Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1: Nữ Nhân Thôi! Sao Nhiều Thế?

2:10 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 1: Nữ Nhân Thôi! Sao Nhiều Thế? tại dưa leo tr. 

Ngày lễ khai giảng chính thức bắt đầu sau một kỳ nghỉ dài hạng, xuyên suốt 3 tháng trời, xuân hạ lá thu bay. Yên Tử vẫn như thế, dù cho bị thời gian 3 tháng, vùi lắp tới cỡ nào, thì cô vẫn ngời ngời rạng rạng, tỏa sáng lạ thường. Thật là ngại, khi phải thu hút nhiều ánh nhìn hâm mộ của mọi người đến như thế. Vì tôi là ai? Tôn Yên Tử đó! Nghe hay không? Tên đẹp chứ? Là tôi đó! Hâm mộ không? Thôi khỏi cần, tôi biết thừa! Yên Tử hôm nay diện trên người một cây đen, từ đầu đến chân cũng đen xì xì, đứng giữa đám đông thì nổi bật vô cùng. Bước vào trường với tâm trạng không hề tệ! Hí hí…. sân trường không còn ai hết! ” đệch!!! ” đi trễ sao? Yên Tử : ” không phải chứ? Mới có 7 giờ hơn thôi mà? ” ______ ta là vạch ngăn cách ____ nhìn gì? Nhìn chổ khác đi _______ Yên Tử oai phong đi vào lớp, mặc dù lúc nãy có hơi vất vả, thiếu điều muốn quỳ lạy van xin thầy hiệu trưởng để hỏi địa chỉ….à mà thôi! Nói ra thì chỉ có nước đội quần. Bước chân dõng dạc của cô vang dội cả hành lang, đứng trước cửa phòng học, cô tiêu sái mở cửa bước vào. Nghiên một góc, cúi đầu chào. Mặc dù chưa kịp nhìn, chỉ biết cúi đầu hành lễ trước cái đã, trong phim có nói ” kẻ thức thời là trang tuấn kiệt ” chuyện gì đó thì tính sau đi. Yên Tử: ” Chào mọi người!!! Xin lỗi vì đã đến trễ!!!Mình là Tôn Yên Tử! Rất vui được làm quen! Mong mọi người chỉ giáo nhiều thêm!!! ” Yên Tử kết thúc màn chào hỏi, tiếng vỗ tay nối tiếp hò hét vang lên, những tưởng sẽ tốc luôn mái nhà!!! – ” bạn ơi bạn đẹp quá….” – ” bạn có người yêu chưa…?.” – ” mình ngồi chung nhé….” – ” cho mình số điện thoại nha….” Bé biết bé đẹp lâu rồi…! Làm lố dễ sợ luôn à…. Màn kinh hỉ đi qua, Yên Tử chỉ cười một cái, liếc ngang liếc dọc tìm kiếm chỗ ngồi. Xung quanh chỉ toàn là mấy con yêu quái, năm nay cô vào nhằm lớp hả gì rồi, thế hệ sau này sao mà xấu dữ vậy không biết. Đảo mắt phát hiện một bàn trống đến đáng thương, vô tình nằm ở đầu dãy đối diện với bàn giáo viên. Chẳng ai ngó ngàng gì tới nó. chắc là sợ giáo viên, học sinh có câu ‘ gần giáo viên như gần hổ dữ ‘ ấy mà Yên Tử đỏ mắt, sợ cái rắm gì chứ! Lão tử chấp tay đôi! Cho nên cô bay vào ngồi, nhanh tay lẹ chân đánh dấu chủ quyền. ( hình như tả hơi giống con….) Ngồi một lúc, chợt cảm thấy hơi lạ. Không hiểu vì sao mà giảng viên chưa vào lớp nhỉ? Cũng đã trễ 20 phút rồi cơ đấy? Biết vậy lúc nãy ngủ nướng thêm một chút. Lộp cộp…lộp….cộp……lộp cộp…. Thằng nào con nào sáng sớm cưỡi ngựa rùm trời vậy bây? Tiếng giày cao gót va vào nền gạch loạn xà ngầu, vang dội cả một khoảng hành lang ( tưởng đánh giặc ngoại xâm á ). Cả một đám nhiều chuyện trong lớp ( trong đó có cả ta ) đột nhiên im hẳn, gần 100 con mắt đều hóng hóng ra cửa, Yên Tử khinh bỉ, ba cái đồ tầm thường các ngươi. Cánh cửa được mở ra một cách nhẹ nhàng ( chỉ dém bung bản lề thôi), bước vào cửa là một….à không..! Một nùi gồm 6 người xuất chúng…chỉ có thể cảm thán….ôi thôi thôi!!! Cả một lớp trố mắt nhìn lên, thiếu điều muốn lọt tròng té nổ. Tất cả đều là giảng viên, đều cao ráo, xinh đẹp hết xí quách, body thì đạt chuẩn, da trắng bóc, ăn mặc gì mà làm người ta muốn ná thở….. phản phất đâu đây hương vị của hồ ly, quyến rũ, câu lấy lòng người. Ác hơn là vừa vào lớp không nói không rằng, tất cả như hẹn nhau mà cùng cười một cái…! Cả lớp bất tỉnh…. Một cảm giác cũng không tệ! Yên Tử đơ mặt ra!!!! Chỉ mới có mấy tháng hè, Yên Tử không ngờ trường này đã đổi phong tục bá đạo như vậy từ bao giờ. Ngày đầu vào lớp là cho biết hết nguyên một giàn giảng viên luôn! ( ta tự hỏi: rồi làm dị chi dị? Áp đảo tinh thần a? ) Một trận thuốc nổ lại qua, giờ là tiết mục chính mang tên ‘ giết người không cần súng ‘ Từng người bước ra phía trước, chào hỏi và tự bạch bản thân. Đầu tiên, là tiên nữ áo hồng – ” Nhĩ hảo! Tôi tên Tô Hanh, GVCN của lớp KT2 của chúng ta, rất vui được hợp tác! ” Cả lớp lọt tròng Thứ hai là tiên nữ áo xanh – ” Nhĩ hảo! Tôi tên Nhã Thụy Ân! Giáo viên thuyết giảng ngoại ngành! Rất vui được hợp tác! ” Cả lớp ngừng thở 2 hơi Thứ ba là tiên nữ áo trắng – ” Nhĩ hảo! Tôi tên Tiêu Hải Tình! Giáo viên hướng dẫn chuyên ngành! Rất vui được hợp tác! ” Cả lớp mất trí tập 1 Thứ tư là tiên nữ áo vàng – ” Nhĩ hảo! Tôi tên Mộ Chi Thanh!Giáo viên phụ trách cố vấn ngoại giảng! Rất vui được hợp tác! ” Cả lớp mất trí nhớ tập 2 Thứ năm là tiên nữ áo đỏ – ” Nhĩ hảo! Tôi tên Ngôn Tịnh Lâm! Giáo viên lý luận diễn thuyết! Rất vui đươc hợp tác! ” Cả lớp sùi bọt mép Cuối cùng tiên nữ áo tím – ” Nhĩ hảo! Tôi tên Lạy Tuyết! Giáo viên phụ giảng thuyết trình! Rất vui được hợp tác! ” Cả lớp chính thức ra đi Giọng ai cũng đều đều, ấm ấm, ngọt lịm,….oa..chết mất, chết mất. Nhất định phải về bán nhà lấy tiền để cưới một cô. Chết người rồi!!!! Có kẻ vẫn còn đang sùi bọt mép a! Cả 6 nghời lại cùng cười một cái, mây mưa kéo đến, lôi vũ ầm ầm, nước sông Hoàng Hà như dậy sóng, cuốn hết tất cả hồn của học viên tại lớp KT2. ” hú…hú….”” huých….huých….”” la làng…la xóm” Vân vân….mây mây…sao sao….. Cả lớp nháo nhào lên, loạn hết cả một đoàn. Khen ngợi không ngớt cái mỏ, mắt đứa nào cũng sáng hoắt như đèn, có đứa còn nhỏ nước dãi cứ thế…chảy dài dài…. Hình tượng ban đầu của Yên Tử đã tuộc xuống bằng không trong đầu tụi nó. Bây giờ Yên Tử là ai tụi nó chắc còn không biết nữa. Mà Yên Tử thì cũng có hơn gì ai đâu. Cũng ngây ngất trước đám hồ ly này đấy thôi! Tuy không có làm quá lên như cái chợ cá bên cạnh, nhưng trong lòng cũng không khỏi nổ ‘ bùm bùm ‘. Mắt Yên Tử dường như đứng tròng cơ bản rồi, mặt hơi co lại, chân tay hơi rụng rời…. vì sao ư?….Đệch! Chỉ là đi dạy thôi, có cần ăn mặc bó sát hở hang như vậy hay không? Ba vòng của người ta cô đều thấy hết, rõ mồng một nữa là đằng khác! Không biết tụi kia như thế nào? Chứ bây giờ thì Yên Tử hơi choáng rồi đây, mặt cũng hơi đỏ một chút, mũi cũng hơi nóng một chút, da đầu có hơi căng…..Yên Tử cảm thấy như bách độc xuyên tâm, chết trân ngay tại chỗ. Mà trời xui đất khiến thế nào, cả lớp đang ầm ầm thì không để ý, lại moi móc cái đứa ngồi trong góc đơ mặt như cô ra mà nhìn. Cả một lược sáu người mười hai con mắt đắm đuối nhìn Yên Tử. Nhìn….nhìn cái gì? Có gì hấp dẫn đâu mà nhìn? Bộ lạ lắm hả gì mà nhìn?… Nhìn chỗ khác dùm cái! Ai nha~ tim đập nhanh vậy ta?…..Ế! Đi lại đây làm gì? Tránh ra….Tránh ra…!!! Mặt Yên Tử chuyển sắc như phim hoạt hình, mọi người ai cũng nhìn cô chằm chằm, sáu con người kia cũng nhìn không rời mắt, đã vậy còn cùng một lượt bước tới gần. Yên Tử không biết phải làm gì, tâm can đang loạn tầm phèo, chỉ biết chết trân ra đó. Tô Hanh: ” Này em gì ơi? ” – “…… ” – chết thật! Biết nói gì đây….. kêu cái gì mà kêu. Tô Hanh: ” Em có bị làm sao hay không? ” – “…… ” đệch! Phải làm gì bây giờ…. Chi Thanh:” Mũi em chảy máu kìa. ” – “…… ” mấy người đó đang nói cái gì thế nhỉ? Máu gì chứ? Cảm thấy mũi hơi ấm ấm, đưa tay lên xem Á…….aaaaaa….! Máu!!!!! Mèn đét ơi….! Máu! Con sợ máu…..! Bịch.. Yên Tử ngã quay ra bàn, không còn biết trời đất nằm đâu…..vì sao cô lại chảy máu mũi khi xem body gái kia chứ….. _______ biết ta là ai rồi đấy______đi chỗ khác mà chơi _______ Tại phòng y tế. 30 phút trôi qua… Yên Tử mơ hồ tỉnh lại, đảo nhanh hai mắt nhìn xung quanh, đập vào mặt là khung cảnh xa lạ vô cùng. Trắng xóa…..? Mình chết rồi sao?…. Trong lòng Yên Tử khóc không ra nước mắt: mình đây vẫn còn rất trẻ mà phải quy tiên sớm vậy sao? Đã vậy chết vẫn không liêm sỉ, không trong sạch, không có tiền đồ…… huhu… _____ Chút chuyện sau rèm….. Y Y ( vẫy tay): Các con yêu dấu của mẹ, đến, mẹ ôm một cái. Cả bọn ( khinh bỉ): Bà là ai? Bà vừa nói cái gì? Y Y ( thất vọng): Ta là mẹ của các ngươi a…. Cả bọn ( khinh bỉ chập 2): Mau gọi 120 giúp nàng đi…..