Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Vấn Tình

(Cập nhật lúc 10:41 – 15/09/2024)
Vấn Tình
  1. Tác giả:
  2. Trạng thái: [parent_status]
  3. Lươt xem: 3 views
  1. Tác giả:
  2. Trạng thái: [parent_status]
  3. Lươt xem: 3 views
[Tổng: 0 Trung bình: 0]

Chương mới nhất

3 tháng
3 tháng
3 tháng
3 tháng
3 tháng

Xem nhiều nhất



  • Giới thiệu truyện Vấn Tình:

    Các tình yêu đang xem truyện online miễn phí Vấn Tình tại dưa leo tr

    Editor : Mộc Phi Tuyết & Mi MiBeta:Ác Ma & Vũ YênThể loại: Cổ trang, cung đình, Vương gia x học sĩ, Vương gia thụ, học sĩ công, 1×1, HE

    Sau khi bồi hoàng thượng chơi cờ thì Mạnh Vân Khanh liền ngồi kiệu thẳng tiến tới An Bình vương phủ. Binh lính ngoài cửa thấy kiệu hắn tới liền cung kính chào hỏi và vào thông báo cho vương gia nhưng đã bị hắn ngăn cản. Một mạch đi thẳng vào bên trong phủ tìm được người đứng đầu vương phủ.

    Khi hắn tới thời điểm là giữa trưa khi mọi người đang dùng bữa, An Bình vương Lưu Giản dùng khoé mắt liếc thân ảnh quen thuộc đang chầm chậm bước tới, khó trách mấy thị nữ kia lại lấy thêm chén bát.“Không cần phiền phức như vậy, ta ăn trong cung rồi.” Mạnh Vân Khanh bước tới cạnh bàn, hướng Lưu Giản nở nụ cười, “Hạ quan thỉnh an Vương gia.”

    Miệng thì nói kính ngữ nhưng hành động lại không có nửa phần câu nệ, tự nhiên vén vạt áo rồi thoái mái ngồi xuống.

    Lưu Giản gật đầu cho có lệ, nhàn nhạt nói, “Xong chuyện rồi?”

    “Ừ, đáng lẽ đã về từ sớm rồi nhưng hoàng thượng lại đột nhiên muốn thi đối thơ nên ta phải lưu lại.”

    Thân là Hàn lâm học sĩ(*), công việc chủ yếu của Mạnh Vân Kha chính là cùng hoàng đế chơi cờ, vẽ tranh, đối thơ, ngoài những lúc bị triệu vào cung bồi hoàng thượng ra thì lúc nào cũng nhàn rỗi.

    (*) theo tui hiểu thì là ý chỉ những người học sâu hiểu rộng, có kiến thức uyên bác.

    Lưu Giản vừa nghe nghe hắn nói, vừa ăn nốt bữa cơm, khuôn mặt tuấn lãng nhìn qua có chút nghiêm túc cùng hờ hững nhưng trong đáy mắt lại hiện lên một mạt tình cảm ấm áp.

    Biến hoá tự nhiên rất nhỏ như vậy cũng tránh không nổi mắt của Mạnh Vân Khanh, thấy vị vương gia vẫn luôn được gọi là ‘mặt lạnh’ kia lại lộ ra thần sắc như vậy, trong lòng học sĩ đại nhân không khỏi ngứa ngáy khó nhịn… = ̄ω ̄=

  • Danh sách chương

  • Bình luận

ads
ads