Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 48

10:39 chiều – 05/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 48 tại dualeotruyen. 

Tiểu Ngũ nghe vậy đứng khựng lại, quay đầu nhìn hắn.

Đầu Trọc bạo gan lẩm bẩm: “Đúng là Thành môn thất hỏa, hồ cá gặp nạn (*), người ta bảo sao em chỉ biết làm vậy. Chặt ngón tay là ý của Phó tiên sinh. Cô Hà không dám tìm ngài ấy gây rắc rối nên mới tìm em. Phó tiên sinh cũng thế, để làm vui lòng người đẹp đành đẩy em ra chịu chém.”

(*): ý chỉ người gặp tai bay vạ gió

Nếu không phải vì còn hai ba bậc thang nữa, Tiểu Ngũ đã sớm đạp cho hắn một cú. Bọn chúng đứng cách Hà Nghiên không xa nên không thể lớn tiếng chửi đổng. Tiểu Ngũ đành hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đồ ngu, mày thì biết đếch gì. Chuyện mày làm anh Hành đã cân nhắc cả rồi. Mày nghĩ anh Hành để yên cho cô ta chặt tay mày sao? Nhìn thái độ sợ chết của mày như thể sắp bị cắt mất thằng bé ấy.”

“Cắt là cắt thế nào? Em có cắt mất thằng bé của hắn đâu.” Đầu Trọc gãi đầu, có phần không phục.

Tiểu Ngũ nóng máu nói không nên lời, dí mạnh ngón tay vào cái đầu trọc lốc của hắn, kiên quyết tảng lờ tiến lên trước. Đang đi Tiểu Ngũ bỗng đứng khựng lại, giơ chân đạp Đầu Trọc một phát, cao giọng mắng: “Thành môn thất hỏa, cá trong chậu gặp nạn. Không phải hồ cá mà là cá trong chậu, cá trong chậu, hiểu chưa? Đã ngu còn thích nói chữ. Đổi lại là mày phải nói là thành môn thất hỏa, con rùa ngu ngốc gặp nạn mới đúng.”

Với mấy cú đá, Đầu Trọc bị Tiểu Ngũ đạp thẳng xuống bên hồ. Hà Nghiên rời ghế đá từ lâu, đứng im nhìn bọn hắn. Đầu Trọc vẫn đang gân cổ với Tiểu Ngũ, Hà Nghiên nghe hiểu chúng đang nói về mình.

Ý tứ rất rõ ràng, đây cũng là gút mắc giữa cô và Phó Thận Hành. Đầu Trọc chỉ là tay sai, vô tình bị liên lụy.

Chẳng mấy chốc Tiểu Ngũ và Đầu Trọc đã đứng trước mặt Hà Nghiên. Tiểu Ngũ mỉm cười chào cô, kéo Đầu Trọc từ phía sau lại: “Chị Hà, thằng ngu này đến rồi đây. Muốn đánh muốn mắng gì chị cứ bảo, không cần ra tay, đã có em làm thay.”

Hà Nghiên không trả lời, lạnh lùng nhìn Tiểu Ngũ. Gã lúng túng quay sang Đầu Trọc, xòe tay nói nhỏ: “Đưa đồ cho tao.”

Đầu Trọc lườm Tiểu Ngũ, lập tức lại bị ăn đánh. Tiểu Ngũ mắng: “Nhìn gì? Còn không mau đưa đồ trả cho chị Hà.”

Bấy giờ, Đầu Trọc mới lần mò tìm chiếc chìa khóa trong túi áo, cẩn thận đặt vào tay Hà Nghiên, giải thích: “Hôm ấy tôi đã trả chìa khóa lại cho Phó tiên sinh rồi. Còn chiếc này là anh Ngũ đưa tôi sáng nay, tôi không trộm cắp gì đâu đấy nhé.”

Chỉ một câu nói liền bán đứng Phó Thận Hành và Tiểu Ngũ, ngược lại tẩy trắng bản thân. Tiểu Ngũ nghiến răng căm hận, thầm nghĩ tên này đâu có ngốc, quả là cao thủ mới bán đứng anh em.

Hà Nghiên cười lạnh, vung tay quẳng chiếc chìa khóa xuống hồ nước sâu. Sau đó xoay người xòe tay trước mặt Đầu Trọc, nói: “Vẫn còn.”

Đầu Trọc lại lục túi, đặt chiếc di động vào tay Hà Nghiên, tiếp tục giải thích: “Lúc ấy tôi định trả ngay chiếc điện thoại cho cô nhưng anh Ngũ bảo trả cho cô không bằng ném xuống hồ nước. Đồ để trong túi từ bữa đó đến giờ, thay quần áo ra xong quên mất.”

Sắc mắt Hà Nghiên không chút biểu cảm, còn Tiểu Ngũ đứng bên không kìm nổi cơn nóng giận, tiến lên cốc mạnh vào trán Đầu Trọc, quát: “Tao bảo mày đừng trả bao giờ? Mày có đổ bô thì cũng chừa cái đầu tao ra chứ?”

Bọn chúng lời qua tiếng lại trước mặt Hà Nghiên, Hà Nghiên nhìn nhưng không thèm để tâm. Cô khẽ mím môi, giơ tay ném chiếc điện thoại xuống hồ, xa hơn cả chiếc chìa khóa ban nãy. Chiếc điện thoại rơi xuống nước phát ra một tiếng “tõm” nho nhỏ, rót vào tai Hà Nghiên, chỉ cảm thấy trong lòng buông lỏng.

Tiểu Ngũ và Đầu Trọc nhất loạt giật mình, bọn chúng ngừng đấu khẩu, nhìn chằm chằm vào làn nước gợn sóng, trong lòng có cùng một suy nghĩ. Người phụ nữ này không phải loại dễ đoán. Ném chìa khỏa, ném cả di động xuống hồ. Nếu không thừa tiền thì cũng là loại bốc đồng.

Phụ nữ bốc đồng rất khó dò, không chừng có thể gây ra chuyện.

Hà Nghiên tiếp tục xòe tay, lạnh lùng buông hai chữ: “Còn nữa.”

Lúc này, Đầu Trọc thật sự hơi hoảng, tay đút trong túi không dám chìa ra, đưa mắt nhìn Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ thầm nghiến răng, ra hiệu cho Đầu Trọc, ý bảo hắn nói gì đó với Hà Nghiên. Đầu Trọc đành rút con dao bấm, đưa cho Hà Nghiên: “Cô Hà, Phó tiên sinh bảo cô chỉ muốn lấy đốt ngón tay của tôi, tôi đành phải nghe theo vậy.”

Nói xong, Đầu Trọc ngồi xổm bên cạnh chiếc ghế đá, xòe tay đặt lên mặt ghế.

Hà Nghiên im lặng, ngồi xuống một chiếc ghế khác, lòng ngón tay khẽ sờ lưỡi dao sắc, điều chỉnh hướng, làm như đang tìm kiếm góc độ phù hợp.

Cô rủ mắt, thong thả nói: “Đúng vậy. Nhớ cho kỹ, khi Phó Thận Hành còn chưa dẫm tôi dưới chân, ai muốn đụng vào đồ của tôi, đều phải suy nghĩ cho cẩn thận. Tôi không cần biết là mệnh lệnh của ai, tôi chỉ biết oan có đầu nợ có chủ, ai gây chuyện, ai không gây chuyện.”

Câu nói thẳng thắn, Tiểu Ngũ và Đầu Trọc nghe mà cảm thấy rét run. Tiểu Ngũ vẫn là kẻ lanh lợi, cười gượng bảo: “Bọn em sẽ nhớ kỹ lời chị Hà, sau này không dám thế nữa. Tục ngữ nói không biết không có tội, chị bao dung đại lượng tha cho Đầu Trọc lần này đi.”

Hà Nghiên ngẩng đầu, thờ ơ nhìn xung quanh, bấy giờ mới nhìn đến Tiểu Ngũ, cười nhạt một tiếng: “Được thôi, đúng là lần đầu tiên nên có lẽ tha cho hắn một lần.”

“Cảm ơn chị Hà!” Cả hai vui mừng, miệng liên tục cảm ơn. Đầu Trọc đang định chống ghế đứng dậy, không ngờ Hà Nghiên vung mạnh con dao, đâm thẳng lưỡi dao sắc bén xuyên thấu lòng bàn tay Đầu Trọc.

Đầu Trọc sửng sốt, mãi mới cảm nhận thấy cơn đau từ lòng bàn tay, hắn liền hét lên thảm thiết.

Hà Nghiên nhân thể rút con dao ra, trở tay quẳng xuống hồ. Cô đứng dậy, thờ ơ nhìn Tiểu Ngũ và Đầu Trọc, không nói gì, đút hai tay túi áo rời đi.

Đầu Trọc đã bình tĩnh lại, dùng tay kia nắm chặt bàn tay bị thương, nhìn bóng lưng Hà Nghiên điềm tĩnh rời đi. Hắn quay sang nhìn Tiểu Ngũ im lặng đứng nhìn: “Anh Ngũ, cô ta đúng là lợi hại, em đoán cô ta có thể giết người mà không thèm chớp mắt.”

Tiểu Ngũ sắc mặt không biểu cảm, hờ hững gật đầu: “Là tàn nhẫn độc ác mới đúng.”

Đầu Trọc nhìn máu loang khắp bàn tay, rên rỉ: “Em như thế này đã được coi là tận tâm tận lực với Phó tiên sinh chưa? Cũng không thể đau đớn chịu oan một đao thế này được.”

Tiểu Ngũ bật cười, liếc bàn tay Đầu Trọc, thấy vết thương không quá nghiêm trọng, liền nhấc chân làm bộ đá hắn: “Coi cái rắm, câm miệng lại tìm chỗ trốn vài ngày đi. Không chỉ có anh Hành khen mày hiểu chuyện, đến cô Hà cũng sẽ nể tình cho mà xem.”

Đầu Trọc ngơ ngác: “Không khoe thì sao Phó tiên sinh biết tay em bị cô ta đâm?”

Tiểu Ngũ cười cười: “Tao sẽ nói giúp mày.”