Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 36

12:47 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 36 tại dưa leo tr. 

Nó bước xuống xe rồi lấy tấm thẻ giữ xe chú bảo vệ đưa nó, nó gật đầu cảm ơn 1 cách lịch sự rồi đẩy cánh cửa kính bước vào căn nhà hàng nhật nhỏ bé nhưng nhìn rất sang trọng. Bước đến quầy tính tiền, nó thấy 1 cô manager với mái tóc vàng hoe, thân hình nhỏ nhắn và đôi mắt đánh mi đen tuyền. Nhìn cô ấy chắc cũng chạc tuổi 30 hơn, cô ngồi ở quấy tính tiền và đang làm sổ sách gì đó. Nó chỉ đứng ở đó một hồi nhìn dáo dác xung quanh rồi mới mở miệng cất tiếng hỏi.

– Dạ chị cho em hỏi bà chủ hôm nay có ở đây không ạ?

– Em là?

– Dạ em là Nguyên, em đến để thử việc ạ, em được bác Hoa giới thiệu đó chị.

– Àh, chị là Joann, em gọi chị An thôi cũng dc, chị là chủ ở đây. Hôm nay em làm luôn hả? (Nhìn cô ấy thì nó cảm thấy cô ấy không bộc lộ dc phong thái của người chủ thật sự, vì cách nói chuyện và tính tình của cô ấy rất dễ thương, cô ấy luôn tỏ ra một nụ cười thân thiện với nhân viên của mình, điều mà khiến nó cực kì nể phục)

– Dạ, em bắt đầu luôn được không chị?

– Ok, để chị làm xong cái xổ này chút xíu rồi chị chỉ cho em phải làm gì, em ngồi đó đợi chị chút nha!

– Dạ

Nó lịch sự ngồi ở 1 cái bàn gần đó rồi nhìn không khí xung quanh của nhà hàng, đa số những nội thất trong nhà hàng được thiết kế bằng gỗ và những ánh đèn vàng sang trọng. Đội ngũ nhân viên của chị cũng ko dc đông cho lắm, chỉ vẻn vẹn 2 ba người chạy bàn còn lại là ba 4 ông đầu bếp làm việc hùng hục trong bếp chuẩn bị các khâu nguyên liệu. Do buổi sáng nên lượng khác vào ăn ở quán chưa nhiều, nó thì chỉ biết ngồi đó, tay nó chấp lại với nhau ở trên bàn, chân thì rung qua rung lại liên tục vì thật sự nó chưa bao giờ có kinh nghiệm đi làm, ngày đầu tiên cũng khiến nó hơi hoảng sợ.

Khoảng 10 phút sau thì chị An bắt đầu dẫn nó ra phía bếp nơi mà mấy thùng mù tạc và nướng tương dc cất giữ. Cứ mỗi sáng hoặc mỗi ca chiều thì nó phải múc ra tô để chấp cho đầy những lọ trên mỗi bàn mà khách đã dùng gần hết. Rồi chị An chỉ cho nó cách bưng nước cho khách, rồi cách dọn dẹp bàn khi khách đã dùng xong, rồi còn cách đứng cách đi khi tiếp khách nữa. Bao nhiêu thứ mà nó phải học trong ngày đầu tiên, điều mà nó làm tốt hơn tất cả những người phục vụ kia là nụ cười lúc nào cũng nở trên khuôn mặt nó.

Nó xem khách như người nhà của nó vậy, lâu lâu nó còn đùa giỡn với những lượt khác bằng tuổi nó, nó tận tình giúp những người chưa quen với món nhật lần nào, nó cố gắng chỉ cho họ những món ăn ngon nhất của nhà hàng. Rồi thỉnh thoảng có vài vị khách người tây hay nhật vào ăn thì các anh chị phục vụ kia lại gọi nó đến để order vì trình độ tiếng anh hiển nhiên vượt hẳn các anh chị đấy. Chỉ mới ngày đầu tiên mà nó lấy dc lòng của chị Joann. Chiều tối cỡ 6, 7 giờ thì lượt khách đông hơn hẳng. Nó chạy vòng vòng order mệt đến bở hơi tai, lưng thì mỏi chân thì đau nó cứ tưởng là nó không chịu nỗi nữa thì nó lại nghĩ đến bà già nó, niiềm động lực khiến nó vượt lên cả những nỗi đau thể xác đó.

10 giờ thì quán bắt đầu đóng cửa, nó kéo xô nước pha thuốc ra để lau nền sàn gỗ bằng cây lau nhà cũ kĩ. Cẩn thận lau đến từng góc của nhà Hàng trong khi các anh chị khác thì lo lau bàn rồi dọn dẹp mấy cái thùng rác. Chị An thì đang đếm số tiền thu dc và số tiền tip mà khách boa từ sáng đến giờ. 15’ trôi qua thì cái sàn nó lau đã sạch bóng. Nó kéo cái thùng vô nhà bếp đổ rồi dọn dẹp mấy đồ lặt vặt xắp xếp lại cho ngăn nắp. Bước ra khỏi nhà bếp thì thấy mọi người đang tập trung ở bàn tính tiền nhìn nó, mặt ai cũng nghiêm trọng dường như nó đã làm sai điều gì đó.

– Tiền tip của em nè, dc 67 ngàn đó em.

Nó cẩn thận đưa 2 tay nhận số tiền chị An đưa cho nó, trong khi tim thì vẫn đập thình thịch vì nó chẳng biết lí do tại sao ai cũng nhìn nó với cặp mắt hình viên đạn. “clap clap clap” tiếng vỗ tay từ mọi người bỗng vang lên với nụ cười thật tươi trên khuôn mặt họ khiến nó muốn bật ngửa.

– Chúc mừng em chính thức dc nhận làm ở đây nha.

Giờ thì nó mới hiểu ra nảy h nó bị troll, toát mồ hôi, nó cũng cười theo rồi gật đầu cảm ơn chị An. Mấy anh chị nhân viên kia vẫn cười rồi vỗ tay, nó cảm thấy nhẹ nhỏm biết bao. Sau lúc đó thì mọi người giải tán, ai cũng bắt đầu ra về chỉ còn chị An ở lại để kiểm tra quán lần cuối. Bước ra cửa để lấy chiếc xe thì một anh nhân viên chắc lớn hơn nó cỡ 5,6 tuổi gì đó đến và bắt chuyện với nó.

– Anh tên bảo, em tên Nguyên hả?

– Dạ đúng rồi (nó cười rồi đưa tay ra bắt với anh ấy)

– Lần đầu tiên quán dc boa nhìu vậy đó em

– ỦA vậy hả anh

– Uh thường thường thì 2 ngày mới dc nhiu đó mà hôm nay có em vô nên tự nhiên khác

– Hahahha! Chắc tại trùng hợp thôi chứ em đâu có hên đến vậy đâu

– Nhà em cũng khá giả ha, mà sao đi làm chi cho cực vậy

Nó gãi đầu chẳng hiểu sao anh ấy lại nói thế với nó.

– Sao anh nói vậy???

– Thì thấy em còn nhỏ tuổi mà chạy chiếc xe tay ga, gia đình không giàu thì tiền đâu ra mà mua…

Nó giờ mới để ý đến chiếc xe wave cà tàn của anh Bảo. Nó mới nhận ra thật sự nó khác người lắm, các anh chị đều chạy những chiếc xe số giá trị không bằng ¼ giá chiếc xe của nó. Nó cũng thấy hơi hổ thẹn…

– Dạ xe của ba em, tại nhà dạo này cũng khó khăn nên em đi làm để khỏi xin tiền má nữa đó mà

– Hahahah e khiêm tốn quá! Thôi anh về nha

– Dạ chào anh

Anh bảo cười rồi chào nó về trước. Nhìn tướng anh chạy chiếc xe mà cũng khiến cho nó đau lòng. Giờ thì thật sự nó mới tiếp xúc dc với những con người không khá giả nhưng cuộc sống của họ luôn hạnh phúc. Nó chẳng biết nữa, nhìn thấy vẻ mặt của anh Bảo, nó thấy con người đó sống đơn giản biết bao, khác xa với nó, con người sống bằng 1 nụ cười giả dối, miệng thì cười nhưng trong lòng chứa bao nhiu điều ẩn uất.

– Đi đâu giờ này mới về?

Vừa bước lên chiếc cầu thang gỗ thì nó thấy mẹ nó trong bộ đồ ngủ đứng ở phía trc cửa phòng bước ra nhìn nó hỏiNó cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào nữa, thật sự nó vẫn chưa nghĩ ra lời giải thích chính đáng để trả lời bà mẹ. Nhìn lại đồng hồ thì đã 11h hơn rồi, nếu ngày nào mà cũng về giờ này thì chỉ có nước ra ngoài ở thôi chứ nói dối bả quài sao dc… Nó đành phải nửa nói dối nửa nói thật với bả…

– Dạ con đi làm thêm!

– Làm thêm cái gì? Ở đâu?

– Thằng Tuấn bạn con có đứa em gái, nó nhờ con dạy kèm anh văn dùm.

– Làm gì mà học trễ vậy?

– Dạ tại em nó phải đi học hè buổi sáng rồi học thêm gì tá lả nên con phải dạy tối

– Kím dc bao nhiu tiền mà con đi làm chi cho cực vậy?

– Dạ thì bạn bè nó cho nhiu cho chứ con đâu có đòi đâu, với con cũng chẳng muốn ngồi ở nhà quài

– Uh, thôi vô tắm rửa rồi ngủ sớm đi, ăn uống gì chưa?

– Dạ con ăn rồi

Nói rồi bà mẹ nó lẵng lặng bước vào phòng. Nó thì phở phào nghẹ nhỏm, nói gì thì nói chứ về trình độ chém gió của nó thì đố ai bằng, nói dối thì càng vô đối. Thật sự thì nó chỉ dấu dc mỗi bà mẹ nó thôi vì quá bận bịu với công việc nên bả cũng có ít thời gian để mắt đến nó. Vô đến trong phòng bé nhỏ của nó, mở chiếc tv rồi bật chiếc máy lạnh lên, nằm dài trên chiếc giường rộng thênh thang chống tay qua 1 bên đầu vừa coi tv vừa móc chiếc bóp da màu đen của nó ra. Kéo ra mấy tờ tiền lẻ mà nó dc boa cho nguyên ngày làm việc hôm nay, với số tiền này thì cũng chẳng bằng 1 gốc của những lần ăn chơi của nó. Nhưng giọt nước mắt chảy trên khuôn mặt nó xuống những tờ tiền nhàu nát, đây là số tiền đầu tiên nó kím dc trong đời…

2 Tuần đầu trôi qua rất suôn sẻ, cứ y như thằng Tuấn nói, đúng là nhìu cô hot girl đến đây ăn thật. Nhìn thôi mà đã thấy sướng con mắt, cứ mỗi lần nào có người đẹp vô là mấy ông kia cứ dành đi order cho bàn đó. Nó mới với lại nó cũng nhỏ hơn mấy ổng nên cũng chẳng thèm dành, nhìn mấy ổng cà choi cà choi mà nó mắc cười. Ông Bảo với ông Khánh, 2 ông mệ gái y chang nhau, nhưng vì hoàng cảnh của mấy ổng hiện nay thì làm sao xứng dc với mấy người kia nên chỉ có tươm tướp dành order vậy thôi. Nghĩ lại thì cũng chẳng ai biết thân phận thật sự của nó, nó cũng chẳng muốn cho ai biết vì đã đi làm thì ai cũng vậy, ai cũng cố gắng để kím dc những đồng tiền kia thôi.

Tối thứ 7, khách đông đến 1 cách bất ngờ, số lượng khác nườm nượp ra ra vào vào khiến ai nấy trong quán phải chạy như điên đi lấy order rồi đem đồ ăn ra cho khách. Nhìu khi nó và mấy ông kia cũng ghi lộn đồ ăn tùm lum nhưng với sự thông cảm của khách nên bà chị An cũng không để ý mà la rày gì. Ngay cả chị An cũng bận bịu, bả cũng phải tính tiền tới lui liên tục không nghỉ. Cỡ 8 giờ thì lượng khách đỡ dần, vẫn sung túc nhưng không còn điên đảo như ban sớm hơn nữa. Ông Bảo thì đang bận order dãy bàn bên phải, ông Khánh thì bận mang đồ ăn ra cho khách, chị My thì đang dẫn 1 lượt khách mới đến 1 bàn ở phía trong. Nó thì cũng hùng hục chạy tới chạy lui vừa order vừa mang đồ ăn ra, chân nó thì cứ thấm thoắt cứ như chạy marathon.

– Nguyên, chút nữa em order bàn số 21 dùm chị nha, cái bàn chị mới dẫn khách vô đó em. (Chị My nhanh nhảu nhờ nó rồi bả lại chạy cái vèo đi ra cửa đón khách khác vào bàn)

– Dạ ok chị (Nó thì cũng nhanh nhẹn nhận lời)

Kéo cuốn xổ màu vàng từ trong túi ra và cây bút bi màu đen, nó chậm rãi bước đến cái bàn phía dãy trong của nhà hàng. “bàn 21, bàn 21, bàn 21” nó vừa đi vừa lẩm bẩm số bàn mà chị My nhờ nó, đến tới cái bàn 21 thì nó thấy 1 cặp trai gái đang ngồi ở đó. Người con trai thì đang xem qua chiếc menu còn người con gái thì đang cầm chiếc Iphone bấm, đứng trc bàn đó, nó dụi đôi mắt mệt mỏi và buồn ngủ của nó trong khi chờ đợi anh kia đang muốn gọi món gì đó.

Quay ra nhìn người con gái, người con gái với mái tóc vàng cam rất quen thuộc, làn da trắng, đôi môi ửng hồng và đôi mắt đen sâu thẳm…

– Àh cho 1 phần sushi combo và 2 tô mì Udon.

Lúc này thì người con gái kia cũng nhìn lại nó, nó thì vội ghi phần order mà vị khách nam kia vừa đọc cho nó…

– Anh chị có dùm thêm gì nữa ko ạ? (nó lại nhìn lên rồi hỏi 1 cách lịch sự)

Lúc này thì nó thấy ánh mắt của người con gái ấy nhìn nó 1 cách ngạc nhiên, 1 cái nhìn bất ngờ…

– Cho thêm 2 ly Pepsi (người khách nam đó lại kiu thêm)

– Dạ (nó gật đầu chào rồi lặng lẽ bước đi về phía bếp)

Tim nó đập thình thịch, đau buốt, tê cứng, đầu óc nó loạn lạc,… mặt nó đỏ bừng bừng, nước mắt nó như muốn tuôn trào như cố gắng nghĩ đến những chuyện vui để ngăn cho nước mắt ko chảy nữa… trong lòng bây giờ nó chỉ ước gì nó có thể nói 1 câu với người con gái đó….

“rất vui dc gặp lại chị, Mai Trâm”