Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 45

10:49 sáng – 03/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 45 tại dualeotruyen. 

Thức ăn tạo hình đầy tinh tế được bưng lên từng món một, sau đó biểu diễn cũng bắt đầu. Thời gian biểu diễn chỉ có nửa tiếng đồng hồ, sắp xếp 12 tiết mục. Những nghệ sĩ biểu diễn trên sân khấu đều là người quen mặt cả, quả nhiên đều là ngôi sao.

Nhiếp Lợi Bách đi ra ngoài kính rượu một vòng, sau đó cười cười trở về, ly giơ rượu trước mặt Chân Mạch: “Tiểu Mạch, tôi cũng kính em một ly.”

“Không không, hẳn là tôi kính ngài.” Chân Mạch nhanh chóng cầm lấy ly vang đỏ trước mặt chạm ly với y.

Nhiếp Lợi Bách là mẫu đàn ông phương bắc điển hình, hào sảng, tửu đáo bôi kiền. Hôm nay y uống toàn rượu trắng, thỉnh thoảng cũng uống vang đỏ, không hề chú ý tới chuyện uống chung nhiều loại rượu sẽ dễ say.

Chân Mạch biết rõ tửu lượng y, quả thật sâu không thấy đáy, hoàn toàn không dám uống đua với y. Dạ dày Chân Mạch không tốt, rất ít khi uống rượu trắng, Nhiếp Lợi Bách cũng biết, lúc này không chỉ không ép hắn uống rượu trắng mà còn giúp hắn đỡ vài ly, để trợ lý đi chào hỏi, bảo người trong tập đoàn đừng chuốc rượu hắn. Chân Mạch cũng cảm thấy dễ chịu hơn, trong lòng cũng nhận phân tình này của Nhiếp Lợi Bách.

Uống tới chếch choáng say, ca sĩ đi ra hát không ngờ lại là Thẩm An Ninh, Chân Mạch không khỏi ngẩn ra.

Dưới sân khấu ngồi rất đông người, Thẩm An Ninh không phát hiện Chân Mạch. Đây là lần đầu tiên cậu kết hợp múa với hát nên rất chú tâm, múa đẹp mà hát cũng hay nên dưới sân khấu ai cũng ủng hộ.

Nhiếp Lợi Bách cũng vỗ tay theo mọi người, bỗng nhiên ghé vào tai hắn cười: “Cậu thanh niên này múa đẹp thật, nếu như có người đột nhiên chặt đứt chân cậu ta thì không biết cậu ta sẽ ra sao?”

Nụ cười trên môi Chân Mạch vẫn không biến, cũng kề vào tai y, nhã nhặn cười: “Đương nhiên là không tốt. Nếu như có người khiến kẻ chặt chân cậu ta phải gãy cả tứ chi thì không biết kẻ kia sẽ ra sao?”

“Đương nhiên là không dễ chịu rồi.” Nhiếp Lợi Bách cười cười nhìn hắn, tựa như nhìn một cậu bé tùy hứng mà khiến người ta yêu thương. “Nếu như cậu ta có chuyện gì bất ngờ, không biết bạn bè cậu ta sẽ có phản ứng như thế nào?”

Chân Mạch bình tĩnh, cười càng thêm ôn hòa: “Tôi là người đơn độc, vô thân vô cố, sao biết được chuyện này? Nhưng Nhiếp tổng có ba có mẹ có anh có em, bạn bè thì trải khắp thế giới, tri kỷ hơn 10 người, nếu như bọn họ gặp chuyện gì bất ngờ, không biết Nhiếp tổng sẽ có phản ứng như thế nào?”

Nhiếp Lợi Bách cười nhìn hắn một hồi, gật đầu nói: “Tiểu Mạch của tôi lớn thật rồi.”

Chân Mạch nhoẻn miệng cười: “Cũng phải cảm ơn Bách ca bồi dưỡng.”

Hàm ý trong những lời này, hai người đều hiểu cả. Tuy nói ngọc kia chẳng dũa chẳng mài, cũng thành vô dụng, cũng hoài ngọc đi, nhưng cái loại mài dũa bằng máu tươi ,bằng những đợt cửu tử nhất sinh như thế cũng thật quá tàn khốc. Hơn một ngàn ngày đó, đối với Nhiếp Lợi Bách là hưởng thụ cực lạc của thiên đường, nhưng đối với Chân Mạch là những tháng năm hắc ám của địa ngục, khắc cốt minh tâm. Dù vậy, sau ba năm rèn dũa, sau này dù gặp bất cứ gian nan hiểm trở gì, Chân Mạch cũng đều tự tin thong dong ứng phó, bởi vậy hai chữ “Cám ơn” này, hắn nói từ tim từ gan mà ra.

Chân Mạch theo Nhiếp Lợi Bách ba năm, đó là một Chân Mạch nhẫn nhục chịu đựng, chưa từng khéo nói, chưa từng đấu võ mồm, không phải là một bước cũng không nhường như Chân Mạch ngày hôm nay. Còn hơn con búp bê mặc cho y chà đạp, một Chân Mạch như vậy khiến Nhiếp Lợi Bách không thể không yêu.

Nhìn hắn một hồi, Nhiếp Lợi Bách dịu dàng nói: “Tiểu Mạch, theo tôi về Bắc Kinh nhé.”

Chân Mạch không chút do dự lắc đầu: “Bách ca, hợp đồng giữa tôi với ngài đã kết thúc, tôi và ngài chẳng thiếu nhau cái gì cả.”

“Lần này không phải hợp đồng, cũng không phải nợ nần.” Nhiếp Lợi Bách nhìn Thẩm An Ninh cúi chào khán giả khi biểu diễn xong, nhẹ nhàng rời khỏi sân khấu trong tiếng vỗ tay. Y nhìn Chân Mạch: “Tiểu Mạch, làm tình nhân của tôi đi. Một năm qua, tôi rất nhớ em. Tôi biết em không thích SM, cũng đã đi khám một bác sĩ tâm lý nổi tiếng, ông ta cũng đã trị liệu cho tôi rồi, tôi cam đoan sẽ không thô bạo với em nữa. Thứ gì Tiết Minh Dương có thể cho em, tôi cũng có thể cho em, y không thể cho em, tôi vẫn có thể cho em.”

Chân Mạch đạm đạm cười: “Cảm ơn Bách ca để mắt. Bách ca đã thẳng thắng như thế, tôi cũng không gạt Bách ca. Tôi sợ ngài, không dám để ngài đụng vào tôi, lại càng không dám lên giường với ngài. Nếu như không phải gặp Minh Dương, không có anh ấy giúp tôi vượt qua hắc ám, sợ hãi trong nội tâm, có lẽ hôm nay tôi đã chẳng thể thản nhiên nói chuyện với ngài. Bách ca, năm ngoái ngài thả tôi đi, vì thế, tôi lại cảm ơn ngài thêm một lần nữa. Bây giờ, ngài có thế giới của ngài, tôi có cuộc sống của tôi, cần gì cố ép nhau? Cuối cùng, mọi người chẳng ai vui đâu.”

Nhiếp Lợi Bách nhún vai: “Tiểu Mạch à, Tiết Minh Dương là gia đình cách mạng thế gia, ông nội là lão hồng quân công nông Trung Quốc, lão tướng quân, ba y thì là uỷ viên trung ương, cán bộ cấp tỉnh. Y nếu như muốn vào chính giới thì một bước là thành thị trưởng ngay, qua vài năm làm chút thành tích, bên trên kéo một chút, phía dưới đẩy một chút, là ngồi luôn ghế phó tỉnh trưởng, sau đó là tỉnh trưởng, rồi tới trung ương, tiền đồ vô lượng. Người như vậy, gia đình như vậy, sao có thể cho phép một chỗ bẩn tồn tại. Nếu như tin tức y là đồng tính luyến ái truyền ra, em nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra? Em còn có thể sống với y sao?”

“Bách ca, loại lo lắng này chỉ cần là người có chút địa vị trong xã hội đều có thể gặp cả. Minh Dương như vậy, Bách ca chẳng lẽ không như vậy? Nếu như vòng sáng trên đầu ngài không chỉ là đồng tính luyến ái mà còn có thêm ham mê SM nữa, chẳng phải càng không tốt sao?” Chân Mạch học y nhún vai. “Bách ca, tôi là cô nhi, hai bàn tay trắng, không nhiều chuyện cần cố kỵ như các người, cũng không nghĩ ngợi nhiều, vua cũng thua thằng liều mà. Minh Dương chấp nhận cùng chung một chỗ với tôi, tôi sẽ trân trọng, nếu như không còn bên nhau nữa, tôi cũng chẳng oán chẳng than, chỉ có cám ơn mà thôi. Những gì anh ấy cho tôi, đã hơn xa những gì tôi muốn, tôi rất thỏa mãn, không còn cần gì hơn nữa. Nói chung, cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng tôi không thể theo ngài đi Bắc Kinh được.”

Hiện tại Chân Mạch đang có ưu thế. Với gia thế, bối cảnh của hắn, không thân không thích, vô khiên vô quải, nói trắng ra thì ‘một là sợ kẻ anh hùng, hai là sợ kẻ cố cùng liều thân’, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì. Với thân phận địa vị bây giờ của hắn, cho dù không có Tiết Minh Dương ủng hộ, hắn cũng có không ít phú hào tương trợ, không thể khinh thường.

Một vòng giao phong, Nhiếp Lợi Bách biết bản thân đã đánh giá thấp Chân Mạch, đến mà không chuẩn bị kỹ, chiếm không được thượng phong. Y luôn biết thân biết thế, lúc này không giận không buồn chỉ cười đề nghị: “Tiểu Mạch, tôi sắp về Bắc Kinh rồi. Trước khi về, tôi muốn ở bên cạnh em một lần nữa. Trước đây, lúc nào cũng là tôi chủ động, em tiếp thu, giờ đây đã không còn quan hệ nợ nần ép buộc, chúng ta có thể làm tình nhân của nhau không? Em hoàn thành tâm nguyện này của tôi, tôi sẽ im lặng quay về Bắc Kinh.”

Chân Mạch chậm rãi lắc đầu: “Xin lỗi, Bách ca, chỉ sợ tôi phải phụ ý tốt của ngài rồi. Kỳ thực, người tốt hơn tôi có rất nhiều, người thích ngài cũng không ít. Tôi theo ngài ba năm, thời gian thực không ngắn, có lẽ ngài cũng chán rồi, không bằng tìm một người thật sự thích ngài, cùng chung một chỗ, vậy không tốt sao?”

“Tiểu Mạch, những lời này của em thật không đúng.” Nhiếp Lợi Bách thoải mái mà cười. “Tôi chưa bao giờ chán ghét em cả, thời gian ba năm ấy với tôi vẫn chưa đủ. Còn nhớ sinh nhật em năm đó không? Hợp đồng ba năm đã đến kỳ, tôi muốn em theo tôi ba năm nữa nhưng em đã từ chối. Tôi nói được làm được, mấy năm nay tôi cũng có không ít người nhưng người tôi chân chính thích chỉ có em thôi. Tiểu Mạch, em đã theo tôi ba năm, tôi là người như thế nào, em là người rõ nhất. Chuyện tôi đã quyết, nhất định làm được. Tuy tôi chưa bao giờ theo đuổi người ta nhưng giờ vẫn muốn thử một lần. Tiểu Mạch, em hãy đồng ý đi. Tôi về Bắc Kinh, cho em được thanh thanh tĩnh tĩnh. Em nếu không chấp nhận, vậy tôi sẽ tỉ mỉ nghiên cứu đối sách, bắt đầu nhiệt tình theo đuổi em.”

Đầu Chân Mạch bắt đầu đau. Nhiếp Lợi Bách lớn hơn hắn 12 tuổi, luận kinh nghiệm, thực lực, quan hệ, tâm cơ, hắn đều không qua được người này. Thế nhưng, cái ý kiến kia của y, nhìn thì không nghiêm trọng, chỉ cầu tình một đêm nhưng Chân Mạch lại biết, đó chỉ là một bước đột phá của y, nếu hắn chấp nhận tất hậu hoạn vô cùng, có một sẽ có hai, từ nay về sau không thể thoát được.

Nhiếp Lợi Bách nhìn đôi chân mày của Chân Mạch chau lại, nhìn đôi môi hắn nhếch lên một cách khêu gợi, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của hắn dưới ánh đèn càng tăng thêm sự diễm lệ, lòng không khỏi bùng lên một ngọn lửa. Y nhìn ra được Chân Mạch đã bị những lời nói của y làm cho buồn phiền, tâm trạng không khỏi mừng rỡ, còn hơn cả khi xưa, công ty do một tay y sáng tạo được cổ phần hóa cũng không vui tới mức ấy.

Chân Mạch thở dài: “Bách ca, tôi không có sức mà chơi với ngài. Hơn nữa, Minh Dương với tôi tình đầu ý hợp, anh ấy không buông tay, tôi cũng không muốn chia tay. Dưa hái xanh không ngọt, ngài cần gì phải bức tôi? Tôi bên ngài ba năm, phục tùng nghe theo ngài, tôi tự nhận thấy mình đã làm hết mức rồi. Từ ngày hợp đồng hết hạn tới nay, chúng ta cũng không còn quan hệ gì với nhau nữa. Bách ca, tôi luôn luôn cám ơn ngài, nhưng những ngày như trước kia, tôi chết cũng không muốn sống lại như thế. Nói thẳng ra, tôi không hy vọng ngài và Minh Dương đấu tới ngươi chết ta sống, lưỡng bại câu thương, điều đó không có ý nghĩa gì, ngài xem đúng không?”

“Đương nhiên.” Nhiếp Lợi Bách cười gật đầu, trên mặt vẫn vui vẻ. “Tiểu Mạch, tôi sẽ không lấy đá chọi đá với Tiết Minh Dương. Thế nhưng, ai kêu em càng lúc càng trở nên gợi cảm, hấp dẫn như vậy làm chi? Muốn tôi buông tay em, tôi tiếc.”

Chân Mạch hết cách với y, đàng cầm ly rượu lên uống cạn một hơi rồi nói: “Bách ca, thời gian cũng không sớm nữa, tôi có việc, xin phép đi trước. Chúc ngài tân xuân vui sướng, vạn sự như ý.”

“Cám ơn.” Nhiếp Lợi Bách cũng uống cạn ly rượu của mình. “Mấy chuyện khác tôi đều thuận lợi cả, lúc này chỉ có một chuyện chưa được như ý, chỉ cần em gật đầu, tôi thật sẽ tân xuân vui sướng, vạn sự như ý ngay.”

“Ngài lại đem vui sướng của ngài tạo dựng trên ‘thống khoái’ của tôi rồi.” Chân Mạch nói lại một câu, không thèm để ý đến sự trêu chọc của y. “Bách ca, ngài nói ngài sẽ thay đổi, không đối xử với tôi giống trước kia, thế nhưng bây giờ ngài từng bước từng bước vây chặt lấy tôi có khác gì trước đây? Ngài nếu thật theo đuổi tôi, tôi tự nhiên không thể ngăn cản, chỉ có thể quyết định chấp nhận hay không chấp nhận. Nhưng, muốn theo đuổi một người, đầu tiên phải tôn trọng người đó đã, đúng không?”

“Đúng, tôi rất tôn trọng em, cho nên mới tặng em đóa hoa em thích nhất, tự tay viết thiệp cho em.” Nhiếp Lợi Bách dịu dàng thắm thiết mà nhìn hắn. “Tiểu Mạch, đó là tấm thiệp mời duy nhất tôi viết.”

“Cảm ơn, tôi rất cảm động.” Chân Mạch đứng dậy. “Được rồi, Bách ca, tôi đi trước.”

“Tôi tiễn em.” Nhiếp Lợi Bách đứng dậy, đi ra cửa.

Chân Mạch không thể ngăn y, cũng đành theo sau.

—————

Những người khác cho rằng hai người đi ra ngoài có việc, xong sẽ về ngay nên cũng không hỏi nhiều, chỉ lo kính rượu cho nhau, xem biểu diễn, thực sự là vui vẻ vô cùng.

Đi tới đại sảnh khách sạn, Chân Mạch đi nhanh hai bước, chuẩn bị giành mở cửa trước y.

Nhiếp Lợi Bách kéo hắn lại, lập tức khoát tay với phía sau. Trợ lý y lập tức đi đến, đưa áo ba-đờ-xuy. Nhiếp Lợi Bách phủ thêm cho Chân Mạch, sau đó ôm chặt lấy hắn, thân thiết nói: “Bên ngoài lạnh, cẩn thận bệnh.”

Chân Mạch không có giãy ra, nhẹ giọng: “Cảm ơn Bách ca.”

Nhiếp Lợi Bách buông tay, kéo kéo lại cổ áo cho hắn, bỗng nhiên cúi đầu: “Ba năm đó, ủy khuất cho em.”

Chân Mạch cúi đầu, một hồi lâu mới nói: “Không ủy khuất, là tôi làm sai, đó là tôi phải bị. Bách ca đã cứu tôi, tôi suốt đời cảm kích.”

Nhiếp Lợi Bách lùi một chút, thương tiếc vuốt vuốt tóc hắn: “Được rồi, trở về đi, nghỉ ngơi cho tốt, sau này chúng ta lại nói chuyện.”

Chân Mạch cũng không sát phong cảnh nói: “Không có lần sau.”, chỉ gật đầu, rồi xoay người rời đi.

Trợ lý Nhiếp Lợi Bách là người thông minh, đã sớm chuồn ra chỗ khác, không dám nghe họ nói chuyện. Nhiếp Lợi Bách yên lặng cùng Chân Mạch đi ra ngoài, đi tới bãi giữ xe, nhìn hắn lên xe, đóng cửa, nổ máy.

Hai người không nói với nhau một chữ.

Đèn neon bên ngoài khách sạn, không khí lạnh lẽo, đêm tối an tĩnh vô cùng.

END 45