Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 17: Không còn thời gian

1:06 sáng – 04/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 17: Không còn thời gian tại dualeotruyen. 

Tôi chán chường rời khỏi giường, hôm nay lại là thứ hai. Sao trên đời này lại có ngày thứ hai chết tiệt này, điên quá. Vệ sinh cá nhân xong, thay đồng phục xong, soạn tập vở xong, nói chung là chuẩn bị hoàn tất. Tôi xuống nhà ăn sáng. Ba thì đã đi làm từ sớm, ôi trời ơi, tôi lại phải cuốc bộ đi học nữa à?! ‘Gâu, gâu’, sao con Momo của nhà tôi nó cứ nhìn ra cửa nhà mà sủa hoài vậy trời? Có người lạ đang ở ngoài đó hả ta? Tôi tò mò ra ngoài cửa xem ai lại sớm thế ghé nhà tôi. Tôi mở to mắt, mồm vẩu lên. Là cậu ấy – Ngô Thiên Minh, còn ai ngoài cậu ta, sáng sớm tinh mơ, gà còn chưa gáy… cái này nói hơi quá nhỉ? Tôi mở cửa cho cậu ta vào nhà, bảo:

“ Cậu ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn thì ăn chung với tôi này. “

“ Tôi ăn cùng cậu. Mà ba mẹ cậu đâu rồi? “ – Cậu ta ngó qua ngó lại.

“ Ba mẹ tôi hả? Mẹ thì đang trong bếp làm đồ ăn sáng, ba thì đã đi làm từ sớm rồi. Cậu ngồi đây chờ tôi một chút, tôi gọi mẹ làm thêm cho cậu. “ – Tôi ấn cậu ta xuống ghế sofa rồi đi một mạch vào bếp.

“ Mẹ, có bạn con tới nhà, cậu ấy đưa con đi học. Mẹ làm cho con, sẵn tiện làm cho cậu ấy luôn nha. “

“ Ừ, cô nương! Cô đi ra ngoài, đừng có ở đây làm tôi vướng víu chân tay. “ – Mẹ tôi xua xua tay, tôi đâu có làm gì mà mẹ lại làm thế với tôi. Muốn khóc quá!

“ Cậu ngồi chờ chút đi, tôi lấy nước cho cậu uống. Nước lọc nha, hết nước ngọt rồi. “ – Đi ra phòng khách, tôi nói nguyên một đoạn dài mà không cho cậu ta có cơ hội kịp phản ứng thì tôi đã biến mất dạng, đi vào bếp lần 2. Rót cho cậu ta ly nước lọc, tôi lại quay vào bếp lần 3, lấy 2 bát phở ra ngoài. Tôi 1 bát, cậu 1 bát. Hai chúng tôi ngồi ăn trong im lặng, không nói tiếng nào. Mẹ tôi ra khỏi bếp, nhìn thấy Thiên Minh thì mắt sáng rở lên, như thể cậu ta là vàng không bằng.

“ Thiên Minh đấy hả? Con đưa con nhỏ này đi học đấy hả? “ – Mẹ tôi lại gần cậu ta, hỏi. À, khoan! Hai cái người này, quen biết nhau từ khi nào thế trời? Tôi còn chưa giới thiệu nữa là mẹ đã biết rồi à?

“ Mẹ, sao mẹ lại biết cậu ta? “ – Tôi nghi ngờ hỏi.

“ Thì đây là con của bác… À… hôm qua, Nhật Hào kể mẹ nghe về người bạn này của con… nó con miêu tả ngoại hình của Thiên Minh nữa mà. Sao mẹ không nhận ra được chứ, cái con bé này. “ – Cậu ta không nói gì, cười gượng gạo rồi đúng lên, lễ phép chào mẹ tôi:

“ Dạ con chào bác gái, con tên là Ngô Thiên Minh. Là bạn học cùng lớp, ngồi cùng bàn với Vy. Rất vui khi được biết được, mẹ của Vy lại xinh đẹp như vậy. “ – Cậu ta ra sức nịnh nọt mẹ Ngọc của tôi. Mắc mớ gì mà phải nịnh nọt chứ? Mà Minh, cậu ấy biết nịnh nọt ngọt như thế này từ khi nào vậy? Ờ mà quan tâm làm gì, cho tiêu hao năng lượng à? Sau khi ăn xong, tôi và cậu ta xuất phát đến trường.

“ Nhà cậu bao nhiêu chiếc xe vậy? Xe của cậu hôm qua còn để ở nhà tôi mà, hôm nay cậu lại chạy chiếc mới? “ – Tôi ngồi sau lưng cậu, thắc mắc hỏi

“ Tôi có 2 chiếc xe đạp, hôm qua quên mất nên không ghé nhà cậu lấy. Để hôm khác tôi đến lấy sau cũng được. “ – Cậu ta trả lời xong lại quay sang hỏi tôi: “ Mà Vy này, cậu suy nghĩ chuyện đó thế nào rồi? Chuyện cậu có đồng ý làm bạn gái tôi không ấy. “

“ À thì, chưa có quyết định chính xác. Mà không phải chỉ có cậu đề nghị câu này với tôi đâu, tôi còn phải suy nghĩ nhiều, thời gian còn dài mà. “ – Tôi có hơi do dự khi trả lời câu này, thời gian còn dài…

“ Đối với cậu thì thời gian dài còn tôi, tôi không thể chờ đợi cậu thêm nữa. Nhưng… cậu nói… ‘không phải chỉ có tôi đề nghị’ là sao? Còn có người khác? Người đó là ai vậy? “ – Cậu ta khí thế đùng đùng hỏi cả ngàn câu.

“ Thì còn có người khác, Tuấn Nhân, Hoàng Tuấn Nhân. “ – Tôi khó xử

“ Cậu ta… vậy cậu có đồng ý chưa? Không được đồng ý đâu đó. “ – Thiên Minh nói như đang nạt nộ tôi.

“ Chưa, chưa đồng ý. Mà cậu làm gì dữ dằn vậy? “ – Tôi cau có. Nãy giờ bận tranh cãi với cậu ấy, tôi cũng không biết chúng tôi đã đến trường khi nào. Vào đến trường, tôi chạy thẳng lên lớp, không chờ cậu ta. Vào đến lớp, tôi lại tiếp tục bị lôi kéo nhưng người này không phải là Yến Trâm mà là… Tuấn Nhân.

“ Nè, Bin! Cậu làm trò con lợn gì vậy? Làm gì lôi lôi kéo kéo. “ – Tôi nhăn mặt

“ Tin, cậu trả lời đi. Làm bạn gái tớ đi, được không? “ – Cậu ta thành khẩn hỏi tôi

“ Cho tớ thời gian suy nghĩ đi, tớ không muốn mình lại quyết định sai lầm. “ – Sao Thiên Minh và Tuấn Nhân, hai người này cứ làm tôi khó xử hoài như vậy chứ?

“ Không có thời gian nữa rồi. “

“ Lại là ‘không có thời gian’, sao hai người đều như vậy? Tốt nhất là tôi không nên chọn ai cả. “ – Tôi nói xong thì trống đánh vào lớp, Thiên Minh cũng vừa kịp vào.

Tôi cứ ngồi thất thần như thế cho đến khi kết thúc 5 tiết học. Tôi lẩn thẩn ra tới sân trường, tâm hồn đang bay tận mây, đột nhiên bừng tỉnh. Tôi nhìn thấy hai tên kia, Tuấn Nhân và Thiên Minh. Hai người đó cùng với con xe của mình, đứng nhìn tôi. Làm trò gì nữa đây?

“ Vy / Tin, tôi / tớ đèo cậu về. “ – Trời ơi, điên mất thôi. Tôi không để ý đến hai người đó, cứ nhìn phía trước rồi đi thẳng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hè lú mấy bợn, ta thông báo 1 tin rất không vui. Mai là ta phải đi học rồi đấy, nên cái truyện này, 1 là ta sẽ drop, 2 là ta sẽ ra chương sẽ trễ hơn so với bây giờ. Nếu sớm nhất thì cũng phải từ 1 tuần còn trễ nhất có thể là… 2 tuần.

À, thêm nữa, ta mới đổi cái tên Trịnh Ngọc Ngà thành Nguyễn Bích Nhi còn Nguyễn Dương Hoàng Phúc thành Hoàng Hải vì đã thay đổi 1 số nội dung của truyện.

Thôi hết truyện để nói rồi, ngừng được rồi. Ngày mai ta sẽ quyết định drop hay viết tiếp. Nhớ bình chọn cho ta nha. Thw mấy bợn nhìu lắm