Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt Chương 123: Phiên ngoại – phản xuyên (trung)

Chương 123: Phiên ngoại – phản xuyên (trung)

4:02 sáng – 05/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 123: Phiên ngoại – phản xuyên (trung) tại dualeotruyen. 

Địch Nãi xách một túi thức ăn lớn trở về nhà, lúc đưa tay ấn chuông cửa thì vô thức xoa xoa gò má bên phải.

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy bên má phải của cậu có chút đỏ lên. Kỳ thực đó chỉ là một nụ hôn tạm biệt mà cô bé đáng yêu kia in lên, đến giờ sớm đã không nhìn ra dấu vết gì nữa, thế nhưng Địch Nãi lại vô thức muốn lau đi.

Là vì cái gì chứ? Là bởi vì người trong phòng khác à? Hoặc nên nói là lão hổ?

Hôm nay chiến hữu mời Địch Nãi dùng cơm, nói là lâu rồi không cùng ăn cơm, muốn ôn lại chuyện cũ một chút. Lúc Địch Nãi tới thì phát hiện ôn chuyện là giả, tạo cơ hội cho cậu theo đuổi con gái mới là thật. Lâm Nhiễm là em họ xa của chiến hữu, trước kia Địch Nãi từng gặp qua, lần này liếc mắt một cái Địch Nãi liền có hảo cảm. Lâm Nhiễm là cô gái không tồi, vừa xinh đẹp lại hoạt bát, có thể nói là loại hình Địch Nãi thích.

Cơm nước xong chiến hữu liền bảo Địch Nãi đưa Lâm Nhiễm về nhà, Địch Nãi rối rắm một chút, cuối cùng cũng không cự tuyệt. Lúc về tới nhà, Lâm Nhiễm nói cám ơn Địch Nãi rồi đột nhiên kiễng chân hôn cậu một ngụm, sau đó đỏ mặt chạy đi.

Nếu là trước kia, có cô gái đáng yêu như vậy hiến hôn, Địch Nãi khẳng định sẽ rất cao hứng, nói không chừng sẽ hưng phấn tới ngủ không yên. Chính là hiện giờ nghĩ tới Phất Lôi, Địch Nãi lại không vui nổi.

Chuông cửa mới vang lên hai tiếng, cửa đã cùm cụp mở ra. Địch Nãi có chút giật thót, sau đó mới lấy lại tinh thần bước vào nhà. Vừa mới bước vào, Địch Nãi liền nhìn thấy một cái đầu hổ. Đại lão hổ vàng ươm một chi đặt lên cửa đóng lại, chi khác thì đặt lên bả vai Địch Nãi, sau đó cái đầu hổ thật to sáp tới, liếm vài cái trên cổ cậu rồi cọ loạn trên ngực.

Khóe miệng Địch Nãi nhếch lên nhưng lại cố giả vờ tức giận nói: “Này, Phất Lôi, ngươi nặng muốn chết, mau xuống a. Còn nữa, lá gan lớn quá rồi, dám dùng hình thú chạy ra mở cửa, cẩn thận người ta bắt ngươi mang đi a.”

Phất Lôi làm nũng cọ cọ trước ngực Địch Nãi, đột nhiên y ngẩng đầu lên, nghi hoặc áp sát người Địch Nãi ngửi ngửi, giống như ngửi thấy hương vị gì đó đặc biệt.

Địch Nãi lập tức khẩn trương. Mũi lão hổ thính tới vậy à? Chẳng qua chỉ là nụ hôn tạm biệt mà cũng có thể ngửi ra?

Phất Lôi ngửi một hồi thì nhăn mặt nhăn mũi, nhảy xuống ngửi ngửi gói đồ trên tay Địch Nãi.

Trái tim Địch Nãi tuột xuống, ngồi xổm xuống xoa xoa đầu Phất Lôi: “Này, ta mang thức ăn ngon về cho ngươi a, nhìn này, là thịt bò sốt tương mà ngươi thích nhất, vài cân lận đó, đủ cho ngươi ăn no nê.” Nói xong cậu hướng Tiểu Nhị đang nằm trên sô pha xem TV vẫy vẫy tay: “Tiểu Nhị, nhóc lười nhà ngươi mau lăn tới đây cho ông, ta có mua cá chiên thơm phức này, ngươi có muốn ăn không?”

Tiểu Nhị nghe vậy thì liền lăn lông lốc từ sô pha nhảy xuống, từ bỏ chương trình thế giới động vật mà mình thích nhất, vọt tới gặm một con cá ăn say sưa.

Địch Nãi nhìn Tiểu Nhị ăn mà có chút cảm thán, chỉ có lúc ăn cá Tiểu Nhị mới hoạt bát được một chút. Từ khi theo Địch Nãi tới thành thị, Tiểu Nhị thực sự buồn bực tới sắp hỏng mất. Chỉ có buổi tối, Địch Nãi mới dám cùng Phất Lôi dẫn theo Tiểu Nhị tới công viên dạo mát, còn đặc biệt tìm nơi hẻo lánh.

Cho dù là vậy Địch Nãi vẫn sợ bị người khác phát hiện. Cũng may Tiểu Nhị thông minh, chạy trốn lại nhanh, tới giờ vẫn luôn hữu kinh vô hiểm. Chính là, Tiểu Nhị vẫn không quen được, cả ngày bị nhốt trong nhà thực sự áp chế thiên tính của nó. Bởi vậy, Tiểu Nhị cũng trở nên lười biếng hẳn, không có chút sức sống.

Kỳ thật Phất Lôi cũng vậy, mới đầu y thực sự không thích ứng với hoàn cảnh ở nơi này, cứ không khống chế được muốn biến về hình thú. Bất quá, Địch Nãi nghiêm trọng cảnh cáo, cho dù là ở nhà thì chỉ khi đóng lại hết tất cả các cửa mời được biến hình, bằng không sẽ bị xem là quái vật đánh chết hoặc bị mang đi nghiên cứu.

Cánh của Phất Lôi đã thật lâu không được giang rộng. Cũng may y làm việc ở trưởng bảo vệ, có thể phát tiết một chút, nhưng y cũng không dám làm càn, sợ không cẩn thận tổn thương người khác.

Địch Nãi cũng từng dẫn Phất Lôi tới công viên trò chơi, mới đầu Phất Lôi cảm thấy thú vị. Chính là chơi một lần liền không thích nữa. Cỗ máy nhỏ bé này sao có thể so với cảm giác chạy băng băng trên thảo nguyên cùng tự to bay lượn trên bầu trời chứ!

Chuyện Phất Lôi vui vẻ nhất chính là sau khi ăn cơm tối, được cùng Địch Nãi nằm trên sô pha xem TV. Địch Nãi mua bộ sô pha rất lớn. Phất Lôi có thể duỗi thẳng thân mình nằm trên đó.

Địch Nãi cũng thả lỏng lười biếng nằm nghiêng trên sô pha. Nếu Phất Lôi làm nũng cọ đầu lên đùi cậu, Địch Nãi cũng không cự tuyệt, ngược lại đưa tay đặt lên lưng Phất Lôi, chậm rì rì vuốt ve da lông bóng loáng trên lưng y, xem y là một con chó lớn mà vuốt ve. Tuy Phất Lôi biết đó chỉ là động tác vô thức của Địch Nãi nhưng y vẫn thực hưởng thụ khoảnh khắc ôn nhu này.

Ngẫu nhiên Phất Lôi cũng làm chuyện xấu, thừa dịp Địch Nãi không chú ý sẽ liếm mặt cậu dính đầy nước miếng, sau đó sẽ dùng ánh mắt vô tội nhìn cậu. Nhìn Phất Lôi như vậy, Địch Nãi hoàn toàn không giận được, chỉ đành ôm chầm lấy y cố sức gãi ngứa.

Chính là, phút thân mật này vẫn luôn đột nhiên ngừng lại. Bởi vì Phất Lôi sẽ vô thức nhập tâm, sau đó dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Địch Nãi. Bị nhìn như vậy, Địch Nãi liền nghĩ tới, Phất Lôi dù sao cũng là một người nam nhân đang thích cậu chứ không phải một đại lão hổ bồi cậu chơi đùa, sau đó cậu liền xấu hổ.

Lúc này Địch Nãi sẽ xấu hổ ho khan một tiếng, giả bộ hưng phấn chỉ TV nói: “Không nháo loạn nữa, xem TV, xem TV đi, cái người vừa nãy hình như là siêu sao XX a!”

Lâm Nhiễm thực sự có cảm tình với Địch Nãi, liền hẹn cậu ra ngoài cùng ăn cơm, xem phim, đi dạo.

Trong lòng Địch Nãi vốn có nguyện vọng kết hôn sinh con, đối với hình mẫu thơ ngây đáng yêu như Lâm Nhiễm cũng có hảo cảm, vì thế cũng không cự tuyệt lời mời. Chẳng qua, cậu theo bản năng gạt Phất Lôi, thật không biết nói thế nào với y. Cậu cơ hồ có thể đoán được y sẽ thất vọng cùng thương tâm cỡ nào nếu biết mình tìm bạn gái.

Địch Nãi cảm thấy, nếu đã đưa Phất Lôi tới thế giới này thì y chính là trách nhiệm của mình. Chỉ cần nghĩ tới sau này mình sẽ rời bỏ Phất Lôi, vui vẻ hạnh phúc cưới vợ sinh con, Địch Nãi liền cảm thấy tội lỗi. Cảm giác tội lỗi kỳ quái kia làm Địch Nãi cho dù đi hẹn hò cũng luôn không yên lòng.

Kỳ thật, diện mạo Phất Lôi rất suất, cao ráo anh tuấn như vậy nếu ở nước ngoài chắn chắn hấp dẫn rất nhiều người. Trước đó còn có người đại diện nhìn trúng Phất Lôi, bất quá Địch Nãi bảo Phất Lôi cự tuyệt. Dù sao với thân phận của Phất Lôi, trốn tránh tầm mắt mọi người còn không kịp, làm gì có chuyện chủ động đưa mình ra ngoài ánh sáng!

Chỉ tiếc, tuy Phất Lôi là soái ca nhưng đối với người Trung Quốc thì lại quá cao. Các cô gái vẫn luôn dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn y nhưng lại không muốn tiếp cận. Cho dù nam nhân đồng tính nhìn thấy thể hình của Phất Lôi cũng hoảng sợ. Huống chi, trừ bỏ tới trường, Phất Lôi rất hiếm khi tiếp xúc với người ngoài, tới giờ cũng quen biết không bao nhiêu.

Có đôi khi Địch Nãi muốn giúp Phất Lôi tìm kiếm một đối tượng thích hợp, chính là tìm tới tìm lui vẫn không tìm ra ai đủ xứng với Phất Lôi. Cho dù xứng đôi thì Địch Nãi cũng thực lo lắng, Phất Lôi chính là một thú nhân có thể biến thân a.

Địch Nãi cứ rối rắm chuyện Phất Lôi nên không có tâm tình kết giao với Lâm Nhiễm, ngẫu nhiên hẹn hò một chút nhưng cũng không quá niềm nở.

Nhưng mà, giấy không gói được lửa, chuyện này rất nhanh liền bị hấp thụ ánh sáng.

Ngày đó Phất Lôi về nhà thì phát hiện Địch Nãi vẫn chưa về, thấy sắc trời còn sớm nên định tới tiệm bánh Gia Hoa mua loại bánh trứng mà Địch Nãi rất thích ăn. Tiệm gần nhất dạo này hết rất sớm, Phất Lôi liền đón xe bus đi tới tiệm xa hơn, nào ngờ lúc mua xong quay về thì gặp gỡ Địch Nãi cùng Lâm Nhiễm đang dạo phố.

Hai tay Lâm Nhiễm đang nắm lấy cổ tay Địch Nãi lắc lắc, làm nũng vòi cậu cõng mình, nói chân mình đau muốn chết. Địch Nãi có chút buồn bực, đang định đáp ứng thì thấy Phất Lôi ở phía trước.

Phất Lôi thấy một màn này hiển nhiên thực kinh ngạc, bịch bánh trứng trong tay cũng rớt xuốt đất.

Phất Lôi cùng Địch Nãi mỗi ngày ở chung mọt nhà, kỳ thực đã sớm có chút hoài nghi, chẳng qua y cố chấp không muốn tin tưởng. Y nghĩ rằng sớm chiều ở chung, một ngày nào đó Địch Nãi sẽ bị mình cảm động. Chính là tận mắt nhìn thấy Địch Nãi hẹn hò với một cô gái, trái tim Phất Lôi rốt cuộc nguội lạnh.

Phất Lôi nhìn Địch Nãi thật sâu, một câu cũng không nói, quay đầu rời đi.

Không biết vì cái gì Địch Nãi cảm thấy trong lòng hoảng hốt, gọi Phất Lôi một tiếng, muốn đuổi theo thì bị Lâm Nhiễm kéo lại.

Lâm Nhiễm nghi hoặc hỏi Địch Nãi: “Đó là người bạn ngoại quốc của ngươi à? Y làm sao vậy?”

Địch Nãi không biết nên làm thế nào. Cậu cảm thấy trong lòng bốc lên một ngọn lửa, thực muốn đuổi theo giải thích rõ ràng, chính là cậu lại không biết nên nói gì. Địch Nãi biết, nếu mình muốn sống một cuộc sống bình thường thì đây chính là cơ hội tốt nhất. Nói rõ ràng rồi, cậu không cần lén lút nữa mà có thể quang minh chính đại hẹn họ với cô gái mình thích, sau đó kết hôn sinh con, sống một cuộc đời như bao người khác.

Chính là không biết vì cái gì, ánh mắt tuyệt vọng của Phất Lôi trước lúc rời đi lại khắc sâu trong đầu cậu, không có cách nào gạt bỏ, nó làm trái tim Địch Nãi cũng co rút đau đớn.

Lúc Địch Nãi về tới nhà, nhấn chuông cửa, không ai mở cửa. Cậu dùng chìa khóa tự mở cửa đi vào nhà, dạo một vòng trong phòng, tìm kiếm khắp nơi cũng không nhìn thấy bóng dáng Phất Lôi. Chỉ có Tiểu Nhị đang liếm liếm móng vuốt, đáng thương nhìn Địch Nãi. Nó vẫn chưa ăn bữa tối a!

Trong lòng Địch Nãi nóng như lửa đốt, nào còn tâm tư để ý tới Tiểu Nhị, liền đẩy cửa xông ra ngoài.

Chính là, rốt cuộc phải đi đâu tìm Phất Lôi a? Phất Lôi không có di động, hoàn toàn không có thông tin liên lạc. Phất Lôi cũng không có nơi nào thích đi, bình thường ngây ngốc nhiều nhất chính là ở nhà. Trên thế giới này, người Phất Lôi tín nhiệm nhất chí có cậu, lúc cậu không còn tín nhiệm được nữa, Phất Lôi sẽ đi đâu đây? Y có phải đang bức thiết muốn quay về thế giới cũ của mình hay không? Chính là, y đã không thể quay về a!

Địch Nãi mờ mịt vô thố đứng trên đường, nhìn dòng xe tới lui mà trong lòng trống rỗng. Đột nhiên cậu cảm thấy bản thân thật tàn nhẫn, mình thế nhưng lại đối xử như vậy với ân nhân cứu mạng. Chính là, Phất Lôi thật sự chỉ là ân nhân cứu mạng thôi sao? Giờ phút này cậu hoảng loạn như vậy, thật sự chỉ vì lo lắng cho ân nhân cứu mạng à?

Không, không phải như vậy. Địch Nãi tự nói với mình, không phải như vậy. Trong lòng cậu, Phất Lôi là sự tồn tại đặc biệt. Thiên tính chất phác nhiệt tình của Phất Lôi đã cảm nhiễm Địch Nãi, làm cuộc sống của cậu tràn đầy hi vọng, cho dù đã mất đi giấc mộng quan trọng nhất. Cho dù không thể trở thành bộ đội đặc chủng xuất sắc nhất, cậu cũng có thể tiếp tục cố gắng.

Địch Nãi tự nói phải bình tĩnh lại, Phất Lôi nhất định không đi xa, y không còn nơi nào để đi.

Đúng vậy, Phất Lôi không còn nơi nào khác để đi, bởi vì y vốn không thuộc về thế giới này. Ngày qua ngày Phất Lôi ở bên cạnh bầu bạn, trung tâm như một con chó nuôi trong nhà. Rõ ràng là thú loại tràn đầy dã tính nhưng bởi vì cậu mà phải co đầu rụt cổ ở một nơi chật hẹp nhỏ bé.

Chính là Địch Nãi biết, nếu Phất Lôi thực sự không muốn ở cạnh cậu, y vẫn có thể tìm ra nơi cư ngụ. Y không thích ứng với xã hội phức tạp thì có thể rời khỏi đô thị, đi tới những vùng rừng rậm nguyên thủy mà y quen thuộc. Thế giới này, vẫn còn rất nhiều nơi mà con người khó đặt chân tới, mà ở nơi đó, Phất Lôi có thể sinh sống rất tốt, tuy cô độc nhưng lại tự do.

Nghĩ tới đây, Địch Nãi lại cảm thấy trái tim mình co rút đau đớn. Cậu không thể nào tưởng tượng những ngày sống mà không có Phất Lôi. Chỉ nghĩ tới Phất Lôi đang một thân một mình ở một nơi mà cậu nhìn không thấy liền khó chịu cực kỳ.

Địch Nãi đột nhiên phát hiện, cậu sở dĩ có thể tự nhiên làm lơ tình cảm của Phất Lôi như vậy chính vì cậu chắc chắn Phất Lôi chỉ có thể dựa vào cậu, thế nên không chút kiêng nể hưởng thụ tình cảm của y?

Địch Nãi cảm thấy, chính mình thực xấu xa, cứ cố chấp suy nghĩ bản thân không phải người đồng tính mà không chịu mở lòng tiếp nhận Phất Lôi, kỳ thật cậu chẳng qua đang cố kỵ cái nhìn của mọi người, không muốn trở thành kẻ khác loài mà thôi.

Kỳ thật cha mẹ Địch Nãi đã qua đời, nếu muốn ở cùng một chỗ với Phất Lôi thì cậu không có lực cản quá lớn. Càng nghĩ Địch Nãi càng cảm thấy bản thân tồi tệ, thực không xứng đáng với tình yêu của Phất Lôi.

Phất Lôi chân thành yêu cậu, cơ hồ trả giá hết thảy, cố gắng dung nhập vào cuộc sống của cậu. Chính là cậu cứ làm như không thấy, chỉ xem đó là đương nhiên. Làm một bộ đội đặc chủng, đó giờ Địch Nãi vẫn luôn tôn thờ đổ máu không đổ lệ, chính là giờ phút này, nước mắt cậu lại vô thức rơi xuống.

Địch Nãi rốt cuộc xác nhận, hóa ra cậu đã sớm yêu thích Phất Lôi, chỉ là vẫn không chịu thừa nhận mà thôi.

Thông suốt điểm này, Địch Nãi hít sâu một hơi, bắt đầu bình tĩnh nghĩ xem Phất Lôi rốt cuộc có thể đi nơi nào. Đột nhiên cậu nhớ tới, trừ bỏ ở trong nhà, Phất Lôi còn rất thích tới một nơi. Sân thượng! Nơi bọn họ sống là một khu chung cư hai mươi hai tầng, ở thành phố Côn Minh này, tòa chung cư này đã có thể xem là tòa kiến trúc khá cao.

Bởi vì muốn ngắm mặt trời nên ngẫu nhiên Phất Lôi sẽ lên sân thượng. Địch Nãi nhớ rõ, lúc đứng trên sân thượng nhìn thành thị trong ánh hoàng hôn, Phất Lôi mỉm cười thực vui vẻ. Địch Nãi đoán, Phất Lôi thực thích cảm giác được đắm mình trong cơn gió, bởi vì không thể bay lượn như trước kia, nhưng ít ra y có thể đứng trên sân thượng hóng gió, ngắm nhìn phong cảnh, thể nghiệm cảm giác bay lượn theo gió.

Nghĩ tới đây, Địch Nãi vội vàng xoay người chạy ngược trở lại, sau đó không ngừng nhấn nút thang máy. Đáng tiếc thang máy cố tình lại muốn đối nghịch với cậu, cứ đứng ở tầng nào đó không nhúc nhích. Địch Nãi chờ không kịp liền chạy thang bộ. Chờ Địch Nãi thở hồng hộc lên tới sân thượng thì quả nhiên nhìn thấy Phất Lôi ở đây.

Phất Lôi mặc áo khoác đứng đó, chống lan can ngắm nhìn thành thị chìm trong màn đêm bên dưới, vóc dáng cao ngất như vậy nhưng lại có cảm giác đìu hiu không nói nên lời. Địch Nãi không lên tiếng, chỉ chậm rãi bước tới. Cảm giác của Phất Lôi vẫn nhạy bén như cũ, rất nhanh liền xoay người, trầm mặc nhìn Địch Nãi.

Gương mặt Phất Lôi không có biểu tình, chính là Địch Nãi vẫn nhìn ra sự cô độc cùng bi thương mà y đang che dấu. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Phất Lôi, Địch Nãi chầm chậm tới gần, lúc chỉ còn các nhau một cánh tay, cậu vươn tay ôm lấy cổ Phất Lôi, chẳng chút chất vấn đã hôn lên môi y.

Phất Lôi ngây dại, khẽ nhếch miệng tùy ý Địch Nãi liếm mút một vòng.

Khoảnh khắc hai đôi môi rời nhau, Địch Nãi nhẹ giọng ghé vào tai y thì thầm: “Thực xin lỗi Phất Lôi, đã làm ngươi thương tâm.” Nói xong, cậu nhìn vào mắt Phất Lôi nói: “Phất Lôi, ta phát hiện ta yêu ngươi. Ngươi, còn nguyện ý yêu ta không?”

Phất Lôi nghe thấy câu này thì hoàn toàn hóa đá.

Thời điểm y tuyệt vọng thì Địch Nãi lại nói thương y, này nhất định là mơ? Nếu không phải Địch Nãi điên rồi thì chính là thế giới này điên rồi.

Chính là, cho dù là mơ thì cũng là giấc mơ tốt đẹp nhất, y hi vọng giấc mơ này có thể kéo dài, tốt nhất là vĩnh viễn không cần tỉnh lại.

Phất Lôi há miệng thở dốc một tiếng, sau đó hung hăng ôm lấy Địch Nãi, hôn lên đôi môi mà mình ngày nhớ đêm mong. Cái ôm cùng nụ hôn của y thực chặt chẽ, giống như không bao giờ muốn tách ra nữa.

Phất Lôi ôm Địch Nãi hôn rồi lại hôn, giống như vĩnh viễn cũng khôn không đủ, mãi tới khi bụng hai người phát ra tiếng vang càu nhàu mới ngượng ngùng bật cười. Đã khuya lơ khuya lắc rồi mà bọn họ vẫn chưa ăn cơm tối, sớm đã đói bụng.

Y lôi kéo Địch Nãi trở về nhà bọn họ. Đúng vậy, nơi nào có Địch Nãi thì đó chính là nhà của bọn họ.

….

Hoàn Phiên Ngoại 123.