Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 24

2:21 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 24 tại dưa leo tr. 

“Chuyện này, tốt nhất chị đừng để Thẩm Đại biết.”

Ý tứ Thẩm Nhung rất rõ ràng, Thẩm Đại không thích đồng tính luyến ái.

Đương nhiên Thịnh Minh Trản biết, e rằng không có bậc cha mẹ nào lại mong muốn con mình thích người cùng giới.

Cho dù là Thẩm Đại có tư tưởng thoáng đi chăng nữa.

“Ừm.” Thịnh Minh Trản nói, “Chị hiểu rồi, sẽ không để mẹ biết. Đi thôi, mẹ còn đang đợi chúng ta.”

Một tay Thịnh Minh Trản buông thõng bên người, một tay nắm chặt quai cặp, vẫn không có ý định nắm tay Thẩm Nhung.

Trước đó, Thẩm Nhung tự mình đi đằng trước, Thịnh Minh Trản thấy đối phương có tâm sự, chỉ đi theo phía sau nhìn theo, không muốn tiến lên làm phiền.

Mà hiện tại, nếu Thẩm Nhung đã biết khuynh hướng tính dục của cô, vậy cô cũng nên giữ khoảng cách thì hơn, tránh để Thẩm Nhung cảm thấy không thoải mái.

Thịnh Minh Trản vừa định đi, Thẩm Nhung dùng ngón tay đang nắm lấy tay áo, ngăn cản động tác của cô.

Thịnh Minh Trản có chút không hiểu, quay đầu lại.

“Không nắm tay sao? Trước đây chị luôn nắm tay em mà?”

Thẩm Nhung nhìn cô với ánh mắt như một chú nai con lạc đàn, hoảng sợ, thậm chí là tủi thân.

Nhìn Thẩm Nhung như vậy, Thịnh Minh Trản hiểu ra.

Thẩm Nhung không muốn vì vấn đề khuynh hướng giới tính mà khiến tình cảm giữa hai người vừa mới nhen nhóm lại có bất kỳ rạn nứt nào.

Cũng không muốn Thịnh Minh Trản cảm thấy mình bị xa lánh, bị kỳ thị.

Mặc dù miệng lưỡi sắc bén nhưng Thẩm Nhung luôn là một đứa trẻ tốt bụng, luôn nghĩ cho người khác.

“Ừm, nắm.”

Thịnh Minh Trản nắm lại tay Thẩm Nhung, dẫn em đi sâu vào quảng trường ZM.

Quảng trường ZM là quảng trường có lượng người lớn nhất thành phố N, trung tâm của thành phố.

Mỗi khi đèn xanh ở các ngã tư sáng lên, dòng người và xe cộ đông đúc từ hai hướng đi tới lại nhịp nhàng, trật tự, không ngừng chảy, hướng tới đích đến của riêng mình.

Giữa dòng người qua lại tấp nập, việc đi song song không phải là chuyện dễ.

Thịnh Minh Trản nhận thấy Thẩm Nhung đã bị va vào vài lần vì muốn đi bên cạnh cô.

Nhưng Thẩm Nhung không hề tụt lại phía sau, ngược lại còn dựa sát vào cô hơn, bước nhanh hơn để theo kịp cô.

Thịnh Minh Trản lại chậm bước, kéo đối phương về phía mình.

Kiểm soát hướng đi, dẫn em đến tuyến đường ít người hơn.

“Không sao đâu.”

Hai người đến cửa nhà hàng đã hẹn với Thẩm Đại, lúc vào cửa Thịnh Minh Trản nói, “Không cần miễn cưỡng, chị sẽ không nghĩ là em đang kỳ thị chị. Hơn nữa em đã nói rồi mà, em sẽ không sợ chị.”

Gió thổi bay mái tóc mượt mà, khiến mái tóc vốn đã xoăn tự nhiên của Thẩm Nhung càng thêm bồng bềnh, nhưng không hề lộn xộn.

Ngược lại, nó còn mang thêm một chút ngoan ngoãn đặc trưng khi bị bao trùm bởi sự hoảng loạn.

Tóc cũng giống như người, không bao giờ chịu khuất phục.

“Em không nghĩ là em sợ chị.”

Sau khi Thẩm Nhung tuyên bố xong, Thịnh Minh Trản cười, nhưng bản thân Thẩm Nhung lại không cười.

Thịnh Minh Trản cũng không dám cười nữa.

Thẩm Nhung đứng trước mặt cô, ngẩng chiếc đầu nhỏ kiêu hãnh lên nhìn cô.

Lần đầu tiên Thịnh Minh Trản biết rằng, nhìn lên cũng có thể thể hiện sự kiêu ngạo một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

“Thịnh Minh Trản.” Thẩm Nhung bực bội, “Chị có biết được người khác chân thành yêu thương hạnh phúc đến nhường nào không?”

Thẩm Nhung lớn lên trong vô số lớp học dày đặc. Thẩm Đại bận rộn, bố cô suốt ngày lêu lổng bên ngoài, ông bà không ưa Thẩm Đại, nên cũng không thích Thẩm Nhung lắm.

Cô được dì Tưởng nuôi lớn, nhưng cô biết dì Tưởng không phải mẹ ruột của mình, vì vậy không thể đòi hỏi tình yêu thương từ dì Tưởng một cách đương nhiên.

Sự trưởng thành sớm của cô bắt nguồn từ mối quan hệ gia đình không lành mạnh.

Mỗi lần Thẩm Đại nhìn thấy bảng điểm toàn số 10 của cô, hay nghe giáo viên thanh nhạc, cô giáo dạy khen ngợi cô, đều rất vui vẻ, nói “Đúng là con gái của mẹ”.

Khi Thẩm Đại khen ngợi, Thẩm Nhung cảm thấy mình vẫn được yêu thương, hạnh phúc ngập tràn.

Cô rất muốn được yêu thương, nhưng trong quá trình trưởng thành đầy khó khăn, cô cũng hiểu rằng, “được yêu” cần có lý do.

Khi cô là một đứa trẻ xuất sắc, cô sẽ được yêu thương.

Khi cô làm mất mặt gia đình, cô sẽ bị ghét bỏ.

Giống như dì út của cô vậy.

Những người khao khát yêu thương thường ở thế yếu, bởi vì họ chỉ cảm thấy hạnh phúc khi nhận được tình cảm từ người khác.

Thẩm Nhung không cho phép mình ở thế yếu, vì vậy cô luôn dùng lời nói sắc bén và vẻ mặt thờ ơ để che giấu bản thân.

Càng không muốn cho đi, cô ấy hiểu rõ, người cho đi dễ bị tổn thương hơn người khao khát nhận lại.

Mà Thịnh Minh Trản lại là người dũng cảm cho đi.

Tốt với cô, tốt với Thẩm Đại, thậm chí không tiếc nguy hiểm cứu Tần Duẫn – đối với bạn học của mình cũng có thể không tiếc hy sinh bản thân.

Thịnh Minh Trản tốt như vậy, hà cớ gì phải chịu tổn thương?

“Dù chị thích ai cũng không sai.”

Thẩm Nhung rất kiên định nói với Thịnh Minh Trản, “Chị chính là chị, chị sẽ không… sẽ không khác đi chỉ vì thích ai.”

Trái tim Thịnh Minh Trản rung động, cảm giác ấm áp lan tỏa từ trong lòng.

Cô không ngờ rằng mình lại được một cô gái nhỏ hơn mình 2 tuổi an ủi.

“Ừm… Cảm ơn.”

Thịnh Minh Trản lựa chọn mãi, cuối cùng chỉ nói ra được câu này.

“Thẩm Đại không nói với chị sao?”

Thẩm Nhung chỉnh lại tóc, quay đầu cười, đôi mắt xinh đẹp cong lên, “Người một nhà không bao giờ cần nói “cảm ơn”.”

Ký ức chồng chất trong lòng Thịnh Minh Trản, chai rượu thứ hai đã hết, cơn buồn ngủ vẫn chưa tới.

Cô mở danh sách nhạc thư giãn, bật bài hát đã an ủi cô vô số lần “Adieu”.

J”ai perdu du temps

Tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian

On est tellement bête à vouloir cacher tous nos sentiments

Chúng ta thật ngu ngốc khi muốn giấu đi tất cả cảm xúc của mình

Voilà que tu pars

Bây giờ em ra đi

Je te demande pardon

Mong em tha thứ cho tôi

J”aurais dû te dire

Tôi nên nói với em sớm hơn

Depuis si longtemps que je t”aime tant

Đã từ rất lâu rồi, đã yêu em rất nhiều…

Đêm nay lại có thêm một người khó khăn chìm vào giấc ngủ với giai điệu của “Adieu”.

Một giấc ngủ dậy, Thẩm Nhung cảm thấy đầu không còn choáng váng, da không còn đau rát, dường như đã hạ sốt.

Rất tốt.

Lúc đánh răng đi ra phòng khách, thấy chiếc ghế dựng sau cửa tối qua không bị đổ, không có dấu vết ai lẻn vào.

Sau khi rửa mặt xong, cô gọi điện cho Tần Duẫn.

Tần Duẫn nói: “Tối qua dì ngủ một mạch đến sáng, không có chuyện gì đâu, cậu yên tâm nhé. Cậu sao rồi? Đỡ sốt chưa?”

Thẩm Nhung sờ trán mình nói: “Hình như đỡ rồi, tôi qua đó ngay đây.”

“Vậy thì tốt. Dì nói muốn ăn cháo kê. Tôi đang định xuống mua cho dì. Cậu cứ từ từ qua không cần vội đâu nhé.”

Thẩm Nhung đeo khẩu trang ra khỏi nhà, giờ này giao thông còn chưa tắc nghẽn lắm, cô nhanh chóng lên xe buýt đến bệnh viện.

Trên đường đi, cô gửi email đến hộp thư chính thức của đoàn làm phim “Phương xa”, hy vọng có thể nhận được một vai diễn trên sân khấu, dù nhỏ đến đâu cũng được.

Vừa gửi email xong, trợ lý của Khương Triết Thành từ chương trình “Liêu Động Toàn Thành” đã thêm WeChat của cô, gửi hợp đồng và lịch trình tập luyện cho cô.

Khu chung cư mà Thẩm Nhung thuê rất gần bệnh viện Ung bướu, chỉ cách hai trạm xe buýt.

Cô xuống xe đi ngang qua một cửa hàng hoa quả, định hỏi Tần Duẫn xem trong phòng bệnh có còn mỗi táo không, nếu chỉ còn táo thì cô sẽ mua thêm cam và kiwi.

Nhưng Tần Duẫn mãi không trả lời cô.

Chắc là xuống lầu lấy cơm rồi, không nghe thấy.

Thẩm Nhung mua một túi hoa quả, lên lầu.

Khi vào khu bệnh, y tá bảo cô đến lấy phiếu hẹn khám, lúc đưa phiếu y tá nói: “Chồng em không đến thì thôi, một khi đến là làm lớn chuyện. Bảo anh ấy lần sau đừng tốn kém nữa, cơm ở trạm y tá của chúng tôi cũng ổn mà.”

Vừa nói, y tá vừa liếc mắt sang một bên, Thẩm Nhung nhìn theo, thấy một đống hoa quả và bánh ngọt.

“Chồng?”

Thẩm Nhung khó hiểu.

Từ bao giờ cô có cái thứ giống ôn này vậy?

Y tá bận rộn không có thời gian để ý đến sự nghi ngờ của cô, đưa xong phiếu liền bị một người nhà bệnh nhân khác gọi đi.

Thẩm Nhung quay người đi về phía phòng bệnh của Thẩm Đại, điện thoại trong tay rung lên, có một số lạ gửi cho cô một đoạn video.

Thẩm Nhung dừng bước, mở ra xem.

Trong video là dì cả của cô đang dắt chó đi dạo, phông nền là khu chung cư của dì.

Video rất rõ nét, còn được quay từ một góc độ công khai, khoảng cách không quá xa, mà dì cả hoàn toàn không phát hiện ra.

Thẩm Nhung chỉ xem vài giây, lông tơ đã dựng đứng.

Dương Thịnh!

Là Dương Thịnh quay.

Trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, Thẩm Nhung bước nhanh về phía phòng bệnh.

Vừa đến cửa, liền thấy một người đàn ông ngồi trên ghế cạnh giường Thẩm Đại, quay lưng về phía Thẩm Nhung, đang gọt táo.

Bên cạnh hắn ta còn có hai người đàn ông cao gần 1m9 đang đứng, cơ mặt cứng như đá.

Thẩm Đại đang tỉnh táo, giường của bà được nâng lên, ban đầu đang nhìn người trước mặt, khi Thẩm Nhung bước vào, ánh mắt bà chuyển sang phía Thẩm Nhung.

Trông bà không sợ hãi, nhưng nét mặt có chút lúng túng.

“Tiểu Nhung!”

Tần Duẫn vốn bị chặn ở cạnh cửa sổ, thấy Thẩm Nhung đến, lập tức di chuyển về phía cô, ôm chặt lấy cánh tay cô.

Dương Thịnh quay đầu lại, nở nụ cười nham hiểm: “Ồ, Tiểu Nhung đến rồi hả em.”

Chào hỏi xong, Dương Thịnh đưa quả táo đến trước mặt Thẩm Đại, nói: “Nào, ăn táo bồi bổ cơ thể!”

Giọng Dương Thịnh rất lớn, không hề quan tâm đến việc đây là bệnh viện. Những người cùng phòng nhíu mày, nhưng thấy hắn ta có vẻ khó dây vào, cũng không dám nói gì nhiều. Một người nhà bệnh nhân lặng lẽ đi đến trạm y tá.

Thẩm Nhung giật lấy quả táo, chen vào giữa Thẩm Đại và Dương Thịnh, lạnh lùng nói: “Hiện tại mẹ tôi không thể ăn táo.”

Đồng thời, Dương Thịnh nhìn thấy Thẩm Nhung đã nắm con dao gọt hoa quả trong tay, mũi dao hướng về phía hắn ta.

Dương Thịnh cười lớn vài tiếng: “Đừng căng thẳng, tôi chỉ đến đây trò chuyện thôi. Thuận tiện nhắc nhở các người một chút ——”

Hắn ta cao giọng nói: “Nợ tiền phải trả, đó là lẽ đương nhiên! Thẩm Đại.”

Hắn ta nhìn về phía Thẩm Đại: “Tiền nợ tôi đến bao giờ mới trả đây? Không trả được, lấy con gái bà ra trả nợ tôi cũng không ngại…”

Dương Thịnh còn chưa nói xong, Thẩm Đại đã cầm bát cháo kê Tần Duẫn mua về trên tủ đầu giường hắt thẳng vào người Dương Thịnh.

Dương Thịnh nhanh tay nhanh mắt đưa tay lên đỡ được một chút, cháo kê nóng hổi một nửa đổ lên người hắn ta, nửa còn lại đổ xuống chân giường.

“Họ Dương, mày còn mặt mũi à?” Thẩm Đại nghiến răng nghiến lợi, “Từ đầu đến cuối đều là mày giăng bẫy, mục đích là lừa gạt cả nhà chúng ta! Tôi nói cho anh biết, chỉ cần tôi còn sống một ngày, tôi sẽ không để anh động đến con gái tôi!”

Thẩm Đại tức giận đến mức toàn thân run hết cả lên, giọng nói run rẩy không thành tiếng, nhưng vô cùng kiên định.

Sự tức giận có thể khiến người sống mất đi lý trí, nhưng cũng có thể khiến người sắp lìa đời bộc phát năng lượng chưa từng có.

Thẩm Đại, rõ ràng đã gần đất xa trời, nhưng khi đối mặt với bà, Dương Thịnh vẫn cảm thấy một áp lực vô hình khiến hắn ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Dường như chỉ một khắc sau bà sẽ bất chấp tất cả, chống đỡ thân thể tàn tạ của mình xông lên liều mạng với hắn ta.

Trưởng y tá đến, cảnh cáo Dương Thịnh và đồng bọn không được la hét om sòm trong bệnh viện, nếu không sẽ lập tức báo cảnh sát.

“Anh đi ra ngoài với tôi.”

Thẩm Nhung liếc Dương Thịnh, rồi bước ra ngoài.

Dương Thịnh cười hì hì đi theo.

Thẩm Đại muốn đứng dậy, Tần Duẫn cũng muốn đi theo, Thẩm Nhung lắc đầu với họ.

Ra khỏi khu bệnh, Thẩm Nhung cùng Dương Thịnh và hai tên đàn em của hắn ta đứng ở cầu thang tối tăm.

Chuyện này rất đơn giản.

Thẩm Nhung nghĩ, Dương Thịnh chẳng phải là muốn cưới mình sao?

Được thôi.

Vậy thì cưới hắn ta.

Thẩm Nhung phải nghiến răng đi đến con đường sống, mới có thể phản đòn.

Hôm nay Dương Thịnh ép cô đến đường cùng, cô đã ghi nhớ.

Dương Thịnh khiến cô khó chịu thế nào, ngày sau cô sẽ đòi lại tất cả, xé nát hắn ta từng chút một.

“Ngày mai anh ở đâu? Tôi sẽ ký hợp đồng rồi mang đến cho anh.”

Thẩm Nhung không nói lời thừa thãi, đi thẳng vào vấn đề.

Nghe cô nói vậy, mắt Dương Thịnh sáng lên.

“Được, vậy ngày mai tôi sẽ ở công ty đợi cô Thẩm nhé. Cuộc sống của cô Thẩm có nhiều thứ quan trọng như vậy, nếu ngày mai tôi không gặp được cô, thì không biết cô sẽ mất đi thứ gì đâu.”

Thẩm Nhung mỉm cười, nụ cười ngọt ngào trong sáng, khiến Dương Thịnh thoáng sững sờ.

Thẩm Nhung nói: “Chuẩn bị tiền cho tôi, bây giờ mời anh biến.”

Dương Thịnh để lại một nụ cười đầy ẩn ý rồi dẫn người rời đi.

Thẩm Nhung bảo Tần Duẫn về nhà nghỉ ngơi, cô ở lại bệnh viện chăm sóc Thẩm Đại.

Tần Duẫn đành phải đi, Thẩm Nhung không nói với Thẩm Đại chuyện cụ thể đã xảy ra giữa cô và Dương Thịnh.

Thẩm Đại bị tức giận khiến tình trạng sức khỏe rất kém, hôm sau dì cả đến, dì nói sắp phải ra nước ngoài, đây là tuần cuối cùng rồi, sau này thực sự không có thời gian đến nữa.

Thẩm Nhung nhanh chóng tiếp lời: “Con biết rồi dì cả, con sẽ sớm đón Tiểu Mệnh đi. Phiền dì hôm nay ở lại với mẹ con một chút, con cũng sẽ đón mẹ về nhà chăm sóc.”

Dì cả thở dài, nói bà thực sự không còn cách nào khác mới phải ra nước ngoài, nếu không thì sao có thể bỏ lại hai mẹ con đáng thương các cháu vào lúc này.

Thẩm Nhung đáp lại vài tiếng, nói với Thẩm Đại “Con về ngay đây” rồi vội vã đeo túi xách đi ra ngoài.

Cô đến Nhà hát An Chân một chuyến.

Ban ngày, vô số biển quảng cáo ở Quảng trường ZM vẫn thu hút ánh nhìn.

Đứng ở lối vào con phố dài, những bảng hiệu của các nhà hát lần lượt cuộn qua những tấm áp phích nhạc kịch nổi tiếng gần đây.

Trong khoảng thời gian bận rộn, cô nghe nói rằng Trường Nhai đã có nhà tài trợ mới.

Nhà tài trợ mới này rất hào phóng, không chỉ mua một lượng lớn IP nhạc kịch gốc trong nước, dự định làm văn hóa xuất khẩu, mà còn muốn giới thiệu một loạt các vở kịch nổi tiếng ở nước ngoài.

Tình trạng ảm đạm của Trường Nhai trong những năm gần đây có khả năng sẽ bị người này phá vỡ.

Trường Nhai xuất hiện thêm nhiều biển quảng cáo giới thiệu các vở kịch nước ngoài.

Và Trường Nhai đã nằm trong tay của nhà tài trợ mới này.

Thẩm Nhung đến trước cửa Nhà hát An Chân.

Bảng quảng cáo màu đen trống rỗng, nằm trong khu vực trung tâm rực rỡ ánh đèn của Trường Nhai, trông thật thảm hại, lạc lõng.

Cô bước vào nhà hát, tỉ mỉ ghi lại hình ảnh cuối cùng của Nhà hát An Chân bằng mắt, rồi trở lại hậu trường trống rỗng, ký vào bản hợp đồng mà Dương Thịnh đưa cho.

Bán Nhà hát An Chân và cả 15 năm sau này của cô cho Dương Thịnh.

Không sao đâu.

Thẩm Nhung viết tên mình lên giấy, từng nét bút gần như xuyên thủng mặt sau tờ giấy.

Không sao đâu, chỉ cần còn một hơi thở, rồi sẽ có ngày mua lại nó.

Nhà họ Thẩm sắp sụp đổ rồi, nếu cô cũng gục ngã, thì mọi thứ sẽ thực sự tan vỡ.

Người ta sống để làm gì?

Nếu không có thứ gì để bảo vệ, thì khác gì người chết?

Thẩm Nhung nén nước mắt, không cho phép mình khóc.

Cô tự nhủ, cô phải bảo vệ nhà họ Thẩm, bảo vệ đến cùng.

Dù chỉ còn chút tro tàn, cũng phải nắm chặt lấy nó.

Ký xong hợp đồng, Thẩm Nhung nhìn Nhà hát An Chân lần cuối với ánh mắt lưu luyến.

Rơi vào tay Dương Thịnh, sau này nó sẽ trở thành cái gì?

“Nhữ Ninh”…

Vở “Nhữ Ninh” của cô, còn có ngày được diễn lại không?

Không biết.

Cô biết mình chỉ có thể cúi đầu bước tiếp.

Cầm điện thoại lên, Thẩm Nhung định gọi cho Dương Thịnh.

Đột nhiên, có tiếng động nặng nề từ cửa sau.

Cộc cộc cộc – cộc cộc cộc –

Có người đập cửa sau, mơ hồ có tiếng người gọi tên cô.

Thính giác của Thẩm Nhung rất nhạy bén, cô nghe ra người này là ai.

Là Lâm Chỉ.

“Alo, Thẩm Nhung, em có ở đó không?”

Thẩm Nhung mở cửa, Lâm Chỉ nhìn thấy người, thở phào nhẹ nhõm:

“Chị đang lo không tìm được em, sao em không nghe điện thoại? May mà vừa nãy có người nói nhìn thấy em đến nhà hát.”

Thẩm Nhung nói: “Em không xem điện thoại. Sao thế?”

Lâm Chỉ nhìn thấy trong tay Thẩm Nhung có một bản hợp đồng, liền giật lấy.

“Chị…”

Thẩm Nhung định giật lại, Lâm Chỉ đột nhiên nói: “Có người ra giá cao hơn Dương Thịnh chục triệu để mua Nhà hát An Chân, và…”

Lâm Chỉ nhìn Thẩm Nhung: “Mua 20 năm sau này của em.”

Thẩm Nhung tưởng mình nghe nhầm: “Chị nói gì cơ?”

“210 triệu mua Nhà hát An Chân, thêm 200 triệu mua 20 năm sau này của em, hoa hồng em tự giữ. Ngoài ra tặng thêm cái nhà.”

Lâm Chỉ lấy từ trong túi ra một chiếc cặp tài liệu, đưa đến trước mặt Thẩm Nhung.

“Hợp đồng đã chuẩn bị xong, điều kiện rất tốt. Yêu cầu cũng không phải là không có, tóm lại chỉ có bốn chữ – em phải nghe lời. Em, có muốn cân nhắc không?”

Nói xong, hai người nhìn nhau, không ai nói gì.

Mặc dù Lâm Chỉ vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhưng cô ấy cũng biết những lời nói vừa rồi của mình thật điên rồ, trong lòng đã chuẩn bị sẵn tinh thần phòng thủ.

Nếu Thẩm Nhung muốn đánh vỡ đầu cô, cô sẽ đầu hàng ngay lập tức.

Mà Thẩm Nhung không có ý định đánh Lâm Chỉ, cô cảm thấy mí mắt mình giật giật.

Nếu cô đồng ý, 400 triệu này sẽ đến tay, cộng với 100 triệu cô bán hết tài sản, có nghĩa là cô sẽ trả hết nợ cho Dương Thịnh trong một lần.

Lại là tên khốn nào đây?

Thẩm Nhung nghĩ thầm, xem ra cô thật sự rất đáng ghét, người muốn cô bán thân cứ nối tiếp nhau!