Chương 79
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 79 tại dualeotruyen.
Mục Phương cúi đầu ôm hôn Hoa Phi Phi, ngoài cửa sổ Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt tò mò mà nhìn.
Tiêu Lương cảm giác hai người kế tiếp tựa hồ sẽ muốn tiến thêm bước nữa, tức thì vỗ Tiểu Tứ Tử, nhỏ giọng nói, “Cẩn nhi, chúng ta đi thôi?”
Tiểu Tứ Tử dường như không muốn, bám vào cửa sổ tiếp tục xem. (em nó đang học hỏi =]])
Tiêu Lương dở khóc dở cười, tiến đến bên tai Tiểu Tứ Tử nói, “Tiểu sắc lang, nhìn lén chuyện nhà người khác sẽ bị đau mắt hột đó.”
Tiểu Tứ Tử dẫu miệng, nhỏ giọng nói, “Muốn nhìn…”
Tiêu Lương muốn đưa hắn ôm đi, lại nghe Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói thầm, “Kia…Về sau tại thời điểm thành thân, nói không chừng sẽ dùng được.”
Tiêu Lương sửng sốt, nhanh chóng gật đầu, đối Tiểu Tứ Tử nói, “Đúng vậy Cẩn nhi, hẳn là nên nhìn xem.” Vừa nói vừa ôm Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương thích thú đến độ vui vẻ đều thể hiện rõ, Tiểu Tứ Tử thế nhưng có tâm tư, nói cách khác hắn muốn chuẩn bị tốt cùng mình động phòng nha!
Tiểu Tứ Tử thấy Tiêu Lương vẻ mặt vui sướng, mặt đỏ hồng, tâm nói, lần đầu tiên của Tiểu Lương tử bản thân không biết cái gì sao được, phụ thân lại không chịu nói cho hắn biết, không thể làm gì khác hơn là đành phải vụng trộm học tập, ân, xem ra, hẳn là Hoa Hoa nằm dưới, vậy học cách làm của Phương Phương là được rồi. (Học sai vị trí rùi con zai à =]])
Tiểu Tứ Tử còn thật sự nhìn lên.
Mà trong phòng, Hoa Phi Phi cùng Mục Phương đang đắm chìm vào nụ hôn, đôi bên đều mang đến cho nhau sự kích thích mạnh mẽ sâu trong thân thể, vì vậy cũng không rảnh rỗi để ý đến Tiêu Lương bọn họ đang nhìn lén bên ngoài.
Vừa hôn xong, Mục Phương cảm thấy Hoa Phi Phi môi thật mềm mại,tình cảm tích tụ trong lòng bao ngày cũng chậm rãi lan ra, lại cúi đầu nhìn kỹ phát giác Hoa Phi Phi dung mạo quả thực đẹp vô cùng, không khỏi tán thưởng, thầm nghĩ chính mình thật sự là một gã khờ, thế nhưng làm ra vẻ ngày ngày bị người khinh bỉ,chính mình còn mỗi lần cố nhẫn nại, cũng không biết hắn đã động tâm, chính mình cũng động tâm. *
*Theo ý của ta là ở đây A.Phương ảnh nói ảnh làm ra vẻ là người chịu ủy khuất =]],dù cho em Hoa nó chửi bới,bắt nạt ảnh cũng cố gắng nhẫn nại. Mà ko hiểu ra là em nó như thế là vì iu ảnh và ngược lại.
Hoa Phi Phi thân vốn đang trúng xuân dược, lại đối Mục Phương có lòng (tình ý), bởi vậy cái hôn này tự nhiên khá thoải mái, nhưng là cố tình lại nổi nóng, vẻ mặt bất cần, đối Mục Phương cũng có chút thất vọng, lên tiếng: “Ngươi tránh ra, ta không cần ngươi! Ta thà rằng cần tiểu quan.”
Mục Phương thở dài, lắc đầu nói “Ngươi nói không sai, ta là ngốc tử, ta cũng không phải đối với ngươi không cảm giác, chính là không nghĩ ra mấu chốt, ngươi lại khi dễ ta.”
Hoa Phi Phi nghe được Mục Phương giải thích, cảm thấy trong lòng thư thái một ít, nhưng trên người vẫn là khó chịu, chợt nghe Mục Phương tiến đến bên tai hắn, thấp giọng hỏi, “Phi Phi, ngươi vừa mới nói ngươi là lần đầu tiên, là lần đầu tiên sinh hoạt vợ chồng, hay lần đầu tiên ở mặt dưới?”
Hoa Phi Phi liếc mắt một vòng,mặt hơi ửng đỏ hung hăng trừng Mục Phương, “Ngươi cút, lão tử ngủ cùng nhiều nam nhân!”
“Thật vậy sao?” Mục Phương mỉm cười, nhẹ giọng nói, “Ta đây nên hảo hảo kiểm tra một chút.”(Phương phương tiến lên)
“Ngươi tránh ra!” Hoa Phi Phi nổi giận, “Tử ngốc tử**, ta chán ghét ngươi!”
**Kẻ ngốc đáng chết (đáng ghét)
Mục Phương lắc lắc đầu, buông màn giường xuống, sáp đến hôn Hoa Phi Phi, thấp giọng nói, “Ngươi đừng sinh khí, là ta sai rồi, còn không được sao?”
Hoa Phi Phi trên mặt hơi có chút hồng, trong lòng cũng thư thái nhiều.
“Còn có một việc ngươi nghe xong khẳng định có thể rất đắc ý.” Mục Phương còn thật sự nói, “Kỳ thực rất lâu về trước, ta đã cảm thấy ngươi không phải là loại người như trong lời đồn dân gian đã nói, mới có thể đuổi theo ngươi, nơi nơi mà chạy, về sau đã biết rõ chân tướng, ta thực sự rất cao hứng.”
Hoa Phi Phi trong lòng chậm rãi nảy lên một trận ngọt ngào, trên mặt tức giận cũng dần dần tiêu tan.
Mục Phương đến gần, hôn hai má Hoa Phi Phi một cái, dịu giọng nói, “Phi Phi, ta thật lâu trước đó đã thích thượng ngươi… Ngươi đừng giận ta nữa, có được không?” (mún nhũn não =]])
Hoa Phi Phi vừa nghe đến Mục Phương nói đã sớm thích mình, trong lòng oán khí cũng dần dần tiêu thất, khóe miệng nhợt nhạt hiện ra ý cười, Mục Phương bị cái tươi cười đó mê hoặc, hô hấp cũng dồn dập lên, thấp giọng nói, “Phi Phi…. Ta liền đến giải độc cho ngươi đi?” (e nó đang chờ mừ anh chậm quá =]])
Hoa Phi Phi trên mặt đỏ bừng, một lúc lâu mới nói một câu, “Ngu ngốc.”
Mục Phương tươi cười rạng rỡ, vươn tay nhẹ nhàng đem y phục Hoa Phi Phi bỏ đi, tiến đến hung hăng mà hôn.
——–
Ngoài cửa sổ, Tiểu Tứ Tử nhưng lại lo lắng, hắn bám lấy cửa sổ dùng sức muốn hướng bên trong mà chui, nhưng là chui không vào, nhìn không thấy, đã bị cái màn giường chắn ngang tầm nhìn mất rồi.
“Cẩn nhi.” Tiêu Lương cũng thực bất đắc dĩ, ôm Tiểu Tứ Tử nói, “Chúng ta vẫn là đừng nhìn, xem người khác làm chuyện đó thực sự không tốt lắm, ngươi nếu muốn biết…. Ta trở về sẽ nói cụ thể cho ngươi nên làm thế nào?”
Tiểu Tứ Tử vừa nghe liền nóng nảy, quay lại nhìn Tiêu Lương, “Tiểu Lương tử, ngươi như thế nào lại biết?”
Tiêu Lương sửng sốt, Tiểu Tứ Tử nheo mắt hỏi, “Ai nói cho ngươi biết? Hay là, ai đã chiếm tiện nghi ngươi?”
Tiêu Lương dở khóc dở cười, tại mông Tiểu Tứ Tử nhéo một cái, nói, “Vương gia đã nói với ta.”
Tiểu Tứ Tử nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói thầm, “Phụ thân cũng không chịu nói cho ta biết.”
“Ân…” Hai người nói còn chưa dứt lời, chợt nghe trong phòng truyền đến tiếng kêu nhỏ của Hoa Phi Phi, thanh âm kia mang theo vài phần vô lực, lại vừa mang theo theo vài phần khó nhịn, Tiểu Tứ Tử nghe được mở to hai mắt, nhưng chính là nhìn không thấy liền trở nên sốt ruột.
Tiêu Lương nghe thanh âm kia càng chịu không nổi, nếu cùng Tiểu Tứ Tử ở thời điểm làm… Ai nha, ngẫm lại liền nhiệt huyết sôi trào.
Bên trong màn giường, Hoa Phi Phi cúi đầu nhìn Mục Phương đang tùy ý làm bừa trên người mình, nghĩ muốn động hai cái nhưng trên người một chút khí lực cũng không có, dục vọng đã sớm có phản ứng của hắn trong miệng Mục Phương lại được hết sức âu yếm, làm cho hắn bị vây ở thế bức bách.
“Khó chịu…” Hoa Phi Phi rên rỉ, Mục Phương nhưng là càng thêm ra sức, rốt cục, Hoa Phi Phi nhợt nhạt khẽ kêu lên một tiếng, phóng ra.
Mục Phương hô hấp nặng nề, người cũng có chút không khống chế được, ở gối đầu tìm tìm, quả nhiên tìm được một hộp thuốc cao, cười nhẹ, “Kia Đường Diệu Đình nghĩ đến thật chu đáo.”
Hoa Phi Phi hiện tại khí lực đều không có, nhưng là không cam lòng, giãy dụa nói, “Ta muốn ở mặt trên…”
Mục Phương cười, đem Hoa Phi Phi trở mình, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, cười nói, “Có thể, chốc nữa cho ngươi ở mặt trên!” Nói xong, lấy tay quét một khối thuốc mỡ, bắt đầu vì Hoa Phi Phi làm giai đoạn chuẩn bị. Tuy rằng Mục Phương đủ ôn nhu, nhưng Hoa Phi Phi vẫn là khó nhịn kêu lên, tay đưa vào làm cho Hoa Phi Phi phản ứng trở nên ngây ngô, Mục Phương nháy mắt luân hãm, thầm mắng mình quả thực là đầu heo, trước kia thế nhưng không có phát hiện, còn oan uổng hắn lâu như vậy.
Nghĩ đến đây, liền bổ nhào lên, một mặt vừa hôn môi, cổ cùng thân thể, một mặt cầm dục vọng của mình chậm rãi đưa vào trong cơ thể Hoa Phi Phi.
“Ách….Ân.” Tiếng rên rỉ của Hoa Phi Phi truyền ra ngoài mạn giường đến tai Tiểu Tứ Tử bọn họ bên ngoài.
“Tiểu Lương Tử, Hoa Hoa như thế nào giống như rất khó chịu a?”
Tiêu Lương dở khóc dở cười, thấp giọng nói, “Cẩn nhi, cái kia hình như là rất thoải mái.”
“Thật không?”
“A!” Theo sau, lại nghe đến Hoa Phi Phi thấp giọng kêu, “Đau quá a….”
“Đau?” Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt nhìn Tiêu Lương, “Tiểu Lương tử, vì cái gì lại đau?”
Tiêu Lương bất đắc dĩ nói, “Cái kia….”
Còn chưa nói xong, chợt nghe thanh âm Mục Phương, “Phi Phi, ta vào được rồi…Thoải mái.”
Hoa Phi Phi chửi ầm lên, “Ngươi hỗn đản, nhẹ thôi! A…..”
Tiểu Tứ Tử tò mò lợi hại, lay Tiêu Lương hỏi, “Tiểu Lương tử, bọn họ làm gì ở bên trong nha? Cái gì tiến vào?”
Tiêu Lương dở khóc dở cười, nói, “Cẩn nhi….Này nói không rõ.”
“Phi Phi….Ta động.”
“Đừng nhúc nhích…. A, chậm một chút…. Hỗn đản!”
Tiểu Tứ Tử càng thêm không nghĩ được gì, túm tay áo Tiêu Lương nhỏ giọng hỏi, “Tiểu Lương tử, Tiểu Lương tử, cái gì động? Làm sao động? Còn có a, cái gì mau a chậm?”
Tiêu Lương ước gì hiện tại liền đem Tiểu Tứ Tử áp trên mặt đất mà thực nghiệm cùng giải thích cho hắn nghe, nhưng là không có biện pháp, cùng lúc không muốn, về phương diện khác, nếu xằng bậy, trở về Công Tôn khẳng định hoạn hắn.
Trong phòng, Hoa Phi Phi cùng Mục Phương ngày càng kịch liệt, Tiêu Lương nghe không nổi nữa, nhất là Tiểu Tứ Tử còn tại bên người, vội vàng bước đến đầu thuyền mà hít thở sâu, nghĩ muốn thay đổi suy nghĩ.
Tiểu Tứ Tử đi đến bên cạnh hắn, nói, “Tiểu Lương tử, ngươi như thế nào không nghe, Hoa Hoa vừa mới nói hắn muốn chết.”
Tiêu Lương nghe xong vò đầu,, Tiểu Tứ Tử lại túm hắn, “Tiểu Lương tử, chúng ta tại thời điểm động phòng, ngươi có thể hay không như vậy nha?”
Tiêu Lương bỗng nhiên xoay người lại, cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, nắm cằm hắn nâng lên mà hôn. (Sức chịu đựng của em nó có hạn mà … chậc chậc tội Tiểu Lương quá đi a)
“Ngô….” Tiểu Tứ Tử bị hôn hai cái, đẩy đẩy đầu Tiêu Lương ra, nói, “Sao vậy Tiểu Lương tử.”
Tiêu Lương nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử thật lâu, một tay ôm lấy hắn.
“Nha….” Tiểu Tứ Tử cảm thấy như vậy dễ dàng bị ôm đến thực không có mặt mũi, liền nắm ngón tay, nhỏ giọng nói thầm, “Làm sao rồi.”
Tiêu Lương đem Tiểu Tứ Tử đặt lên tay vịn, nhượng Tiểu Tứ Tử ngồi xong, tiếp đó hai tay nâng thắt lưng hắn, khẽ nói, “Cẩn nhi, hôn nhẹ được không?”
Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn Tiêu Lương, vươn tay ôm cổ hắn, hôn tới.
Tiêu Lương tiến đến, hôn lấy Tiểu Tứ Tử, cùng gắn bó giao hòa hai người đều cảm thấy tim đập thật nhanh.
Chấm dứt nụ hôn dài, Tiêu Lương mạnh mẽ ôm lấy Tiểu Tứ Tử nói, “Cẩn nhi…. Ngươi chừng nào có thể theo ta thành thân a, ta chờ hảo vất vả a.”
Tiểu Tứ Tử khó hiểu mà nghiêng một bên, nắn nắn quai hàm Tiêu Lương, thấp giọng hỏi, “Tiểu Lương tử, ngươi chờ cái gì chờ hảo vất vả a?”
Tiêu Lương nhìn Tiểu Tứ Tử, cười nói, “Ta nghĩ muốn cùng ngươi làm một việc, nhưng mà phải đợi, hiện tại không được, bất quá ta thật gấp.”
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, “Tiểu Lương tử, không cần chờ, ngươi muốn làm cái gì liền làm nha.” (ôi trời con zai ơi =]] Công Tôn nghe xong chắc ói máu với con quá)
Tiêu Lương nhìn chằm chằm khuôn mặt vui vẻ của Tiểu Tứ Tử trong chốc lát, lắc đầu, nói, “Không sao, ta có thể chờ.”
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, Tiêu Lương cười nhẹ, “Cẩn nhi, ta thật sự có thể chờ, ta muốn ngươi vô cùng cao hứng.” (hichic Tiểu Lương ngoan quá)
Tiểu Tứ Tử vươn tay ôm cổ Tiêu Lương, tại quai hàm hắn hôn một cái, “Ân, tùy ngươi thích, ngươi khi nào không thể đợi được nữa, liền nói với ta, ta với ngươi cùng một chỗ làm.”
Tiêu Lương gật đầu, đem Tiểu Tứ Tử từ lan can ôm xuống dưới, sau đó hai người ngồi ở cửa khoang thuyền, vừa thấp giọng nói nhỏ nhẹ, vừa chờ bên trong Mục Phương cùng Hoa Phi Phi chấm dứt quá trình giải độc phức tạp.
Cuối cùng, cửa khoang thuyền cũng mở ra, Mục Phương ôm ra Hoa Phi Phi đã muốn ngất đi, Tiểu Tứ Tử dựa vào Tiêu Lương dường như đang ngủ.
“Hắn không có việc gì đi?” Tiêu Lương hỏi Mục Phương.
Mục Phương lắc lắc đầu, đi tới đối mặt với Tiểu Tứ Tử đang mơ màng dụi mắt nói, “Tiểu Tứ Tử, đem Hoa Phi Phi bắt mạch xem hắn thế nào?”
Tiểu Tứ Tử đưa tay sờ sờ mạch Hoa Phi Phi, gật đầu ngáp một cái, “Ân, Hoa Hoa đã không có việc gì.”
Mục Phương lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, mọi người cùng nhau rời thuyền hoa, ngồi thuyền nhỏ trở về.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️