Chương 46: 46: Hè Về
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 46: 46: Hè Về tại dưa leo tr.
Tối hôm ấy phát hết bài thi, Trần Hân đạt tổng cộng 996 điểm, tuy không phá mốc 1000 nhưng vẫn thừa sức giữ vững ngôi đầu, hơn Trương Diệp Huy 57 điểm.
Tổng điểm của Trình Hâm là 498, đúng bằng một nửa của Trần Hân.Chỉ vì Trần Hân tụt vài điểm mà Trình Hâm xoắn xuýt mãi không thôi, quên cả nỗi buồn vì chính mình điểm thấp.
Trần Hân cười, trấn an ngược hắn rằng đề lần này khó hơn lần trước, có phải lúc nào cũng đạt trên 1000 điểm đâu.Tháng năm.
Chỉ còn một tháng là đến kỳ thi lớn của đời người.
Trong bầu không khí khẩn trương của học sinh lớp 12, man mác những nỗi niềm của mùa hạ cuối cùng dưới mái trường trung học.
Loa phát thanh trong trường thi thoảng phát những bài hát chứa chan cảm xúc: “Bạn cùng bàn”, “Người anh em giường trên”, “Kỷ niệm quay về”..
Học sinh lớp 10 có lẽ chưa hình dung được nỗi buồn chia tay của đàn anh cuối cấp, thế nhưng lòng cũng nao nao, bồi hồi: Sắp đến lúc phải phân ban, chia lại lớp.Phương Tuyển thông báo: Tháng sáu sẽ điền phiếu nguyện vọng phân ban, đề nghị các học sinh cân nhắc kỹ càng, tham khảo thêm ý kiến của gia đình mà lựa chọn ban tự nhiên hoặc ban xã hội.
Mọi người sắp phải quyết định một điều trọng đại mà chỉ mới hôm qua tưởng chừng còn xa vời lắm.Trần Hân chắc chắn sẽ chọn ban khoa học tự nhiên.
Trình Hâm không thích học bài nhiều, cũng đi theo cậu.
Tào Kế Tiếp học lệch lý hóa sinh, rõ ràng cũng thế.
Từ Tuấn Thưởng và Tào Kế lại bối rối, đắn đo.
Từ Tuấn Thưởng học tầm tầm, các môn tự nhiên nhỉnh hơn một ít.
Có điều cậu ta sẽ thi vào trường nghệ thuật, mà lý hóa sinh lại đòi hỏi làm bài tập thật nhiều, chỉ sợ không đủ thời gian luyện thi năng khiếu.
Vì thế Từ Tuấn Thưởng quyết định chọn ban xã hội.
Về phần Tào Kế, thành tích chỉ hơn được Trình Hâm, các môn xã hội thì lười học bài, các môn tự nhiên lại không ưa bài tập.
Sau một thời gian “đấu tranh tư tưởng”, Tào Kế vẫn chưa biết chọn ban nào.Lúc ăn cơm, Từ Tuấn Thưởng bảo: “Xem Lưu Niệm Niệm chọn ban nào thì mày cứ theo quách cho xong!”Tào Kế ấp úng: “Cậu ấy..
cậu ấy vẫn chưa quyết được.”Tào Kế Tiếp “xì” một tiếng: “Chọn cùng một ban cũng chưa chắc vào cùng một lớp đâu, đừng mơ!”Lời này làm cả bọn ngớ ra.
Trình Hâm cũng thế.
Ừ nhỉ! Sáu lớp xã hội, sáu lớp tự nhiên, nhỡ nhà trường lại xáo trộn thì sao? Không không! Hắn phải bằng mọi giá vào cùng lớp, cùng phòng ký túc với Trần Hân mới được!Từ Tuấn Thưởng thở dài: “Chúng mày đều chọn tự nhiên, chỉ một mình tao vào xã hội.
Nghỉ hè xong lại phải tách ra rồi, buồn quá!”Tào Kế nói: “Tao vẫn chưa quyết định mà!”Mọi người trầm ngâm một lúc.
Trần Hân cũng rất quý các bạn, chẳng muốn rời xa.Sau cùng Trình Hâm cười: “Thôi, Tuấn Thưởng phải học nghệ thuật mà.
Chúng ta nếu có khác lớp thì cũng cùng trường, ngoài giờ học lại tụ tập như cũ, như Kế Tiếp đấy, có sao đâu!”Trần Hân buồn bã nhìn hắn.
Tào Kế Tiếp tiếp lời: “Phải đấy, trước giờ tuy tao học khác lớp vẫn chơi với chúng mày còn gì.
Hơn nữa..
biết đâu may mắn, lại được phân vào cùng một lớp thì sao?”Từ Tuấn Thưởng cười: “Ừ, biết đâu? Nhưng Gấu cả Gấu hai mà về một lớp, thầy cô không phân biệt được thì lại phải tách ra.”Trình Hâm xua tay đứng dậy: “Thôi thôi, lo lắng cũng bằng thừa, đến lúc đấy hẵng hay.
Ăn xong rồi thì lên lớp học.”
Lục tục về đến lớp, Trình Hâm bực tức nhíu mày, lẩm bẩm: “Lại là cái thằng nhãi đáng ghét này!”Trương Diệp Huy vẫy tay chào: “Trần Hân!”Trần Hân hơi bất ngờ: “Cậu, cậu tìm tôi có, có việc à?”Trương Diệp Huy đưa tờ bản thảo: “Ừ.
Bài vở số này cơ bản đã quyết định xong.
Ban ta sẽ sửa qua, sau đó chuyển lên các thầy nhờ biên tập lại.
Cậu xem giúp tôi bài này nhé.”“Được.
Khi, khi nào, thì cần?”“Trong tuần này là được.” Bàn giao xong công việc, Trương Diệp Huy vẫn nán lại hỏi han: “Trần Hân này, cậu định chọn ban nào? Ban tự nhiên, đúng chứ?”Trần Hân gật đầu: “Ừ, còn, còn cậu?”“Tôi định chọn ban xã hội.”Cả Trình Hâm và Trần Hân đều tròn xoe mắt.
Trình Hâm nghĩ: “Chẳng lẽ vì nó chán cái cảnh xếp thứ nhì?” Trần Hân hỏi: “Thật, thật sao?”Trương Diệp Huy gật đầu: “Ừ, tôi học luật, định thi trường Nhân đại.”Trần Hân ngưỡng mộ nhìn cậu ta: “Cố, cố lên nhé.”Trương Diệp Huy cười: “Cậu cũng thế.
Cậu cũng thi vào đại học ở Bắc Kinh đúng không? Đến lúc ấy, chúng ta ở cùng thành phố rồi, tốt quá!”Trần Hân gật đầu: “Ừ..”“Tôi về lớp đây.” Vừa xoay người, Trương Diệp Huy liền quay lại: “Quên mất, có tiền nhuận bút rồi đấy.
Cậu gặp thầy văn hỏi thử xem.”Nghe thế, Trần Hân phấn khởi tươi cười: “Cám, cám ơn cậu!” Đây là món tiền đầu tiên cậu tự tay kiếm được trong đời.Trình Hâm bĩu môi: “Xem cậu kìa, có phải nhuận bút là của nhà nó phát đâu?”Trần Hân cảm khái: “Cậu, cậu ấy thế mà, học, học ban xã hội.”Trình Hâm chế nhạo: “Chả có gì khó hiểu.
Đứng thứ hai mãi rồi cũng chán.”“Ồ, không phải, thế đâu.
Cậu ấy, có định hướng, hướng tương lai, ấy chứ.” Giọng nói Trần Hân có chút ước ao.Trình Hâm nói: “Cậu cũng có định hướng còn gì!”Trần Hân lắc đầu.
Chính cậu cũng chưa mường tượng được sau này mình sẽ làm gì, chẳng qua không thích giao tiếp thì muốn nghiên cứu khoa học, thế thôi: “Thật, thật ra, tôi cũng, chưa rõ, rõ lắm.”Trình Hâm xoa đầu cậu: “Thời gian còn dài mà, cậu cứ từ từ suy nghĩ.
Mà cậu học giỏi như thế, thi đại học nào đi nữa chắc chắn cũng sẽ không thành vấn đề.
Chỉ có tôi..” Hắn buông một hơi thở dài.Trần Hân mỉm cười nhìn hắn: “Hai, hai ta, cùng cố gắng, nhé.” Kỳ thật không phải cậu không lo lắng chuyện thi cử, người ta vẫn nói “học tài, thi phận” mãi đấy thôi.Trình Hâm cũng cười.
Hắn muốn thi đại học, muốn ở cùng thành phố, muốn ở cùng trường với người ta, nhưng ước mơ sao mà xa vời quá.
Trình Hâm bèn cầm sách vở, hạ quyết tâm: “Không mất thời gian nữa, tôi đi học phụ đạo đây, tối nay gặp lại!”Trần Hân lĩnh được 150 đồng tiền nhuận bút, chỉ thiếu điều nhảy cẫng lên trong phòng giáo viên.
Cậu vui đến mức mua cho mỗi đứa bạn một hộp kem để ăn mừng.Tào Kế li3m sạch hộp kem vẫn thòm thèm: “Ngon, cơ mà ít quá!”Trình Hâm đạp chân y: “Đừng có mà được voi đòi tiên!”Từ Tuấn Thưởng thong thả ê a: “Ý của Gấu hai là sợ bọn mình ăn không đủ, muốn bỏ tiền túi ra mua thêm cho mỗi người một hộp.”Tào Kế Tiếp phá lên cười: “Ha ha, đúng, đúng thế! Gấu hai, còn không mau đi mua đi?”Tào Kế sờ túi quần, nhìn thằng em: “Kế Tiếp, tao hết tiền rồi, mượn thẻ của mày dùng tạm nhá!”Tào Kế Tiếp không thèm đếm xỉa đến vẻ mặt cầu xin của anh mình: “Hôm qua tao nhìn thấy mày còn 80 đồng trong thẻ, thế là đủ rồi, mau đi đi!”Tào Kế đành đau khổ bước vào siêu thị.Ngày lại ngày trôi qua.
Trình Hâm muốn giúp Trần Hân chữa tật cà lăm, tối nào cũng dành thời gian luyện tập.
Cuối cùng Trần Hân vừa nghe nhạc, vừa đọc thuộc làu làu đoạn văn “I have a dream” như cháo chảy.
Cô giáo tiếng Anh hết sức hài lòng, khen ngợi Trần Hân trước lớp.
Có điều lúc này cậu tạm thời chưa rời được hai chiếc tai nghe.Thi cuối tháng 5, thành tích của Trình Hâm cuối cùng khởi sắc: Toán đạt 70 điểm, tự nhiên đạt 140.
Hắn tự tin hẳn lên.
Còn Trần Hân vẫn giữ lá cờ đầu, tổng cộng đạt 1010 điểm.Tháng 6 là mùa thi đại học, không có kỳ kiểm tra cuối tháng như thường lệ.
Trường Nhật Thăng không làm hội đồng thi, các lớp vẫn học bình thường.
Ngày thi đại học, trời đổ cơn mưa, thời tiết thật là mát mẻ.
Thi xong, lũ học sinh lớp 12 kéo vào trường náo loạn, khiến Trần Hân phải há hốc mồm trước đủ trò “nhất quỷ nhì ma”: Gõ trống khua chiêng ầm ĩ, xé sách tung ngợp trời như mùa hạ tuyết rơi.
Có những tấm băng-rôn đỏ rực: “XX, anh yêu em!” Vài đôi cả gan ôm hôn thắm thiết.Các thầy cô thấy thế chỉ mắng mỏ lấy lệ vài câu.
Đối với lớp 12, từ hôm nay, nơi này đã trở thành “trường cũ”.Các học sinh lớp dưới cũng trào dâng bao xúc cảm trong lòng.
Nhất là Trình Hâm khi thấy cảnh thét to tỏ tình rồi hôn nhau đắm đuối.Tiễn các học sinh cuối cấp rời đi, sân trường trở nên vắng vẻ.
Kỳ thi cuối học kỳ 2 đuổi theo bén gót, các thầy cô hàng ngày phải ra sức thúc ép lũ học trò trong đầu chỉ tơ tưởng đến vụ nghỉ hè.
Trình Hâm rạo rực, ngóng trông ngày đưa người ta về nhà.
Ngày 10 tháng 7, thi xong môn cuối cùng, hắn chờ sẵn trước phòng thi: “Trần Hân, mau chuẩn bị hành lý.
Ta về nhà tôi!”Trần Hân nhìn hắn, ngập ngừng: “Tôi, tôi phải về, về nhà, vài, vài ngày đã.”Trình Hâm vỗ trán: “Ừ nhỉ! A, hay là tôi sang nhà cậu chơi vài ngày?”“Nhà, nhà tôi nóng lắm..”“Dào ôi, mùa hè mà, chẳng nóng mới là lạ! Hành lý cuối năm nhiều, đi xe khách phiền phức lắm! Để tôi đưa cậu về.
Lần trước cậu đã hứa dẫn tôi đi câu, còn nhớ không?”Từ Tuấn Thưởng thính tai, chạy đến: “Ôi, câu cá à? Tôi cũng muốn đi! Cho tôi theo với!”.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️