như trước.

Ngày đó hắn dẫn cậu đi hóng gió. Nam Cung thích cảnh đêm thành thị, phồn hoa mà thối nát. Khu phố trung tâm mới lên đèn, đèn đuốc huy hoàng, những tòa nhà cao tầng với đèn led sáng rực rỡ khắp nơi. Ngợp trong vàng son khắp nơi sênh ca. Nam Cung nhìn tòa nhà thương mại lớn lộ ra nhiều ánh sáng màu vàng điểm điểm, có chút không hợp lẽ?? Đồng hồ điểm 8 giờ, sớm nên tan tầm, người ở bên trong còn lại chắc là tăng ca, những người này tối đến nhớ nhà, bọn họ nhất định nghĩ đến khi ở trong nhà cùng người thân, cùng mẹ hâm lại đồ ăn. Về sau phải chăng ta cùng bọn họ cũng sẽ giống nhau, mỗi lần Nam Cung đều đã nghĩ như vậy.

Phồn hoa ban đêm luôn làm cho Nam Cung đáy lòng rỉ ra một nỗi đau thương, cậu là kẻ đa sầu đa cảm mà chính cậu cũng thừa nhận. Không phải không có nhà, nhưng là luôn thiếu đi sự ấm áp. Đều muộn rồi, vì cái gì thành thị này có thể nhộn nhịp như trước. Cậu là cái loại gì, chỗ nào là chỗ cho cậu dung thân. Không phải trường học, không phải ký túc xá, không phải ở nhà bà ngoại tuổi đã già,… Cậu không cùng loại với ban đêm, mà như vậy ban đêm đồng dạng cũng không thuộc cùng loại với chính mình.

Có lẽ sự cô đơn làm Nam Cung sợ hãi, cậu cần một người cầm tay, cần một người để dựa vào một chút. Nam Cung nghiêng đầu, nhìn Trình Giai khẽ mỉm cười. Xe dừng lại, Trình Giai đi đến gần Nam Cung nghiêng người hôn cậu.

Có lẽ ở trong mắt Nam Cung hạnh phúc chính là như vậy đi.

___________________

(*) Ta kì thực đầu óc còn có chút hạn chế, nhất thời không hiểu đc phản ứng tuyệt vời của tỷ tỷ kia trước cái tên của tiểu Cung ==”

Hiện tại chỉ có một nguồn duy nhất nói Nam Cung là tên một thành phố của tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc == (nguồn)