Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 16

12:38 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 16 tại dưa leo tr. 

Chương 16: Sư tôn là đồ ngốc! (tứ)

Thích khách lũ lượt kéo tới, Bách Lý Quyết Minh thiêu sạch bọn chúng thành tro bụi. Bọn chúng luôn tập kích vào buổi tối, Tạ Tầm Vi ôm chăn ngồi ở mép giường, nhìn cảnh tàn sát khốc liệt cùng với ánh lửa hừng hực qua song cửa sổ. Bóng của thích khách và Bách Lý Quyết Minh di chuyển liên tục trong quần sáng, người dây dưa, kẻ truy đuổi, khung cửa sổ tứ giác bao bọc lấy bọn họ, tựa như múa rối bóng trên sân khấu.

Một thích khách lợi dụng khoảng trống giữa tầng lớp địa sát hỏa vung kiếm chém lên đầu Bách Lý Quyết Minh. Một nhát chém đất rung núi lở, muôn vàn sát ý ngưng tụ nơi ánh sáng lạnh lẽo ở mũi kiếm. Tạ Tầm Vi căng thẳng nín thở, nó chỉ nghe ‘keng’ một tiếng, là âm thanh kiếm bị gãy. Bách Lý Quyết Minh xoay mặt lại, bóng của thích khách sững sờ lui về phía sau, Bách Lý Quyết Minh đuổi theo gã, bẻ mặt gã qua, dùng một cái chùy đập vỡ mặt gã.

Tên thích khách giãy dụa rồi cuối cùng cũng chết, Tạ Tầm Vi bước chân trần xuống giường, đẩy cửa ra. Bên ngoài đầy những thi thể nằm tứ tung ngang dọc, khuôn mặt đã bị biến dạng, một mùi thịt cháy khét nồng nặc trong không khí. Bách Lý Quyết Minh đang đào hố chôn xác, y phục trên người y đã bị cháy, nửa thân trên trần như nhộng, bắp thịt trắng nõn được phủ bởi một lớp ánh trăng bàng bạc.

“Sư tôn, con cũng muốn giúp người.” Tạ Tầm Vi chạy đến trước mặt y.

“Về ngủ đi, ở đây không có chuyện của con.” Bách Lý Quyết Minh nói.

Tạ Tầm Vi trịnh trọng vỗ ngực, “Tầm Vi không sợ, Tầm Vi rất dũng cảm!”

Bách Lý Quyết Minh sờ sờ đầu dưa của nó, “Biết con dũng cảm rồi. Nhưng mà gϊếŧ người chôn xác là chuyện của người lớn, chuyện người lớn thì để người lớn làm, trẻ con như con thì lo đi ngủ cho gia. Cho con biết, trẻ con tối không chịu ngủ sau này sẽ không cao nổi đâu. Nếu con thành bí lùn không gả đi được thì đừng có mà trách sư phụ con.”

“Con không lấy chồng đâu!” Tạ Tầm Vi bĩu môi quay về nhà, chốc chốc cứ quay đầu lại nhìn Bách Lý Quyết Minh.

Có đồ đệ bỗng dưng cuộc sống khác hẳn. Bách Lý Quyết Minh càng lúc càng sầu não, y phải nghĩ cách kiếm tiền mua đồ ăn thức uống, mua váy áo trang sức cho nhóc con này mặc, còn phải tích cóp tiền bạc làm của hồi môn cho nó. Mỗi sáng thức dậy, nhân lúc trời còn chưa sớm y dẫn nha đầu xuống núi diễn tạp kỹ, xiếc rồng phun lửa trên phố. Thỉnh thoảng sẽ kết nhóm với mấy người diễn tạp kỹ qua đường, biểu diễn đập đá trên ngực. Sau y nghiên cứu chế ra thuốc tăng lực, mang đến chợ đen chào hàng, bị bộ khoái truy đuổi chạy tán loạn trên phố. Nhưng mà nha đầu này thành đồ đệ rồi, càng lúc càng mỏng manh, đi mới được một nửa đường núi đã than đau chân.

“Người ta đi không nổi.” Nó ngồi xổm xuống đất ăn vạ.

“Đứng dậy nhanh lên, nếu không ta ném con ở đây cho sói ăn đó.”

“Người ta muốn sư tôn tôn ôm một cái mới đứng dậy được.” Nó dẩu môi.

“Nói chuyện đàng hoàng cho gia, không được gọi ‘sư tôn tôn’!” Bách Lý Quyết Minh cảm thấy buồn nôn.

“Hừ, không ôm thì con gọi hoài luôn,” Tạ Tầm Vi mất hứng, “Sư tôn tôn, sư tôn tôn, sư tôn tôn!”

Cả người Bách Lý Quyết Minh nổi da gà, y bó tay đầu hàng. Nha đầu này đúng là giỏi nhõng nhẽo, Bách Lý Quyết Minh chống cự không nổi, y khom lưng bế nó lên, cuối cùng nó cũng vui vẻ trở lại, hôn ‘chụt’ một cái lên má y coi như khen thưởng.

Cuối cùng lão già Vô Độ cũng chịu xuất hiện, Bách Lý Quyết Minh không thỉnh ông cũng tự đến bắt y sửa tường nhà, nhân tiện đòi y ba mươi lượng bạc ròng làm phí khổ công. Thỉnh thoảng trong nhà không còn gì để ăn, Bách Lý Quyết Minh sẽ dẫn Tầm Vi đến chỗ Vô Độ ăn chực, tiện thể nhân lúc Vô Độ đả tọa nắm tóc ông già người ta nghiên cứu làm sao búi tóc cho bé gái.

“Quyết Minh à, tốt xấu gì lão phu cũng là đại tông sư, đừng có càn rỡ như thế được không.” Vô Độ nhắm mắt thở dài.

Mái tóc bạc phơ của ông bị Bách Lý Quyết Minh tết thành hai cái bím lắc lư, ngay cả râu cũng bị y tết thành cái bím.

“Im miệng, gia còn chưa chê huynh hói, đừng có lộn xộn.” Bách Lý Quyết Minh hết sức chuyên chú đọc 《 Khuê tú búi tóc đại điển 》y vơ vét được ở chợ, “Mụ nội nó, sao cái bím này khó thắt vậy?”

Tạ Tầm Vi đã bắt đầu học tập, trên núi khó khăn, cho dù là căn nhà đá của Vô Độ hay là cái lán thuốc rách nát của Bách Lý Quyết Minh cũng không có chỗ ngồi đọc sách. Hai người lớn thương lượng nửa ngày trời, cuối cùng Bách Lý Quyết Minh dọn cái bàn ăn cơm của Vô Độ, đặt giấy và bút mực lên trên, căn lều tranh phủ đầy dây nho trước nhà đá là phòng học của Tạ Tầm Vi. Bách Lý Quyết Minh dạy nó thuật pháp ngũ hành, Vô Độ dạy nó kinh thư nghĩa lý, nguồn gốc và sự phát triển của đạo gia. Cứ mỗi sáng sớm, tiếng đọc bài lanh lảnh của Tạ Tầm Vi vang vọng khắp núi rừng.

“Đạo môn hưng thịnh vào lúc nào?” Vô Độ kiểm tra bài nó.

Tạ Tầm Vi trả lời vanh vách: “Năm Huyền Nguyên thứ mười tám, lễ pháp suy đồi, Huyền môn suy yếu, Mã Tang hắc giáo Hồ tộc lưu hành hậu thế, đại quân chủ đời thứ bảy của Khương thị Khương Thương Hải đề xướng sát quỷ hưng đạo, tiên môn kính trọng noi theo, thu thập ba nghìn bí tàng hắc giáo rồi đốt chúng trên bờ sông Trường Giang, từ đó về sau hắc giáo suy bại, khôi phục thái bình thời hoàng kim.”

Tiết học ‘Trục xuất dị tộc, phục hưng đạo môn’ này Vô Độ vừa giảng hôm trước, hôm nay kiểm tra, may thay Tạ Tầm Vi xem qua là nhớ, lúc quay về vườn thuốc cũng có ôm sách xem lại bài. Nó cũng không hiểu rõ tộc Mã Tang, trong điển tịch ghi chép rất ít về bọn họ, dường như rất kiêng kị. Nghe nói năm trăm năm trước bọn họ cưỡi voi đi về phương Tây, tay cầm hoa sen, miệng ngậm bảo châu, sau tiên môn phục hưng, đuổi bọn họ về quê hương của mình, từ đó về sau tộc Mã Tang mai danh ẩn tích.

“Vì sao lại đuổi hắc giáo Mã Tang đi?”

“Hắc giáo nói rằng, quỷ đạo chúng sinh, cũng vì có tình chúng sinh. Hắc giáo không phân biệt người quỷ, chỉ tôn sùng Minh Mẫu Thiên Nữ. Người quỷ cùng đường, quỷ đạo thịnh vượng, đạo môn tà ác.”

Vô Độ gật gật đầu, “Dùng thuật gì để gϊếŧ quỷ?”

“Quỷ không thể gϊếŧ, chỉ có hai cách là siêu độ và phong ấn. Siêu độ là lựa chọn đầu tay, phong ấn đứng hàng thứ hai.” Tạ Tầm Vi đáp xong, khép sách lại, ngây thơ hỏi, “Vô Độ gia gia, ma quỷ đều xấu xa ạ? Trên đời này không có ma quỷ tốt ư? Quỷ cũng sinh ra từ con người, người và quỷ thực sự không có điểm chung sao?”

Vô Độ không trả lời, chỉ nhẹ nhàng sờ sờ đầu dưa của nó, “Rồi thời gian sẽ cho con câu trả lời.”

Nó là một đứa nhỏ chịu khó, ngày đêm miệt mài trong cái thư lâu nhỏ của Vô Độ, hết lật kinh thư đến lật phương chí[1], xem xong phương chí chuyển sang xem truyền thuyết, càng xem càng nhiều, càng đọc càng say sưa. Có đôi khi đọc kinh thư mệt quá, Vô Độ sẽ kể chuyện Hoàng Tuyền Quỷ Quốc cho nó nghe, còn dạy nó các loại văn tự Mã Tang đã thất truyền.

[1] Phương chí: sử địa phương.

Nó đọc hết sách trên kệ, sau đó lôi một quyển chép tay phủ đầy bụi bặm trong góc tường ra, bên trong là bút tích của Vô Độ, trang đầu tiên viết to bốn chữ “Câu Quỷ Triệu Linh”, có lẽ là Vô Độ đã chép lại từ đâu đó. Nó từng nghe qua thuật pháp này, là cấm thuật mà tiên môn đã ban lệnh cấm tu tập. Nó ôm sách bò đến chỗ ngưỡng cửa, ngó nghiêng ra ngoài, thấy Vô Độ và Bách Lý Quyết Minh chơi cờ trong tiểu viện, Bách Lý Quyết Minh vừa đi một nước cờ, lập tức nói “Không đúng không đúng”, giơ tay thu về đổi vị trí.

Vô Độ lắc đầu nói: “Hạ cờ thì không thu lại, Quyết Minh à.”

“Gia hối hận,” Bách Lý Quyết Minh ung dung ngả người ra sau, “Làm sao, có bản lĩnh thì huynh đánh ta đi.”

Vô Độ giận run râu, thiếu điều muốn phất tay áo bỏ đi.

Không ai chú ý đến Tạ Tầm Vi, Tạ Tầm Vi rụt đầu lại, không nén nổi sự tò mò đang dấy lên trong lòng, nó quay về góc tường lật trang thứ hai ra —

“Câu quỷ triệu linh, lấy quỷ làm bóng, không có ngăn trở, người quỷ đồng thân. Đương nhiên âm khí hại thân, nhẹ thì dương thọ suy giảm, nặng thì điên điên khùng khùng…” ‘Bặp’ một tiếng, nó khép mạnh quyển sách lại, không được không được, không được đọc sách cấm. Nó với tay nhét quyển sách về chỗ cũ, tiếp tục niệm chỗ kinh văn còn lại.

Cuộc sống cứ thế trôi đi, thư lâu của Vô Độ trở thành chỗ leo trèo của Tạ Tầm Vi. Bách Lý Quyết Minh tới ôm nó về nhà, lúc tiểu nha đầu tựa vào vai y mơ màng sắp ngủ, trong miệng còn niệm một đoạn của《 Linh Xu kinh 》. Y cảm thấy buồn cười, hai tay y ôm nó, hai người một lớn một nhỏ lững thững đi trên con đường sỏi đá dưới ánh trăng. Có đôi khi Vô Độ không rảnh, tiểu nha đầu liền cầm kinh thư bám theo mông y hỏi đông hỏi tây.

“Đừng hỏi nữa!” Đầu Bách Lý Quyết Minh muốn nứt ra, “Mấy cái con hỏi ta cũng chưa từng đọc.”

“Sao có thể chứ!” Tạ Tầm Vi nói, “Thuật pháp của sư tôn lợi hại như vậy, sao lại chưa từng đọc Chân Ngôn Mật Chú chứ?”

“Ta không giống với đám ngu ngốc các con,” Bách Lý Quyết Minh dựng một ngón tay, đầu ngón tay bùng lên ngọn lửa đỏ rực, “Đạo môn Hỏa Pháp, ta trời sinh đã có. Cho nên đừng hỏi ta, thiên tài và đồ ngốc không thể giao lưu biết chưa.”

“Hừ,” Tạ Tầm Vi ủ rũ cụp đuôi bỏ đi, làu bàu trong miệng, “Sư tôn mới là đại ngốc á.”

“Con nói cái gì?” Bách Lý Quyết Minh nhướng đuôi mày.

Tạ Tầm Vi lập tức sửa lại: “Con nói sư tôn là đại thông minh!”

Nó chạy lạch bạch tới cửa phòng củi, sau đó quay đầu lại, “Sư tôn! Sao ở chỗ cây đa lại có vòng dây thừng vậy!”

Mí mắt Bách Lý Quyết Minh giật giật, nghiêng mặt qua nói: “Sao ta biết được?”

“Sư tôn buộc một cái vòng dây làm xích đu cho con đi!” Tạ Tầm Vi xin y.

“Mơ đi.” Bách Lý Quyết Minh hừ lạnh.

“Năn nỉ sư tôn đó!” Tạ Tầm Vi lại bắt đầu làm nũng, “Sư tôn thương Tầm Vi nhất mà!”

Chăm đồ đệ đúng là phiền phức, cho ăn cho uống, còn phải làm đồ chơi cho nó! Bách Lý Quyết Minh bị quấn lấy mà phiền, đến nỗi tự đầu hàng: “Được rồi được rồi, chừng nào lão tử rảnh sẽ làm.”

Nó tung tăng chạy xuống con đường mòn, còn xoay một vòng, tà váy màu hồng cánh sen phần phật theo cơn gió như đôi cánh đang đập của một chút bướm nhỏ. Dưới ánh nắng ban mai, bím tóc Bách Lý Quyết Minh thắt cho nó trở nên óng ả, lắc lư theo từng bước nhảy của nó trông hoạt bát đáng yêu vô cùng. Bách Lý Quyết Minh nhìn bóng dáng vui vẻ của nó, khóe miệng bất giác nở nụ cười.

“Quyết Minh, đệ muốn sống không?” Vô Độ đi đến bên cạnh Bách Lý Quyết Minh, sóng vai cùng y nhìn về nơi xa.

“Ta không thể sống, Vô Độ, ta là một ác quỷ không được an giấc ngàn thu.” Bách Lý Quyết Minh cúi đầu nhìn bàn tay mình, trào phúng nói, “Ta đã thử mọi cách, thắt cổ, chém đầu, ngũ mã phanh thây, nhảy vực, ta vẫn không có cách gϊếŧ chết bản thân mình. Những cách đó chỉ gϊếŧ thân thể, không gϊếŧ được hồn phách của ta. Ta vĩnh viễn là ác quỷ luẩn quẩn ở nhân gian, không thể chuyển thế, cũng không thể đầu thai.”

“Đệ không phải tìm siêu độ, mà là hành hạ chính mình.” Vô Độ nói.

“Cho nên, huynh dùng nốt quãng thời gian còn lại của huynh mau chóng nghĩ cách siêu độ cho ta đi.” Bách Lý Quyết Minh hờ hững nói.

Vô Độ thở dài, “Ta muốn đến Tây Nan Đà một chuyến.”

“Không phải huynh vừa đi Hoàng Tuyền Quỷ Quốc sao?”

Y không biết vì sao Vô Độ lại cứ cố chấp như vậy, y đã ở núi Bão Trần này năm mươi năm, còn Vô Độ cứ ngày đêm tìm kiếm những ghi chép có liên quan đến Hoàng Tuyền Quỷ Quốc.

“Thời gian của ta không còn nhiều nữa, Quyết Minh à.”

Bách Lý Quyết Minh không rảnh quản mấy chuyện vớ vẩn của ông, chỉ nói: “Vậy huynh phải sống sót quay về, chết xa quá ta không giúp huynh nhặt xác được đâu nhé.”

Nói xong, y vẫy vẫy tay, sau đó xoay người về phòng.

Đám tiên môn lại đưa đồ đệ tới, lúc này là một nữ lang thướt tha lả lướt Khương gia mang đến, khi ấy Tầm Vi vẫn chưa nảy nở, so với cô nương ấy không khác gì cọng giá đỗ khô quắt. Tiểu nha đầu chép miệng ngồi dưới gối Bách Lý Quyết Minh, hai bàn tay xoắn vào nhau dưới vạt áo. Nữ lang quỳ dưới đường, nàng lén nhìn Bách Lý Quyết Minh, sau đó đỏ mặt, e thẹn cúi đầu, lộ ra chiếc gáy trắng sứ.

Đại sứ nói: “Đây là đích nữ của quân chủ Khương gia, năm nay mười tám tuổi, có hơi lớn, nhưng dung mạo lẫn căn cốt của nàng đều cực kỳ xuất sắc, trưởng lão thật sự không muốn cân nhắc ư?”

Bách Lý Quyết Minh còn chưa nói tiếng nào, Tạ Tầm Vi đã nhanh nhảu đáp lời thay y, “Không cân nhắc!” Nó bò lên đùi của Bách Lý Quyết Minh, ôm chặt lấy cổ y như tuyên bố chủ quyền, “Sư tôn là của một mình ta! Hơn nữa sư tôn nghèo lắm, không nuôi nổi hai đồ đệ đâu!”

Bách Lý Quyết Minh: “…”

Đại sứ khéo léo mỉm cười, “Tầm Vi cô nương không thích có thêm một sư tỷ sao? Không sao, Bách Lý trưởng lão lâu nay vẫn chưa có thê tử, chi bằng kết duyên với Tần Tấn Khương thị chúng ta. Tầm Vi cô nương vẫn còn là bé gái, có sư nương hỗ trợ chăm sóc, nhất định sẽ thân thiết hơn nữa.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Hê hê hê, tiểu Tầm Vi có tình địch nha?