Chương 67
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 67 tại dưa leo tr.
Edit: Hà Thu
Đừng thấy Lý Phượng Minh ở trước mặt Đại trưởng công chúa nâng nặng như nhẹ, nói năng cứng rắn, nhưng thật ra trong lòng nàng rất thấp thỏm lo lắng.
Nàng căn bản cũng chưa từng phái ai về Ngụy quốc báo tin.
Năm đó sau khi Ngụy Đế trải qua đấu tranh đạt được sự đồng thuận, để Lý Phượng Minh đổi thân phận đi hòa thân, vốn là có ý để nàng ở bên ngoài tự sinh tự diệt.
Đại trưởng công chúa không biết chi tiết này của nàng, trước kia lại không có quyền thảo luận chính sự, cho nên mới bị hù dọa.
Nếu đổi thành lão hồ ly Tề Đế kia, nhất định có thể dễ dàng phát hiện, trong một số lời nói của nàng căn bản không đồng nhất với nhau.
Trong giao thiệp giữa các quốc gia, tình người được xây dựng trên dựa lợi ích, làm sao có thể xử trí theo cảm tính nhiều vậy được.
Tề quốc không thể mạo hiểm đánh hai trận quốc chiến cùng lúc, cho nên mới trình quốc thư kết hôn liên minh với Ngụy quốc. Mà Ngụy quốc đồng ý thông gia, cũng là vì tránh quốc chiến.
Đế đảng Hậu đảng của Ngụy quốc xâu xé nhau nhiều năm, hiện giờ địa vị của Thái tử kế nhiệm Lý Diêu không ổn định, nhị hoàng tử Lý Vận lại nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, nội bộ quá nhiều lo lắng khó hiểu, làm sao có thể gây thù chuốc oán với ngoại địch nữa?
Nếu Lý Phượng Minh chết oan uổng, Tề quốc chỉ cần nói là bệnh tật hoặc chết ngoài ý muốn, phái sứ giả đến Lạc Đô xin lỗi, tư thái hạ thấp một chút, Ngụy quốc có lẽ sẽ có chút gây khó dễ, có lẽ sẽ đưa ra điều kiện bồi thường hà khắc, nhưng sẽ không dễ dàng xé nát quan hệ động minh, mở ra chiến tranh với nước bạn.
Trước đó Lý Vận biết Ngụy quốc sẽ không dễ dàng khai chiến với Tề quốc chỉ vì sống chết của Lý Phượng Minh, nên khi phái đám người Độ Dương Phỉ đến ám sát, mới để cho bọn họ tìm cách bị cuốn vào cuộc đấu đá nội bộ của hoàng tự Tề quốc, giữ lại manh mối “Người Ngụy tham gia ám sát Tề thái tử”, muốn để Tề quốc bên này động thủ trước.
Nhưng Độ Dương Phỉ biết dừng cương trước bờ vực, không để lại bằng chứng rõ ràng; Trong quá trình xét xử, Hằng vương bị độc tố phát tác dẫn đến chết đột ngột, nên cũng chưa kịp khai báo chuyện từng sai người nước Nguỵ ám sát Thái tử.
Cho nên dù Lý Phượng Minh có chết cũng chết vô ích, Ngụy quốc sẽ không dễ dàng khai chiến vì nàng. Nàng chẳng qua là phô trương thanh thế, trong tay căn bản không có lợi thế đủ trọng lượng.
Nàng rất rõ ràng, Đại trưởng công chúa chưa chắc có thể nhìn thấu điểm này, nhưng Tề đế lại nhất định có thể nhìn thấu.
Về phần Tề Đế có đáp ứng giao dịch hay không, phải xem ông ấy cần Tiêu Minh Triệt đến mức nào. Đây mới là lợi thế chân thật và duy nhất của Lý Phượng Minh hiện giờ.
Cũng may nàng cược thắng.
Năm ngày sau, hầu cận tâm phúc của Tề Đế âm thầm đi tới Hoài vương phủ, giao binh phù quân tiền phong Vệ thành cho Chiến Khai Dương nhận lấy ngay trước mặt nàng.
Tề Đế còn bảo hầu cận truyền khẩu dụ, mệnh Chiến Khai Dương khởi hành từ phi dịch trấn Mộc Lan, cưỡi khoái mã gia tăng tốc hộ tống binh phù nộp lên cho Tiêu Minh Triệt, giáo úy Phương Thành của Kim Ngô Vệ dẫn đội đi theo.
Việc này rất lớn, không tiện nói nhiều trước mặt hầu cận, Chiến Khai Dương nhận khẩu dụ, chọn hai gã hộ vệ trong vương phủ, ngựa không ngừng vó lập tức xuất phát.
Sau khi Chiến Khai Dương rời đi, hầu cận truyền lời khẩu dụ thứ hai với Lý Phượng Minh: Hoài vương phi lập tức khởi hành về thăm nước mẹ, sẽ do Đại trưởng công chúa dẫn đội hộ vệ hộ tống đến Lam Thành.
***
Ngày mười bảy tháng năm, Tề Bắc Lam Thành.
Lam Thành dựa lưng vào núi Ánh Dương, bên kia núi chính là Ngụy quốc. Đối mặt với sông Lam Thủy, cứ thế xuôi dòng mà đi là có thể thông qua Hạ Quốc.
Vị trí địa lý này rất vi diệu, một lời không hợp liền có thể trở thành tiền tuyến xung đột giữa các quốc gia, không thích hợp cho dân chúng bình thường định cư.
Cho nên nó gần như là một tòa thành bị cô lập ở phía bắc Tề quốc. Dân cư địa phương rất ít, binh lính nhiều hơn dân thường, chủ yếu đảm nhận chức trách phòng thủ. Đồng thời cũng là nơi đặt chân của nhóm thương nhân Nguỵ, Hạ tới Tề.
Gió hoàng hôn mùa hè có chút nóng, thổi vào quần áo đến nóng hầm hập.
Lý Phượng Minh đứng trên tường thành, nhìn núi Ánh Dương trong ánh nắng chiều, trong lòng có cảm giác hoảng hốt không nói nên lời.
Đầu kia của núi chính là quê hương của nàng, là nơi ban đầu nàng sinh ra. Nhưng khi nàng nhìn qua ngọn núi kia, lại không thể nhìn thấy con đường trở về.
Cũng may nàng vốn không hề đau lòng như bị vạn tiễn xuyên tim, cũng không cảm thấy khổ sở thương cảm, dù sao lúc trước đến nơi này, nàng cũng biết mình không thể quay đầu lại.
Thu hồi ánh mắt nhìn xuống dưới cổng thành, cuối con đường vào thành rộng lớn, gần như có thể thấy được một đôi cột mốc quốc giới uy nghiêm cao vút.
Cuối mùa thu năm trước, chính là trước đôi cột mốc quốc giới kia, Lý Phượng Minh đội khăn cô dâu, ngồi vào kiệu cưới thực hiện nghi thức đón dâu về Tề quốc.
Đây xem như là lần đầu tiên nàng và Tiêu Minh Triệt gặp nhau, nhưng hai người đều không thể nhìn thấy diện mạo của đối phương.
Lúc ấy nàng cũng không tò mò diện mạo của Tiêu Minh Triệt, càng không thèm để ý tính tình của hắn sẽ như thế nào.
Khi đó, “Hoài vương Tiêu Minh Triệt Tề quốc” đối với Lý Phượng Minh mà nói, tựa như Lam Thành đối với thương nhân trong quá khứ, tác dụng chỉ là thay đổi nơi dừng chân mà thôi.
Nàng cảm kích người này cùng cuộc hôn nhân này đã mang đến cơ hội sống sót cho nàng, còn nghĩ thầm nếu có chỗ nào cần thiết muốn nàng trợ giúp, nàng nhất định sẽ dốc sức báo đáp.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Mọi thứ đều đi được nước nào hay bước đó, khi thời cơ tới, nàng sẽ thoát thân rời đi.
Hôm nay, chính là thời cơ thoát thân mà lúc trước nàng luôn ngày đêm nghĩ đến, chỉ cần đi dọc theo sông Lam Thủy là có thể đến Hạ quốc dưới sự trị vì của nữ đế Cơ Bình Quân.
Nhưng Lý Phượng Minh lại phát hiện, mình cũng không tiêu sái thoải mái như trong tưởng tượng lúc trước.
Mười bảy năm trước của cuộc đời, nàng là Thái tử Đại Ngụy.
Từ năm mười bảy đến mười chín tuổi, nàng bị giam cầm ở Đông cung, cũng không biết thân phận của mình được tính là gì.
Sau đó, nàng gặp Tiêu Minh Triệt.
Trong hơn một năm qua, nàng không còn là Thái tử, cũng không còn là “không biết tính là cái gì” nữa.
Đại đa số thời điểm vui mừng sầu khổ đều rất đơn giản, rất bình thường.
Thực sắc tính dã*, vui cười giận mắng; Trước mặt người khác giả vờ tốt bụng, sau lưng người lại không giấu được vẻ kiêu ngạo đắc ý.
*Thực sắc tính dã: Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện h@m muốn ăn uống và tình d*c là bản năng của con người.
Giống như tất cả những người sống động có thực trên thế gian này.
Đoạn trải nghiệm này khiến nàng rất hạnh phúc.
Nàng yêu bản thân mình trong khoảng thời gian này, cũng yêu Tiêu Minh Triệt trong khoảng thời gian này.
Trước mắt là trời cao biển rộng gần trong gang tấc, nàng biết mình nhất định sẽ còn gặp được những người khác, trải qua chuyện khác, một lần nữa có được những kỷ niệm tốt đẹp khác.
Nàng tự tin rằng nàng có thể làm cho bản thân mình hạnh phúc bất cứ lúc nào.
Nhưng nàng biết, sẽ không có người thứ hai nói với nàng rằng: Lý Phượng Minh, giữa trữ vị và nàng, ta chọn nàng.
Trong lòng nàng cũng sẽ không có lại cảm giác khiếp sợ, rung động cùng thỏa mãn này lần thứ hai.
Ý trời keo kiệt, có một số việc, cả đời chỉ có thể gặp được một lần.
***
Lúc trở lại quan dịch Lam Thành, vòm trời đã đổi thành màn đêm.
Lý Phượng Minh hỏi xin người của Đại trưởng công chúa một bình rượu, rồi đi vào trong phòng mình.
Nàng tự rót tự uống một chén, chờ Thuần Vu Đại mài nghiên mực xong, liền đi tới cầm bút viết xuống mấy dòng chữ.
[Người quăng sang tặng mộc đào,
Ta thì đáp lại ngọc dao đẹp ngời.*]
Đây là một bài thơ tình cổ xưa, ngày nay ít người nhắc đến.
Bài thơ đến đây vẫn chưa kết thúc, thấy nàng dừng bút, Thuần Vu Đại đứng bên cạnh cảm khái không thôi, nhỏ giọng đọc tiếp câu cuối cùng: “Phải là báo đáp đâu người, mà là giao hảo với đời dài lâu.**”
*,**Theo bản dịch của Lương Trọng Nhàn.
Giải nghĩ đôi chút về bài thơ trên:
[ Hán Việt]
Đầu ngã dĩ mộc qua, báo chi dĩ quỳnh cư.
Phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã.
– > Người tặng ta mộc qua, ta tặng người quỳnh cư.
– > Không phải vì báo đáp, vì giao hảo cả đời.
Hai câu này trích trong bài thơ Mộc Qua 1 (木瓜 1) của Khổng Tử trong Kinh Thi.
Mộc qua: dây mậu mộc, trái như trái dưa nhỏ, chua, ăn được.
Quỳnh: sắc đẹp của ngọc.
Cư: tên một thứ ngọc để đeo.
Hai câu này nói rằng người tặng ta một vật nhỏ mọn, ta phải báo đáp lại bằng một vật quý giá hơn, vậy mà chưa đủ để báo đáp, chỉ muốn giao hảo tốt đẹp và không quên nhau lâu dài.
Người quăng sang tặng ta trái mộc qua, thì ta đáp lại bằng món ngọc cư đẹp đẽ. Chẳng phải là để báo đáp, mà là để vĩnh viễn ở bên nhau.
Đây không phải là để cảm ơn chàng, mà là muốn một mối quan hệ tốt đẹp, mãi mãi chẳng quên nhau.
Hốc mắt Lý Phượng Minh có chút ướt át, cười lắc đầu. Vĩnh viễn bên nhau sao? Nàng không dám mong cái này.
“Thuần Vu, đỡ ta nằm xuống. Lấy thuốc giả chết của ta ra đây.”
Trong lúc nói chuyện, nàng lại lần nữa vung bút, ngòi bút đi loanh quanh, dùng nét chữ cẩu thả nhất để viết ra câu kết luận bình thản nhưng dịu dàng nhất.
【 Chén sừng tự rót vơi đầy, khỏi đau thương mãi, uống say, say vùi*. Mong gió xuân thương người, quân tử mãi trường tồn. 】
* Theo Kinh Thi Chu Nam quyển 3, Tác giả Khổng Tử, Người dịch Tạ Quang Phát.
***
Hiệu quả của thuốc giả chết vô cùng chân thực, sau khi uống xong sẽ kéo dài tình trạng “hơi thở mong manh” suốt hai ngày hai đêm.
Mọi chuyện trên thế gian đều là lần đầu lạ lẫm lần sau thành thục, lần thứ hai uống thuốc giả chết, Lý Phượng Minh thích ứng rất nhanh với cái loại cảm giác hít thở không thông nhỏ nhoi này.
Linh hồn rơi vào bóng tối, thân thể trở nên cứng ngắc như bị trói buộc, ngũ giác dần dần suy yếu.
Lý Phượng Minh giống như đang chìm dưới hồ cách một tầng nước, âm thanh từ bên ngoài vọng vào mơ hồ đứt quãng.
Nàng nghe được tiếng Đại trưởng công chúa mang theo người đẩy cửa mà vào, rồi lại có người đến gần thăm dò mạch tượng cùng hơi thở.
Sau khi bắt mạch xong, Đại trưởng công chúa kinh hoảng tức giận chất vấn Thuần Vu Đại.
Thuần Vu Đại thong dong ứng đối, nhưng trưởng công chúa lại không hài lòng
Tiếp theo Tân Hồi cùng người của trưởng công chúa giương cung bạt kiếm…
Lý Phượng Minh cảm thấy, Đại trưởng công chúa thật sự là không thể hiểu được.
Tề Đế chỉ muốn nàng biến mất khỏi người Tiêu Minh Triệt mà thôi.
Đại trưởng công chúa cùng lắm là nhận lệnh vua đến giám sát “Hoài vương phi Lý Phượng Minh chết như đã hẹn” mà thôi.
Nàng cũng không có nuốt lời, nói chết liền nằm thẳng.
Đại trưởng công chúa chỉ cần đợi nàng “tắt thở” xong liền coi như hoàn thành công việc, quay đầu trở về Ung Kinh phục mệnh là được. Còn ở đây làm loạn cái quái gì không biết?
Trong lòng nàng thầm nghĩ: Chậc, quả nhiên người nhà họ Tiêu, ai ai cũng đều có chút tật xấu.
Không biết qua bao lâu, trên mu bàn tay lờ mờ truyền đến ẩm ướt ấm áp, đánh thức ý thức của Lý Phượng Minh từ trong bóng tối ngọt ngào.
Nàng cũng không rõ lúc này mình uống thuốc giả chết được bao lâu rồi, nhưng nàng cảm giác có chút không ổn.
Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi rất rõ ràng là chuyện gì xảy ra, không có khả năng đứng nhìn nàng rồi rơi nước mắt.
Đại trưởng công chúa càng không có khả năng nhìn nàng đến rơi nước mắt.
Vậy rốt cuộc là ai đang khóc trước mặt nàng vậy?!
***
Tiêu Minh Triệt ngồi trên mặt đất, dựa lưng vào bên giường.
Tay trái hắn cầm một tờ giấy, tay phải nắm lấy đầu ngón tay càng lúc càng lạnh của Lý Phượng Minh, dùng mu bàn tay nàng mạnh mẽ ngăn chặn hai mắt của mình lại.
Khi hắn đội sao mang trăng, giục ngựa ngàn dặm chạy tới nơi này, liền nhìn thấy thần sắc của tất cả mọi người đều bi thương trang nghiêm.
Thuần Vu Đại giao cho hắn một bức “thư tuyệt mệnh” do chính tay Lý Phượng Minh viết. Sau khi hắn nhận thư xong cũng không mở ra, chỉ cảm thấy trời đất toàn một màu đỏ tươi.
Lúc mười mấy tuổi lần đầu giáp mặt với kẻ thù trên chiến trường Nam Cảnh, vào thời khắc sinh tử khi trông thấy mũi kiếm của kẻ thù đâm thẳng vào tim mình, Tiêu Minh Triệt vẫn vững vàng như một đầm nước đọng.
Vì vậy, trong nhiều năm qua, rất nhiều người – bao gồm cả bản thân hắn – đều cho rằng hắn sinh ra đã không có cảm xúc “sợ hãi”.
Nhưng khi hắn đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lý Phượng Minh nằm thẳng tắp trên giường, không hề có dấu hiệu hít vào thở ra, cuối cùng hắn cũng nhận ra được, bản thân mình cũng sẽ sợ hãi.
Thậm chí hắn còn hiểu được cái gì gọi là “linh hồn vỡ nát”.
Ba hồn bảy vía bị xé nát thành từng mảnh vụn đẫm máu chỉ trong khoảnh khắc, cả người thoáng chốc trống rỗng không còn sót lại chút gì.
Hơi thở giống như ngưng trệ, trong đầu trống rỗng.
Mỗi bước đều khó khăn gian nan giống như giẫm lên hư không, không có bất kỳ cảm giác thực tế nào.
Hắn ngã ngồi trước giường, sửng sốt rất lâu.
Mãi cho đến khi ngọn nến dài trong phòng cháy hết, ánh nắng ban mai trắng xanh xuyên qua giấy dán cửa sổ, trong đầu hắn mới chợt lóe lên một tia sáng.
Chờ đến lúc hắn mang theo nghi ngờ mở bức “thư tuyệt mệnh” kia ra xem qua, thì dòng nước mắt không thể khinh thường của nam nhi bất ngờ không kịp đề phòng nhẹ rơi xuống.
Những mảnh linh hồn vỡ nát đẫm máu kia cũng một lần nữa trở về vị trí của chúng.
Không phải sự thật. Là giả chết. Nhất định là giả chết.
“Lý Phượng Minh, nàng chính là một tên cặn bã vô tâm vô phế. Ta suýt chút nữa bị nàng dọa đến mức thăng thiên tại chỗ rồi, ‘trường tồn’ cái quỷ ấy.”
Hắn giơ tay lau lung tung trên mặt hai cái, oán hận mắng, nhưng khi nói đến chữ cuối cùng lại có chút run rẩy, sợ tiết lộ quá nhiều.
“Nàng cho rằng giúp ta tranh giành được kết quả tốt nhất, là có thể yên tâm bỏ lại ta rồi cứ thế mà đi?”
Lý Phượng Minh không cho hắn bất kỳ câu trả lời nào.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, cất giấu lửa giận lụa giận trong tiếng nức nở nghẹn ngào, còn mang theo chút khàn khàn mệt mỏi: “Ta đã nói, giữa trữ vị và nàng, ta chọn nàng. Tại sao nàng không tin ta?”
Hắn lải nhải nói rất nhiều.
Sau khi Hằng vương đột ngột qua đời, hắn đã âm thầm thương lượng đủ mọi điều kiện với gia tộc của Hoàng hậu, rất nhiều chuyện vẫn đang từ từ tiến triển.
Thái tử hạ độc Hằng vương, liên lụy đến đông đảo nữ quyến của Hằng vương phủ, một khi việc này lộ tiếng gió, chẳng những Thái tử xong đời, mà Hoàng hậu cũng bị liên lụy, gia tộc Hoàng hậu cũng sẽ bị tổn thất nặng nề.
Bọn họ muốn mượn sức Tiêu Minh Triệt hơn ai hết, để dập tắt hoàn toàn tin tức này.
Nhưng lúc đó đối phương còn đang ôm tâm thế may mắn chờ xem lần cuối, Tiêu Minh Triệt lo lắng cuối cùng sẽ không có kết quả, cho nên không nói cho Lý Phượng Minh, e sợ nàng vui mừng vô ích.
“Tháng trước Thái tử xảy ra chuyện, đầu Nam Cảnh bên kia lại thắng ngay từ trận đầu, bọn họ đã hạ quyết tâm hợp tác với ta. Phúc quận vương phủ cùng phủ Bình Thành công chúa bôn ba hồi lâu, cũng đạt được sự đồng thuận với đa số tông thất. Văn gia, Liêm gia cũng tranh thủ thu phục thêm không ít gia đình văn thần, võ tướng…”
Hắn bày ra rất nhiều bố cục, nhưng cuối cùng còn phải xem tình hình chiến đấu tại Nam Cảnh.
Biến cố trên chiến trường từ trước đến nay luôn khó lường. Thời điểm hắn rời đi cũng không hoàn toàn nắm chắc, cho nên mới không nói tỉ mỉ.
“Hiện tại đại cục đã định, chỉ đợi chiến sự Nam cảnh bình ổn, Thái tử vừa chết, ta sẽ dẫn đầu ủng hộ lập Tiêu Bảo Trân làm Trữ quân.”
Dân chúng Tề quốc về mặt tình cảm có lẽ nhất thời khó có thể tiếp nhận công chúa làm Thái tử, nhưng đợi đến khi phong thưởng cho những nữ binh có công trong trận chiến này, hướng gió nhất định sẽ khác.
Dù sao Tiêu Bảo Trân vẫn đang còn nhỏ, nàng vẫn còn ít nhất mười năm để tăng cường giáo dục và dẫn dắt dân chúng, một giọt nước tích lâu dài cũng đủ sức để làm mòn đá.
***
Gần đây Tề Đế suýt nữa bị mù bởi chứng bệnh đau đầu triền miên, cả người suy yếu nhanh chóng, trong rất nhiều chuyện đã bắt đầu lực bất tòng tâm, cho nên mới nóng lòng giúp Tiêu Minh Triệt lên ngôi.
Tuy nhiên, cuộc tranh đấu kéo dài giữa Thái tử và Hằng vương đã xé nát nghiêm trọng mối quan hệ giữa các tầng lớp trên của nước Tề, giờ các phe phái rất khó tin tưởng lẫn nhau.
Tiêu Minh Triệt được coi là một đảng của Thái tử, nếu hắn lên ngôi, trước đó các vây cánh của Hằng vương sẽ lo lắng bị thanh toán, nhất định sẽ có động tác.
Nếu là trước đây, vây cánh cùng gia tộc bên Hoàng hậu, tuyệt đối sẽ không dốc hết tâm huyết với Tiêu Minh Triệt giống như nâng đỡ Thái tử.
Để phòng vậy cánh của Hằng Vương phản công, rất có khả năng bọn họ sẽ vòng qua Tiêu Minh Triệt, kết thành một tổ để công kích tự bảo vệ mình.
Tiêu Minh Triệt không có dòng họ bên mẹ, lại không có họ hàng bên ngoại nâng đỡ, nếu muốn đồng thời vững vàng đè hai bên lại, thì ngoại trừ tranh thủ lấy lòng một số gia đình quý tộc trước đây không có liên hệ ra, còn phải huy động tối đa sự ủng hộ của dư luận nữa.
Chuyện “Thái tử phi nước ngoài” đối với tình cảm của dân chúng bình thường là một loại thương tổn tự nhiên.
Nếu không bỏ rơi Lý Phượng Minh, Tiêu Minh Triệt ở trên trữ vị sẽ rất khó giành được sự ủng hộ của dân chúng.
Mà các quận vương khác thậm chí là các công chúa đã trưởng thành, thực lực cùng độ nổi tiếng còn xa mới bằng Tiêu Minh Triệt, không ai có thể trong thời gian ngắn trấn áp và dung hợp được các phe phái.
Tề Quốc dồn hết binh lực vào cuộc đại chiến chống quân Tống, đang phải đối mặt với muôn vàn rối ren bên trong và bên ngoài, lúc này không thể chịu nổi những xáo trộn và xích mích nội bộ dù là nhỏ nhất.
Nế cuộc đấu đá nội bộ trong triều không khống chế được, tùy tiện để một đất nước nhỏ thừa dịp hư hại mà vào, đều có khả năng sẽ phá hủy Đại Tề sau chiến tranh thành đống đổ nát.
Vì vậy, Tiêu Minh Triệt nhiều lần thương lượng, cân nhắc với nhiều bên, cuối cùng mỗi người lùi một bước, quyết định cùng nhau ủng hộ lập công chúa nhỏ Tiêu Bảo Trân làm Thái tử.
Nàng tốt xấu gì cũng được ghi dưới danh nghĩa Hoàng hậu, từ nhỏ được nuôi dưỡng ở Đông cung, nếu xét về tên tuổi đích thứ tôn ti, miễn cưỡng có thể coi như cao hơn hoàng tự bên cạnh một bậc, có thể đứng vững về mặt nghi thức.
Nâng đỡ nàng, đối với mẫu tộc Hoàng hậu và vây cánh trước kia cũng không phải chuyện xấu. Vây cánh của Hằng Vương cũng không đến mức quá kiêng kỵ đối với một công chúa nhỏ non nớt.
Nhìn chung toàn cục, chỉ có Tiêu Bảo Trân làm Thái tử, mới có thể khiến cho các bên duy trì sự kiềm chế trong một khoảng thời gian nhất định.
Đây được coi là duy trì sự cân bằng triều đình với chi phí tối thiểu.
Trước khi nàng có năng lực tự mình chấp chính, Tiêu Minh Triệt sẽ lãnh đạo quan viên trong tộc tạm thời thi hành phương thức “thảo luận công khai các vấn đề quốc gia”. Đây là lựa chọn tốt nhất cho Tề Quốc hiện có nhu cầu ổn định trong nước.
“… Hiểu không? Ta không nghĩ, cũng sẽ không kế vị Thái tử.”
***
Tiêu Minh Triệt mệt mỏi nằm sấp bên giường, gần như nói hết những lời dịu dàng mềm mại có thể nói trong đời, nhưng Lý Phượng Minh vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Hắn nắm chặt cổ tay nàng, dần dần tức giận: “Nàng còn giả vờ? Mạch đập cũng không yếu như vừa rồi.”
Lý Phượng Minh bị bại lộ hơi giật giật ngón tay, biên độ kia hình như rất bất đắc dĩ, lại giống như là dung túng nhượng bộ.
Chẳng qua chỉ là yếu ớt đáp lại một chút, nhưng một tấc vuông trong lòng Tiêu Minh Triệt lại lập tức tràn ngập vị chua ngọt đan xen điên cuồng kích động.
Điều này làm cho hắn vừa bất lực, lại tức giận, chỉ hận không thể đem nàng nhai nuốt vào trong lòng.
“Có phải nàng quên rồi không? Tiền của Trạc Hương Hành vẫn luôn bị ta theo dõi sát sao.” Hắn trừng mắt nhìn nữ nhân xấu xa vẫn ngoan cố chống cự, kiên trì giả chết trên giường kia.
“Bây giờ nàng chỉ còn lại hai lựa chọn. Thứ nhất, ở lại. Vậy ta chính là của nàng, còn nàng vẫn là nàng.”
Cuối cùng Lý Phượng Minh cũng hừ hừ thành tiếng, hơi thở mong manh: “Thứ hai thì sao?”
Tiêu Minh Triệt thật sự là phục nữ nhân xấu xa này.
Uổng công hắn lúc trước móc tim móc phổi nói nhiều lời như vậy, người này vẫn không hề động đậy chút nào, thế mà vừa nhắc tới tiền liền “hồi quang phản chiếu*”!
* Hồi quang phản chiếu được biết đến như hiện tượng người ốm nặng đột ngột hồi tỉnh, khỏe lại trước khi qua đời.
Hắn cắn chặt răng, cố gắng làm cho giọng nói của mình vừa hung dữ vừa lạnh lùng kiên quyết.
“Thứ hai, nếu nàng vẫn khăng khăng muốn ‘chết’, ta sẽ hạ lệnh niêm phong tất cả sản nghiệp và đồ đạc của nàng, để cho nàng nửa đồng cũng không mang đi được.”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Lý Phượng Minh đang “hấp hối” mạnh mẽ giãy dụa, kinh ngạc ngồi dậy.
“Nằm mộng thiên thu của chàng đi! Muốn người không có, đòi tiền…” Nàng nhắm mắt lại chậm lại, giọng nói mềm mại khàn khàn, tựa như nỉ non.
“Quên đi, vẫn là nói chuyện muốn người đi.”
Đuôi mắt Tiêu Minh Triệt đỏ hoe, khóe môi khẽ nhếch lên: “Không bằng nói chuyện này trước đi. “
Hắn xách “thư tuyệt mệnh” lên lắc lư trước mắt Lý Phượng Minh.
“Chỉ dám lén lút viết thơ tình tỏ tình, đây chính là lá gan của nữ nhi Đại Ngụy?”
Bị thuốc giả chết ảnh hưởng, lúc này tim Lý Phượng Minh đập chậm lại yếu ớt, nhiệt độ cơ thể thấp hơn rất nhiều so với người bình thường, theo lý mà nói sẽ không đỏ mặt.
Nhưng nàng lại đỏ mặt.
Vành tai cũng đỏ. Ngay cả cổ cũng đỏ.
“Đừng nói bậy. Ta không lén lút. Đó cũng không phải là tỏ tình.” Giọng nói Lý Phượng Minh nhỏ như muỗi kêu.
“Không thừa nhận? Được rồi. Chờ trở về Ung Kinh, ta lập tức cho người điêu khắc thành ấn bản, chuyển cho sĩ tử cả nước cùng thưởng thức, để mọi người bình luận đây có phải là…”
“Chàng câm miệng lại!”
Lý Phượng Minh khó khăn quay đầu, đem khuôn mặt đỏ bừng giấu vào trong gối.
“Họ Tiêu đều là người điên, lời đồn đúng là không lừa ta.”
Tiêu Minh Triệt mỉm cười, xoay người lên giường, ôm chặt nàng vào trong ngực.
Động tác thân mật này còn chưa thể làm cho hắn tên tâm hoàn toàn, hắn suy nghĩ một chút, tay phải giữ lấy gáy nàng.
Không nặng không nhẹ, cực kỳ giống như tư thế mèo lớn ngậm mèo con.
“Này, ta khó có được một lần lập tức hiểu được ý của người khác. Nàng không khen ta sao?”
Lý Phượng Minh thẹn quá hóa giận, giọng nói khàn khàn, hơi thở yếu ớt: “Khen chàng bị sắc làm cho mờ mắt, có được không?”
Hắn cười khẽ ra tiếng, chậm rãi khép đôi mi đã mấy ngày không nhắm lại, ngâm khẽ như nói mê: “Chén sừng tự rót vơi đầy, khỏi đau thương mãi, uống say, say vùi. Ước gì gió xuân chiếu cố thương người, người quân tử sẽ sống mãi mãi.”
Ta rót đầy bầu rượu vàng, để an ủi buồn đau phiền muộn. Chúc người trong lòng ta sống lâu trăm tuổi, thuận lợi an khang.
Hắn thỏa mãn nhắm mắt lại, dùng chóp mũi nhẹ nhàng vuốt v e cái trán hơi lạnh của người trong lòng, con mèo lớn bắt đầu làm nũng với mèo con.
“Nàng nói ta là người mà nàng yêu, ta vừa nhìn là hiểu rồi.”
Trữ vị thì tính là cái gì? Hắn đã ngồi lên ngôi vị “Người trong lòng Lý Phượng Minh” rồi, có cho ngôi vị Hoàng đế cũng không đổi.
Tác giả có lời muốn nói: Còn một chương nữa là kết thúc chính văn, chạy trốn là không thể nào rồi. Nhưng Lý Phượng Minh sẽ có cơ hội đi du ngoạn khắp núi sông, cơ hội này là phương thức đáp lại chân thành nhất của Tiêu Minh Triệt đối với lời tỏ tình của nàng.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️