Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

10:22 chiều – 08/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 2 tại dưa leo tr. 

6.

Nấu cơm xong, ba người chúng tôi vừa ngồi xuống bàn ăn thì cửa đột nhiên mở ra.

Một người phụ nữ cao ráo xinh đẹp quyến rũ đứng bên ngoài, lạnh lùng ném vali hành lý xuống đất.

“Tôi thất tình rồi, tuyệt thực ba ngày, đừng ai làm phiền tôi.”

Nói rồi đi đến ghế sô pha nằm xuống, nhắm mắt lại.

“Tống Thanh Như, chẳng phải em đi Paris công tác sao, sao lại ăn mặc như thế này?”

Tống Triết đứng lên, không vui đi đến trước mặt cô ấy.

“Sao em lại mặc áo khoác của đàn ông, áo vest này là của ai?”

“Cút!”

Giọng lạnh như băng, Tống Tiểu Vũ lập tức rụt cổ lại.

“Thôi thôi, anh, cứ kệ chị ấy. Chúng ta ăn cơm thôi. Chị dâu, đây là chị hai em, tên Tống Thanh Như, bình thường chị ấy không có như vậy, không biết hôm nay bị làm sao nữa.”

Tống Tiểu Vũ che miệng lại, thì thầm nói.

“Bây giờ tốt nhất chúng ta đừng trêu chọc chị ấy.”

“Anh, mau tới ăn cơm đi, món cua cay này ngon tuyệt, anh không tới ăn là em ăn hết đó.”

Vừa dứt lời, một bóng người lao đến, Tống Thanh Như đã ngồi xuống bàn ăn.

Cô ấy lạnh lùng giơ đũa lên gắp một miếng cua cay, sau đó dừng lại, kinh ngạc nhìn tôi. Tống Tiểu Vũ ngồi bên cạnh đắc ý giới thiệu: “Chị dâu giỏi lắm đúng không, chị ấy cũng là học sinh ưu tú không kém gì chị!”

Sau bữa tối, tôi nhận ra một tình huống rất xấu hổ. Nhà họ Tống có ba phòng, tôi đang ở trong phòng của Tống Thanh Như, giờ cô ấy về, đương nhiên tôi phải dọn đi rồi.

Tôi đang tính hỏi Tống Tiểu Vũ xem mình có thể ngủ với em ấy không thì Tống Thanh Như lại dọn dẹp hết chăn đệm và quần áo của tôi mang sang phòng Tống Triết.

Tôi xấu hổ đi theo cô ấy.

“Thanh Như, chuyện đó…. Bọn tôi vẫn chưa…”

Tống Thanh Như nhét cho tôi một chiếc áo ngủ.

“Mới mua bên Pháp đó, giặt rồi nhưng chưa mặc, tặng cô.”

“Trên người cô có mùi thức ăn, mau đi tắm đi.”

Phòng của Tống Triết là phòng ngủ chính, bên trong còn có nhà vệ sinh riêng, tôi bị Tống Thanh Như đẩy vào trong nhà vệ sinh. Tôi ngửi mùi trên người mình, đúng là có mùi thức ăn thật.

Nghe Tiểu Vũ nói Tống Thanh Như là thư ký giám đốc ở một công ty nào đó, các làm việc y chang mấy anh tổng tài bá đạo.

Thôi kệ đi, tắm xong thì tôi sẽ đi tìm Tiểu Vũ.

Thay đồ ngủ xong, tôi nghệt mặt đứng trước gương.

Đây mà là áo ngủ ư? Còn quá đáng hơn cả nội y tình thú nữa, đây rốt cuộc là cái gì vậy!

Tôi đỏ bừng mặt, mở cửa nhà vệ sinh ra.

“Thanh Như, tôi vẫn sẽ mặc quần áo cũ…. Á.”

Trong phòng bật đèn ngủ, Tống Triết ngồi trên giường ngẩng đầu nhìn tôi, hai mắt chấn động.

7.

Tôi bị ánh mắt chèn ép của anh đánh giá, lại quay trở về tình cảnh xấu hổ trong phòng tắm hôm trước, che ngực hay che chỗ nào cũng không được, tôi đành vươn tay che mặt.

“Phụt…”

Có tiếng cười khẽ vang lên.

“Trần An An, cô là đà điểu hả?”

Tống Triết đi tới trước mặt tôi, gạt bàn tay đang che mặt của tôi ra, chóp mũi anh gần như chạm vào mũi của tôi.

“Chẳng phải cô nói muốn kết hôn sao, sợ cái gì?”

“Em, em không sợ.”

Tôi mất tự nhiên quay đi, Tống Triết nhướng mày, đặt tay lên bờ vai mịn màng của tôi.

Đầu ngón tay thô ráo vuốt ve trên da thịt, mang theo cảm giác ngứa ngáy, tôi kinh hoàng, trong đầu hiện lên những gì hôm nay Tống Tiểu Vũ đã nói.

“Chị dâu, anh trai em chỉ dọa chị thôi, chị đồng ý kết hôn thì anh ấy không thể coi như mình chưa nói gì được, chắc chắn anh ấy sẽ nghĩ cách khiến chị thấy hối hận.”

“Anh ấy chỉ là hổ giấy thôi, lúc đó chị phải thật bình tĩnh, phản công lại khiến anh ấy trở tay không kịp!”

Gương mặt anh tuấn của Tống Triết gần trong gang tấc, tôi hít sâu một hơi, ôm cổ anh, sau đó rướn người lên hôn anh.

Hai đôi môi tiếp xúc với nhau như có dòng điện lan ra toàn thân, Tống Triết cứng người, tôi không nhịn được cười trộm, sợ rồi đúng không, chắc lát nữa anh sẽ bỏ chạy mất dép cho xem.

Eo tôi bỗng nhiên bị một bàn tay to mạnh mẽ nắm chặt, Tống Triết ôm tôi, vừa hôn vừa đi về phía giường ngủ.

Tôi sợ đến mức không biết phải làm gì, hoảng loạn đẩy anh ra.

“Anh…. Không phải anh…”

“Không phải cái gì?”

Tống Triết cắn nhẹ lên tai tôi.

“Trần An An, tôi không phải Liễu Hạ Huệ.”

Hơi thở nóng rực phả vào vành tai tôi, tôi cảm giác như nửa người mình đã tê rần.

Mặc dù tôi rất thích Tống Triết, nhưng chúng tôi mới chỉ gặp nhau vài lần thôi mà, chưa chi đã đi đến bước này, thần thiếp thật sự không làm được!!!

“Nhưng Tiểu Vũ nói anh chỉ cố ý làm em sợ.”

Vào thời khắc quan trọng, tôi bán đứng đồng đội của mình.

Tống Triết khẽ cười, lồng ngực anh run lên.

“Tiểu Vũ nói không sai, nhưng với tiền đề là… Nếu tôi không thích em.”

Tống Triết buông tôi ra, cầm một chiếc áo phông to tròng lên người tôi, mặc quần áo cho tôi cẩn thận rồi kéo tôi ra khỏi phòng.

“Tối nay ngủ với Tiểu Vũ đi, ngủ ngon.”

8.

Tôi ngơ ngẩn đứng bên ngoài phòng khách, trong đầu chỉ có câu vừa rồi Tống Triết mới nói.

Nếu tôi không thích em?

Là có ý gì?

Tim tôi không nhịn được bắt đầu nổ pháo hoa!

Vậy là, Tống Triết, anh ấy cũng thích tôi?

“Chị dâu, sao chị lại ra đây, chị chẳng chịu cố gắng gì hết, bị anh trai em dọa rồi à?”

Tiểu Vũ đi tới nắm tay tôi, nhìn tôi với vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép.

“Nếu như chị dũng cảm hơn thì người chạy phải là anh ấy mới đúng, haizzz, bây giờ chị chạy thế này thì anh ấy sẽ càng có cớ cho xem! Thôi xong rồi xong rồi, đường dài gian nan, chiêu mỹ nhân kế của Tống Thanh Như vô dụng rồi!”

Cả tối hôm đó, Tiểu Vũ liên tục lải nhải bên tai tôi, tôi mở to mắt, trong đầu chỉ hiện lên gương mặt của Tống Triết.

Tống Triết thích tôi ư?

Thật không?

“Chắc chắn anh trai em thích chị, chỉ là anh ấy quen giả vờ giả vịt rồi, không vứt bỏ được mặt mũi. Từ lần đầu tiên nhìn thấy chị em đã biết chị chính là mẫu người mà anh em thích nhất.”

Tiểu Vũ lải nhải một tràng với tôi, nói Tống Triết lạnh lùng vô tình với những người theo đuổi anh thế nào, nói chỉ có tôi là ngoại lệ.

Tôi mím môi không nói gì, trong lòng hạnh phúc như muốn bay lên.

Sáng sớm hôm sau, Tống Triết lại về đội phòng cháy. Tôi mượn tiền Tiểu Vũ gọi xe về khu dân cư nhà mình.

Tôi sống ở tầng 8, ba mẹ tôi sống trên tầng 12, sổ hộ khẩu vẫn còn để ở nhà ba mẹ tôi, tôi phải lấy nó để thứ sáu đi đăng ký kết hôn với Tống Triết.

Về nhà tìm kiếm một hồi mới thấy được cuốn sổ, cánh cửa sau lưng tôi mở ra, ba mẹ tôi mệt mỏi kéo hành lý vào nhà.

“Trần An An, con đáng bị ăn đánh. Làm cháy nhà cũng không biết gọi điện thoại, làm ba mẹ còn ba ngày du lịch nữa cũng phải chạy về thăm con, mẹ sẽ giết chết con!”

Mẹ tôi xông đến làm bộ muốn bóp cổ tôi, ba tôi đứng bên cạnh khuyên ngăn.

“Thôi mà, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”

“Chẳng phải con đã nhờ các bác gọi điện cho ba mẹ rồi sao, con không sao hết, con ở tạm nhà bạn, mấy hôm nay không có thời gian đi mua điện thoại mới.”

Tôi bị ba mẹ mắng cho một trận, đợi mẹ tôi mắng xong thì mới phát hiện tôi đang cầm sổ hộ khẩu trong tay, bà nhíu mày.

“Con lấy cái này làm gì?”

“Con đi đăng ký kết hôn. Con có bạn trai rồi, con muốn cưới anh ấy.”

“Gì cơ?”

Mẹ tôi gào lên.

“Ba mẹ chỉ ra ngoài một tuần mà con đã học người ta cưới nhanh rồi hả, xem mẹ có đánh chết con không?”

Lại một trận gà bay chó sủa, lần này, ba tôi không đứng về phía tôi nữa.

“An An, ba mẹ đã đính hôn cho con rồi, con không thể lấy người khác.”