Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Xuyên Vào Sách Toán Học Phải Làm Sao Đây? Chương 1: Chào mừng đến với « Vượt ải toán đại học »

Chương 1: Chào mừng đến với « Vượt ải toán đại học »

10:08 chiều – 08/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 1: Chào mừng đến với « Vượt ải toán đại học » tại dưa leo tr. 

Hai bảng thành tích được công bố, Đồ Hóa đứng thứ mười của lớp.

Cậu đen mặt nhìn từng con số trên bảng thành tích, Ngữ văn 137 điểm, cao hơn người đứng đầu hai điểm; Tiếng Anh 142 điểm, tuy rằng không phải cao nhất, nhưng vẫn thuộc top năm vị trí đầu của lớp, tổng điểm cũng không hề kém, 271 điểm được coi là khá xuất sắc, chỉ có môn Toán…

83 điểm.

Điểm tối đa là một trăm năm mươi, điểm số của cậu thậm chí còn không đạt nổi điểm sàn. Giáo viên chủ nhiệm không chỉ một lần tận tình khuyên nhủ cậu: Đồ Hóa à, chỉ cần nâng điểm môn toán lên, em nhất định có thể đỗ được đại học A!

Đại học A – đây chính là trường đại học mơ ước của Đồ Hóa suốt nhiều năm nay. Ngôi trường này được coi là trường đại học hàng đầu trong cả nước. Điều quan trọng nhất, đây là trường duy nhất lấy sự Phát triển của Game Online 3D* làm ngành học chính.

*Game Online 3D = Trò chơi trực tuyến ba chiều = Game thực tế ảo: Là một loại game kết nối dựa trên tinh thần của người chơi, giống như xem phim 3D đó. Người chơi sẽ tiến vào game bằng tinh thần, các cảnh tượng và những gì người chơi trải qua trong game đều giống y như thật. Bối cảnh của truyện là tương lai nên game online 3D này sẽ “tiên tiến hiện đại” hơn thực tế của chúng ta nhé.

Đồ Hóa rất thích chơi game, cậu thích cảm giác được thả mình trong không gian của game online 3D. Thật ra, Đồ Hóa vẫn luôn là con trai ngoan của mẹ. Trước khi lên cấp hai, Đồ Hóa có một người bạn thân là gay, tên Vương Bác Vũ, sống ngay sát vách nhà cậu. Trong miệng của mẹ Vương Bác Vũ, Đồ Hóa chính là “con nhà người ta”. Lúc đầu, Vương Bác Vũ còn cho rằng Đồ Hóa là một tên mọt sách, nhưng sau đó cậu ta mới chậm rãi phát hiện ra, Đồ Hóa không chỉ thích đến thư viện, mà còn thích đá bóng, quan trọng nhất là… chơi game cũng vô cùng giỏi.

Điều cuối cùng này đã trở thành nền tảng khiến cho quan hệ hữu nghị giữa hai người nhanh chóng phát triển. Vương Bác Vũ vẫn luôn rất hâm mộ Đồ Hóa, lớn lên vừa đẹp trai học giỏi, phong trào thể dục thể thao lại luôn rất tích cực tham gia, mỗi ngày đều nhận được rất nhiều thư tình của các nữ sinh. Mãi đến tận khi Vương Bác Vũ nhìn thấy kết quả bài thi số học của Đồ Hóa thì tâm trạng mới cảm thấy thoải mái hơn.

Trải qua nhiều năm nghiên cứu cùng phân tích, Đồ Hóa cuối cùng cũng phát hiện ra nguyên nhân khiến thành tích môn toán của cậu luôn kém là vì suy nghĩ của cậu luôn đi quá xa. Ví dụ như năm lớp bốn, trong lúc làm bài tập nghỉ đông, có một đề toán đã khiến suy nghĩ cậu thay đổi,

“Tiểu Minh năm nay 7 tuổi, tuổi ba Tiểu Minh gấp ba lần tuổi Tiểu Minh, tuổi ông nội lại gấp đôi tuổi ba Tiểu Minh. Hỏi, ba Tiểu Minh và ông nội bao nhiêu tuổi?”

Đồ Hóa vui vẻ viết đáp án xuống vở bài tập: Ba 21 tuổi, ông nội 42 tuổi.

Sau đó suy nghĩ một chút, ở phía sau viết thêm một câu: Ba Tiểu Minh sinh Tiểu Minh khi mới 14 tuổi, qua đó có thể thấy rằng nhà trường cần tăng cường giáo dục về s1nh lý cho học sinh.

Sau đó đáp án này của Đồ Hóa bị cả lớp cười nhạo đến tận khi tốt nghiệp tiểu học. Cho đến giờ, cậu cũng không hiểu nổi đáp án tràn ngập ý thức trách nhiệm và bao hàm tha thiết kỳ vọng đến nhà trường của mình sai ở đâu.

Bạn cùng bàn nhìn thấy Đồ Hóa cúi đầu ủ rũ nằm nhoài trên mặt bàn, biết rằng cậu nhất định đang buồn vì thành tích môn toán, lặng lẽ rút một cuốn sách ra khỏi cặp, sau đó chọc chọc cánh tay Đồ Hòa: “Này, tôi có một quyển bí kíp toán, cậu muốn lấy nó không?”

Đồ Hóa lộ ra nửa khuôn mặt qua khe hở giữa hai khuỷu tay, híp mắt nhìn về phía quyển sách: « Vượt ải toán đại học ».

Cuốn sách đó cũng không khác gì so với những cuốn sách luyện thi thông thường, loại này đã chất thành đống lớn trong nhà của Đồ Hóa rồi.

Bạn cùng bàn thấy Đồ Hóa không hứng thú lắm thì lại gần cậu rồi thần bí nói:

“Nghe nói chỉ cần làm xong quyển « Vượt ải toán đại học » này là có thể vào được đại học A!”

Sau đó lại chỉ tay vào dòng tên người biên soạn ở gáy sách, “Cậu nhìn đi, nhìn xem người biên soạn sách là ai!”

Tô Cách Trì.

Đồ Hóa đương nhiên biết người này – CEO của công ty game online 3D lớn nhất Trung Quốc, năm nay mới có 25 tuổi. Nghe mọi người đồn rằng hành tung của Tô Cách Trì vô cùng bí hiểm, cũng rất ít người biết ngoại hình của anh ta trông như thế nào. Nhưng điều quan trọng nhất là vào đầu năm nay, Tô Cách Trì được Đại học A mời về làm giáo sư, sẽ bắt đầu dạy học vào năm sau.

Nhưng một người không hề liên quan tới toán học như Tô Cách Trì thì sao lại biên soạn một cuốn sách luyện thi toán học cấp ba?

“Cái này cậu không biết đâu!”

Bạn cùng bàn đắc ý nói, “Tô Cách Trì là giáo sư đại học A, anh ấy cho rằng toán học và chương trình game có mối quan hệ chặt chẽ không thể tách rời, nghe nói anh ấy biên soạn cuốn sách này với mục đích lựa chọn một nhóm nhân tài mới, đặc biệt phù hợp để phát triển game online 3D. Vì thế, cuốn sách này vô cùng đặc biệt đấy.”

Đồ Hóa nhận lấy cuốn sách kia, tiện tay lật qua lật lại vài trang, bài tập bên trong cũng không có gì khác biệt so với những cuốn sách ôn luyện khác.

Nghe qua thì giống như mánh khóe quảng cáo một cuốn sách bình thường mà thôi. Không tiện cự tuyệt ý tốt của bạn cùng bàn, Đồ Hóa không thể làm gì khác đành nhận lấy quyển sách này, sau đó nhìn giá bìa của cuốn sách: 62 tệ. Đồ Hóa lấy tiền ra đưa về phía bạn cùng bàn: “Cám ơn cậu nhé, tối về tôi sẽ xem lại nó cẩn thận.”

Bạn cùng bàn cười gian xảo: “Không cần cám ơn đâu, chỉ c ần sau này để tôi chép bài tập tiếng anh của cậu là được.”

Sau đó, chuyện này cũng bị Đồ Hóa lãng quên. Mãi tới khi buổi tự học tối ở trường kết thúc, lúc Đồ Hóa thu dọn sách vở về nhà mới nhớ ra cuốn “bí kíp” của bạn cùng bàn.

Dưới ánh sáng dịu nhẹ của đèn bảo vệ mắt, mấy chữ “Vượt ải toán đại học” kiểu thư pháp đột nhiên phóng đại tới mức kì lạ, làm cho thiết kế của toàn bộ trang bìa đều bị lu mờ, Đồ Hóa sờ lên mặt trên tấm bìa nhẵn nhụi của cuốn « Vượt ải toán đại học », ma xui ủy khiến thế nào lại mà mở ra trang thứ nhất.

Không có trang tiêu đề, cũng không có lời mở đầu, càng không có mục lục, ở trang đầu tiên chỉ có bốn chữ lớn:

Họ tên: ________

Giới tính: ________

Đây là lần đầu tiên Đồ Hóa thấy trên một cuốn sách ôn luyện cấp ba lại có dòng chữ “họ tên”, nhưng điều kì lạ nhất là phía dưới còn có cả “giới tính”, chẳng lẽ làm một đề toán học cũng phải phân biệt giới tính à?

Đồ Hóa cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn lấy bút ra rồi viết xuống hai chữ ngay ngắn gọn gàng “Đồ Hóa” ở dòng họ tên, còn dòng giới tính thì viết là “Nam”.

Trong ánh sáng mơ hồ, khi viết xuống ba chữ kia thì hình như có ánh sáng xanh lóe lên, nhưng khi cậu nhìn kĩ lại một lần nữa thì phát hiện ánh sáng kia đã biến mất rồi.

Đồ Hóa dụi dụi mắt, nghĩ thầm có lẽ hôm nay quá mệt mỏi nên mới xuất hiện ảo giác.

Ban đầu, Đồ Hóa định đi ngủ sớm một chút, nhưng đồng hồ treo tường mới chỉ 9:40, đi ngủ trước 10 giờ… Thực sự không giống thời gian biểu của một sinh lớp 12 chút nào!

Vì vậy, cậu lật cuốn « Vượt ải toán đại học » ra, định làm một vài đề toán rồi đi ngủ.

Đồ Hóa tiện tay mở ra một bài tập về đạo hàm, ở dưới mặt trắng của đề bài viết một chữ “Giải”. Cậu có một thói quen, dù có biết làm bài hay không, có hiểu đề hay không, thì đều phải viết “Giải: Đặt x” để thể hiện sự tôn trọng.

Nhưng ngay sau khi cậu mới viết xong chữ “Đặt”, chữ “x” còn chưa kịp viết thì đã cảm thấy có một lực hút mạnh mẽ từ trong sách truyền ra, giống như một vòng xoáy hút cậu vào trong đó.

Khi tỉnh lại, cậu phát hiện mình giống như một thằng ngốc đang đứng nghệt mặt ra ở trước cổng một trường học.

Đây có lẽ là một ngôi trường cấp ba, từ cổng nhìn vào, ngay chính giữa trường học là một sân bóng lớn với bãi cỏ xanh mướt, tốt hơn rất nhiều so với sân trải nhựa đường của trường học Đồ Hóa.

Có vẻ như ngôi trường này rất giàu có. Đồ Hóa đang gãi cằm tặc lưỡi thì nghe thấy bảo vệ đứng ở cổng trường lớn tiếng gọi mình: “Này, cậu học sinh kia! Đúng, chính là cậu đấy! Còn không vào trường mau lên, bị muộn giờ rồi!”

Đồ Hóa lúc này mới phục hồi lại tinh thần, rõ ràng bản thân đang ngồi trong phòng giải toán, tại sao trong nháy mắt lại xuất hiện trước cổng của một ngôi trường xa lạ như vậy?

Thấy Đồ Hóa không chuyển động, bảo vệ lập tức đi về phía cậu: “Còn đứng ngẩn ra đấy làm gì? Nhanh lên!”

Đồ Hóa liên tục xua tay: “Không không không, cháu không phải học sinh trường này.”

“Sao lại không phải, cậu vẫn còn đang mặc đồng phục trên người đấy! Bọn trẻ các cậu có phải vì trốn học thì chuyện vô lý gì cũng dám nói ra phải không?”

Đồ Hóa cúi đầu nhìn xuống, phát hiện trên người mình đang mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, ở cổ tay và cổ áo có thêu đường viền màu xanh lam, phía dưới thì mặc quần đồng phục màu tím than.

Sau đó, Đồ Hóa lại nhìn về phía học sinh trong trường, hình như đây thật sự là đồng phục học sinh của trường này.

Đồ Hóa tuyệt vọng nhìn về phía bảo vệ: “Nếu như cháu nói mình xuyên không tới đây, bác có tin không?”

Nước bọt của bảo vệ bay tung tóe, ông ta cảm thấy mình nhất định phải dạy dỗ lại thằng nhóc trước mặt này một trận: “Chỉ còn mỗi mình cậu thôi đấy! Nhìn bộ dạng lằng nhà lằng nhằng của cậu thì là 1 phải không?”

1? 1 gì? 1 công thụ á?

*1 là công, 0 là thụ. Bạn nào chưa biết đưa tay lên làm hai số này cùng 1 lúc sẽ hiểu ^^

Bảo vệ này còn có năng lực nhìn ra tính hướng cậu nữa à? Đồ Hóa không biết lai lịch của đối phương, theo bản năng thốt lên: “Cháu là thẳng!”

Bảo vệ nhíu này: “Thẳng? Thẳng… Đó chính là 1 mà! Đứa nhỏ này nói chuyện thật là khiến người khác tức lộn ruột.”

Nói xong, bảo vệ lấy từ đâu ra một tờ giấy có viết số “1”, “Ba” một tiếng vỗ vào lưng cậu, thuận thế đẩy cậu vào trường học: “Đủ người rồi, cuối cùng cũng có thể đóng cổng lại!”

Đồ Hóa vội vã quay đầu lại thì thấy cánh cổng của trường học trong nháy mắt đã bị khóa, bảo vệ cũng biến mất không thấy đâu nữa.

Cánh cổng này rất kỳ lạ.

Đồ Hóa vươn tay ra chạm vào, cả người lập tức nổi da gà.

Cậu không thể chạm vào cánh cổng của trường học, không khí bên ngoài và bên trong cánh cổng như thể bị một lớn chắn vô hình ngăn đôi, không thể nào xuyên qua được. Nói theo một cách khác, cánh cổng trường học giống như bị ngăn lại bởi một tầng kết giới.

“Keng —— “

Bên tai đột nhiên vang lên một âm thanh lớn, Đồ Hóa xoay người lại, trước mặt cậu hiện lên một dòng chữ màu lam nhạt chữ: 【 Chào mừng đến với « Vượt ải toán đại học ». 】