Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 76: Nhà nghỉ

4:48 sáng – 05/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 76: Nhà nghỉ tại dualeotruyen. 

Triệu Trăn khi nhìn thấy dì dượng Trương Hoàn, ông sửng sốt một chút, sau đó càng ôm chặt Trương Hoàn, hai người cùng che một chiếc ô, giống như không có chuyện gì, mang theo Trương Hoàn đi qua bên cạnh hai người.

Trương Hoàn cúi thấp đầu, căn bản không thấy dì dượng cậu, thẳng cho tới khi đi qua bên cạnh hai người, dì nhẹ giọng kêu Trương Hoàn một tiếng, “Hoàn Hoàn?’

Lúc này Trương Hoàn mới phát hiện có người khác, nâng mắt một chút, thấy được dì dượng ngốc lăng đứng một bên.

Cậu sửng sốt, sau đó mày còn nhíu chặt hơn mới vừa nãy.

Triệu Trăn cũng không cho dì dượng Trương Hoàn có cơ hội nói chuyện, ôm eo cậu, mạnh mẽ mang cậu đi.

Triệu Trăn khí thế quá lớn, không giận tự uy, tựa hồ quanh người ông tản ra khí tràng, giống như có thể làm cho mưa cũng muốn tách ra, trong khoảng thời gian ngắn dì dượng căn bản không biết phải làm sao ngăn cản Triệu Trăn mang Trương Hoàn đi.

Dì dượng lúc nãy hầu như nhìn thấy toàn cảnh, hai người tới lúc Trương Hoàn và Triệu Trăn đang lôi kéo nhau, bởi vì tiếng mưa rơi, hai người không nghe được Triệu Trăn và Trương Hoàn đang nói cái gì, ban đầu còn tưởng rằng ho đang cãi nhau gì đó, nhưng tuyệt đối sẽ không đoán rằng bọn họ là bởi vì vấn đề tình cảm mà khắc khẩu, sau đó thấy Triệu Trăn đột nhiên ôm hôn Trương Hoàn, hai người mới như bị sét đánh trúng ngây ngẩn cả người, biến thành người đá trong mưa.

Dì muốn nói gì đó, thế nhưng, khiếp sợ uy nghiêm của Triệu Trăn, mà nói không ra lời.

Thấy Triệu Trăn mang theo Trương Hoàn trực tiếp bỏ đi, dượng mới kéo vợ đang ngây người một cái, ý bảo bà mau đuổi theo nhanh chóng rời đi.

Triệu Trăn trực tiếp mang theo Trương Hoàn ra khỏi nghĩa trang, ở bãi đỗ xe bên ngoài tìm xe mình, lúc này, mưa đã nhỏ hơn một chút, tuy vẫn đang không ngừng tạt lên ống quần, nhưng nửa thân trên lại không bị nước mưa xâm nhập.

Triệu Trăn mở cửa xe bảo Trương Hoàn ngồi ghế sau, đóng cửa xe rồi mới vòng sang ghế lái, cả người ông đều là nước, ngồi vào chỗ, càng thêm khó chịu.

Bất quá, hiện tại cũng không quan tâm được nhiều như vậy, ông khởi động xe, nhanh chóng mở hệ thống sưởi, đồng thời quay đầu nói với Trương Hoàn, “Em cởi quần áo ra, đằng sau có khăn lông, em lau người một chút, cả người ướt nhẹp như vậy, rất dễ cảm lạnh.”

Trương Hoàn ngồi trong xe, bị khí nóng phà đến tinh thần hoảng hốt, nghe Triệu Trăn nói vậy, cậu ngốc lăng một hồi, mới ngơ ngẩn quay đầu lại tìm khăn lông, thấy trong một cái hộp trong suốt quả thật có hai cái khăn mới, liền lấy ra.

Triệu Trăn thấy Trương Hoàn nghe lời mình, mới thở phào nhẹ nhõm, lại bảo cậu ném bó hoa hồng và hoa cúc sang một bên, để không cản trở cậu.

Trương Hoàn nhìn hai bó hoa kia vài lần, đẩy hoa ra sau, trầm mặt đưa một cái khăn lông cho Triệu Trăn, Triệu Trăn sửng sốt một chút mới nhận vào tay, sau đó lau lau nước mưa trên mặt và trên đầu mình, đồng thời cởi bỏ cúc trên cổ áo sơmi, lau nước trên cổ, lúc này mới bắt đầu lái xe ra ngoài.

Trương Hoàn dùng khăn lau mặt xong liền che kín mặt, hơn nửa ngày không hề động đậy.

Triệu Trăn lái xe luôn cẩn thận, từ kính chiếu hậu nhìn lướt qua Trương Hoàn, thấy Trương Hoàn không động, ông thả chậm tốc độ, mới quay đầu nói với Trương Hoàn, “Em cởi áo sơmi ra, lau khô thân trên, nghe thấy không?”

Trương Hoàn giương mắt nhìn ông một cái, im lặng một lát, lau lau tóc rồi trực tiếp cởi bỏ sơmi, dùng khăn lau nước.

Một lát sau, cậu mới thấp giọng hỏi, “Dì và dượng?”

Triệu Trăn lái xe, nói, “Xe bọn họ theo chúng ta, không có chuyện gì.”

Trương Hoàn liền bất động, chỉ ngốc lăng ngồi đó.

Triệu Trăn thấy mưa thật sự quá lớn, lái xe như vậy không an toàn, xe không lái đi xa, liền chạy vào một nhà nghỉ không được tốt lắm ven đường.

Thấy mưa lớn như vậy, khách vì trú mưa mà đến, bà chủ ngồi trong đại sảnh trông mưa cũng không quá nhiệt tình, sau đó một cô bé phục vụ đến nói cho bà ta biết đó là một chiếc xe tốt, mới có chút tinh thần.

Triệu Trăn dừng xe ở dưới hiên nhà nghỉ, thấy Trương Hoàn không nhúc nhích, ông đi qua mở cửa sau xe, đem cái áo sơmi ướt kia khoác lên người cậu, kéo cậu từ trong xe ra, sau đó lôi kéo cậu vào đại sảnh nhà trọ.

Bà chủ vừa nhìn là hai nam nhân tướng mạo thượng phẩm, một người đàn ông thành thục uy nghiêm thiên thành (sẵn có, tự có) mị lực mười phần, còn có một thiếu niên tuấn mĩ lãnh đạm, bà ta lập tức tinh thần tràn đầy, đi qua thăm hỏi, “Tiên sinh là trú mưa hay là muốn dừng chân, dừng chân phải có thẻ căn cước ~”

Triệu Trăn nhìn Trương Hoàn một cái, Trương Hoàn nhẹ cau mày nheo mắt diện vô biểu tình, ông nói với bà chủ, “Muốn hai phòng.’

Bà chủ thầm nghĩ, “Hai phòng a…”

Triệu Trăn nói tiếp, “Lập tức sẽ có một đôi vợ chồng đi đến, một phòng cho bọn họ.”

Sau đó bảo bà chủ nhanh chóng sắp xếp, bà chủ nhiệt tình chu đáo tự mình mang hai người lên phòng trên lầu hai, bảo cô bé phục vụ đi chờ hai vợ chồng lập tức sẽ đến.

Nơi này là khu vực ngoại ô còn chưa vào thành phố, loại nhà nghỉ này, vừa là chỗ dừng chân (= motel), vừa là nơi cho những người đến thành phố này du lịch, nhưng không muốn vào trong thành ở khách sạn đắt tiền, bởi vậy, không cần suy nghĩ điều kiện trong nhà trọ tốt bao nhiêu, bất quá, đối với Triệu Trăn mà nói, ở đây tránh mưa cũng không có cái gì không thích hợp, ông luôn là người không quá câu nệ tiểu tiết, hợn nữa cũng không phải rất thích hưởng thụ, nhà trọ bình dân ông vẫn có thể chấp nhận, nhưng Trương Hoàn lại không, khiết phích luôn khiến cậu không thích ứng ở rất nhiều nơi.

Căn phòng tốt nhất cũng mang theo một mùi khó ngửi của hơi ẩm và chất mùn lên men, trên giường lớn màu trắng còn có vết bẩn mơ hồ, tường trong góc phòng càng có vết tích không thể chịu nổi…

Trương Hoàn đứng ở đó, nhìn căn phòng này, liền toàn thân khó chịu, cậu cũng không muốn dùng phòng tắm trong nhà trọ này.

Cậu chỉ trầm mặc đứng.

Triệu Trăn vào phòng liền bảo bà chủ ra ngoài, còn rút mấy tờ tiền làm tiền boa.

Ông đưa tiền boa cho người ta, bà chủ còn tưởng rằng ông đưa tiền bịt miệng, thế là máu nhiều chuyện trong lòng càng cuộn trào mãnh liệt gào thét dữ dội, nghĩ thầm, hai người ướt nhẹp này lái xe chạy đến nhà trọ của bà ta, mướn phòng?

Chỉ là, theo sau lại có một đôi vợ chồng muốn tới lại là chuyện gì?

Bất quá, ba ta cũng không nghĩ nhiều, xuống lầu, Tiết phụ Tiết mẫu đi theo xe Triệu Trăn, vừa lái qua một đoạn, lại vòng xe về, cũng dừng trước cửa nhà trọ.

Vào nhà trọ, còn chưa hỏi, phục vụ liền nói với bọn họ, vừa rồi một vị tiên sinh họ Triệu đã đặt phòng rồi, để bọn họ nghỉ ngơi trú mưa.

Điều này làm cho Tiết phụ Tiết mẫu đều sửng sốt, cau mày không biết nên nghĩ vể Triệu Trăn thế nào.

Triệu Trăn thấy Trương Hoàn đứng đó bất động, nửa ôm nửa đẩy cậu vào phòng tắm, nói, “Đi tắm đi!”

Trương Hoàn không muốn, nói, “Em không dùng phòng tắm ở đây.”

Triệu Trăn sửng sốt, sau đó nói, “Vậy cả người toàn là nước ngồi đây đợi mưa tạnh thì cảm thấy thoải mái hả!”

Trương Hoàn vẫn cố chấp không đi tắm, thậm chí không ngồi xuống bất kì chỗ nào trong phòng này, chỉ đứng đó, nói, “Em tình nguyện cả người ướt.”

Triệu Trăn nhìn cậu như vậy, cho dù luôn dễ tính với Trương Hoàn, lúc này cũng muốn phát cáu, thế nhưng nhớ đến bộ dáng thương tâm của Trương Hoàn trong nghĩa trang, trong lòng lập tức chỉ còn lại mềm mại và thương tiếc, thế là mềm giọng xuống nói, “Chỉ là dùng nước nóng ở đây, nước luôn sạch sẽ, cũng ghét bỏ?”

Trương Hoàn nói, “Không có khăn.”

Triệu Trăn đành nói, “Tôi xuống dưới xe lấy khăn đến, em chờ.”

Sau đó liền ra cửa, Trương Hoàn nhìn ông, lúc này mới động động.

Triệu Trăn ở dưới lầu bị bà chủ hỏi có phải ông cần gì không, Triệu Trăn không để ý tới, đến xe mình cầm ra cái khăn vừa nãy dùng qua, còn cầm cả tấm chăn trong xe ra, ôm lên lầu về phòng, đụng phải dượng Trương Hoàn trong hành lang nhỏ, Triệu Trăn chỉ khẽ gật đầu với ông liền rời đi, làm cho dượng muốn nói lại thôi.

Rõ ràng là Triệu Trăn nên là người bị khiển trách, thế nhưng Tiết phụ đứng đó, lại giống như mình là bên yếu thế.

Cầm khăn của chính mình đến, Triệu Trăn lại thuyết phục Trương Hoàn đi tắm nước nóng.

Triệu Trăn gọi điện thoại cho tài xế trong nhà trước, bảo y mang quần áo và tất cả vật phẩm đến, còn bảo thuận tiện mang người tới lái chiếc xe bị ướt kia về, giao phó xong việc này, ông lại đến chỗ bà chủ muốn khăn tắm mới, bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ như vậy, đâu giống đại nhân vật làm mưa làm gió, còn giống như tiểu nhị hơn. Bất quá, chính ông không ngại.

Mà bà chủ kia, trước còn ý nghĩ kỳ quái, sau đó không khỏi suy đoán, lẽ nào là người ta là anh em quanh minh chính đại? Hoặc là cha con?

Khi Triệu Trăn quay về phòng, phát hiện Trương Hoàn còn ở trong phòng tắm, ông không thể không đi gõ cửa xem Trương Hoàn, một lát sau Trương Hoàn mới mở cửa, trong phòng tắm nóng hừng hực, Triệu Trăn nhìn Trương Hoàn sắc mặt hồng nhuận, thở phào nhẹ nhõm, đưa tay sờ khuôn mặt dính nước của Trương Hoàn, nói, “Dùng chăn trên xe quấn lấy người, không có gì chứ? Tôi bảo tài xế mang quần áo tới, mưa lớn như vậy, phòng chừng phải đợi hơn một tiếng mới có thể đến, em đi xem TV một lúc, nhé?”

Trương Hoàn thấy Triệu Trăn vẫn là một thân quần áo ướt, biết ông bận tới bận lui, không khỏi đau lòng, lôi kéo ông vào phòng tắm, nhãn thần nhu hoà xuống, nói, “Ông cũng vào tắm đi.”

Triệu Trăn thấy thái độ Trương Hoàn mềm xuống, cũng yên lòng, cởi quần áo tắm nước nóng không gì tốt hơn, Trương Hoàn đứng trong phòng tắm yên lặng nhìn ông, nếu như bình thường, ông khẳng định đã đầy miệng đùa giỡn, nhưng hôm nay, ông lại đứng đắn không thôi, nói, “Em tắm xong, lau khô người rồi đi ra đi, tôi đặt chăn trên khăn lông rồi, em không thích ở đây, vậy chăn vẫn có thể dùng.

Trương Hoàn không động đậy, lại nhìn hai mắt Triệu Trăn, tiến lên ôm lấy Triệu Trăn.

Triệu Trăn sửng sốt một chút, mới ôm đáp lại cậu, ghé vào tai cậu hôn một cái, ôn nhu hỏi, “Làm sao vậy?”

Trương Hoàn không trả lời, nghiêng đầu mềm nhẹ hôn lên môi Triệu Trăn, Triệu Trăn dừng một chút mới đáp lại cậu, hai người ôn như môi chạm môi, ngậm lấy, liếm hôn, không ngừng chạm vào lại tách ra, nhãn thần giao nhau, dung hoà, thân mật ôn nhu tiếp xúc cùng một chỗ…

Hai người hôn một hồi, Trương Hoàn mới từ trên người Triệu Trăn tách ra, lại lặng lẽ đi lấy khăn lông lau người, mang mỗi một đôi dép ra ngoài, trong phòng ngủ tìm được cái chăn mỏng Triệu Trăn nói, cậu nhớ rõ cái chăn mỏng này là có đôi khi cậu ngủ trên xe Triệu Trăn, Triệu Trăn bỏ vào trong xe để cậu đắp trên người giữ ấm, cậu khoác chăn lên người, ngồi chỗ kia ngây người.

Cậu đã không hoài nghi tình cảm của Triệu Trăn đối với cậu nữa, không tin lời Tiết Lộ nói với cậu là thật.

Chỉ là, dì dượng thấy cậu và Triệu Trăn ở chung với nhau, vậy nên làm sao bây giờ?