Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Hệ Thống Công Lược Nam Phụ Chương 54: Công lược hoạ sĩ tàn tật (26)

Chương 54: Công lược hoạ sĩ tàn tật (26)

1:40 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 54: Công lược hoạ sĩ tàn tật (26) tại dưa leo tr. 

Edit: Aya Shinta

Mà những bạn nhỏ trong núi muốn tới trường đi học, mỗi ngày cũng phải đi hai ba tiếng đồng hồ đường núi.

Trong núi thời tiết hay thay đổi, khi trời mưa thì đường núi càng thêm khó đi, thậm chí có nơi còn rất nguy hiểm!

Cho nên Điền Mật cho Lăng Vu Đề một số tiền, để cô trở về núi Lăng Dương sửa đường cho tốt.

Điền thị vốn dĩ chính là làm bên ngành sản xuất kiến trúc, Điền Mật lại để Tạ Mật Chi an bài một nhân viên cùng Lăng Vu Đề trở về. Trừ bỏ đi sửa đường, Điền Mật còn có tính toán khác!

Buổi tối, Thư Nhã lưu tại Tạ gia ăn bữa tối. Nhìn hai người kia trò chuyện không ngừng, Điền Mật càng thêm kiên định ý tưởng cho Lăng Vu Đề rời đi.

Mà Lăng Vu Đề cũng cảm thấy, cô hẳn nên rời đi!

Lăng Vu Đề đi rất gấp, thương lượng cùng Điền Mật vào ngày hôm sau xong liền rời khỏi Tạ gia, ngồi trên máy bay về M thị.

Đồng hành, còn có một nhân viên mà Điền Mật nhờ Tạ Mật Chi đặc biệt tuyển chọn, diện mạo soái khí, năng lực cũng thực không tồi.

“Tiểu Vu, đây là lần đầu tiên cô ngồi máy bay, cũng không biết cô có thể say máy bay hay không, bằng không uống thuốc trước để dự phòng?”

Nam nhân soái khí ngồi ở bên người Lăng Vu Đề cười tủm tỉm nhìn Lăng Vu Đề, giọng anh ta rất có từ tính, rất êm tai.

Đáng tiếc, Lăng Vu Đề đối với người này cũng không có cảm nắng. Ở nơi mà người này nhìn không tới, Lăng Vu Đề đỡ trán cạn lời.

Cái nhân viên Tạ Mật Chi an bài, quả thực! Tên gọi Mặc Tích, người cũng như tên!

Khi các cô vừa gặp mặt anh ta vẫn luôn nói không ngừng, từ trên đường tới sân bay, đến nửa giờ chờ chuyến bay, thế nhưng miệng không dừng lại!

Lăng Vu Đề rốt cuộc biết thời điểm cô ồn ào có bao nhiêu đáng ghét, anh anh anh ~ cô biết sai rồi còn không được sao? Có thể đừng phái cái người ồn ào như vậy tra tấn lỗ tai cô hay không?!

Tiếp nhận viên con nhộng trong tay Mặc Tích bỏ vào trong miệng, Mặc Tích lại vội vàng rót nước cho Lăng Vu Đề.

Uống thuốc, Lăng Vu Đề trực tiếp lấy cái cớ say máy bay, thành công làm Mặc Tích không hề “mặc tích” nữa!

Từ J thị ngồi máy bay đến M thị, cần ba giờ mới có thể đến. Lăng Vu Đề vốn là lấy cớ say máy bay, tuy không có say máy bay, lại dựa vào trên vai Mặc Tích ngủ khì.

Mặc Tích cúi đầu nhìn Lăng Vu Đề, cô ấy thật xinh đẹp, là cô gái xinh đẹp nhất mà anh gặp qua, không gì sánh nổi.

Chỉ là… Nhớ tới khi tổng tài Tạ Mật Chi gọi mình vào văn phòng, Mặc Tích lại khống chế lòng mình, không cho nó luân hãm.

Sở dĩ Tạ Mật Chi lại chọn Mặc Tích, trừ bỏ năng lực Mặc Tích không tồi, còn có chính là anh soái khí, lại lấy sự nghiệp làm trọng.

Tạ Mật Chi nói, công việc chủ yếu của anh chính là thăm dò địa hình núi Lăng Dương, làm sao sửa đường mới tốt. Còn có chính là chiếu cố tốt Lăng nVu Đề, cô ấy là thiếu nãi nãi tương lai của Tạ gia.

Sau khi làm xong việc, sẽ phân Mặc Tích đến công ty con ở nước ngoài làm tổng giám đốc, cái vị trí tổng giám đốc này đối với Mặc Tích mà nói, quá có lực hấp dẫn.

Từ nhỏ trong nhà nghèo, cha anh mất sớm, trong nhà lưng đeo nợ nần, anh học đại học đều dựa vào học bổng cùng vừa học vừa làm mà tốt nghiệp. Cho nên Mặc Tích lập chí muốn nỗ lực vươn lên, nỗ lực công tác, sớm ngày trả hết nợ nần, để mẹ anh có một cuộc sống thật tốt!

Mặc Tích tốt nghiệp đại học ba năm, hai mươi lăm tuổi, còn rất trẻ. Nếu tuổi này có thể lên tới bị trí tổng giám đốc mà nói, cứ việc cửa sau, cũng sẽ làm người khác xem trọng vài phần, tiền đồ không thể hạn lượng.

Cô gái này, là thiếu nãi nãi tương lai của Tạ gia, anh vẫn nên bảo trì khoảng cách cùng cô ấy đi!

Tạ Ức Chi ăn xong bữa sáng, có chút nghi hoặc nhìn về phương hướng tới phòng của Lăng Vu Đề: “Tiểu Vu còn đang ngủ sao?” Tạ Ức Chi hỏi một người hầu.

Ngày thường Lăng Vu Đề cho dù có ngủ, cũng sẽ tới bữa sáng mà bò dậy ăn, sau đó ăn cơm trưa xong mới có thể đi ngủ trưa.

Hôm nay Lăng Vu Đề vậy mà còn đang ngủ?

Người hầu bị hỏi chuyện kinh ngạc nhìn Tạ Ức Chi, hé miệng, vừa mới muốn nói chuyện, Điền Mật một bên liền nhàn nhạt mở miệng.

“Tiểu Vu đi rồi, con bé không nói với con sao?”

Tạ Ức Chi nhíu mày, kinh ngạc nhìn Điền Mật: “Cô ấy đi rồi? Sao lại đi?!”

“Lúc trước Tiểu Vu không phải đã nói từ chức sao, mẹ vẫn luôn giữ con bé lại. Hai ngày trước con bé nói với ta nó muốn về nhà, cho nên mẹ cho con bé trở về nha.”

Kỹ thuật diễn của Điền Mật tinh vi, làm Tạ Ức Chi hoàn toàn tin.

Tạ Ức Chi nỗ lực hồi ức mấy ngày nay Lăng Vu Đề có phải có chỗ nào không thích hợp hay không, kết quả phát hiện, hoàn toàn không có.

Hơn nữa cô ấy phải đi, cũng không có nói cho anh lấy nửa lời!

Đến tột cùng là chuyện gì vậy? Lúc trước không phải nói không từ chức rồi sao?

Tạ Ức Chi lấy di động gọi điện thoại cho Lăng Vu Đề, bởi vì Lăng Vu Đề còn ở trên máy bay, cho nên Tạ Ức Chi gọi qua, tự nhiên là tắt máy.

Tạ Ức Chi hơi hơi rũ mi mắt, thần sắc không rõ.

Tuy Điền Mật đang ăn bữa sáng, nhưng vẫn lặng lẽ lưu ý biểu hiện Tạ Ức Chi.

Vốn dĩ bà cho rằng, sau khi Tạ Ức Chi biết Lăng Vu Đề rời đi, hẳn là sẽ hỏi nhà Lăng Vu Đề ở nơi nào?!

Thế nhưng, không có!

Tạ Ức Chi tự gọi điện thoại cho Lăng Vu Đề, sau khi thấy cô tắt máy, liền không có gọi lại.

Anh cười cười với Điền Mật, nói anh về phòng vẽ tranh, sau đó liền tự mình đẩy xe lăn đi rồi. Còn Điền Mật, sững sờ tại chỗ.

Biểu hiện của Tạ Ức Chi, trừ bỏ vừa mới biết Lăng Vu Đề đã đi thì biểu hiện vội vàng một chút, lúc sau thì biểu hiện cũng quá đạm nhiên đi?!

Khụ ~ lần này bà sẽ không dự tính sai lầm đi?

Sau khi Tạ Ức Chi trở lại phòng cũng không có vẽ tranh, tiểu nha đầu của anh đi rồi, anh nào còn có tâm tư vẽ tranh!

Rõ ràng nói thích anh! Rõ ràng nói không rời đi!

Hiện tại, cô ấy rốt cuộc đã biết, ở bên người anh thực nhàm chán sao? Cô ấy vẫn muốn đi xem thế giới bên ngoài sao?

Tạ Ức Chi cảm thấy lòng mình thực chua xót, hơi hơi có chút khó chịu.

Lăng Vu Đề rời đi, một ngày, hai ngày, bảy ngày, mười ngày……

Vừa mới bắt đầu mấy ngày, Điền Mật còn không có nôn nóng bao nhiêu, vốn dĩ chính là dự tính trong vòng nửa tháng cơ mà!

Chỉ là đã mười ngày rồi, bộ dạng Tạ Ức Chi vẫn như không có việc gì.

Điền Mật đều lo lắng Tạ Ức Chi có thể như vậy mà quên Lăng Vu Đề hay không?

Đến lúc đó độ hảo cảm độ không có thêm đầy, ngược lại nhiệm vụ mà thất bại, bà thật có lỗi với Lăng Vu Đề!

Mười ngày này, mấy ngày đầu tiên, Điền Mật còn ngậm miệng không nói chuyện về Lăng Vu Đề. Chỉ là sau đó, Điền Mật liền sẽ lơ đãng nhắc tới Lăng Vu Đề trước mặt Tạ Ức Chi.

Ngẫu nhiên đổi lấy, cũng chỉ là Tạ Ức Chi nhàn nhạt đáp lại, phảng phất người mà Điền Mật đàm luận tới, đối với anh mà nói, cũng không có chỗ nào đặc thù.

Kỳ thật nội tâm Tạ Ức Chi cũng không có đạm nhiên như biểu hiện bên ngoài, mỗi lần Điền Mật nhắc tới Lăng Vu Đề, anh đều muốn hỏi một chút về Lăng Vu Đề, tỷ như: Quê của cô ấy ở nơi nào? Cô ấy về quê nhà làm cái gì?

Anh nhớ rõ Lăng Vu Đề nói với anh rồi, quê nhà thực nghèo, quê nhà không có thân nhân, thân thích cũng không có.

Như vậy, tại sao Lăng Vu Đề phải đi về làm gì?!

Tạ Ức Chi rất muốn biết, nhưng khi mỗi lần anh suy nghĩ muốn hỏi, nhìn đến chân mình…..

Aya: Đêm qua xin lỗi mọi người vì đã không tới bến, ba mình bắt mình đi ngủ a T.T.