Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 20

2:21 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 20 tại dưa leo tr. 

Thẩm Nhung quyết định.

Khiêu gợi cả thành phố thì khiêu gợi cả thành phố, khoe đùi thì khoe đùi, không vấn đề gì.

Miễn là cô còn có thể tiếp tục biểu diễn trong nhà hát, đừng nói là khoe đùi, dù có khoe thêm một chút ở chỗ khác cô cũng chẳng tiếc.

Nhà hát là mạng sống của cô, chỉ cần cô còn có thể đứng trên sân khấu, có thể hấp thụ chất dinh dưỡng duy trì sự sống.

Vẫn có thể sống tiếp.

Cô có thể hát hay những bài hát tầm thường trong quán karaoke, vậy thì “Liêu Động Toàn Thành” cũng không thành vấn đề.

Vở nhạc kịch jukebox này có thù lao đảm bảo gần mười triệu, sau đó còn hoa hồng từ các buổi lưu diễn, sản phẩm phụ, v.v.

Thẩm Nhung đã lên kế hoạch, chờ khi có tiền sẽ trả lại cho Thịnh Minh Trản 2 vạn.

Sau đó mua một căn hộ nhỏ gần bệnh viện, đón Thẩm Đại về.

Nếu Thẩm Đại muốn ở nhà thì cứ ở nhà, Thẩm Nhung sẽ giúp bà dọn dẹp thoải mái.

Chỉ cần hai mẹ con ở bên nhau, dù căn nhà nhỏ đến đâu cũng ấm áp, đều là nhà.

Nếu Thẩm Đại không khỏe muốn quay lại bệnh viện, Thẩm Nhung sẽ liên hệ bệnh viện tư cho mẹ.

Giường bệnh ở bệnh viện tư không quá chật, điều kiện y tế cũng không tồi – chỉ cần có tiền là được.

Trên đường trở về bệnh viện, Thẩm Nhung đã liệt kê ra danh sách ba bệnh viện tư nhân, đều là những nơi đã từng làm việc trước đây, Thẩm Đại sẽ không bài xích.

Dương Thịnh tuy là tên khốn nạn, nhưng có một điều hắn nói đúng.

Khi người ta sa cơ thất thế, ai cũng có thể đến giẫm đạp lên họ.

Cô chỉ có thể vượt qua cửa ải này, mới có thể tiếp tục sống, mới có cơ hội sống lại một cách đàng hoàng.

Nhiều việc thực ra chỉ trong một ý nghĩ.

Sức khỏe của mẹ, nhà cửa, nhà hát, cuộc đời của cô, và… cả tình yêu lớn nhất nửa đời trước, tất cả đều mất đi.

Không còn gì cả, ngược lại không còn gì phải lo lắng.

Nửa đời đã lún sâu trong vũng bùn, còn sợ lăn lộn thêm một lần nữa sao?

Sau khi quyết định, Thẩm Nhung cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn không ít.

Bước vào phòng bệnh, thấy Thẩm Đại đã tỉnh, tinh thần có vẻ không tệ, đang trò chuyện với Tần Duẫn.

Tần Duẫn kể về những chuyện dở khóc dở cười gặp phải trong công việc một cách hăng say, khiến Thẩm Đại bật cười.

Ngay cả ông lão nằm giường bên cạnh bị con cái ghẻ lạnh, tự kỷ nhiều ngày cũng không nhịn được mà ngồi dậy nghe.

Toàn bộ phòng bệnh hiếm khi tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.

“Tiểu Nhung, về rồi à.”

Thấy Thẩm Nhung bước vào, Tần Duẫn đưa cho cô quả táo vừa mới gọt xong.

“Dì nói dì không muốn ăn, tôi đã ăn hai quả rồi, thật sự không ăn nổi nữa. Này, giúp tôi ăn nốt đi.”

Thẩm Nhung nói lời cảm ơn, khi nhận quả táo, tay hai người vô tình chạm vào nhau, Tần Duẫn “Ơ” lên một tiếng.

“Tiểu Nhung, sao tay cậu nóng thế? Nhìn mặt cậu cũng đỏ bừng, có phải không khỏe không? Vừa nãy y tá có mang nhiệt kế đến đo nhiệt độ cho dì, cậu cũng đo thử đi.”

Thẩm Nhung không muốn đo, nhưng bị Tần Duẫn ấn xuống ghế, nhất quyết phải đo.

Nơi này vẫn dùng nhiệt kế thủy ngân kiểu cũ, Thẩm Nhung kẹp một lúc, Tần Duẫn lấy ra xem, sững người.

Khóe mắt thấy Thẩm Đại đang nhìn mình, có vẻ rất lo lắng.

“Ồ… cũng không sao, hơi cao một chút thôi, chắc cũng không có gì đâu.”

Nghe Tần Duẫn nói vậy, trái tim vừa mới treo lên của Thẩm Đại lại rơi xuống.

Tần Duẫn thuận tay vẩy cho con số trên nhiệt kế biến mất.

“Đúng rồi, tôi có chút chuyện công việc muốn nói với cậu, đi nào Tiểu Nhung, chúng ta ra ngoài nói chuyện một lát.”

Thẩm Nhung biết Tần Duẫn không muốn Thẩm Đại lo lắng, đang giúp cô che giấu.

Hai người vừa đi đến cuối hành lang khu bệnh, Tần Duẫn liền khẽ búng trán Thẩm Nhung một cái.

“38 độ 6, sắp sốt đến ngu người rồi, sao còn chạy lung tung thế? Không được, tối nay dù thế nào cậu cũng phải về nhà ngủ một đêm, tôi ở đây với dì.”

Thẩm Nhung đang định mở miệng, Tần Duẫn đột nhiên ôm chầm lấy cô.

“Tôi biết cậu muốn nói gì, đừng khách sáo với tôi nữa được không? Nếu không thể giúp đỡ bạn bè khi họ gặp khó khăn, còn gọi gì là bạn tốt nữa? Cậu này, nếu cứ không hạ sốt thì không thể chăm sóc dì tốt được đâu. Ngoan, nghe lời nha.”

Thẩm Nhung được Tần Duẫn ôm, cảm thấy rất an tâm.

Hình như từ sau khi Thịnh Minh Trản rời đi, đã rất lâu cô không được ôm.

“Hơn nữa…” Tần Duẫn nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay mà bà để lại cho mình, có chút cảm khái, “Năm đó nếu không có cậu và chị ấy bảo vệ tôi, tôi thật sự không biết phải vượt qua những ngày tháng đen tối đó như nào. Bây giờ, cũng để tôi làm chút gì đó cho cậu đi.”

Thẩm Nhung thực sự rất cần một giấc ngủ.

Tần Duẫn nói đúng, cô phải hồi phục.

Còn rất nhiều việc đang chờ cô xử lý, cô phải dưỡng sức.

Thực sự cũng không còn sức lực để tiếp tục khách sáo với Tần Duẫn, Thẩm Nhung trực tiếp trở về nhà trọ.

Khóa cửa cũng không thay nữa, đóng được tới đâu thì đóng, rồi lấy một chiếc ghế gỗ nặng chặn sau cửa.

Nếu có người phá cửa xông vào, chiếc ghế nặng ít nhất cũng có thể gây ra một chút tiếng động.

Tiếng chiếc ghế nặng nề đập xuống đất chắc chắn sẽ đánh thức Thẩm Nhung.

Sau khi tắm xong, Thẩm Nhung đi vào bếp lấy một con dao làm bếp giấu dưới gối, sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào.

Ai đến, cô sẽ liều mạng với người đó.

Cô quấn chặt chăn, định toát mồ hôi.

Ngủ nhanh đi.

Thẩm Nhung nhắm mắt lại, cố gắng gạt bỏ mọi phiền muộn ra khỏi đầu, chuyên tâm đi vào giấc ngủ.

Ngày mai trời vừa sáng, cô còn vô số việc phải đối mặt, mau ngủ đi, cô cần một thân thể khỏe mạnh.

Thịnh Minh Trản trở về khách sạn M, gọi điện cho Lâm Chỉ.

“Lấy xe thuận lợi chứ?”

Lâm Chỉ đã lái xe của bản thân về nhà, đang nướng lại sườn heo yêu thích của mình.

Điện thoại của Thịnh Minh Trản và tiếng chuông báo lò nướng xong vang lên cùng lúc.

Lâm Chỉ: “…”

Cảm giác chẳng lành lại đến. Lâm Chỉ run rẩy trả lời điện thoại: “Nói đi, tôi còn chịu được.”

“Nói xong rồi.”

“Đơn giản vậy thôi? Chỉ là hỏi tôi đã lấy được xe chưa?”

“Không thì sao?”

“Tôi còn tưởng sếp lại giao cho tôi nhiệm vụ đêm khuya nào đó.”

“Hay bây giờ tôi giao một cái?”

“… Ông cố ơi ông cố, tha cho em, để cho em một con đường sống.”

“Tôi thật sự có việc cần cậu giúp.”

Lâm Chỉ cạn lời: “Không phải chứ, bà cô già nửa đêm không ngủ, chơi trò ú oà với tôi làm gì? Có gì thì nói thẳng ra đi, tôi còn dám không nghe theo cậu sao?”

“Tôi có một hợp đồng, muốn cậu ngày mai giúp tôi đưa.”

“… Thịnh tổng trả lương cho trợ lý một tháng bao nhiêu vậy?”

“Việc này thật sự ngại làm phiền cậu, nhưng, tôi không tiện ra mặt.”

Nói đến mức này, Lâm Chỉ đùa giỡn nửa ngày cũng hiểu ra.

Là một biên kịch, khứu giác của cô đối với những tình tiết cẩu huyết cực kỳ nhạy bén.

“Được thôi. Đưa cho người ấy chứ gì, tôi đi, tôi đi.”

Dù vô số lần suýt bị xấu hổ đánh bay ra khỏi trái đất, Lâm Chỉ vẫn thích xông pha ở tuyến đầu của chiến trường Tu La để hóng chuyện.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nhân vật chính trong chiến trường này không phải là bản thân Lâm Chỉ.

Thịnh Minh Trản cúp điện thoại, xem giờ, 1 giờ sáng.

Giờ này phòng tập thể dục của khách sạn chắc không có ai.

Cô đeo tai nghe thể thao, vừa nghe “Mozart-L”opera Rock (Rock Mozart)” vừa chạy bộ 10 km, rồi lại đi bơi thư giãn nửa tiếng.

Tắm xong, sấy khô tóc, cô mở máy tính tiếp tục xử lý email.

Cô giống như một cỗ máy làm việc không biết mệt mỏi, giải quyết chính xác và tỉ mỉ tất cả các vấn đề phức tạp.

Dồn hết tâm sức vào công việc, sẽ không nhớ lại những chuyện đã qua.

Sau khi thảo luận xong hợp đồng với cố vấn pháp luật, trời gần sáng, Thịnh Minh Trản dự định ngủ hai ba tiếng.

Hai năm sau khi rời thành phố N, cô luôn ngủ ít như vậy.

Khi sống một mình ở nước ngoài rất bận rộn, cô cố tình căng mình như một sợi dây đàn.

Mỗi ngày cô đều phải tiêu hao hết năng lượng mới có thể không bị giấc mơ quấy rầy, ngủ được một hai tiếng chất lượng.

Hai năm trôi qua, Thịnh Minh Trản tiều tụy đi không ít, nhưng công việc kinh doanh lại có khởi sắc lớn.

Hóa ra nỗ lực ở phương diện nào, đều có thể nhận được hồi báo tương ứng.

Ngoại trừ tình yêu.

Tình yêu là một chủ đề kỳ lạ mà nỗ lực và hồi báo không tỷ lệ thuận.

Hôm nay hơi muộn một chút, Thịnh Minh Trản đã cảm thấy mệt mỏi.

Thông thường khi tinh thần và thể lực cạn kiệt đến mức này, cô có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng tối nay, dù đã uống hết một chai rượu vang có khả năng giúp ngủ ngon, cô vẫn không thể chạm tới bờ vực của giấc mơ.

Không thể không ngủ, thức trắng đêm sẽ khiến ngày mai của cô càng khó khăn hơn.

Vừa bước xuống giường, định mở chai rượu thứ hai, cô cảm thấy cánh tay phải hơi đau nhức.

Là do hôm nay ôm Thẩm Nhung gây ra.

Thịnh Minh Trản khẽ lắc cánh tay, cảm thấy hơi buồn cười.

Cô nhớ lại lúc mới đến nhà họ Thẩm, Thẩm Nhung bị gãy tay, và trong những ngày chăm sóc Thẩm Nhung, cô gần như trở thành cánh tay phải của Thẩm Nhung, giúp đỡ lấy đủ thứ đồ, luyện được vô số kỹ năng dùng một tay.

Sau đó, hai người cùng nhau biểu diễn nhạc kịch, khi nhảy cùng nhau, cô cũng từng hoàn thành xuất sắc động tác bế Thẩm Nhung bằng một tay.

Lúc đó nhẹ nhàng như không, bây giờ, lại bị căng cơ.

Thịnh Minh Trản bắt đầu uống chai rượu thứ hai, ánh mắt liếc sang cặp kính trên bàn.

“Thịnh Minh Trản, cuối tuần em cùng chị đi cắt kính nhé. Mắt chị đẹp như vậy, đừng có híp mãi.”

Giọng nói thiếu nữ văng vẳng bên tai, Thịnh Minh Trản nhớ lại cặp kính đầu tiên trong đời mình, Thẩm Nhung kéo cô đi cắt.

Con gái dì Tưởng bị bệnh, bà ấy phải về nhà chăm sóc mấy ngày.

Thẩm Đại còn đang đi công tác ở xa, trong nhà không có ai nấu ăn, ăn mì gói hai ngày liền, Thẩm Nhung cảm thấy mặt mình sưng vù lên, bắt đầu phản đối, và tuyên bố tối nay sẽ dùng một tay làm bữa đại tiệc cho Thịnh Minh Trản mở mang tầm mắt.

“Không biết có mở mang được tầm mắt không, có khi lại mở xe cứu thương đến. Hơn nữa, trẻ em không được vào bếp.”

Thịnh Minh Trản chặn Thẩm Nhung ở ngoài bếp.

“Ai là trẻ em?” Thẩm Nhung không phục.

“Em đó, mười ba tuổi không phải trẻ em thì là gì?”

“Vậy thì chị chỉ hơn em hai tuổi, chị cũng là trẻ em.”

“Không đâu, từ năm ngoái chị đi bệnh viện đã không khám khoa nhi nữa rồi.”

“…”

“Em còn phải khám khoa nhi thêm một năm nữa.”

Thẩm Nhung trừng mắt nhìn cô, nhất thời không tìm được lời phản bác, bèn đi đến bàn ăn cầm quả táo lên, cắn một miếng thật mạnh như thể đang cắn đầu Thịnh Minh Trản.

Đứa trẻ Thẩm Nhung này, miệng lưỡi sắc bén, nhưng thực ra rất dễ bắt nạt.

Chỉ cần lấy tuổi tác ra để áp chế cô bé, là có thể áp chế được ngay.

Thịnh Minh Trản thậm chí còn không nhận ra mình đang nhìn bóng lưng giận dỗi của Thẩm Nhung mà mỉm cười.

Thẩm Đại Nhân đang ở cách xa hàng ngàn dặm, còn hai ngày nữa mới có thể thoát thân.

Nước xa không cứu được lửa gần, chỉ còn cách gọi điện cho Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản, bảo hai người tự xoay xở.

“Mẹ sẽ về ngay!”

Thẩm Nhung: “Mẹ về thì có ích gì, chẳng phải cũng ăn mì gói như chúng con sao?”

Thẩm Đại: “… Con bé này, nói chuyện kiểu gì vậy? Mẹ chỉ biết nấu mì gói cho các con thôi sao?”

“Ờ? Mẹ còn biết làm gì nữa?”

“… Mẹ còn biết đặt đồ ăn ngoài cho các con.”

Câu trả lời của Thẩm Đại không sai nửa chữ so với những gì Thẩm Nhung nghĩ, khiến cô bé bật cười, cười ngả vào lòng Thịnh Minh Trản không chút hình tượng.

“Dì yên tâm, cháu sẽ lo cho Thẩm Nhung ăn uống đầy đủ, nhất định không để con bé bị đói đâu.”

Thẩm Nhung ngước đôi mắt to tròn chưa mở hết lên nhìn Thịnh Minh Trản.

Thấy chị nói chuyện với Thẩm Đại với vẻ mặt nghiêm túc như vậy.

Quả nhiên, chị ta chăm sóc mình chỉ vì mẹ mình.

Thịnh Minh Trản thật ra cũng không biết nấu ăn, nhưng cô lo lắng hơn là nếu bật bếp lên, Thẩm Nhung nhất định sẽ đòi vào, nhỡ không trông chừng được đứa trẻ này, chẳng biết có thực sự gây ra hỏa hoạn hay không.

Để khi Thẩm Đại trở về vẫn còn ngôi nhà bình thường, Thịnh Minh Trản đã lựa chọn rất lâu, cuối cùng quyết định chọn một quán ăn vừa vệ sinh vừa có uy tín.

Hôm đó Thẩm Nhung không phải đi học thêm gì cả, hiếm khi được tan học là có thể về nhà.

Sau khi cùng Thịnh Minh Trản đưa Tần Duẫn về an toàn, Thịnh Minh Trản nói muốn đi mua bữa tối.

Hai người đi về phía quán ăn, đi ngang qua một tiệm kính mắt.

Thẩm Nhung giơ tay kéo Thịnh Minh Trản lại và nói: “À, tiện thể, mua cho chị cặp kính luôn.”

Thịnh Minh Trản nhìn bàn tay nhỏ bé của Thẩm Nhung đang nắm lấy tay áo của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của tiệm kính mắt, định bước đi: “Phiền phức lắm, không muốn đi.”

Thẩm Nhung kéo người lại, nghi ngờ hỏi: “Phiền chỗ nào, đến cửa rồi còn gì.”

“Chị nói rồi, không cần.”

Vừa nói Thịnh Minh Trản vừa định quay bước. Kết quả vừa quay đầu lại, cô đâm sầm vào cửa kính đang mở ra của tiệm kính mắt.

Tiếng “ầm” vang lên, cả cánh cửa cùng với đầu Thịnh Minh Trản ong ong, suýt vỡ tan.

Thẩm Nhung và chủ tiệm kính mắt: “!!”

Thịnh Minh Trản bịt mặt lùi lại vài bước, “…”

Thẩm Nhung ngây người ra hai giây rồi bật cười, cười đến nỗi phải gập người, nước mắt sắp chảy ra.

“Thịnh Minh Trản, đây là hậu quả của việc chị không nghe lời em. Chị mà không đeo kính thì tính mạng cũng khó giữ được đấy.”

Thịnh Minh Trản để lộ trán bị đập đỏ và đôi mắt hung dữ.

“Cái này hoàn toàn không liên quan đến việc có cận thị hay không có chứ bộ?”

Tại sao cửa của tiệm kính lại mở ra ngoài?

Sợ không đụng trúng người ta à?

Rồi mắc gì phải lau sạch dữ vậy?

Chủ tiệm kính mắt chạy ra với vẻ mặt lo lắng: “Cô bé, không sao chứ?”

Thẩm Nhung nhanh nhảu nói: “Có chuyện đấy, chị ấy phải đeo kính để bảo toàn tính mạng.”

Thịnh Minh Trản: “…”

Cuối cùng kính cũng được đeo, 5 độ.

(Chỗ này tác giả để 500 độ, hỏng hiểu lắm)

Khi Thịnh Minh Trản đeo kính vào, cô thấy cả thế giới trở nên vô cùng rõ ràng.

Cô thậm chí có thể nhìn rõ khuôn mặt của người ở phía bên kia đường.

“Thế nào?”

Thẩm Nhung nghiêng cái đầu nhỏ xuống, cười với Thịnh Minh Trản đang ngồi, “Có phải cảm thấy cả người như được khai sáng không? Nói thật, chị đeo kính cũng hợp phết đấy.”

“Hợp?”

“Trông tri thức hơn nhiều, giống như học sinh giỏi á.”

Thẩm Nhung ghé sát tai, nói nhỏ, “Dù có ai đó muốn mách giáo viên là chị giấu dao, chắc chắn giáo viên cũng không tin đâu.”

Vừa nói Thẩm Nhung vừa đi thanh toán, Thịnh Minh Trản lập tức đi lên nói: “Để chị tự trả.”

“Không cần đâu.”

Thẩm Nhung vung tay đẩy người ra, “Em đâu có mua cho chị, Thẩm Đại sẽ thanh toán mà.”

“…”

“Nếu chị cảm động quá, tối nay mời em ăn cơm đi.” Thẩm Nhung quay đầu lại cười ngọt ngào với cô, “Để xem nhà hàng chị chọn có ngon không nhé. Nếu không ngon thì ngày mai phải ăn cơm em nấu đấy.”

Thịnh Minh Trản phát hiện, sau khi đeo kính nhìn Thẩm Nhung, Thẩm Nhung cũng trông khác đi một chút.

Tất cả các chi tiết rõ ràng đều được thu vào đáy mắt.

Lúc này, Thẩm Nhung thậm chí còn đáng yêu hơn cả cô bé trong thế giới mờ ảo trước đây!