Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 38

10:57 chiều – 05/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 38 tại dualeotruyen. 

Trong phòng phẫu thuật, Nghiêm Ký Hạo nằm trên giường, mặt tái nhợt, tiều tụy vô cùng. Nhìn cha kế sắp hấp hối, Điền Vũ Mặc không ngừng rơi lệ, cảm giác thế giới dường như sắp sụp đổ. Tâm không phải chỉ một chữ đau là có thể hình dung được.

“Tiểu Mặc…” y kêu con riêng, trên khuôn mặt tái nhợt khẽ mỉm cười suy yếu.

Tiểu Mặc nhanh chóng đến bên cạnh y, định nói gì đó với y nhưng lúc mở miệng ra thì chỉ có tiếng khóc, lời gì cũng nói không được.

“Tiểu Mặc, trước khi chết có thể thấy em vì tôi mà rơi lệ, tôi thật vui….” Giọng nói của y cực kì suy yếu, thật giống như có thể tắt thở bất cứ lúc nào. Điều này càng làm cho Điền Vũ Mặc khóc càng thương tâm hơn.

“Tiểu Mặc, thật xin lỗi. . . .Từ trước tới giờ tôi vẫn luôn tổn thương em, đến phút cuối còn để em vì tôi mà khóc. Tôi thật xin lỗi em….Tôi vốn muốn có thể sống thêm một quãng thời gian nữa để chuộc tội nhưng đáng tiếc tôi sắp chết cái gì cũng không thể làm được….xin em tha thứ cho tôi….Tôi sẽ để lại toàn bộ tài sản cho em, để em không phải lo tới chuyện cơm áo…Em phải sống thật tốt…” Y vô cùng áy này chậm rãi nói, đau lòng vươn tay lên lau nước mắt cho con riêng. Chỉ một động tác nhỏ thôi mà y tỏ ra rất khó khắn, cố hết sức thở dốc.

“Không. . . .Tôi không…tôi không cần tài sản gì của ông hết. Ông không được chết…ô ô….” Tiểu Mặc kích động lắc đầu khóc nói. Cự tuyệt gia tài mấy trăm triệu, cảm thấy tim đau như bị dao cứa qua. Do đau thương quá độ nên hắn hoàn toàn không phát hiện mặc dù sắc mặt y rất kém nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh, có thần, hoàn toàn không giống như ánh mắt của một người sắp chết.

“Tại sao không muốn tôi chết? Tôi đối với em làm ra nhiều chuyện không thể tha thứ như vậy, tôi chết thì em sẽ được giải thoát. Em không phải vẫn rất hận tôi sao….Mặc dù tôi biết ngoài miệng thì em nói tha thứ cho tôi nhưng thật tâm em vẫn không muốn tha thứ cho tôi….” Trong mắt y lóe lên một tia vui sướng, còn cố ý giả bộ không hiểu hỏi.

“Không phải… . Ô ô ô. . . .Tôi không hận ông, tôi đã sớm không còn hận ông. Van xin ông đừng chết a….ô ô…” Tiểu Mặc khóc lớn, nắm chặt bàn tay Nghiêm Ký hạo đang giúp mình lau nước mắt, hơi do dự nhưng sau đó lấy hết can đảm nói ra tiếng lòng của mình: “Tôi tôi….thích ông….nên van xin ông ngàn vạn lần không được chết….không được chết….” Hắn sợ nếu không nói thì sau này sẽ không có cơ hội nói nữa….

“Tiểu Mặc, em nói gì? Em…em yêu tôi?” Y kinh ngạc, ngơ ngác nhìn con riêng. Thật lâu mới tỉnh hồn lại, vui mừng hỏi: “Em nói thật sao? Em không có gạt tôi chứ?”

“Tôi…tôi thật thích ông…”Tiểu Mặc gật đầu. Hắn cũng không cách nào lừa dối bản thân được nữa. Hắn thích, thật thích y, so với trong tưởng tượng còn thích hơn rất nhiều lần. Thấy y sắp chết, tim hắn đau như bị bóp nghẹn, toàn thân tê liệt không cách nào có thể hô hấp được!

“Tiểu Mặc, không phải tôi nằm mơ đó chứ? Em nói em thích tôi…trời ạ…Tôi thật thật rất vui…” Y kích động thiếu chút nữa nhảy xuống giường ôm lấy con riêng nhưng y vội vàng đè nén lại cảm xúc trong lòng. Y bây giờ là đang ‘hấp hối’, nhất định không thể lộ ra sơ hở, tránh cho thất bại trong gang tấc.

“Tiểu Mặc. Nếu em đã yêu tôi vậy trước khi tôi chết em có thể đáp ứng với tôi một việc có được không?” Y đột nhiên nói.

“Chuyện gì? Ông nói đi, bất cứ chuyện gì tôi cũng đáp ứng ông…” Tiểu Mặc không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.

“Tôi là con trai nối dòng duy nhất của Nghiêm gia. Nếu như tôi chết thì Nghiêm gia xem như tuyệt hậu, cho dù chết tôi cũng không còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông của Nghiêm gia, cảm thấy hổ thẹn với cha mẹ. Cho nên…tôi….tôi van xin em hãy giữ lại đứa bé trong bụng, chừa lại một chút hương khói cho Nghiêm gia chúng ta. Như vậy Nghiêm gia cũng sẽ không tuyệt hậu, tôi chết cũng có thể an tâm nhắm mắt…..” Y ngó chừng con riêng, hơi do dự sau đó lớn mật cầu khẩn.

Tiểu Mặc không nghĩ y thế nhưg lại có yêu cầu này. Y muốn hắn sinh hạ đứa bé trong bụng, này…

“Tiểu Mặc tôi biết yêu cầu của tôi rất quá đáng nhưng van em. Tôi thật không thể để cho Nghiêm gia tuyệt hậu, khi chết cũng không cách nào nhìn mặt cha mẹ…” Y đau khổ cầu khẩn nói. Bất cứ giá nào, y nhất định phải làm cho con riêng đồng ý giữ lại cục cưng của bọn họ….

“Nhưng là…” Vẻ mặt Tiểu Mặc khó xử, vốn dĩ yêu cầu của y rất hợp tình hợp lý; sâu trong nội tâm hắn cũng không muốn giết cục cưng trong bụng nhưng phải biết nói thể nào với mẹ bây giờ?” Nếu như hắn đáp ứng giữ lại cục cưng trong bụng, như vậy có nghĩa là hắn phải bỏ qua tình mẫu tử với mẹ, chuẩn bị tốt tâm lí bị mẹ căm hận nguyền rủa.

“Tiểu Mặc, em không phải nói cái gì cũng đáp ứng tôi hay sao? Tôi sắp chết rồi chẳng lẽ em nỡ nhẫn tâm cự tuyệt tôi hay sao?”

“Tôi….”

“Chẳng lẽ em thật tâm muốn cho tôi chết không nhắm mắt?” Y đáng thương, buồn bã nhìn con riêng.

Không thể chịu nỗi y cầu khẩn hết lần này tới lần nọ, Tiểu Mặc nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý. Hắn chỉ có thể thật xin lỗi mẹ, hắn cuối cùng bởi vì y mà quyết định từ bỏ người mẹ thân yêu nhất. Hắn thật đúng là một đứa con bất hiếu….

Thật ra ngay từ lúc bị y cưỡng ép, làm phát sinh quan hệ vượt xa quan hệ cha kế- con vợ. Hắn không có kiên quyết phản kháng, khi ấy hắn đã sớm phản bội mẹ. Hắn sớm đã là một đứa con bất hiếu….

“Cảm ơn em, Tiểu Mặc, thật cám ơn em…” Y mừng như điên nói cảm ơn không dứt, vui sắp phát điên rồi. Y rốt cuộc cũng thuyết phục được Tiểu Mặc sinh hạ cục cưng của bọn họ. Hơn nữa nghe được từ chính miệng Tiểu Mặc nói thích mình, cho dù lúc này phải chết y cũng không cảm thấy hối tiếc…..

Toàn bộ chuyện này đều nhờ có tiểu tử Long Cửu kia! Xế chiều khi y đang ở trong nhà bếp nấu canh, động tác chặt xương lực quá mạnh không cẩn thận làm vết thương bị tét ra, đau muốn chết. Cộng thêm mệt mỏi nhiều ngày, không nghĩ tới thế nhưng hôn mê bất tỉnh.

Nhưng sau khi được Tiểu Đường cứu chữa, sau khi vào phòng phẫu thuật một tiếng là y đã sớm tỉnh lại. Chẳng qua Tiểu Đường nói Long Cửu truyền lời: Long Cửu phát hiện Tiểu Mặc có tình cảm với mình, Tiểu Mặc rất có thể cũng thích mình! Kêu mình ở trong phòng phẫu thuật đợi mấy tiếng, để Tiểu Mặc cảm thấy nôn nóng sau đó lại nói cứu chữa không có hiệu quả nên sắp chết. Nhân cơ hội này ép Tiểu Mặc thừa nhận yêu y, còn muốn Tiểu Mặc đồng ý sinh hạ cục cưng của bọn họ…

Y vốn tưởng kế hoạch này sẽ không thành công, không nghĩ tới lại thuận lợi như thế. Y phải hảo hảo cảm ơn Long Cửu mới được…

“Ông muốn tôi sinh cục cưng, muốn tôi yêu ông, cái gì cũng được nhưng ông cũng phải đáp ứng với tôi một chuyện….Chính là ông tuyệt đối không thể chết…ông nhất định phải vì tôi và cục cưng mà sống. Ông phải sống để chăm sóc tôi và cục cưng…Nếu như ông chết, cũng không thể quản chúng tôi….” Tiểu Mặc khóc ròng nói, cũng đưa ra yêu cầu với y.

“Tôi…Tiểu Mặc, em làm sao vậy?” Y vừa định gật đầu đồng ý với hắn nhưng thấy con riêng đột nhiên té xỉu trước mặt mình, kinh hoảng kêu to.

Tiểu Mặc vừa mới khỏe lại không bao lâu, lại có mang tiểu bảo bảo. Hôm nay khóc nhiều như thế, tâm tình bi thương quá độ, không cẩn thận động thai khí nên mới ngất xỉu.

“Long Cửu, cậu vào mau lên, Tiểu Mặc té xỉu rồi!” Y gấp tới nỗi la to kêu bạn thân đứng chờ bên ngoài, Long Cửu lập tức mang theo em họ chạy vào.

Tiểu Đường vội vàng giúp Điền Vũ Mặc kiểm tra. Sau đó nhìn vẻ mặt lo lắng của Nghiêm Ký Hạo nói: “Nghiêm tổng an tâm, hắn không có chuyện gì! Hắn chẳng qua là không cẩn thận động thai khí, nghỉ ngơi thật tốt, uống thêm thuốc dưỡng thai nữa là được rồi….”

Mới vừa rồi bên ngoài Long Cửu đã nói cho Tiểu Đường biết chuyện của Nghiêm Ký Hạo và Điền Vũ Mặc. Còn có chuyện Điền Vũ Mặc là người song tính, đang mang thai. Long Cửu đối với Tiểu Đường là tuyệt đối tín nhiệm….

“Tiểu Đường, cám ơn cậu!” Nghiêm Ký Hạo thở phào nhẹ nhỏm.

“Không khách khí!” Tiểu Đường mỉm cười.

“Chuyện sao rồi?” Long Cửu tò mò hỏi.

“Nhờ hồng phúc của cậu, tất cả đều tốt rồi! Tiểu Mặc đã đáp ứng giữ lại đứa bé! Hơn nữa…hắn còn nói hắn yêu tôi! Ha ha…” Nghiêm Ký Hạo gật đầu, đắc ý cười to. Y sống nhiều năm như vậy nhưng chưa từng vui như bây giờ, vui tới nỗi muốn bay lên mây!

“Tiểu tử thúi, nhìn bộ dáng đắc ý của cậu kìa! Cậu đừng quên là ai nên cậu mới được như thế!” Long Cửu nhìn y buồn cười lắc đầu.

“Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ không quên công lao của quân sư quạt mo cậu!” Nghiêm Ký Hạo liếc hắn một cái.

“Nhớ đó, chờ thân thể cậu tốt lên rồi phải hảo hảo mời tôi uống rượu!”

“Yên tâm, chờ tôi khỏe lại, nhất định sẽ mời cậu uống một bữa no say. Còn giới thiệu thêm mấy em gái lai cậu thích nhất!”

“Tôi bây giờ không hứng thú với mấy em gái lai nữa. Tôi cũng muốn giống cậu, muốn thử cảm giác tình yêu cấm kị, loạn luân…” Long Cửu tà khí cười nói.

“Tốt! Tôi thấy cậu và Tiểu Đường cũng xứng lắm! Tiểu Đường lớn lên tuấn tú, tính tình lại tốt. Các ngươi lại là anh em bà con, có quan hệ máu mũ. Đoạn tình yêu cấm kị này nhất định sẽ không tệ!” Nghiêm Ký Hạo nhìn Tiểu Đường mặc áo blouse trắng thanh nhã bên cạnh, cười xấu xa nói.

“Nghiêm tổng tài, anh đang ở đây nói lăng nhăng gì đó! Tôi làm sao có thể với anh họ…” Tiểu Đường lập tức xấu hổ kêu lên.

“Em họ, ý này không tốt sao! Anh cảm thấy Ký Hạo nói rất chính xác. Chúng ta sẽ là một đôi kinh thiên động địa anh em họ cấm kị chi luyến!”

Long Cửu ông vai hắn, mê đắm nâng cằm hắn lên cười *** nói: “Em yên tâm, anh họ sẽ hảo hảo yêu thương em…”

“Buông ra, các người điên rồi! Tiểu Đường thẹn quá hóa giận, hất tay anh họ chạy ra ngoài.”

“Tiểu Đường thật đáng yêu! Nhưng Tiểu Mặc của tôi vẫn là đáng yêu nhất…” Nghiêm Ký Hạo cười ha ha, ánh mắt dịu dàng nhìn con riêng yêu dấu nằm trong ngực. Tiểu Mặc của y là đáng yêu nhất trên đời.

“Cậu thật hết thuốc chữa, luyến tử thành si!” Long Cửu liếc mắt, chịu không nổi mắng to.

Nghiêm Ký Hạo không quan tâm, y chính là hết thuốc chữa, luyến tử thành si. Chỉ cần con riêng chịu yêu y, chịu thương y, người khác nói sao y cũng không quan tâm!

Lờ đi sự tồn tại của bạn thân, y lấy tay dịu dàng lau nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Thật đau lòng! Y thề từ nay về sau…sẽ không bao giờ để cho con riêng khóc. Dĩ nhiên…ngoại trừ trên giường! (amen!)