Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 220: Im đi

1:19 sáng – 06/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 220: Im đi tại dualeotruyen. 

Sở Giang Thành tức giận là vậy, nhưng cũng tỉnh rượu hơn nãy.

Tần Vũ không kịp phòng bị gì hết, ăn ngay một cú đẩy như thế, ngãn ngửa ra giường: “Aaa. Ông, ông cút ra chỗ khác, đừng lại đây.” Tần Vũ gào hét kinh hoàng, hai chân của cô bị Sở Giang Thành đè lại, không thể ngồi dầy được. Lúc này đúng là gọi trời trời không thưa, gọi đất đất mặc kệ mà. Cô vừa giận dữ vừa sợ hãi cùng hối hận.

“Diệp Thiên, cứu em, mau đến cứu em.” Tần Vũ khóc như mưa, cứ nghĩ đến cảnh ngộ bất hạnh sắp giáng xuống là cô chỉ muốn chết đi cho rồi. Cô tuyệt vọng, vô thức gọi tên Diệp Thiên.

“Khà khà, em cứ gọi thoả thích đi, ngay cả ông trời cũng không cứu được em chứ nói chi thằng Diệp Thiên gì gì đó.” Sở Giang Thành đắc chí cười to, ông ta cởi áo khoác ra, lửa dục vọng bùng cháy, sắp thiêu đốt cả người. Sở Giang Thành ngắm khuôn mặt xinh đẹp và đường cong nóng bỏng của Tần Vũ, ông ta không nhịn được nữa, chuẩn bị đè lên người cô.

“Bang.” Tiếng động vang dội ấy doạ hắn ta giật nảy mình. Cánh cửa phòng trộm rắn chắc kia bị vỡ làm bốn, năm mảnh, trông mà ghê người.

“Mẹ kiếp, thằng nào thèm gặp Diêm vương à? Dám làm phiền chuyện vui của tao?” Sở Giang Thành đang vô cùng khoái chí, bị tiếng nổ ấy doạ hết hồn, suýt nữa thì liệt dương. Ông ta quay đầu lại thì thấy một kẻ lạ mặt đứng ngay cửa, kia chính là Diệp Thiên, ông ta chẳng buồn nghĩ ngợi gì nữa, mở mồm mắng chửi. Đây là nhà của gia đình họ Sở kia mà, dù Sở Giang Hà có đến đây thì hắn ta vẫn mắng như thường: “Mau cút cho tao, không thì tao gọi người chặt mày ra nuôi chó đấy.” Sở Giang Thành lại hả họng đe doạ, ông ta đang muốn tiếp tục chuyện vừa nãy thì Diệp Thiên tiến lên một bước, khuôn mặt của anh lạnh tanh, giơ tay túm lấy cổ Sở Giang Thành, anh vung tay, ném ông ta xuống đất.

“Anh Diệp Thiên?” Tần Vũ nằm trên giường, giờ cô mới dám mở mắt ra, cô nhìn thấy Diệp Thiên, còn nghĩ mình nhìn nhầm nữa chứ. Tần Vũ dụi mắt, cô mừng rỡ tột độ, khóc khi nhìn rõ khuôn mặt của Diệp Thiên: “Anh Diệp Thiên, thật là anh sao? Hu hu, em sợ lắm đó.” Tần Vũ thật sự bị doạ sợ khiếp vía, cô vội bật dậy, nhảy vào trong lòng Diệp Thiên, trông cô như một bé mèo con đang hoảng sợ vậy: “Hu hu, anh mà không tới thì em, em…”

Diệp Thiên thấy Tần Vũ không bị thương chi hết, bấy giờ khuôn mặt anh mới nhẹ nhàng hơn hẳn, anh vỗ nhẹ lên dôi bờ vai của cô rồi khẽ giọng an ủi: “Được rồi, em không sao rồi.”

Tần Vũ nghe được giọng nói của Diệp Thiên, một cảm giác an toàn chưa từng có lan tràn trong lòng cô. Dường như chỉ cần có Diệp Thiên ở bên là cô sẽ không bao giờ gặp phải hiểm nguy.

“Thằng ranh kia, mày là ai? Dám đến nhà họ Sợ để gây chuyện à, gan to đấy nhỉ?” Ngay lúc này, một gã đàn ông khoảng 26, 27 tuổi bỗng xuất hiện ngay ngoài cửa, hắn ta nhìn Diệp Thiên với ánh mắt lạnh như băng.

Tần Vũ thấy hắn ta, cả cơ thể bỗng cuộn lại trong vô thức. Bởi lúc nãy, chính hắn ta là kẻ mang cô vào nơi này.

“Ổn rồi, không sao đâu, ta ra ngoài trước đã.” Diệp Thiên không để ý đến người đàn ông trẻ tuổi đó, anh an ủi Tần Vũ.

Bấy giờ Tần Vũ mới nhận ra cả cơ thể mình dính chặt lấy Diệp Thiên, trông thật ấm áp. Độ ấm truyền lại từ những vùng da thịt tiếp xúc với nhau kia khiến cả người của cô đỏ bừng: “Dạ, vâng.” Cô từ từ đứng thẳng người dậy trong sự lưu luyến không thôi, Tần vũ cúi đầu, cô chẳng dám nhìn vào mắt Diệp Thiên. Ngại ngùng quá à.

“Thằng ranh kia, mày liệu hồn trả lời câu hỏi của tao đi đã, không thì hậu quả của mày sẽ thảm lắm đấy.” Người đàn ông kia thấy Diệp Thiên chẳng để ý đến mình, ánh mắt của ông ta ác độc thấy rõ, nói năng không lấy gì làm lịch sự cả. Tiếc thay, dù đã đe doạ như vậy rồi nhưng Diệp Thiên vẫn chẳng buồn liếc ông ta lấy một cái.

“Mẹ nó, mày cố ý gây sự đúng không?” Hắn ta giận dữ cùng cực, dưng lại bước lên một bước, vung nắm tay mạnh bạo của mình, định đánh Diệp Thiên. Ở trong gia đình họ Sở, thân thủ của ông ta cũng được xếp vào hạng có tiếng có miếng, ông ta nghĩ rằng nắm đấm này của mình sẽ khiến tên ranh này đây què quặt tàn phế. Ông ta nhếch mép cười lạnh lùng, dồn hết mọi sức lực vào nắm tay, hòng đánh bại Diệp Thiên chỉ với một chiêu.

“Oắt con, mày chết chắc rồi.” Ngay khi vừa mới nói hết câu thì ông ta thấy sợ hãi tột độ. Ông ta cảm thấy da đầu lạnh buốt, cảm giác này cứ như kiểu bị Thần Chết nhìn chằm chằm vậy, không trốn được, cũng chẳng thể tránh né.

“Gì vậy?” Ông ta nhìn Diệp Thiên chăm chú, mồ hôi lạnh trên thái dương chảy dọc theo khuôn mặt. Ông ta có trực giác ằng nếu còn tiếp tục vậy nữa thì một chuyện kinh khủng gì đó sẽ xảy ra. Nhưng, giờ ông ta đã dốc mọi sức lực rồi, nước đổ rồi sao lấy lại được nữa, ông ta chỉ có thể cắn răng tiếp tục vung tay về phía Diệp Thiên. Ông ta thầm cầu mong những cảm xúc mới vừa rồi chỉ là ảo giác hoang tưởng.

“Ồn ào.” Diệp Thiên thấy nắm đấm sắp đụng vào người mình, bấy giờ anh mới ngẩng đầu lên. Anh bình tĩnh nói, ngay sau đó phất tay tát thẳng vào mặt của người đàn ông.

“Chát.” Tiếng tát tai giòn vang, nghe thôi cũng thấy tê hết cả da đầu. Ông ta như kiểu đã mất mọi khả năng chống chọi, cả cơ thể bay ra ngoài, nện mạnh ngay vị trí trước mặt Sở Giang Thành. Ông ta phun một đống máu cùng nửa chiếc răng vỡ vụn, má phải sưng rõ to, nhìn thảm thiết vô cùng.

“Việc này…” Lúc này đây, cha con Sở Diểu và Sở Giang Hà mới hớt hải chạy đến, họ sững sờ nhìn cảnh tượng ngay trước mắt. Nhất là Sở Diểu, hắn ta thấy bộ dạng thê thảm của gã trai trẻ tuổi kia rồi lại nghĩ đến lời nói và cử chỉ của mình lúc trước, mồ hôi lạnh đổ như mưa.

Tiếng bước chân vang lên, Diệp Thiên nâng gót, dẫn Tần Vũ ra khỏi phòng. Tần Vũ vẫn thấy hơi sợ, chỉ dám trốn sau lưng Diệp Thiên. Còn Diệp Thiên thì vẫn bình tĩnh chắp tay, mặt vẫn vô cảm như thường.

“Cậu Diệp.” Sở Giang Hà vội bước lại gần, hắn ta thấy Tần Vũ chỉ bị doạ sợ chứ không bị thương gì cả, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Hồi nãy, mặc dù họ đã vội vã ra cửa, nhưng vẫn mất dấu Diệp Thiên. Cố lắm mới đuổi kịp thì lại gặp phải cảnh tượng này. Hai cha con nhà này cung kính với Diệp Thiên hơn hẳn.

“Cô Tần, cô không sao chứ? Lỗi do tôi sơ sót, suýt nữa thì gây nên hậu quả khôn lường. Cô yên tâm, chúng tôi sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện với cô.” Sở Giang Hà thấy Diệp Thiên không nói chuyện, vội quay qua nói với Tần Vũ. Nếu để Diệp Thiên thấy bất mãn về chuyện ngày hôm nay thì gia đình họ Sở tiêu tùng thật luôn ấy chứ. Mười năm chịu đựng trong âm thầm của gia đình họ Sở cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Tần Vũ núp sau lưng Diệp Thiên, đang đâu bắt người ta rồi giờ lại giở giọng xin lỗi, cô thật sự không biết những gì quanh co, phức tạp xảy ra trong suốt quãng thời gian đó. Cô còn chưa kịp nói thì một giọng chửi tức phì phò bỗng lại vang lên.

“Mẹ kiếp, dám đánh tao cơ à? Thằng ranh kia, nay mày chết chắc rồi con ạ, tao sẽ lột da, uống máu mày.” Sở Giang Thành cố gắng lắm mới bò lên được, giờ ông ta đã tỉnh rượu rồi, nhưng lửa giận lại thiêu đốt mọi lý trí của ông ta.

“Cả anh nữa.” Ông ta chửi xong rồi lại bắt đầu cắn càn loạn xì ngầu, gầm lên với anh trai Sở Giang Hà của mình, trông không khác gì một con chó điên: “Sở Giang Hà, anh giúp người ngoài đối phó với em ruột của mình à, anh giỏi thật đấy. Anh tưởng gia đình họ Sở là do một mình anh làm chủ sao?”

Sở Giang Hà đã tức giận lắm rồi, lại còn phải nghe mấy câu ngu ngốc này nữa, ông ta sắp điên luôn rồi: “Mày ngu vừa thôi, mau im đi cho tao. Mày không biết mình đã gây hoạ rồi à?”