Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 17

1:25 sáng – 06/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 17 tại dưa leo tr. 

“Cha, cha nói đủ chưa!” Sắc mặt của Nghiêm Quân Đường trầm xuống, thật tức giận.

“Lão gia, người đừng làm ồn!” Nghiêm phu nhân cũng trầm xuống.

Thấy thê tử thật tức giận, Nghiêm lão gia ấp úng nhắm lại miệng, vẫn không cam tâm hừ một tiếng.

“Tiểu Thất Nhi, con đừng để ý những lời lão gia nói……” Nghiêm phu nhân quay đầu sang Tiểu Thất Nhi dịu dàng an ủi.

“Tiểu Thất Nhi sẽ không ….” Tiểu Thất Nhi nở lên cười, nén nỗi đau trong lòng, ép buộc mình không cần trả lời.

Nhưng ánh mắt nàng lại không tự chủ được liếc về phía Phương Niệm Vân, chỉ thấy khuôn mặt Phương Niệm Vân xinh đẹp má có chút hồng, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn nam nhân bên cạnh nàng.

Nàng thích Nghiêm Quân Đường sao?Còn Nghiêm Quân Đường thì sao? Có phải cũng thích nàng hay không?

Nghi vấn này giấu trong tim Thất Nhi, thật lâu không tiêu tan……

Không thể từ bỏ nghi vấn vẫn là chôn sâu ở trong tim,thuận theo cuộc sống trôi qua, không cần hỏi Tiểu Thất Nhi dường như đã chứng thực……

Bưng lấy chén cháo gà, Tiểu Thất Nhi nhìn hai người đang ở đình, bước chân chần chờ, không biết bước vào có quấy rối cuộc nói chuyện.

Bọn họ nói chuyện rất cao hứng, có nói có cười, Phương Niệm Vân vẫn dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Nghiêm Quân Đường, mà Nghiêm Quân Đường?

Tiểu Thất Nhi nhìn về phía trượng phu của nàng, chỉ thấy hắn một chút không che giấu vui vẻ đối với Phương Niệm Vân, hai người bàn bạc thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng cười.

Cảnh này, nàng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy. Trong nửa tháng qua, chỉ cần nàng đến nhìn Nghiêm Quân Đường thì bên cạnh sẽ có Phương Niệm Vân, bọn họ hai như hình với bóng không rời, so ra,Phương Niệm Vân còn giống như là thiếu phu nhân nhà họ Nghiêm hơn.

Mà nàng đây? Nàng cũng không quản, cũng không hiểu những thứ kia, Nghiêm Quân Đường cũng không tìm nàng đàm luận công sự, hắn đối với nàng vĩnh viễn cũng là bắt nạt ──

Hắn trêu chọc nàng, đùa bỡn nàng cho đến khi nàng khí khóc, hắn cũng không quan tâm, ngược lại cười đắc ý.Giống như sự việc kia, hắn cũng đối với nàng thật xấu, muốn nàng khóc cầu xin hắn, hắn mới bằng lòng thỏa mãn nàng.

Lúc nàng và hắn ở chung một chỗ, hắn luôn bá khí hạn chế nàng cái này cái nọ, cũng không đối với nàng tốt, hắn chưa từng dịu dàng với nàng a.

Dù sao…… Nàng chẳng qua là vật thay thế, cũng không phải là người hắn thích, lại không xinh đẹp,đứng chung một chỗ với hắn tuyệt không xứng.

Không giống hắn và Phương Niệm Vân…… Tiểu Thất Nhi đưa mắt nhìn về phía hai người ở đình lý, nam tuấn, nữ mỹ, bất kể nhìn thế nào cũng rất xứng đôi.

Tiểu Thất Nhi trừng mắt nhìn, không hiểu tim của mình thế nào vừa đau, gần đây luôn như vậy, chỉ cần thấy hắn và Phương Niệm Vân ở chung một chỗ, lòng của nàng đau thắt lại.

“Tiểu Thất Nhi, nàng tại sao đứng ở đó?”

Giọng nói của Nghiêm Quân Đường làm Tiểu Thất Nhi từ từhoàn hồn, nàng trừng mắt nhìn hắn như không có chuyện gì lại.”Thiếp bưng cháo gà đến.”

Nghiêm Quân Đường nhíu mày.”Tại sao không để nha hoàn bưng đến?” Nàng đã là thiếu phu nhân nhà họ Nghiêm, hắn không thích nhìn nàng làm việc của nha hoàn.

Thế nào?Đang trách ta quấy nhiễu các ngươi có phải hay không? Thiếu một chút nửa Tiểu Thất Nhi trả lời ra khỏi miệng, nàng hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè nén nói.”Không có gì, chẳng qua là chén cháo gà,thiếp bưng đến cũng không sao.”

Tiểu Thất Nhi đi vào đình lý, đem cháo gà để xuống.”Không quấy rầy hai người thiếp đi trước.”

“Chờ một chút!” Nghiêm Quân Đường bắt được tay Tiểu Thất Nhi, để nàng ngồi ở trên đùi hắn, ánh mắt cố ý nhìn Phương Niệm Vân kêu nàng rời trước.

“Chàng làm cái gì nữa!” Tiểu Thất Nhi vùng vẫy muốn rời khỏi người của Nghiêm Quân Đường.

“Ngồi cuống! Không được động đậy!” Nghiêm Quân Đường ôm chặt Tiểu Thất Nhi, đưa tay giơ lên người của nàng.”Nàng vừa rồi đang suy nghĩ cái gì?” Nàng nhất định đứng ở đã lâu.Nếu không phải hắn mở miệng, sợ rằng nàng vẫn đứng đó mãi.

“Không có nha!” Tiểu Thất Nhi rũ con ngươi xuống, giọng nói buồn bực.

“Phải không?” Nghiêm Quân Đường hoàn toàn không tin lời nàng, nàng sẽ không bao giờ nói dối, đơn thuần tâm tư từ trên khuôn mặt cũng có thể thấy được, nhưng mà nàng cũng không nói, cho dù đã gả cho hắn hơn nửa tháng, nàng vẫn có khoảng cách với hắn.

“Ừ.” Tiểu Thất Nhi có chút đau đầu, muốn rời khỏi hắn.”Thiếp phải đi! Không phiền chàng và Niệm Vân tỷ bàn luận công việc.”

“Không vội, để ta ôm nàng xuống.” Nghiêm Quân Đường không để nàng rời khỏi, vẫn ôm chặt nàng, đem má nàng dán chặt vào người, ngửi lấy hơi thở ngọt ngào thuộc về nàng.”Tiểu Thất Nhi, nàng nói ta phải bắt nàng làm thế nào đây?” Tận trong đáy lòng hắn không nhịn được thở dài.

Nha đầy này không biết hắn rất thích nàng sao? Thích đến nỗi muốn chiếm giữ nàng, thật vất vả cưới nàng làm vợ, nhưng nàng đối với hắn vẫn không để trong lòng, luôn ngỗ nghịch vớihắn, lên tiếng một cái là ghét hắn.

Ai! Mỗi lần nghe nàng nói hắn đáng ghét, bụng hắn liền đầy hỏa, mới không nhịn được dùng sức bắt nạt nàng, để nàng khóc trong lòng hắn, nhìn đôi mắt đầy oan ức của nàng

Nhưng nàng không biết,lúc nàng khóc dáng vẻ rất khả ái, giống như con mèo nhỏ làm nũng,thút thít với người quan trọng……

“Cái gì làm thế nào?” Tiểu Thất Nhi không hiểu Nghiêm Quân Đường, không giải thích được nhìn hắn.

“Ai! Nàng vẫn không hiểu nha!”Trán của Nghiêm Quân Đường áp lên trán nàng, không nhịn được cười khổ, muốn hỏi nàng phải làm thế nào nàng mới thích hắn,chứ không phải ghét hắn nha?

“Không hiểu cái gì nha?” Không đầu không đuôi, ai biết hắn ở nói cái gì?

Lần nữa cười khổ, Nghiên Quân Đường đang muốn lên tiếng,đột nhiên Phương Niệm Vân lại xuất hiện, lên tiếng phá vỡ không khí thân mật.

“Thiếu gia, đã đến thời gian đi nói chuyện với gia chủ đã đến, chúng ta nên chuẩn bị thôi.”

“Được, ta biết rồi.” Nghiêm Quân Đường rời khỏi Tiểu Thất Nhi, nhẹ nhàng vuốt mặt của nàng, “Nàng biết điều một chút trở về phòng chờ ta, buổi tối cùng nhau dùng bữa.”

“Ừm!” Thấy phương đọc vân,tâm trạng của Tiểu Thất Nhi buồn bực, cô đơn rũ xuống con ngươi.

“Còn nửa, cách xa Tiểu Nguyệt một chút.” Nghiêm Quân Đường căn dặn, nghĩ đến tiểu biểu muội, đầu của hắn liền đau.

“Vì sao?” Tiểu Thất Nhi cong lên miệng, không vui trừng mắt hắn.