Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 65 tại dualeotruyen. 

Ngày kế tiếp, mọi người rời giường thu thập quần áo, cùng lão bản hỏi rõ hắc hùng phá quấy phá người là ở đỉnh núi nào, liền hướng nơi đó xuất phát.

Theo tiểu nhị khách *** nói, đỉnh núi kia gọi là Hắc Phong lĩnh, thế núi hiểm trở, nhưng nói đó có nhiều cây đơn. Nếu đi lên núi, không cần đốn củi, mà chỉ cần đi nhặt xung quanh, cũng có thể thành bó củi to, cho nên tiều phu vùng phụ cận đều thích đến đó. Bất quá gần đây không biết ở đâu ra con đại hắc hùng, chạy trong núi, tiều phu gặp được, sợ tới mức tè ra quần mà chạy xuống núi. Thế nên giá củi giờ rất cao, đều do hắc hùng tinh kia nháo!

Vì thế, Tiểu Tứ Tử bọn họ lên ngựa, cùng nhau đi về Hắc Phong lĩnh.

“Cái gì?” Công Tôn nghe được Hắc Ảnh bẩm báo thì kinh hãi, dậm chân nói, “Nó không phải đòi đi bắt đạo tặc sao? Như thế nào lại đi bắt cẩu hùng cho người ta a?”

Triệu Phổ đưa tay vuốt vuốt lại tay áo Công Tôn, “Thân ái, không phải là cẩu hùng, là hắc hùng.”

“Ta quản a!” Công Tôn giận dữ, “Chính nó cũng chỉ như con thỏ vậy mà còn đòi đi bắt hùng!”

Triệu Phổ lại bổ sung, “Nếu thật sự là con thỏ, cũng phải là một con thỏ béo a.” (=)))))))

“Triệu Phổ!” Công Tôn trừng mắt, “Ngươi thế nào cũng phải đấu với ta phải không?!”

Triệu Phổ có chút vô lực nhìn Công Tôn đang bạo phát, “Thân ái, ngươi gấp cái gì nha, có Tiêu Lương, Mục Phương rồi còn Hoa Phi Phi ở đó, chưa kể bốn ảnh vệ. Nếu không thể thì còn có ta, cuối cùng là Thạch Đầu a. Dù là thiên binh vạn mã cũng có thể bãi bình a, một con cẩu hùng thì tính cái rắm gì, cho dù là cẩu hùng tinh nhảy ra, cũng có thể đánh cho nó hiện nguyên hình!”

Công Tôn thở dài, “Các ngươi cứ cùng nó hồ nháo, cũng không biết nguy hiểm.”

Triệu Phổ nhún nhún vai, đuổi theo xe ngựa phía trước, đối Hắc Ảnh nói, “Ngươi trở về đi, chúng ta ở bên ngoài cánh rừng chờ các ngươi, có gì nguy hiểm thì dùng tín hiệu liên lạc.”

“Dạ.” Hắc Ảnh đáp ứng một tiếng, liền quay về.

Lại nói đến chuyện Tiểu Tứ Tử bọn họ đi tới chân núi Hắc Phong lĩnh, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy thế núi quả thực hiểm trở, cây cối rậm rạp, những tán cây cao cao che khuất ánh sáng mặt trời, làm cho toàn bộ rừng cây nhìn tối như mực, khó trách mà người dân gọi nó là Hắc Phong lĩnh.

Tiểu Tứ Tử xuống xe ngựa, đem Thạch Đầu lười biếng còn đang tựa đầu vào xe ngủ đi ra. Mọi người để xe ngựa ở dưới chân núi, lưu lại Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh ở lại trông coi. Hoa Phi Phi yêu sạch sẽ, không muốn vào núi, ngồi tại xe ngựa chờ. Tiểu Tứ Tử cưỡi theo Thạch Đầu, Tiêu Lương cùng Mục Phương và hai ảnh vệ cùng nhau đi vào Hắc Phong lĩnh.

Sơn đạo khó đi, Tiểu Tứ Tử cúi người ôm cổ Thạch Đầu, đưa tay vỗ vỗ đầu nó, hỏi, “Thạch Đầu nha, có thể hay không tìm được hùng a?”

Tiêu Lương cùng Mục Phương liếc nhìn nhau một cái, bọn họ hiện tại bắt đầu nghiêm trọng hoài nghi động cơ Tiểu Tứ Tử tiến vào bắt hùng a, nhìn dáng vẻ này của hắn, hình như là muốn đem hùng bắt lại, sau đó chính mình dưỡng đi.

Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh phi lên ngọn cây, ở phía trên tìm kiếm, nhưng là nơi này cây cối um tùm, căn bản không nhìn được xa.

Thạch Đầu tâm không cam lòng không nguyện vào núi tìm, ngửi tới ngửi lui, quay đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, như là nói — không có…… Trở về đi, tối như mực có gì mà chơi?

Tiểu Tứ Tử kéo lỗ tai nó, “Bổn bổn, ngay cả hùng cũng tìm không được! Ngươi không phải là sợ tìm được hùng rồi thì đánh không lại nó?”

Cái gì?! Mí mắt Thạch Đầu nhảy lên, chân sau bắt đầu tìm kiếm, bất quá ngửi một trận, Thạch Đầu tựa hồ phát hiện có chút gì đó không thích hợp, liền đứng lại, ngẩng đầu nhìn trái liếc phải.

“Ân?” Tiểu Tứ Tử lại gần hỏi nó, “Thạch Đầu, có manh mối sao?”

Thạch Đầu có chút mờ mịt ngửi xung quanh, nó không ngửi được cái gì là mùi của hùng a, mà là ngửi được một cỗ hương vị của đồng loại…… Nơi này có một con trảo li khác?

Thạch Đầu cảm thấy không có khả năng, dù sao trảo li chỉ sinh trưởng ở Tây Hạ, liền quỳ rạp trên đất mà ngửi tới ngửi lui, vừa ngửi vừa đi về phía trước. Tiêu Lương cùng Mục Phương nhìn nhau, cảm thấy Thạch Đầu giống như phát hiện cái gì rồi.

Tiểu Tứ Tử ghé trên lưng nó, xem nó tựa hồ là càng tìm càng sốt ruột, cũng hiểu được có chút kì quái, hơi kéo lỗ tai nó, hỏi, “Thạch Đầu nha, ngươi tìm cái gì vậy? Ngươi nhận được mùi của hùng rồi?”

Tiêu Lương cùng Mục Phương ở phía sau cũng cảm thấy có gì kì lạ, bất quá Thạch Đầu thật là có chút kì quái. Chính lúc này, Tiêu Lương đột nhiên nghe được trong lùm cây phía sau “sưu” một tiếng.

“Người nào?” Tiêu Lương quay đầu, Thanh Ảnh theo âm thanh mà nhảy vào trong lùm cây, sau một lát, chợt nghe Thanh Ảnh hô to một tiếng, “Nương ơi!” Sau đó liền từ lùm cây chạy ra, vừa chạy vừa kêu, “Một con hảo lớn a!”

“A!” Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt nhìn chằm chằm lùm cây, hỏi, “Là hùng sao? Có bao nhiêu lớn?”

Lúc này, từ lùm cây truyền ra mấy tiếng “tất tác tất tác”, theo sau, mọi người nhìn xuyên qua khe hỡ bụi cây, thấy được đôi mắt của nó. Đó là một đôi mắt rất sáng, tò mò nhìn chằm chằm mọi người bên ngoài, lông quanh mắt đều là màu đen.

Tiểu Tứ Tử ghé vào lưng Thạch Đầu, nhìn chăm chăm cặp mắt kia, tâm nói, dựa theo ánh mắt này, con hùng này lớn giống Thạch Đầu không sai biệt lắm…… Không đúng, so với Thạch Đầu còn lớn hơn a!

Mục Phương ngồi xổm xuống nhìn một chút, nói, “Không giống như là hùng a.”

“Chi chi!” Thạch Đầu kêu hai tiếng.

Ánh mắt bên trong nháy nháy mấy cái, đột nhiên cũng phát ra âm thanh — chi chi!

=口=

Bên ngoài, tất cả mọi người đều choáng váng, như thế nào kêu giống Thạch Đầu như vậy?

Tiêu Lương hỏi Thanh Ảnh một bên, “Nó là con gì vậy?”

Thanh Ảnh sờ sờ đầu, “Ta nhìn thấy là một đống lớn màu đen, không nhìn rõ đã bỏ chạy rồi, vóc dáng so với Thạch Đầu còn lớn hơn Thạch Đầu một vòng đi.”

Tiêu Lương cùng Mục Phương dò xét tướng mạo nó, Thạch Đầu nghiêng đầu nhìn chăm chú cặp mắt kia nửa ngày, đột nhiên “chi chi chi” kêu lên, bên trong lùm cây cũng giật giật, chi chi chi kêu lại, tựa hồ là đang trao đổi.

Tiêu Lương cùng Mục Phương liếc nhìn nhau — không phải đâu? (=))))) phải a *gật gật*)

“Có biện pháp để kêu nó ra.” Mục Phương suy nghĩ, từ trong lòng lấy ra món bánh trùng mà Thạch Đầu thích ăn.

Hành động của Mục Phương để cho Thạch Đầu thấy, Thạch Đầu bất mãn đối hắn chi chi kêu — cái kia của ta a!

Mục Phương dở khóc dở cười, nhẹ an ủi, “Thạch Đầu, ngoan a, mượn dùng chút thôi, lát nữa sẽ cho ngươi cái lớn hơn!” Nói xong, nâng tay, đối ánh mắt kia quơ quơ, nhìn vào ánh mắt đó, rõ ràng là bị mùi này hấp dẫn rồi. Mục Phương giơ tay, đem bánh trùng bột ngô ném lên trời……

Đồng thời như thế, chợt nghe “rầm” một tiếng, bụi cây một trận run kịch liệt. Theo sau, một con quái vật lớn phi ra, ở không trung một ngụm cắn bánh trùng bột ngô, sau đó rơi xuống. Miệng dính đầy trùng, đứng trước mặt Tiểu Tứ Tử bọn họ, mắt nhìn thẳng mọi người.

Mà lúc đó, mọi người cũng đồng thời choáng váng.

Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh hai mắt mở lớn nhìn đại gia hỏa kia nửa ngày, miệng há to thật lâu sau mới khép lại được. Sau, không biết ai “phốc” một tiếng, mọi người đồng thời cười ha ha lên.

Thanh Ảnh cười đến dậm chân, nói, “Nương a, này là cái gì nha, bộ dáng rất đáng yêu! Ha ha ha…”

Tiểu Tứ Tử nhìn qua, ánh mắt nheo lại, chỉ thấy trước mắt là một động vật bốn chân cực đại, hình dáng cùng Thạch Đầu giống nhau như đúc, nhưng là lớn hơn rất nhiều, hơn nữa màu lông cũng không giống nhau. Lưng cùng bụng của Thạch Đầu có hai màu, bụng màu trắng, lưng có chút giống màu mật ong. Mặt, mũi của Thạch Đầu cũng không giống, trên mặt là màu mật ong, phía dưới một nửa màu trắng. Tứ chi màu mật ong, móng vuốt màu trắng, cái đuôi cùng lỗ tai cũng màu trắng. Cùng con vật này màu sắc phân phối giống nhau, chỉ khác là nó có hai màu đen trắng. Lưng nó màu đen, bụng màu trắng, trên mặt nửa bộ phận liên tiếp với lưng đều đen, cái mũi cùng phần cổ phía dưới ngực đến bụng màu trắng, tứ chi màu đen. Móng vuốt, lỗ tai tròn tròn cùng cái đuôi ngắn ngủn phía sau đều là màu trắng…… Cũng phì đô đô, ánh mắt tròn tròn nhìn lên nhìn xuống — là một con trảo li khác? (*vuốt mồ hôi* chóng mặt ah)

Trảo li kia đứng lên, ngồi lên hai chân sau, hai chân trước cầm bánh trùng bột ngô cắn cắn, cảm thấy ăn hảo ngon nga, liền cầm ăn liên hồi.

“Nha!” Tiểu Tứ Tử lúc này mới tỉnh lại, hô to một tiếng, “Tiểu Lương Tử, là một con trúc hùng (gấu mèo)!”

“Khụ khụ……” Mục Phương dở khóc dở cười, đừng nói, thật đúng là rất giống trúc hùng, cũng là màu đen trắng.

Tiêu Lương nhìn Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, trúc hùng là lỗ tai màu đen…… Còn có a, nó không kêu chi chi.”

“Nga…” Tiểu Tứ Tử sờ sờ cằm, “Vậy nó là con gì?”

Tiêu Lương đối hắn vẫy tay, “Ngươi xuống đây.”

Tiểu Tứ Tử từ trên lưng Thạch Đầu nhảy xuống, đi đến bên người Tiêu Lương, Tiêu Lương xoay người hắn lại, cho hắn nhìn Thạch Đầu, rồi lại quay qua nhìn con vật nọ, hỏi, “Ngươi nói sao?”

=口=

Tiểu Tứ Tử lúc này mới phát hiện, hô to một tiếng, “A! Là một con trảo li khác nha!”

“Ha ha……” Thạch Đầu đã cười chịu không nổi, “Này so với Thạch Đầu còn buồn cười hơn!” Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh tựa vào nhau ha ha cười, Thạch Đầu bất mãn liếc mắt nhìn bọn họ, rồi lại quay đầu nhìn, hung hăng trừng con trảo li kia, chi chi — cái kia là của ta! Ngươi như thế nào dám ăn đồ ngon của ta!

Trảo li kia đem bánh trùng bột ngô nuốt vào miệng, liếm liếm móng vuốt, ngẩng đầu nhìn qua…… Sửng sốt! Nó ban đầu ngửi thấy mùi hương của trảo li, vừa rồi cũng nghe thấy tiếng kêu, nhưng là lực chú ý của nó đều đặt hết lên mấy người này, hiện tại mới nhìn đến trảo li mẫu màu trắng này…… Lập tức sửng sốt — Oa! Nàng thật khá nha!

Tiểu Tứ Tử đối với mấy thứ lông xù mềm mềm mại mại béo phì gì đó thì không có sức chống cự, hơn nữa con trảo li này vừa lớn lại thực thần khí, còn là màu đen trắng nữa chứ…… Nghĩ đến đây, Tiểu Tứ Tử đột nhiên ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú từ bụng con trảo li kia lên.

“Cẩn nhi, nhìn cái gì vậy?” Tiêu Lương hỏi Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử không trả lời mà hỏi ngược lại, “Tiểu Lương Tử, ngươi xem xem, nó là công hay mẫu?”

Tiêu Lương cũng có chút vô lực, cúi đầu nhìn, chợt nghe Mục Phương bên cạnh cười nói, “Không cần nhìn, khẳng định là công.”

Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi làm sao biết được?”

“Trảo li chia thành hai loại, màu đậm và màu nhạt. Màu đậm là công, màu càng đậm thì càng hảo. Còn lại màu nhạt là mẫu, màu càng nhạt thì càng tốt, Thạch Đầu là trảo li tốt nhất đàn, bất quá dù sao cũng là mẫu. Nếu thật sự muốn so, thì con trảo li này, được coi là cực phẩm trảo li. Nếu ở nơi hoang dã, nó phỏng chừng là trảo li vương. Nhưng kì quái là, sao nó lại ở Thục Trung? Còn lạc đàn?” Mục Phương tựa hồ đối với trảo li rất nghiên cứu.

Tiểu Tứ Tử nháy mắt, hỏi, “Mục Phương, ngươi vì cái gì đối trảo li hiểu biết như vậy a?”

Mục Phương cười cười, “Này có cái gì ngạc nhiên, ta là đầu bếp, đối với cái gì có thể ăn được đều có nghiên cứu.”

= = … Thạch Đầu cùng trảo li liền cảm giác sống lưng lạnh lạnh cả người.

“Là công sao?” Tiểu Tứ Tử bước qua vài bước, Tiểu Tứ Tử vội vàng ngăn cản hắn lại, “Cẩn nhi, cẩn thận nó cắn người.”

Tiểu Tứ Tử hơi dẩu miệng, “Nó sẽ không đâu, đáng yêu như vậy mà.”

“Kia không nhất định a.” Thanh Ảnh nói, “Thạch Đầu vừa sinh ra đã cắn người.”

“Chi chi.” Đang lúc nói chuyện, trảo li kia liền đối Thạch Đầu kêu — Ai, ngươi tên gì nha? Bao nhiêu tuổi?

Thạch Đầu híp mắt chi chi hai tiếng — Hỏi cái này để làm chi?

Công trảo li càng nhìn Thạch Đầu càng cảm thấy xinh đẹp, nó từ nhỏ từ Tây Hạ mà đi dọc xuống phía nam, cũng chưa từng thấy qua trảo li. Lúc này nhìn, cho dù heo mẹ cũng có thể biến thành Hằng Nga, huống chi là diện mạo của Thạch Đầu, là mỹ nữ trong trảo li mẫu! Còn mập mạp nữa chứ, thật đáng yêu a!

Bên kia Thạch Đầu cũng đang đánh giá nó, vừa nhìn liền biết tiểu tử sinh hoạt dã ngoại nhiều năm, lông mao còn bẩn như vậy, liền chi chi chi vài tiếng — Ngươi như thế nào lại ở chỗ này? Không phải nói là ở Tây Hạ sao? Chẳng lẽ chủ nhân ngươi không cần ngươi?

Công trảo li lại chi chi — Không phải, mới trước đây ta rất ham ăn, vụng trộm theo một chiếc xe chở lương thực về phía nam, trong xe đó còn chất rất nhiều rượu, ta chui ra không được, một tháng sau thì đến nơi này, ta lại không thể quay về, đành phải ở lại nơi này, cũng đã sáu năm rồi.

Thạch Đầu híp mắt nhìn nhìn — Ngươi sáu tuổi nha? Ta cũng sáu tuổi.

Công trảo li híp híp mắt, còn quơ qua quơ lại cái đuôi — Thực sự hữu duyên a, đúng rồi, ngươi như thế nào lại ở chỗ này a? Những người đó là chủ nhân ngươi sao?

“Ta nói…… Đây là……” Hoa Phi Phi nhiều chuyện bay vào đây xem xét tình hình, một tay dựa vào bả vai Mục Phương, cười nói, “Ta cảm thấy con trảo li này đối Thạch Đầu có ý tứ a.”

Mục Phương chán ghét nhìn hắn một cái, “Ta chỉ nghĩ ngươi có hứng thú với người thôi, không nghĩ tới động vật mà ngươi cũng không buông tha!”

Hoa Phi Phi liếc mắt nhìn hắn một cái, tủm tỉm cười, “Ai, Mục thần trù, đây là thành kiến, người cùng động vật đều giống nhau, đều sẽ yêu nhau!”

Tiểu Tứ Tử thấy trảo li kia cứ nhìn chăm chú vào Thạch Đầu, còn lắc lắc cái đuôi, hắn hằng năm đều cùng trảo li một chỗ, đương nhiên biết được hành động này của nó là chứng tỏ nó đang cao hứng, liền từ cái túi của Mục Phương mà lấy thêm một cái bánh trùng bột ngô ra, đi qua vài bước, ngồi xổm xuống, “chậc chậc” kêu nó.

Thạch Đầu chạy nhanh tới, trừng Tiểu Tứ Tử, mất hứng — Ngươi để làm chi nói chuyện với nó, còn có a! Đó là bánh bột ngô của ta!

Tiểu Tứ Tử đưa tay vỗ vỗ đầu Thạch Đầu, cười tủm tỉm nói, “Thạch Đầu nha, ngươi có thích nó hay không a? Chúng ta cũng dưỡng nó đi? Như vậy, các ngươi có thể thành thân, ta muốn có trảo li tiểu bảo bảo!”

“Chi chi chi chi!” Công trảo li kia tựa hồ nghe hiểu, vui mừng phấn khích kêu lên, chạy lại gần.

Thạch Đầu hung hăng chống đỡ Tiểu Tứ Tử đuổi nó — Tránh ra! Không được lại đây! Ta mới không cần ngươi đâu!

Công trảo li đáng thương hề hề đối Tiểu Tứ Tử quẩy đuôi — Ta cũng muốn đi theo ngươi, ta muốn thú Thạch Đầu nhà ngươi!

Tiểu Tứ Tử đem Thạch Đầu ôm chầm đến, đối công trảo li ngoắc ngoắc, công trảo li lập tức nhích lại gần, tiến đến bên cạnh Tiểu Tứ Tử, ngẩng mặt nhìn Tiểu Tứ Tử, cọ cọ vào người hắn. Sau đó cúi đầu, cắn một ngụm bánh bột ngô trên tay Tiểu Tứ Tử, vươn đầu lưỡi liếm liếm tay Tiểu Tứ Tử.

Tiêu Lương có chút khẩn trương, Mục Phương một bên vỗ vỗ vai hắn, “Yên tâm, trảo li sẽ không nhận thức ăn trên tay của người lạ, trừ phi nó nhận ngươi là chủ nhân hoặc bằng hữu nó.”

“Như vậy a…” Tiêu Lương yên lòng một chút, đi qua ngồi xổm xuống, đưa tay vỗ nhẹ đầu công trảo li, trảo li vô cùng thân thiết cọ cọ hắn.

“Ghê gớm thật a.” Thanh Ảnh cũng chạy qua cọ cọ, sờ sờ đầu nó, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu vương gia, chúng ta cũng dưỡng nó?”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử vừa lòng đứng lên, vỗ đầu công trảo li, nói, “Ta quyết định dưỡng nó, về sau cùng Thạch Đầu thành thân, sinh ra một tiểu trảo li, sau đó tiểu trảo li lại sinh ra tiểu trảo li, về sau Tiêu Dao đảo nhất định sẽ có rất nhiều rất nhiều trảo li!”

Chi chi chi — Hai trảo li đồng thời kêu lên. Chính là công trảo li kêu — Thật tốt quá! Mà Thạch Đầu lại kêu — Ta mới không cần!

“Cẩn nhi, nếu muốn dưỡng, cũng phải đặt cho nó cái tên đi.” Tiêu Lương đề nghị.

Tiểu Tứ Tử sờ sờ cằm, suy nghĩ, “Ân, nếu muốn xứng với Thạch Đầu…… Thạch Đầu Thạch Đầu…… Vậy kêu là Tiễn Tử đi.” (Thạch Đầu – tảng đá, Tiễn Tử – cây kéo)

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cùng gật đầu, ân, Tiễn Tử tên này đáng yêu.

Tiểu Tứ Tử vừa lòng, vỗ vỗ đầu Tiễn Tử, “Về sau gọi ngươi là Tiễn Tử nga!”

Tiễn Tử nheo lại ánh mắt, cái đuôi vừa rồi còn hưng phấn mà quơ qua quơ lại giờ hạ xuống, có chút vô lực nhìn Tiểu Tứ Tử — Ta tốt xấu gì cũng là một trảo li vương anh tuấn tiêu sái, như thế nào lại đặt tên là Tiễn Tử khó nghe như vậy nha?

Thạch Đầu ở một bên vui sướng khi người gặp họa — Xứng đáng!

Tiễn Tử đi qua cọ cọ, ngửi ngửi Thạch Đầu — Không quan hệ, gọi là gì cũng được!

Thạch Đầu hung hăng trừng mắt liếc nó, một cước đá văng.

Tiểu Tứ Tử vui vui vẻ vẻ nói, “Chúng ta xuống núi, tìm một nơi trụ lại, rồi còn tắm rửa cho Tiễn Tử nữa!”

………

Theo sau, mọi người xuống núi, mang theo Tiễn Tử, Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh đều choáng váng.

Xa xa trong xe ngựa, Công Tôn mở to hai mắt nhìn con trảo li khác, Triệu Phổ thì lại dựa vào trong xe mà ha ha cười.