Chương 16
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 16 tại dưa leo tr.
Thẩm Nhung tan học lúc 8h30 tối.
Cô nghĩ rằng Thịnh Minh Trản chắc chắn không thể ngồi yên được trong 1 tiếng rưỡi. Sau khi ăn bánh ngọt và uống trà sữa, chị ta sẽ đi dạo trong trung tâm thương mại.
Dù sao, trung tâm thương mại này mới và rộng rãi, thuộc tuyến đầu của xu hướng, tất cả các thương hiệu nổi tiếng trên thị trường đều có mặt ở đây.
Khi mới khai trương, cô và Thẩm Đại dành cả ngày cuối tuần để lượn, mệt nhoài cả chân mà vẫn chưa thỏa mãn.
Ai mà không thích đi mua sắm chứ?
Thẩm Nhung từ trong góc đi đến, ngay lập tức nhìn thấy Thịnh Minh Trản đang ngồi đọc sách bên cửa sổ cửa hàng đồ uống.
Thẩm Nhung: “… “
Được rồi, Thịnh Minh Trản độc, lạ, không thích đi mua sắm.
“Tan học rồi à? “
Thịnh Minh Trản nhìn thấy Thẩm Nhung đi đến, nhanh tay nhét sách vở vào cặp, đeo cặp lên một vai, tay kia còn xách theo túi đồ ăn mang về.
Chiếc túi túi Thịnh Minh Trản xách là bao bì của cửa hàng bánh ngọt mà Thẩm Nhung thích nhất.
“Miếng bánh sô cô la cuối cùng hôm nay là của em. Tôi xách cho, về nhà rồi ăn. “
Thẩm Nhung cùng Thịnh Minh Trản đi thang máy xuống dưới, tò mò: “Thịnh Minh Trản, sao chị có thể nói những lời dễ thương như vậy bằng giọng điệu của giáo viên chủ nhiệm thế? “
Thịnh Minh Trản: “… “
Dễ thương chỗ nào trời?
Thịnh Minh Trản cảm thấy bản thân hoàn toàn không liên quan gì đến từ “dễ thương” này.
Chú Khổng gọi điện cho Thẩm Nhung, nói rằng chú đã về nhà, hỏi cô tan học chưa, chú sẽ đến đón.
Khi xe chú Khổng đến, nhìn thấy Thịnh Minh Trản, chú khá tò mò, “Tiểu Thịnh cũng ở đây à? Đi cùng bé nhà ta đến học sao con? “
“Dạ.” Thịnh Minh Trản lại trả lời bằng một âm đơn.
“Này, Tiểu Thịnh, trước đây dì Thẩm của con luôn khuyên con nên đi học thanh nhạc cùng bé nhà ta, con nên cân nhắc xem thật kỹ. Dì ấy nói nhớ con hát hay lắm cơ mà.”
Chú Khổng nói xong, không đợi Thịnh Minh Trản trả lời, Thẩm Nhung đã ngạc nhiên hỏi: “Chị biết hát à? “
Thịnh Minh Trản: “… “
Chú Khổng tiếp tục “tố cáo”: “Bé nhà ta không biết à? Chị Tiểu Thịnh của con có nhiều giải thưởng lớn trong các cuộc thi hát hò đấy… “
Thịnh Minh Trản bất lực ngắt lời chú thích: “Chú Khổng đừng nói nữa, con hát chỉ là để vui thôi, không giống với lớp học chuyên nghiệp của Thẩm Nhung. “
Chú Khổng đã làm tài xế của Thẩm Đại 8 năm, là người đàng hoàng, tâm địa ngay thẳng, Thẩm Đại rất tin tưởng ông.
Dù là phiền lòng về chuyện li dị, trong thương trường hay là tức con cái, đều nói trước mặt ông ấy, không hề né tránh.
Vì vậy… Thẩm Nhung nghĩ, lúc đầu mới đưa Thịnh Minh Trản về nhà họ Thẩm, chú Khổng biết chi tiết phải không?
Sau đó, việc làm thủ tục chuyển trường cũng đều do Thẩm Đại tự tay làm, chú Khổng đưa đón bà trong toàn bộ quá trình, biết những chuyện này cũng không có gì lạ.
Thịnh Minh Trản biết ca hát, chuyện này làm Thẩm Nhung khá ngạc nhiên.
Thế nhưng, sau khi suy ngẫm, mọi chuyện cũng hợp lý.
Cha của Thịnh Minh Trản là trò cưng của ông ngoại Thẩm Nhung… à không, phải nói là ông Thẩm Nhung. Ông cô là nghệ sĩ piano nổi tiếng, do đó, cha của Thịnh Minh Trản chắc chắn cũng là người hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật. Việc Thịnh Minh Trản mang gen nghệ thuật trong người cũng không có gì lạ.
Chỉ có điều, Thẩm Nhung cảm thấy có chút tiếc nuối.
Thịnh Minh Trản, cái hũ nút này, một chút cũng không chịu chia sẻ về bản thân, mà Thẩm Nhung lại là người dễ ngại.
Vì vậy, cho đến tận bây giờ, ngay cả chú Khổng cũng hiểu Thịnh Minh Trản hơn cô.
Về đến nhà, dì Tưởng đề nghị giúp Thẩm Nhung lau người, Thẩm Nhung ngại, không chịu.
“Tiểu Nhung lớn rồi. Vậy thôi, con tự lau nhé, cẩn thận cánh tay, nếu không được thì gọi dì nhé. “
Dì Tưởng cười hì hì, cười cầm quần áo của Thẩm Nhung đi giặt.
“Dạ… “
Thẩm Nhung nhận ra sự thay đổi của cơ thể mình, sắp bước vào tuổi dậy thì, cô thực sự hơi xấu hổ.
Ngay cả với dì Tưởng, người đã chăm sóc cô từ nhỏ, cô cũng có tâm lý né tránh.
Dì Tưởng đi rồi, Thẩm Nhung tự lau người, lau đến lúc cuối cùng, cánh tay đau vì động đậy cả đêm, nên vừa lau xong, mồ hôi lại ra đầy người.
Hy vọng cánh tay xấu số, phải qua nhiều chông gai này không có gì nghiêm trọng.
Cô không muốn mẹ biết những gì cô phải đối mặt ở trường.
Nếu không, bí mật của Thịnh Minh Trản sẽ bị phô bày hoàn toàn.
Lau người xong, định ngủ, cánh gãy thỉnh thoảng cứ đau đau, cô lăn qua lăn lại trên giường gần một tiếng đồng hồ, vẫn bị cơn đau hành hạ, không thể ngủ được.
Sau một hồi vật vã, hơi ấm trong phòng làm cổ họng khô rát, trà an thần dì Tưởng mang đến đã hết, muốn uống sữa nên xuống lầu.
Đêm 12 giờ, dì Tưởng đã ngủ, mẹ vẫn chưa về, đây là thời khắc yên tĩnh nhất trong nhà họ Thẩm.
Cũng là lúc Thẩm Nhung phóng túng nhất.
Dưới ánh trăng và đèn tường, Thẩm Nhung xuống lầu, mở tủ lạnh ra, bất ngờ phát hiện bên trong có một dãy Coca.
Loại đồ uống này trước đây chưa được xuất hiện trong nhà họ.
Mẹ luôn cấm cô uống loại đồ uống “không tốt cho sức khỏe” này.
Thẩm Nhung cũng không nhớ lần cuối cùng mình uống Coca là khi nào.
Cổ họng ê ê, Thẩm Dung Dũng nhìn về phía cửa lớn, mẹ như vẫn chưa có dấu hiệu trở về, cô liền lấy một lon Coca, mở ra, làm một hơi thật đã.
“Ê… uống lén hả… “
Chưa kịp nuốt ngụm đầu tiên, đột nhiên có người nói sau lưng, khiến Thẩm Nhung giật mình.
“Khặc khặc khụ khụ! “
Coca thông lên tận mũi, khiến cô phải đặt vào tủ lạnh, khom lưng ho.
Chỉ mới nói được nửa câu, Thịnh Minh Trản “… “
Thẩm Nhung sặc tới rớt nước mắt, quay lại mắng Thịnh Minh Trản.
“Chị là chuột à?! Khụ khụ khụ… Nửa đêm hôm nay… Sao lại lén lút xuất hiện! A khụ khụ khụ! “
“Nửa đêm nửa hôm uống trộm Coca, ai mới là chuột, em tự biết. “
Thịnh Minh Trản khịa xong, nhìn thấy những vết bọt do Thẩm Nhung phun ra trên tủ lạnh, ngẩn người.
Thẩm Nhung muốn phản xạ lại nhưng lại ho tối trời tốt đất.
Trơ mắt nhìn thấy khóe miệng Thịnh Minh Trản nhếch lên, không thể kìm nén được nữa.
“… Ho muốn đầu thai mà chị còn cười? “
Thẩm Nhung vừa ho vừa lau nước mắt bị sặc ra.
Thẩm Nhung càng nói như vậy, Thịnh Minh Trản càng cười lớn hơn.
“Thấy em tỉnh mà, cả ổ chuột tứ đại đồng đường nắm tay nhau đi đầu thai hết rồi mà em vẫn sống tốt. “
“… “
Tối nay quyết định khịa chuột tới cùng à?
Thẩm Nhung định gân, nhưng khi nhìn sang Thịnh Minh Trản, cô nhận ra một điều gì đó khác biệt so với khi ở trường.
Thịnh Minh Trản vừa tắm xong, mặc một bộ đồ ngủ cotton đen tuyền, mái tóc đen như mực nhưng thấm hơi nước.
Mái tóc được vén lên, để lộ đôi lông mày mày khí và đôi mắt đen sáng.
Đôi mắt hẹp và sắc bén vì nụ cười dịu dàng mà trở nên không giận dữ, hoàn toàn chẳng làm người ta sợ.
Nhìn như vậy, Thịnh Minh Trản chỉ lớn hơn cô hai tuổi mà thôi.
Ở cự ly gần, Thẩm Nhung phát hiện Thịnh Minh Trản không mặc nội y…
Bộ đồ ngủ không quá tinh tế cũng không thể che giấu thân hình Thịnh Minh Trản càng ngày càng trưởng thành, gần giống người lớn với đường cong rõ ràng.
Hoàn toàn khác với thân hình gầy gò của Thẩm Nhung.
Thịnh Minh Trản chỉ lớn hơn cô hai tuổi, nhưng lại có rất nhiều điểm khác biệt.
Giọng nói, chiều cao, phong cách và xuất thân.
Chị ta.
Câu chuyện “cõng theo mạng người” rốt cuộc là thế nào?
Thẩm Nhung rất muốn hỏi.
Nhưng khi lời nói đã đến bên miệng, nhìn bóng dáng yên lặng của Thịnh Minh Trản nằm giữa ranh giới sáng và tối, lại không thể hỏi ra được.
Cô biết Thịnh Minh Trản bí ẩn dám động dao với bọn côn đồ, là người dũng cảm và lợi hại nhất mà cô từng gặp.
Nhưng lúc này, gặp nhau vào ban đêm, vừa tắm xong, trên người còn thoang thoảng hương thơm dầu gội đầu, nụ cười vô thanh của Thịnh Minh Trản lại lộ ra vẻ cô đơn và yếu ớt.
Thẩm Nhung nhớ rằng cha mẹ Thịnh Minh Trản đã qua đời vì tai nạn, cũng nhớ mẹ Thẩm nói rằng dì và bà ngoại nuôi chị sau này “không phải là thứ tốt đẹp”.
Cô tò mò về chuyện của Thịnh Minh Trản, nhưng lại không muốn trực tiếp xé toạc vết thương của chị.
Chỉ là, một đứa trẻ 13 tuổi dù muốn che giấu tâm sự ít nhiều có phần vụng về.
Dục vọng muốn hỏi của Thẩm Nhung vẫn bị Thịnh Minh Trản nhận ra.
Thịnh Minh Trản lấy lon Coca từ tay Thẩm Nhung, “Trẻ con uống Coca không tốt cho sức khỏe. Dì Thẩm không cho uống nhỉ? Để tôi mua cho em loại nước uống khác. Đông Phương* chịu không?”
(*Trà hoa nhài hiệu Đông Phương)
Thẩm Nhung cụp mắt xuống, đi lấy nước lọc để uống, “Em không có sở thích của người già như vậy. “
Hai cô gái đều mặc bộ đồ ngủ thoải mái, người uống nước ngọt, người uống nước lọc, đứng trong bếp lúc nửa đêm, giữa họ cách nhau một khoảng đủ để nhét thêm hai người.
Ánh sáng xanh nhạt nhẹ nhàng của ánh trăng lọt qua cửa sổ, Thẩm Nhung nhìn bóng hai người, hoàn toàn có cảm giác có thêm một người trong nhà.
“Tôi tưởng đạo đức học đường của trung học phải nghiêm túc hơn chứ, nhưng không ngờ học sinh hiện tại dám dùng bạo lực để bắt nạt, trường mấy đứa còn nguy hiểm hơn tôi nghĩ. ” Thịnh Minh Trản bóp lon Coca đã uống hết hết.
“Hay là chị nguy hiểm hơn?” Thẩm Nhung thầm nghĩ.
“Chuyện này xảy ra rất nhiều, trường của bọn em cũng có, trường cấp 3 càng nhiều hơn. Đặc biệt là học sinh nội trú, ba ngày hai bữa lại có người đánh nhau, học sinh cùng trường đánh nhau xong còn đi ra ngoài hẹn nhau giật tóc, móc mắt với trường nghề. Con gái cũng vậy.” Thẩm Nhung uống xong nước, nhún nhún vai.
“Ừm, em có bị bắt nạt không? ” Thịnh Minh Trản quay lại hỏi Thẩm Nhung.
Ánh trăng chiếu lên lông mày và đôi mắt của chị, biểu cảm rõ ràng không khác gì trước đây, nhưng Thẩm Nhung lại có thể đọc ra một chút thay đổi tinh tế.
Chị ấy đang lo lắng.
Thẩm Nhung cười lên, “Hỏi những chuyện này làm gì, em bị bắt nạt thì chị có thể giúp em trả thù à? “
Thẩm Nhung nói đùa, nhưng Thịnh Minh Trản lại gật đầu cực nguy hiểm.
“Tôi lớn hơn em hai tuổi, cũng coi như là chị của em rồi. Nếu có ai bắt em, em hoàn toàn có thể nói cho tôi biết. Tôi có thể bảo vệ em. “
Thẩm Nhung là con một, trong môi trường học tập khô khan và đủ loại huấn luyện tập từ thể hình đến thể chất, làm xương cốt mệt mỏi, đau đớn.
Mọi người chỉ nhìn thấy thành tích học tập xuất sắc của cô, hát hay múa giỏi, mọi thứ đều tuyệt đỉnh, nhưng lại không nhìn thấy những mồ hôi và máu cô đã đổ ra.
Đối với những vết thương và hy sinh này, cô chưa bao giờ giận.
Bố mẹ ly hôn, ông bà coi thường, khiến cô cố gắng phấn đấu đứng đầu trong mọi việc từ khi còn nhỏ, để không ai có thể coi thường cô và mẹ nữa.
Cô không có thời gian chơi đùa, không có bạn bè để chơi cùng.
Thẩm Nhung thậm chí không có bạn thân, là một trong những người con một của gia đình trong 5000 năm lịch sử Trung Quốc, đương nhiên cũng không nghĩ đến cảm giác có một chị gái chăm sóc là thế nào.
Vừa nhẹ nhàng bỏ qua những lời gọi chị em gái quá sến súa, vừa không thể kìm nén được ngọt ngào và mong chờ trong lòng.
Cảm giác giác ngọt ngào này mới nhen nhóm, đã nghe Thịnh Minh Trản nói: “Tôi ở nhà em, được mẹ em lo lắng, em là con gái duy nhất của dì Thẩm, chúng ta còn học cùng trường, đương nhiên phải chăm sóc em cho tốt.”
“… “
Hóa ra là vì mẹ cô, chị ta mới chịu chăm sóc cô.
Sau đó Thẩm Nhung không nói gì thêm.
Không còn miếng hứng nào luôn đó.
Hai người đi lên lầu. một trước một sau, đến cầu thang, Thịnh Minh Trản đi bên trái, Thẩm Nhung bên phải, về phòng ngủ của mình.
“Nếu không ngủ được… “
Thẩm Nhung định đẩy cửa vào phòng, Thịnh Minh Trản đuổi theo nói thêm, “Tôi có thể giới thiệu cho em một danh sách bài hát giúp ngủ. “
Thẩm Nhung quay lại.
“Kết bạn WeChat không? ” Giọng nói của Thịnh Minh Trản vang vọng trong căn biệt thự rộng lớn, “Tôi gửi danh sách bài hát cho em. Sau này, nếu những người đó lại đến quấy rối em, em có thể trực tin nhắn tiếp theo cho tôi đến.”
Có vẻ như không có lý do gì để từ chối.
Sau khi trao đổi WeChat, Thẩm Nhung đóng cửa, vừa nằm xuống giường, điện thoại đã nhận được một tin nhắn.
Thịnh Minh Trản gửi danh sách bài hát thật nhanh.
Danh sách bài hát có tên là “Chúc ngủ ngon”, do chính Thịnh Minh Trản đặt tên.
Ảnh đại diện WeChat của Thịnh Minh Trản là một viên kẹo bông màu hồng.
Thẩm Nhung bấm vào ảnh đại diện của và nhìn kỹ, cảm thấy không giống như hình ảnh tải xuống từ internet, có phải là tự chụp không?
Mở danh sách bài hát, cô phát hiện ra rằng trong đó có rất nhiều bài hát trong các vở nhạc kịch nổi tiếng.
Nhớ lại chú Khổng nói rằng chị ấy hát rất hay…
Có phải chị ấy hát nhạc kịch không?
Từ khi Thẩm Nhung xem buổi biểu diễn diễn trực tiếp của dì nhỏ, cô đã bị thu hút và quyết tâm trở thành diễn viên nhạc kịch. Các lớp thanh nhạc và múa mà cô học cùng với chương trình học đều là để nỗ lực cho lý tưởng của mình.
Có thể nói bên cạnh cô không có ai có cùng lý tưởng, thậm chí không có bạn đồng trang lứa nào từng nghe nhạc kịch và có thể trò chuyện với cô vài câu.
Thịnh Minh Trản thì sao?
Tại sao chị ấy lại nghe những bài hát này?
Thẩm Nhung phát bài hát đầu tiên trong danh sách.
Bài hát “Adieu” từ vở nhạc kịch tiếng Pháp “Hoàng tử bé”.
Maintenant va t”en
J”apprendrai sans toi
à aimer le vent
l”air frais de la nuit
Đi đi, đi ngay bây giờ đi
Không có em,
tôi cũng có thể học
học cách thích nghi với gió và đêm lạnh này.
…
…
Âm nhạc du dương làm tâm trạng Thẩm Nhung bình tĩnh, xoa dịu nỗi đau và đưa cô chìm vào giấc mơ.
Cô đã đọc tác phẩm “Hoàng tử bé” và đã xem vở nhạc kịch bằng tiếng Pháp này, nhưng cô có chút không hiểu.
J”apprendrai sans toi
Avec les chenilles
Et les papillons
à tromper l”ennui
Tại sao hoa hồng lại kiêu căng như vậy khi đối mặt với Hoàng tử bé?
J”apprendrai sans toi
Avec les chenilles
Et les papillons
à tromper l”ennui
Ne traîne pas, adieu
Không có em, tôi vẫn sẽ học
học cách lừa dối như những con sâu bướm
không còn phiền não, lắng lo
Đừng trì hoãn thêm nữa, tạm biệt….
Đừng trì hoãn thêm nữa, tạm biệt…
Khi Thẩm Dung tỉnh dậy, giai điệu “Adieu” và hương cà phê cùng lúc xâm nhập thính giác cùng khứu giác của cô.
Cô mở mắt, nhìn quanh căn phòng xa lạ, thấy nhân viên cửa hàng nhộn nhịp và logo trên tường, sau một hồi suy nghĩ, cô mới nhớ ra, hôm qua cô đã làm mất nhẫn, khi quay lại tìm kiếm, toà nhà phỏng vấn không còn ai.
Cô thực sự ngủ một đêm trong quán cà phê 24/24 này.
Quán cà phê có người cùng sở thích, đang phát “Adieu”.
Khó trách mơ những giấc mơ kỳ lạ.
Mơ về quá khứ, mơ về Thịnh Minh Trản…
“Ơi là trời.” Thẩm Dung thầm kêu lên.
Thẩm Đại đã ở một mình trong bệnh viện cả đêm.
Thẩm Nhung vội đứng dậy.
Sao cô có thể để mẹ ở bệnh viện suốt đêm một mình?
Thẩm Nhung định lao ra khỏi cửa hàng, nhưng đôi chân đã tê sau khi ngủ một đêm.
Vừa đứng dậy và bước một bước, sức chống đỡ của đôi chân như biến mất, khiến cô gần như khuỵu xuống.
May là nhân viên cửa hàng đi ngang qua giúp cô một tay.
“Cô Thẩm, chị không sao chứ!”
Không phải người tối qua nhưng vẫn nhận ra cô.
“Không sao, cảm ơn…”
Thẩm Nhung lúng túng cảm ơn, vừa lo vừa ngại, cô hoàn toàn không muốn để đôi chân tê của mình tự trở lại bình thường, chẳng chút nào thương tiếc bản thân, cố gắng dậm chân liên tục, dậm đến khi có cảm giác, cô lập tức lao ra cửa.
Bắt xe về bệnh viện đã hơn 7 giờ.
Và là giờ cao điểm buổi sáng của bệnh viện.
Thang máy chật người, những người đang chờ đều cầm trên tay đủ thứ đồ, xếp hàng dài ngoằn ngoèo, ai cũng mang vẻ mặt đầy suy nghĩ, buồn ngủ.
Trên mặt họ hiện ra vẻ đau đớn, chán nản, sức cùng lực kiệt.
Thẩm Nhung đeo khẩu trang bị ép ở giữa, cuối mới chen được vào, cô bị kẹt trong đó, không thể động đậy.
Sự lo lắng kết hợp với nóng và lạnh, hơi thở của người lạ cùng trái tim bỏng rát, dạ dày trống rỗng của Thẩm Nhung đột nhiên xuất hiện cơn đau nhói.
Cô chịu đựng cơn đau, bước ra khỏi thang máy ở tầng mười sáu, nhanh chân vào phòng bệnh.
Trước khi vào, cô nghĩ rằng sau một đêm trôi qua, giường của Thẩm Đại có bừa bộn hay không.
Thẩm Đại luôn gọn gàng và tinh tế, không thể chịu đựng được bản thân có chút luộm thuộm nào.
Thời gian nằm viện, Thẩm Nhung ngày đêm túc trực bên cạnh, chỉ để chăm sóc bà và chăm sóc chút phẩm giá cuối cùng của bà.
Làm sao có thể ngủ quên…
Thẩm Nhung thầm mắng bản thân.
Làm sao cô có thể ngủ được?
Thẩm Nhung lao đi quá nhanh, đến nỗi đau khi vào phòng bệnh, suýt phải hai người vừa đi ra từ nhà vệ sinh.
May mắn thay, người kia đã đỡ cô bằng một tay.
“Cẩn thận, đừng va vào mẹ. “
Thịnh Minh Trản giúp Thẩm Đại đang bước đi khó khăn, vừa ra khỏi nhà vệ sinh.
Thịnh Minh Trản, chị ấy lại đến rồi.
Thịnh Minh Trản luôn mạnh mẽ hơn Thẩm Nhung, đỡ rất vững vàng.
Chị ấy vừa đưa ra Thẩm Đại đi vệ sinh.
Mà bên kia giường bệnh, có một y tá mới giúp nâng giường cao lên.
Thẩm Nhung quên, Thịnh Minh Trản đã nói sẽ thuê một y tá mới đến chăm sóc Thẩm Đại vào ngày hôm qua.
Và sáng nay, không chỉ đến y tá mà Thịnh Minh Trản cũng đến.
“Em, tối nay hơi bận…” Thẩm Nhung giải thích lý do không về.
Ban đầu cô muốn nói rằng mình đã làm mất đồ và muốn đi tìm lại.
Nhưng thứ cô tìm kiếm là chiếc nhẫn đôi với Thịnh Minh Trản, khi người yêu cũ đang ở trước mặt, Thẩm Nhung có chút không nói nên lời.
Thịnh Minh Trản giúp Thẩm Đại đang lơ mơ vào giường, lắc đầu bất lực với Thẩm Nhung.
Không nói gì, nhưng Thẩm Nhung hiểu được ý đối phương.
Không sao, bận cứ bận, mẹ biết em là con ngoan mà.
Đi vệ sinh đã tiêu hao hết sức lực của Thẩm Đại.
Chờ Thẩm Đại nhắm mắt lại, Thịnh Minh Trản nói với Thẩm Nhung: “Em đến đây. “
Hai người đi lại cửa sổ đất cuối hành lang khu bệnh, Thịnh Minh Trản nhìn ra thành phố N vừa mới thức dậy bên ngoài, trầm giọng, nói: “Sáng nay mẹ nói muốn ăn hoành thánh, tôi đã đi mua cho bà, bà ăn hai miếng rồi nôn hết. Sau đó đi vệ sinh không thể ngồi được, toàn là máu. Lúc đó em chưa về, bà bảo tôi bà không muốn hoá trị, muốn về nhà “
Nguyên văn Thẩm Đại như sau: “Mẹ chỉ còn sống hai tháng nữa thôi, mẹ không muốn tiếp tục hóa trị lãng phí tiền bạc, mẹ không muốn kéo Tiểu Nhung xuống. Hãy đưa mẹ về nhà đi con, Minh Trản…… mẹ không muốn chết trong bệnh viện.”
Thịnh Minh Trản nhìn Thẩm Nhung, đôi mắt hoa đào xinh đẹp trước đây giờ đã thiết đỏ, khuôn mặt đầy đặn gầy đi hai vòng, tóc tai rối bời, cả người tiều tuỵ bất kham, lời nói đến bên môi lại thôi, sắp xếp câu từ mới mở miệng.
Thẩm Nhung nghe xong, im lặng đến gần như không thở nổi.
“Nhà…”
Sau một lúc lâu, giọng Thẩm Nhung run run, cười nói, “Đã không còn.”
Sóng mắt Thịnh Minh Trản khẽ động, ngực hơi phập phồng.
Hai người lại chìm vào im lặng.
Cho đến khi điện thoại của Thịnh Minh Trản reo.
“Ừm…”
Khi nghe điện thoại, Thịnh Minh Trản vẫn không nói “alo”, mà dùng một chữ “ừm” nhẹ nhàng để bắt đầu.
Vẫn chưa sửa được thói quen nhỏ đó.
Giọng đáp quen thuộc ấy từng vang vọng trong vô số đêm và chỉ thuộc về Thẩm Nhung.
Giờ đây, cô cũng không muốn biết Thịnh Minh Trản đang dùng thói quen này với ai.
Thẩm Nhung không muốn làm phiền đối phương gọi điện thoại, càng không muốn nghe những nội dung làm bản thân khó chịu, nên muốn dùng khẩu hình miệng nói với Thịnh Minh Trản rằng mình sẽ đi trước.
Không ngờ, sau khi nói ba câu “ừm”, Thịnh Minh Trản đã cúp máy.
“Xin lỗi, tôi còn việc, phải đi trước.”
Thịnh Minh Trản chào Thẩm Nhung, đồng thời ánh mắt chuyển từ mặt sang vị trí dưới ngực Thẩm Nhung.
“Em phải ăn uống đúng giờ, bảo vệ dạ dày của mình, mới có sức khỏe để chăm sóc mẹ.”
Thịnh Minh Trản cài tai nghe bluetooth vào tai, vừa đi vừa nói: “Nếu đau dạ dày thì đi nghỉ yên một chút, tôi đã bảo y tá đổi giường gấp thoải mái hơn. Tối nay xong việc tôi sẽ đến.”
Cho tới khi Thịnh Minh Trản vào thang máy, Thẩm Nhung mới ra cô đang ấn tay vào bụng, cố gắng dùng lực ép để đè nén cơn đau dày khó chịu.
Dạ dày rất đau.
Đầu cũng đau, eo cũng rệu rã.
Thẩm Nhung đứng dưới ánh nắng áp mùa đông, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Căn bệnh hiểm nghèo này của cô, không biết bao giờ mới hết được!
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️