Chương 62: Thời gian vô tình nhất
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 62: Thời gian vô tình nhất tại dualeotruyen.
Lúc sau Chu Diên mang Tô Dật Ninh đi, Trương Hoàn thấy có người đi rồi, cậu cũng muốn mang em họ về, nhưng nhìn Tiết Lộ đang cùng một người bạn trên mạng nói chuyện phi thường vui vẻ, cũng không tiện quấy rầy.
Một nhóm người hy vọng có thể chơi suốt đêm, thấy Tiết Lộ không biểu thị ý kiến gì, Trương Hoàn nhanh chóng đi qua nói với cô, “Trễ rồi, anh phải đưa em về, dì dượng lo lắng đấy.”
Tiết Lộ cũng không phải người có thể chơi suốt đêm bên ngoài, nhưng cũng không muốn sớm như vậy đã đi, chỉ là nhìn đến Trương Hoàn đã muốn nhịn không nổi, cô chỉ có thể tạm biệt mấy người bạn, theo Trương Hoàn trở về.
Trương Hoàn đưa Tiết Lộ đến cửa nhà, đang xoay người sắp đi, Tiết Lộ gọi cậu lại, “Anh, đều tới rồi, anh không về nhà sao?”
Trương Hoàn nói, “Anh còn có chuyện, xử lý xong rồi về.”
Tiết Lộ thâm thuý nhìn cậu, thở dài, nói, “Gần đây anh càng ngày càng ít về nhà!”
Trương Hoàn cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói, “Em cũng biết gần đây anh rất bận rộn, đích thật không có thời gian về, chờ anh rảnh một chút sẽ về nhà ở.”
Tiết Lộ nhìn Trương Hoàn xoay người rời đi, hiện tại cô hầu như có thể khẳng định quan hệ giữa Trương Hoàn và ba Triệu Sưởng, vì lúc trước cô đi tìm Trương Hoàn, có hai lần nhìn thấy Triệu Trăn đón cậu, một lần còn nhìn thấy Triệu Trăn kéo tay Trương Hoàn, Tiết Lộ biết Trương Hoàn khiết phích, nếu là người cậu cho phép kéo tay, như vậy, người kia với cậu mà nói chắc chắn không bình thường.
Ngoài ra, Tiết Lộ còn biết Trương Hoàn hầu như không còn ở trong phòng trọ cậu thuê nữa, hẳn là cậu đang ở chung với ba Triệu Sưởng.
Tiết Lộ nhìn thấu hết thảy, nhưng cô không dám đi hỏi Trương Hoàn, càng không dám nói chuyện này ra cho người khác biết, chỉ có thể vùi sâu trong lòng.
Kỳ thật cô rất lo cho Trương Hoàn, cảm thấy một người đàn ông trung niên có tiền sự nghiệp thành công lại có mị lực như ba Triệu Sưởng làm sao sẽ cùng một nam sinh trẻ tuổi quan hệ lâu dài được, nói không chừng là vui đùa một chút mà thôi.
Cô sợ Trương Hoàn bị thương tổn, càng sợ Trương Hoàn là vì tiền tài mới cùng một chỗ với Triệu Trăn, cái điện thoại Trương Hoàn cho cô, Tiết Lộ đã xác định là Triệu Trăn cho cậu, bởi vậy, Tiết Lộ không dùng cái điện thoại đó nữa, cô cảm thấy đó là do anh cô chịu khổ mới có được.
Cô không thể không tự kiểm điểm, cho rằng tình huống trong nhà làm cho Trương Hoàn muốn có một gia đình bên ngoài, thế nhưng, tình huống trong nhà, Tiết Lộ cũng vô pháp thay đổi.
Hết thảy của Trương Hoàn, cô đều bất lực, cho nên, luôn cảm thấy khổ sở, lại không có cách nào, ngoại trừ giữ bí mật cho Trương Hoàn, lại lo lắng thấp thỏm chuyện của Trương Hoàn sau này bị người ngoài biết được thì phải làm sao.
Trương Hoàn đưa Tiết Lộ về nhà, liền đón xe đến chỗ Triệu Trăn, cho rằng Triệu Trăn nhất định là đang ở nhà ngủ điều chỉnh lệch giờ, không nghĩ tới Triệu Trăn không ở đây, hỏi nữ giúp việc, mới biết được ông ra ngoài, nói là về thăm ba mẹ.
Trương Hoàn thấy Triệu Trăn không có nhà, không khỏi cảm thấy quạnh quẽ, sau khi tắm ngồi bên bệ cửa sổ phát ngốc một hồi, cậu cảm thấy mình không nên miên man suy nghĩ, liền bò lên giường đi ngủ.
Mới đầu còn ngủ không được, ngủ rồi lại ngủ rất sâu, sáng sớm tỉnh lại mới biết Triệu Trăn đã về, đang ôm cậu ngủ.
Trương Hoàn lấy cánh tay Triệu Trăn ôm mình ra, muốn rời giường, Triệu Trăn vì động tác của cậu mà tỉnh lại, thấy Trương Hoàn tỉnh, liền vươn tay sờ sờ mặt cậu, giọng nói mang theo trầm thấp gợi cảm đặc thù lúc sáng sớm, “Sớm vậy đã tỉnh rồi?”
Trương Hoàn nói, “Ông về khi nào?”
Triệu Trăn lại duỗi tay ôm chặt Trương Hoàn, hôn hai cái lên má cậu, mới tỉnh táo lên, “Vốn là muốn ngủ lại chỗ lão đầu tử*, sau mới biết em về, tôi liền không ở lại đó nữa, khoảng chừng ba giờ về tới nơi đi, em ngủ thật sâu, tôi cũng không đánh thức em.”
(*lão đầu tử = ông già: hình như thường thì mấy anh con trai hay gọi bố mình thế, ‘ông già nhà tôi…’ chẳng hạn, không có ý tôn kính, nhưng để ‘ông già’ thấy kì kì, nên thôi)
Trương Hoàn “nga” một tiếng, muốn đẩy Triệu Trăn xuống giường, Triệu Trăn lại không thả cậu ra, còn ngửi ngửi hôn nhẹ trên cổ cậu, hỏi, “Gặp bạn trên mạng thế nào?”
Trương Hoàn không kiên nhẫn, “Cũng không phải bạn tôi, đều là người không quen biết, không nói gì cả.”
Triệu Trăn tương đối hài lòng, ông sợ nhất Trương Hoàn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, đang muốn thở phào, lại nghe Trương Hoàn tiếp lời, “Bất quá, trong số đó tôi thấy một người giống chúng ta?”
“Người giống chúng ta?” Triệu Trăn không quá hiểu rõ cậu đang chỉ cái gì.
Trương Hoàn nói, “Anh ấy cũng thích nam nhân, tôi còn gặp bạn trai anh ta, chỉ là bạn trai có chút bá đạo, thường xuyên nhìn anh ấy, còn sớm mang anh ấy về.”
Nghe Trương Hoàn nói vậy, Triệu Trăn mới hiểu một chút Trương Hoàn là chỉ cậu gặp được một đôi người yêu đồng tính.
Có lẽ là nguyên do vòng luẩn quẩn của Triệu Trăn, mặc dù ông biết mình và Trương Hoàn là một đôi đồng tính, nhưng ông lại chưa bao giờ suy nghĩ, ông vẫn nghĩ mình và Trương Hoàn cũng giống như những cặp đôi khác phái được mọi người chấp nhận khác, cho nên, chưa bao giờ đem việc mình và Trương Hoàn cùng một chỗ, đặt chung vào cái vòng tròn đồng tính kia, lúc này nghe Trương Hoàn hăng hái nói đến chuyện này, ông mới biết, Trương Hoàn vẫn rất để ý thân phận đồng tính của mình.
Triệu Trăn biết trong vòng kia cũng không phải đơn thuần, cho nên, ông không muốn để Trương Hoàn tiếp xúc đến, thế là ôm chặt Trương Hoàn nói, “Đừng quản bọn họ, tự chúng ta vui vẻ cùng một chỗ là được rồi.”
Trương Hoàn cho rằng Triệu Trăn nói vậy là do ghen, liền đáp, “Tôi không muốn đi quản người khác, hơn nữa, bọn họ thoạt nhìn ân ái cực kì, trong mắt đều chỉ có nhau, người ngoài làm sao có thể tiến vào.”
Triệu Trăn cười cười nói, “Trong mắt tôi cũng chỉ có em.”
Trương Hoàn vì câu này trong lòng vui vẻ, nhưng lại nói ông, “Câu này thật buồn nôn.”
Triệu Trăn nói, “Buồn nôn thì buồn nôn, không phải chỉ mình em nghe được sao?” Nói xong, còn hôn Trương Hoàn, Trương Hoàn đẩy ông, nói, “Ông ngoan ngoãn ngủ đi, tôi muốn rời giường, hôm nay có việc.”
Triệu Trăn đích thật buồn ngủ, nhưng vẫn rời giường cùng Trương Hoàn ăn sáng mới lên lầu ngủ tiếp, Trương Hoàn thu thập túi xách, vào phòng ngủ nhìn Triệu Trăn một cái, bị Triệu Trăn lôi kéo ngã xuống giường hôn một hồi mới thả cậu ra, Trương Hoàn bị hôn mặt đỏ tới mang tai, sau khi tránh khỏi, nói, “Tối tôi về hơi trễ, mai ông có việc gì không, đến lúc đó tới đón tôi?”
Triệu Trăn cười nói, “Em là chuyện lớn nhất của tôi, đến lúc đó không dám để đại thiếu gia của tôi thất vọng, nhất định đi đón em.”
Trương Hoàn nghe ông ba hoa, liền bĩu môi với ông rồi mới đi, Triệu Trăn cười nhìn cậu ra khỏi cửa, nụ cười trên mặt thật lâu không tan, cảm giác hạnh phúc trong lòng vẫn cứ lượn lờ, làm cho cả người thư sướng.
Ông nhớ tới hôm qua về nhà ba mẹ, lão gia tử không biết từ chỗ nào nhận được tin tức gần đây ông ở chung với một nam nhân, còn dạy dỗ ông vài câu, bất quá, Triệu Trăn đã lớn như vậy rồi, lão gia tử cũng chỉ có thể khuyên nhủ, những lời khác cũng không nói ra được, chỉ nói ông trưởng thành rồi, con gái đã lớn, không nên ham chơi nữa.
Triệu Trăn chỉ cười nói ông đã qua tuổi nổi loạn, tuyệt đối không có ý tứ đem hạnh phúc cả đời mình ra đùa, ông biết nặng nhẹ, bảo lão gia tử không cần loạn quan tâm.
Lão gia tử đương nhiên đã không cách nào quản giáo được ông, sau đó liền không tiếp tục, bắt đầu nói một ít chuyện khác
Triệu Trăn không bao giờ cảm thấy lão gia tử và mẹ là trở ngại, anh chị em đương nhiên không ai quản được chuyện này của ông, ông nhiều năm rồi không kết hôn, bọn họ cũng không quản, ở chung cùng một người trẻ tuổi, việc tư của ông, chí ít bây giở chỉ là chuyện của một mình ông, người khác làm sao quản được. Chỉ là Triệu Sưởng, đây mới là chuyện khiến Triệu Trăn phiền muộn, ông không biết làm sao giải thích cho con gái. Lần này đến nước A, con gái muốn ông đưa ảnh chụp bạn trai cho cô xem, Triệu Trăn vẫn lấy lệ không cho, này có thể giấu diếm bao lâu!
Buổi tối Trương Hoàn ở trong phòng nghiên cứu hơi lâu, Triệu Trăn tới trường học sớm chờ cậu, thời gian chờ đơi, ông liền đi dạo vòng quanh trường, tự dưng sinh ra rất nhiều cảm khái.
Nhỉn những khuôn mặt non nớt trong trường học, ông đích thật sẽ nhớ lại những chuyện cũ, năm tháng thật sự vô tình nhất, hết thảy qua đi đều không cầm về được.
Tuy rằng sự nghiệp Triệu Trăn thành công, mọi thứ đều có, thế nhưng, lại không có thời gian và thanh xuân có thể đứng cùng một chỗ với Trương Hoàn, đây là chuyện làm người thương cảm.
Ông thậm chí lo lắng Trương Hoàn tuổi trẻ anh tuấn, sẽ bị rất nhiều thứ từ bên ngoài câu dẫn đi mất, có loại sầu lo này, không phải nói rõ ông không tự tin, ông chỉ là quá yêu đứa trẻ này mà thôi, năm tháng khiến ông không cách nào giam chặt cậu.
Đang ngồi trên ghế dài trong sân trường thương cảm vô cớ, Triệu Trăn đã bị người quấy rầy.
Một cô bé trẻ đẹp ăn mặt hợp thời tới bắt chuyện ông, “Chú Triệu, cư nhiên gặp được chú ở đây!”
Triệu Trăn nhìn cô bé trước mắt, hoàn toàn không nhớ ra đã gặp qua ở đâu, bất quá, ông rất nhanh đoán được thân phận đối phương, “Là bạn học của Sưởng Sưởng phải không?”
Uông Tử Trúc cười gật đầu, nói, “Lần trước đến nhà từng gặp mặt ngài một lần, chỉ sợ rằng ngài không nhớ rõ cháu. Cháu là bạn cùng phòng ngủ của Sưởng Sưởng.”
Triệu Trăn nói, “Lần trước sinh nhật Sưởng Sưởng, bởi vì chút chuyện, cũng không để cho các cháu chơi thoả thích, nếu như Sưởng Sưởng còn ở nhà, ngược lại còn có thể chiêu đãi các cháu đến chơi một chút.”
(thật ra tui không muốn để ‘cháu’ đâu, cơ mà còn xưng hô nào trung hoà hơn không,>v
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️