Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Dị Năng Cảm Nhiễm Thể Chương 55: Tai nạn giao thông đặc thù

Chương 55: Tai nạn giao thông đặc thù

4:26 sáng – 05/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 55: Tai nạn giao thông đặc thù tại dualeotruyen. 

Edit: _BOSS_ lười

“Ha ha! Nếu là ý tứ của lão lãnh đạo, thì cần phải tôn trọng. Bất quá, ta thấy nơi đây rất chếch, thật giống phụ cận không có lắp đặt camera giám sát ah? Hệ thống bảo an của bệnh viện rất trọng yếu, nếu như bị người xấu mò vào thì nguy.”

“Được rồi! Được rồi! Tống viện trưởng ngài nói rất đúng, chung quanh cao ốc bệnh viện xác thực đều là góc chết quản chế, đây là chúng ta công tác sơ suất, ta bây giờ liền để cho người ta lập tức đi làm, tranh thủ buổi chiều hôm nay liền có thể lắp đặt.”

Ngoại thành, phụ cận quốc lộ H889.

Vào lúc hoàng hôn, chân trời ánh chiều tà sắp tàn, một chiếc xe cảnh sát nhanh chóng lái tới từ phương hướng thành thị, lúc gần tới địa điểm chỉ định liền bắt đầu giảm tốc độ, vững vàng ngừng lại.

Hoàng Hà rất không cao hứng đi xuống từ trong buồng lái, mở cửa sau xe, lấy ra trang bị phòng hộ loại hình che ngực và bao đầu gối rồi đeo lên. Một cảnh sát giao thông trẻ tuổi mặc áo phản quang màu vàng xanh chạy tới, thở hồng hộc hỏi: “Xin chào, xin hỏi có phải đội hình sự trinh sát cục thành phố Hoàng cảnh quan không?”

Hoàng Hà đeo lên găng tay phòng bị, khá là tùy ý gật gù: “Tình huống thế nào? Người của bộ pháp y đã tới chưa?”

Cảnh sát giao thông trẻ tuổi gật gù, nghiêng người sang, chỉ vào nơi hai chiếc xa cảnh sát đỗ cách đó không xa nói: “Sườn núi từ nơi đây đi xuống rất dốc. Nhân viên phòng cháy chữa cháy đã chạy tới trợ giúp, bọn họ đều ở trong khe núi bên dưới.”

Hoàng Hà “A” một tiếng, đóng cửa xe, sửa sang một hồi trang bị trên người, theo cảnh sát giao thông đi tới.

Đây là một vụ tai nạn giao thông xảy ra bất ngờ. Một chiếc xe khách từ trên sườn núi có độ cao hơn ba mươi mét lăn xuống dưới. Bao gồm tài xế ở bên trong, có hơn bốn mươi hành khách bên trong xe toàn bộ đều gặp nạn.

Theo lý thuyết, chuyện thế này phải thuộc về bộ giao thông xử lý. Thế nhưng hơn một giờ trước, Hoàng Hà nhận được điện thoại của Tề Nguyên Xương, để hắn hỏa tốc chạy tới hiện trường, tham dự thăm dò.

Đường từ đỉnh dốc đi xuống chân dốc nếu đi vòng phải rất dài. Phương pháp trực tiếp nhất, chính là nắm lấy dây phòng hộ đã được nhân viên phòng cháy chữa cháy lắp đặt tạm thời ở trên sườn núi, chầm chậm đi xuống.

Hoàng Hà dọc đường đều đang thầm kín oán thầm.

Gần đây thực sự quá bận. Cảm giác thật giống tất cả chuyện không tốt đều tụ tập cùng một chỗ. Bộ xác chết trôi bị gặm nhấm bên Quán Tử Thôn đến nay còn chưa có kết luận. Thân phận không rõ, tra tìm không được gia thuộc người chết, thế nhưng trên dưới cảnh cục đều rất coi trọng đối với chuyện này. Dù sao, một hung thu gặm nhấm thi thể, thủ đoạn như thế thực sự là quá tàn nhẫn.

Trong khu quản hạt mỗi ngày đều xảy ra sự kiện bạo lực. Không phải đánh nhau ẩu đả, chính là đủ loại vụ án hại người có tình huống không giống nhau. Vụ án nhiều nhất chính là gia súc của thôn dân bị mất tích hoặc bị trộm. Còn có bên Lạc Phượng Thôn cũng không sống yên ổn, không phải có người bị chém, chính là có người bị đánh trọng thương. Khoa hình sự trinh sát lại chỉ có mấy người, Tề Nguyên Xương và Hoàng Hà đành phải chia nhau để xử lý. Hiện tại đã là thời gian cơm tối, bản thân còn phải leo lên leo xuống ở trong hoang sơn dã địa, cảm giác… Lại như là một con khỉ có tinh lực dồi dào, căn bản sẽ không cảm thấy đói bụng.

Một chiếc xe cứu hỏa cỡ lớn đỗ ở chân dốc, cáp treo an toàn đã di chuyển lên cao, mười mấy nhân viên công tác thân mặc cảnh phục hoặc là phòng cháy phục ở phụ cận bận rộn. Xe khách bị rơi đã hoàn toàn thay đổi, chính giữa triệt để lõm, đầu xe và cửa kính xe đụng đến vỡ nát. Trên sườn núi đâu đâu cũng có đủ loại tạp vật, toàn bộ đều là hành lý và quần áo của hành khách,

Mấy bộ thi thể nằm trên mặt đất, bọn họ đều là hành khách bị quăng ra từ trong cửa sổ xe, lúc xe khách lăn xuống vách núi. Lực lượng mạnh mẽ đã xé nát thân thể. Đầu của một hành khách va vào tảng đá, từ chính giữa nứt ra. Còn có cánh tay của một hành khách bị đại thụ kẹp lấy, có khả năng thân thể vào lúc đó lại kẹt ở vị trí cửa sổ xe, mạnh mẽ kéo đứt. Còn có một hành khách càng thảm hại hơn, bụng bị mảnh vỡ thủy tinh cắt ra, trên đường dốc hơn mười mét khắp nơi đều là máu, ruột thoát ra thân thể xa hơn năm mét.

Hoàng Hà liếc mắt nhìn cánh tay bị đứt treo ở trên nhánh cây bên cạnh, vịn ngay đèn chiếu sáng trên đỉnh nón an toàn của mình, khom lưng tiến vào bên trong xe khách.

Trời đã tối.

Trên xe cứu hỏa nhấc lên đèn chiếu sáng công trình, mấy chiếc xe cảnh sát sớm đã đi vòng xuống cũng mở đèn xe, cung cấp ánh sáng có hạn vì để thăm dò hiện trường. Phương xa, ở ngoài đường cảnh giới, có mấy tên phóng viên đài truyền hình và radio đứng ở nơi đó, bọn họ hoặc là cầm lấy microphone, hoặc là nhấc lên máy quay phim trên bả vai, đều đang bận rộn làm chuyện riêng phần mình.

Máy cắt kim loại cắt ra khung vỏ xe khách tàn phá, mới vừa đi vào bên trong xe khách, một luồng tĩnh mịch nhào tới trước mặt.

Từng hàng thi thể đối mặt Hoàng Hà. Biểu cảm trên mặt của mỗi người đều không giống nhau. Có đang giãy dụa, có bởi vì sợ hãi đã triệt để méo mó, còn có đang há mồm hô to, tựa hồ là phải nói tất cả những gì mà mình nhìn thấy.

Tất cả đều dừng lại ở trong tích tắc tử vong.

“Ta thật sự không thích nơi này.”

Hoàng Hà dùng âm thanh lẩm bẩm lầu bầu chỉ có mình có thể nghe thấy. Hắn theo dãy chỗ ngồi, từng dãy một kiểm tra người chết.

Cho dù người của khoa pháp y đã xem qua một lần, nhưng đây lại là trình tự công tác, không thể qua loa.

Không hề nghi ngờ, đây chính là một vụ tai nạn giao thông. Bất quá, Hoàng Hà lại nhìn ra một ít chi tiết nhỏ không bình thường.

Hắn đang đến gần vị trí chính giữa xe khách, tìm tới tài xế đã tử vong. Đó là một nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi, tóc hơi hói, mặc một bộ áo gucci màu lam đậm, đầu va vào tay vịn bằng thép cứng rắn, xương sọ đã nứt ra.

Hoàng Hà cau mày, dán mắt nhìn tài xế tử vong rất lâu. Tiếp đó, đi tới, tại nơi rất gần, xoay chuyển đầu tài xế sang đây. Đèn chiếu sáng trên nón an toàn chiếu sáng hết thảy, con ngươi của tài xế đã hoàn toàn khuếch đại, không hề có dấu hiệu của sự sống. Hoàng Hà lại dùng công cụ tách ra hàm dưới tài xế, dùng ánh đèn chiếu vào bên trong khoang miệng, phát hiện phía trên đầu lưỡi và yết hầu của người chết lộ ra màu hồng phấn như thường.

Liền mang ý nghĩa là tài xế không có trúng độc.

Thế nhưng, hắn vì sao lại chết ở chỗ này?

Hoàng Hà xoay người, liếc mắt nhìn đầu xe đã hoàn toàn thay đổi. Buồng lái vẫn cứ duy trì hoàn chỉnh, đai an toàn co rút lại đến phía trên mép chỗ ngồi.

Dựa theo quy định, lái xe ở trên đường cao tốc, nhất định phải đeo đai an toàn. Ven đường đều có kiểm tra, thân là tài xế, không có khả năng lại phạm sai lầm thế này. Thế nhưng, nếu thân thể bị đai an toàn quấn chặt, vị trí bây giờ của người chết liền căn bản nói không thông.

Có phải hay không là hắn vi phạm quy định lái xe? Không có thắt đai an toàn?

Xác thực có khả năng này.

Thời điểm để xuống thi thể, Hoàng Hà lại lần nữa chú ý tới, trên vai phải áo gucci của tài xế có chỗ vỡ, đã bị dòng máu thấm vào. Hắn di chuyển đèn chiếu sáng nhìn sang, phát hiện đó là một vết thương mới mẻ, dấu vết bề ngoài lưu lại, tựa hồ là bị cắn.

“Ngươi cũng nhìn thấy?”

Theo tiếng nói, phía sau đi tới cảnh đội pháp y thân mặc chế phục màu trắng. Hoàng Hà vội vã đứng lên, nhường ra vị trí đầy đủ.

Đều là đồng sự, đôi bên cũng rất quen.

“Ta đến khá sớm, đã thăm dò qua hiện trường một lần.”

Pháp y nhỏ giọng, trên mặt của hắn lộ ra thần sắc cổ quái: “Đây là vụ tai nạn giao thông rất kỳ quái. Bên cảnh sát giao thông đang tiến hành điều tra đối với hiện trường sự cố. Bất quá, bước đầu đã có kết luận. Chiếc xe khách này hẳn là từ trước hơn năm trăm mét liền bắt đầu gặp sự cố. Lúc đó mấy chiếc xe ven đường chạy qua, đều nhìn thấy xe khách đấu đá lung tung ở trên mặt đường. Tiếp đó lái tới đây, đầu xe lật xuống.”

“Hơn năm trăm mét?”

Hoàng Hà có chút bất ngờ: “Theo đạo lý nói, cho dù có vấn đề gì, cũng đủ kịp thời phanh xe dừng lại, làm sao sẽ biến thành bộ dạng này?”

Pháp y lắc lắc đầu: “Ta đây liền không biết, thời điểm có lẽ chậm chút, bên cảnh sát giao thông còn sẽ có báo cáo điều tra mới. Bất quá, ta cảm giác những người bị chết đều không bình thường.”

Nói, hắn liếc mắt nhìn thi thể xếp thành hàng trong buồng xe, dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe thấy nói: “Trên người bọn họ đều có dấu vết bị cắn qua. Ừ… Ngoại trừ bộ thi thể ở bên ngoài.”

Hoàng Hà theo ánh mắt chỉ dẫn của pháp y nhìn sang, nhìn thấy một bộ nam thi đặt ở trên sườn núi bên ngoài. Đầu hắn và tảng đá va chạm, đã nứt ra.

“Dựa theo sự suy đoán của ta, người chết này nên chính là đầu nguồn hỗn loạn.”

Pháp y nghiêm túc nói: “Hẳn là hắn đầu tiên cắn hành khách bên cạnh, sau đó lại cắn tài xế. Tài xế vào lúc ấy muốn ổn định trật tự, chỉ có thể cởi đai an toàn, lại đúng lúc vào lúc này xe khách mất khống chế, lật xuống khe núi.”

Thân thể Hoàng Hà cảm thấy một hồi khẩn trương không hiểu ra sao: “Cắn người? Thế nào, là bệnh chó điên sao?”

Pháp y lắc lắc đầu: “Không biết, cần phải tiến thêm một bước kiểm tra mới có thể biết. Chính là bởi vì tình huống hiện trường không quá giống tai nạn giao thông, vì lẽ đó mới phái chúng ta tới đây. Chuyện thế này, ta cũng là lần đầu gặp phải.”

“Đúng rồi, vụ án xác chết trôi bên Quán Tử Thôn, bên các ngươi tra thế nào?”

Hoàng Hà một bên nói, một bên đi tới tận sâu trong thùng xe. Hắn nhìn thấy hai nam nữ ôm nhau chặt chẽ, khả năng là một đôi tình nhân. Thời điểm tai nạn hàng lâm, nam nhân ôm nữ nhân vào trong ngực, thân thể tận lực bảo hộ nàng. Một nhánh cây từ bên ngoài xuyên vào lại bị cửa kính xe cắt đứt, không nghiêng lệch đâm vào mắt phải cô gái, thật sâu chưa vào đầu lâu.

“Không hề có manh mối. Hiện tại, ta đến cả báo cáo kiểm tra thi thể nên viết thế nào đều cảm thấy đau đầu.”

Pháp y cũng đang cười khổ: “Một hung thủ ăn thịt người… Vụ án thế này nếu như chọc ra, sẽ dẫn tới xã hội náo động. Phỏng chừng lãnh đạo phía trên cầm lấy cũng là khó xử. Cũng không dám công khai, cũng không ép xuống được. Chỉ có thể lại là chờ đợi.”

Hoàng Hà không nói gì, chỉ là âm thầm gật gật đầu.

Đột nhiên, Hoàng Hà dừng bước lại.

Hắn cảm giác được.

Ở đây, tại đuôi thùng xe, có vật gì đó ở đây.

Ánh đèn chiếu sáng ngay phía trước, nơi có thể nhìn thấy đều là thi thể. Các hành khách tử vong đều không nhúc nhích, vẫn cứ duy trì trạng thái cứng đờ.

Lặng im mấy giây, Hoàng Hà tập trung tầm mắt đến một bộ thi thể trên chỗ ngồi bên phải.

Đó là một nữ nhân khá là mập mạp, trang điểm rất thời thượng, tóc uốn cong thành gợn sóng, áo đầm màu trắng có tính chất bóng loáng, tạo nên cảm giác trong suốt. Ở dưới ánh đèn mãnh liệt, có thể nhìn thấy nịt ngực màu đỏ ở bên trong.

Thân thể nàng cuộn lại, đầu chạm đến chỗ ngồi phía trước, đôi tay thẳng tắp rủ xuống, ngón tay uốn lượn đụng tới sàn nhà.

Thân là cảnh sát, Hoàng Hà xem qua rất nhiều thi thể. Dù cho người chết có thối rữa lại khủng bố đến đâu, cũng sẽ không để cho hắn cảm thấy khẩn trương. Thế nhưng, đối với bộ nữ thi này, hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng.