Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Ngôn Tình Mật Máu Cố Yêu Chương 3: Cô ruột đáng thương

Chương 3: Cô ruột đáng thương

10:57 chiều – 05/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 3: Cô ruột đáng thương tại dualeotruyen. 

“Anh, em muốn Tranh Phù đẻ giùm. Tranh Phù xinh đẹp, lại thông minh, tin rằng đứa trẻ mà con bé sinh ra cũng sẽ thông minh.”

Hạ Lan Thấm quyết định phóng tay một lần, coi như mình vi phạm luôn luân thường đạo lý.

“Im miệng!”

Hạ Chí Kỳ rốt cuộc không nghe tiếp được nữa, ông không thể tin Hạ Lan Thấm lại nói ra được chuyện như vậy.

“Anh, em nói thật. Tranh Phù là cháu gái em, con của con bé cũng có cùng huyết mạch với em, em nhất định sẽ yêu thương như con mình.”

Hạ Lan Thấm nói rồi quỳ xuống, vì để chồng quay về, cô ta không tiếc bất cứ giá nào.

“Bốp”, Hạ Chí Kỳ giận dữ, cho cô ta một cái tát.

“Em thử nói thêm một câu nữa xem, anh sẽ đoạn tuyệt quan hệ anh em!”

Hạ Lan Thấm cúi xuống, trên khuôn mặt trắng nõn là dấu tay đỏ ửng, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.

“Ông xã, đừng như vậy, anh bình tĩnh một chút.” Lý Thiến Thiến lập tức giữ chặt chồng lại, “Lan Thấm cũng chỉ nói thôi mà, cô ấy cũng sốt ruột đến đau đầu rồi. Tâm tình của cô ấy em hiểu được, anh không cần phải xúc động như thế.”

Nghe lời khuyên của bà xã, Hạ Chí Kỳ mới từ từ bình phục cảm xúc, bị vợ bắt ngồi xuống.

Còn Hạ Lan Thấm cứ khóc nỉ non, cô ta không biết mình nên làm sao đây, cô ta đã cùng đường.

“Em biết không nên nói như thế, nhưng em thật sự không biết nên làm sao, thật sự không biết nên làm sao!”

Hạ Lan Thấm rốt cuộc không kìm chế được nữa, nằm sấp trên ghế sofa òa khóc.

Hạ Chí Kỳ cùng Lý Thiến Thiến thấy bộ dạng này của cô ta cũng không nỡ tiếp tục chỉ trích, Lý Thiến Thiến tiến lên nâng cô ta dậy, Hạ Lan Thấm tựa vào người bà khóc thỏa thuê. Bao năm qua, bọn họ là một người nhẫn nhịn, một người làm căng lên.

Mười năm, vỏn vẹn mười năm, cô ta cảm giác mình sắp chết rồi!

“Đừng khóc đừng khóc, chúng ta nghĩ biện pháp khác.”

Lý Thiến Thiến chỉ có thể ôm cô ta an ủi. Cô ta đau lòng khổ sở thế nào, Lý Thiến Thiến cũng hiểu được vài phần. Cho nên bà không nổi giận giống như ông xã, mà chỉ cảm thấy Hạ Lan Thấm thật đáng thương.

“Chị dâu, em thật sự không biết phải làm sao. Anh ấy thật sự rất ít về nhà, trong nhà lúc nào cũng chỉ có một mình em. Mỗi ngày, em đọc báo đều thấy tin tức về anh ấy cùng người đàn bà khác, em nên làm sao đây, phải làm sao đây?”

Hạ Lan Thấm biết mình tự làm tự chịu, nhưng là nàng vẫn cho là có thể dùng sự chân thành của mình đổi lấy một lần ông xã trở về.

“Em thật sự rất hâm mộ anh chị, hai người có cô con gái xinh đẹp, hiểu chuyện như Tranh. Còn em…em chẳng có gì… Không có gì cả!”

Mười năm qua, vợ chồng em, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình.

Người chồng chỉ tồn tại trên pháp luật, cô ta giống hệt như quả phụ. Cô ta biết rõ chồng mình có bao nhiêu tình nhân, nhưng không có quyền chất vấn. Những tình nhân kia tới cửa ra oai, chồng cô ta trước giờ cũng chỉ đứng nhìn, chưa bao giờ lên tiếng giúp.

Từ khi ông xã biết cô ta không thể mang thai thì càng thêm chán ghét.

Hạ Chí Kỳ thấy cô ta khóc thương tâm như thế, cuối cùng vẫn mềm lòng. Ngẫm lại vừa rồi cô ta quá đau lòng mới nảy ra chủ ý như thế, ông dùng ánh mắt ám chỉ bà xã an ủi em gái một chút.

Nghe những lời khuyên giải của Lý Thiến Thiến, Hạ Lan Thấm từ từ ngừng khóc, chỉ còn những tiếng nấc nhỏ.

“Xem bộ dạng em này, về chuyện đẻ thuê, anh và chị dâu em sẽ thử tìm người giúp em. Đến lúc đó nếu có người thích hợp thì sẽ báo cho em, em qua xem, nếu được thì sẽ sắp xếp tiếp.”

Hạ Chí Kỳ chỉ có thể làm như vậy, dù sao Hạ Lan Thấm cũng là em gái duy nhất của ông, có thể giúp thì vẫn giúp.

Hạ Lan Thấm nhận tờ khăn giấy chị dâu đưa, nước mắt vẫn không dừng được.

“Có thể để Tranh Phù đến ở cùng em một thời gian không?”

Cô ta biết anh trai và chị dâu sẽ không đồng ý, nhưng vẫn muốn thử xem sao.

Quả nhiên, vì vừa rồi lời của cô ta nên Hạ Chí Kỳ cùng Lý Thiến Thiến có vẻ do dự. Cháu gái đến ở cùng cô ruột cũng có gì, nhưng họ chỉ sợ Hạ Lan Thấm lại nảy ra ý tưởng gì, rồi thật sự sẽ làm ra việc khác người.

“Em cam đoan, những lời vừa nói đều là vớ vẩn, nhất định sẽ không làm như vậy. Em lúc nào cũng chỉ có một mình, mười năm qua, luôn luôn một mình. Có thể vì muốn có con đến phát điên nên mới có suy nghĩ như vậy.”

Hạ Lan Thấm cười khổ, cô ta rất muốn sinh cho chồng một đứa con, chỉ tiếc là không thể, còn chồng cô ta càng không muốn nhìn thấy cô ta một lần nào.

Hạ Lan Thấm sợ anh trai chị dâu không tin, lại quỳ xuống, bây giờ cô ta chỉ hy vọng có người ở bên cạnh cô ta thôi.

“Anh trai chị dâu, xin hai người, em…chỉ là muốn Tranh Phù ở cạnh em thôi, thật đấy!”

“Lan Thấm, em đứng lên trước đi, đừng như vậy!”

Lý Thiến Thiến không đành lòng, nâng cô ta đứng dậy. Thấy cô ta cúi đầu lau nước mắt, xem ra vừa rồi thật sự mất lý trí mới ăn nói linh tinh.

“Ông xã, trong khoảng thời gian này cứ để Tranh Phù đến ở cùng cô ấy được không?”

Lý Thiến Thiến nhìn chồng, hỏi ý ông. Hạ Lan Thấm đau lòng thế nào bà biết, một người phụ nữ không thể làm mẹ, còn không được chồng thương, mười năm sống trong cô độc và đau khổ. Còn những lời Hạ Lan Thấm nói vừa nãy chỉ là suy nghĩ tiêu cực nhất thời.

“Chị với anh em mấy ngày nữa cũng phải rời nhà đi công chuyện, cứ để Tranh Phù đến nhà em một thời gian đi, dù sao hiện tại con bé cũng chưa tìm được việc làm. Khi nào tìm được người đẻ thuê, xác định chắc chắn, rồi lại đón Tranh Phù về.”

Lý Thiến Thiến thấy cách này là tốt nhất, nhìn cô ta kích động như vậy, thật không biết để cô ta trở về một mình liệu có xảy ra chuyện gì không.

“Thật vậy chăng? Thật sự có thể chứ?”

Hạ Lan Thấm không thể tin được chị dâu còn có thể đồng ý làm cho Tranh Phù đến ở cùng cô ta. Cô ta tưởng rằng sau khi nói ra lời cầu xin hoang đường như vậy, họ sẽ không thèm nhìn mặt cô ta nữa.

“Em phải cam đoan là đã xóa bỏ hết tất cả suy nghĩ vừa rồi đi. Nếu còn dám có chủ ý như vậy, anh nhất định thay cha đánh gãy chân em!”

Hạ Chí Kỳ cũng không khỏi mềm lòng, nhưng vẫn cảnh cáo cô ta, nhận được ánh mắt của vợ ông cũng hiểu là bà cũng mềm lòng như mình. Ông hy vọng tấm lòng lương thiện và sự mềm lòng của vợ mình không đặt sai chỗ, còn em gái ông cũng khoog nghĩ tiêu cực nữa.

“Anh chị yên tâm, vừa rồi em nhất thời mất lý trí mới có thể nghĩ ra chủ ý vô liêm sỉ như vậy.”

Hạ Lan Thấm cũng khôi phục lý trí, cảm thấy suy nghĩ của mình vừa rồi hơi buồn cười.

Có lẽ cô ta thật sự sắp bị ép phát điên, mới có thể nghĩ ra chủ ý không bằng cầm thú như vậy.

Hạ Chí Kỳ cùng Lý Thiến Thiến thấy cô ta như thế, đoán có thể cô ta thật sự sắp điên, cũng âm thầm quyết định phải nhanh chóng giúp cô ta tìm được người đẻ thuê. Cũng cảm thấy để Tranh Phù đến ở cùng cô ta là một quyết định sáng suốt, bằng không không chừng cô ta thật sự làm ra việc ngốc nghếch gì.

Tuy nhiên, khi Tranh Phù biết chuyện này còn hơi phản đối, dù sao cô không muốn rời nhà, hơn nữa cô biết thế nào với bạn trai?

Lý Thiến Thiến cùng Hạ Chí Kỳ thấy con gái như thế thì nói với cô chuyện của Hạ Lan Thấm, đương nhiên chuyện đẻ giùm chỉ nói qua loa. Tranh Phù nghe xong chỉ cảm thấy cô nhỏ thật đáng thương, nhìn dáng vẻ thật cô đơn, cuối cùng cô cũng quyết định đến ở cùng cô nhỏ một thời gian.

Tranh Phù nói chuyện này với Hà Nghị, lúc đầu Hà Nghị có chút không chấp nhận, tuy nhiên Tranh Phù hứa hẹn chờ cô trở về lập tức dẫn anh ta đi gặp cha mẹ thì mới buông tay. May mà Hà Nghị vừa mới bắt đầu đi làm nên bề bộn nhiều việc, cũng không rảnh ở cùng Tranh Phù nhiều, chỉ cần bình thường thỉnh thoảng gọi điện thoại là được.

Lúc Hạ Chí Kỳ và Lý Thiến Thiến đi, dặn riêng Tranh Phù phải chăm sóc Hạ Lan Thấm thật tốt, tốt nhất là tránh những việc khiến cô ta xúc động tự sát.

Tranh Phù ghi nhớ chuyện này trong lòng, rồi sau đó theo Hạ Lan Thấm tới nhà cô ta.