Chương 36
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 36 tại dưa leo tr.
Càng gần đến Tết, mọi công việc đều dần dần dừng lại.
Mọi người bắt đầu hân hoan chuẩn bị cho việc đón Tết – ngoại trừ những người xui xẻo.
Sự sụp đổ của Dương Thịnh gần như chỉ diễn ra trong một đêm.
Nghe nói hắn ta đã thua lỗ hơn cả tỷ, còn kéo theo một đám người xuống nước, cùng chịu xui xẻo.
Những người đòi nợ chặn từ văn phòng đến tận cửa nhà, không còn đường trốn chạy, hắn ta ngồi trên bệ cửa sổ phòng ngủ tầng 18 cả nửa ngày, chán nản muốn nhảy xuống nhưng không đủ can đảm, cuối cùng bị lính cứu hỏa đu dây từ tầng trên xuống đạp một phát vào trong nhà, ngã đập đầu.
Đoàn “Liêu Động Toàn Thành” quả không hổ danh là toàn người trẻ tuổi, đúng là tâm bão của tin đồn.
Ngày cuối cùng trước Tết là ngày tổng hợp kỹ thuật, Thẩm Nhung bị động cập nhật tất cả những tin đồn nhảm nhí trong giới.
Dương Thịnh là chủ đề nóng gần đây ở Trường Nhai, đi đâu cũng có người nhồi vào tai Thẩm Nhung những thông tin mới nhất về hắn ta.
Có người nói cú đá của lính cứu hỏa có thể đã khiến hắn ta bị chấn động não không thể chữa khỏi, còn mắc bệnh tâm thần, gặp ai cũng cắn, chả biết có phải là giả điên giả dại để trốn nợ hay không.
“Nghe nói toàn là người của dự án bất động sản Cửu Đằng đang ép anh ta.”
“Chẳng phải sao, xảy ra chuyện lớn như vậy nhất định phải tìm người thế mạng. Dương Thịnh tác oai tác quái ở Trường Nhai bao nhiêu năm, cuối cùng lại bị đồng bọn phản bội.”
“Các nhà tư bản vì lợi mà tụ, tất vì lợi mà tan, trở mặt thành thù!”
“Nhưng tôi nghe nói mấy ông lớn tham gia vào dự án bất động sản này hình như cũng thê thảm lắm. Dương Thịnh không sống nổi thì họ chắc cũng chỉ có thể vứt bỏ một phần để cứu vãn. Đặc biệt là Hoan Lạc Chế Tạo, tổn thất nặng nề! Mưu Đông Thăng tức đến mức phải nhập viện rồi.”
……
Sau khi Khương Triết Thành đến phát cho mọi người một đống quà Tết, đoàn tạm thời giải tán, mọi người về nhà ăn Tết.
Khương Triết Thành muốn mời riêng Thẩm Nhung đi ăn, nói là để xin lỗi.
Thẩm Nhung biết anh ta đang nói về việc gì.
Lúc đầu, anh ta hoàn toàn không quan tâm đến ý muốn của Thẩm Nhung, cưỡng ép công bố, sau đó video quảng bá đầu tiên của “Liêu Động Toàn Thành” được phát hành, bị cho là cẩu thả, bị mọi người chế giễu.
Mặc dù trong video đó Thẩm Nhung chỉ có vài cảnh quay, các nhà phê bình vẫn coi nó là trọng điểm chỉ trích, tấn công điên cuồng.
Ban đầu đã mất một lượng fan, lần này lại bị dư luận dẫn dắt, những lời lẽ thất vọng về cô lại tràn ngập khắp nơi.
Thẩm Nhung đã xóa các ứng dụng mạng xã hội khỏi điện thoại, không xem nữa, chỉ tập trung vào công việc của mình.
Nhưng Khương Triết Thành, người lướt mạng 5G, đã nhìn thấy tất cả, thực sự cảm thấy áy náy, muốn mời Thẩm Nhung đi ăn, rồi mừng tuổi một bao lì xì lớn, để bày tỏ tấm lòng.
Thẩm Nhung lại nghĩ rất thoáng.
“Không cần đâu, không sao cả. Tuy lúc đầu đúng là các anh làm loạn, nhưng cuối cùng tôi cũng tự mình chọn. Đã là do tôi tự chọn, thì anh cũng không có gì phải áy náy cả. Nếu thực sự thấy áy náy, thì cho các diễn viên múa tập thêm vài lần đi. Sau Tết là lên sân khấu rồi mà vẫn còn nhảy sai, nếu cứ tình trạng này mà vào nhà hát thì sẽ bị cười chết. Chúc mừng năm mới, tôi đi đây.”
Thẩm Nhung chào tạm biệt Khương Triết Thành, đi đến ngã tư dễ bắt xe hơn để gọi taxi, nhìn một cái, phía trước lại có hơn năm mươi người đang xếp hàng.
Hôm nay nhiệt độ còn giảm.
Nghe dự báo thời tiết nói, số ngày nhiệt độ thấp ở thành phố N năm nay đạt mức cao nhất kể từ năm 1951.
Đầu mũi Thẩm Nhung đỏ ửng vì lạnh, một cơn gió lạnh thổi qua, suýt nữa làm đóng băng cả mắt cô.
Tuy nhiên, may mắn là hôm nay cô có đeo khăn quàng cổ, có thể giữ ấm một chút.
Trạm xe buýt hơi xa, giờ này đi tàu điện ngầm chắc sẽ bị chen lấn đến mức đầu thai luôn.
Cô đang phân vân là nên đội gió sương đi đến trạm xe buýt, hay tìm một quán cà phê ấm áp để chờ xe, thì một chiếc xe vượt qua tuyết chạy đến, dừng lại trước mặt cô.
Thẩm Nhung đút hai tay vào túi áo khoác phao, cằm và miệng được quấn chặt trong chiếc khăn quàng rộng quấn quanh cổ, mắt mở to.
Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ khuôn mặt của Thịnh Minh Trản.
Hôm nay Thịnh Minh Trản không xõa tóc, mà buộc gọn mái tóc đen dài, trông cả người sắc sảo và gọn gàng.
Khuôn mặt sắc nét, đôi lông mày đậm, vẻ mặt nghiêm nghị không giống như một người tốt bụng đến đón người, mà giống như lên xe xong sẽ bị đưa đến nơi hoang vu hẻo lánh chôn sống.
Thịnh Minh Trản tập trung nhìn vào chữ “S” trên khăn quàng cổ của Thẩm Nhung vài giây, rồi chuyển sang nhìn mặt, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc – Ngây ra đó làm gì, không lên xe à?
Thẩm Nhung cũng lười khách sáo với cô, đi vòng qua phía bên kia, ngồi vào ghế phụ.
“Không muốn để chị nghĩ chị là tài xế xe ôm.”
Thẩm Nhung cố tình nở nụ cười thân thiện khi kéo dây an toàn: “Ngồi đây được chứ?”
Thịnh Minh Trạm liếc.
Đã ngồi rồi mới hỏi, đúng là tự ý làm trước rồi báo cáo sau.
Thịnh Minh Trản cũng không thèm để ý, khởi động xe.
“Mẹ nói hôm nay khó bắt xe, nên bảo chị tới đón em. Đồ Dĩnh và Tần Duẫn đều đang ở bệnh viện với mẹ. Tí nữa mình đi mua ít pháo hoa, gửi tạm ở khách sạn.”
Thẩm Nhung khách sáo đáp: “Vâng ạ.”
Ừm ừm, biết chị ta không tự nguyện tới đón cô đâu.
“Nhưng mà, mua pháo hoa? Không phải đã cấm đốt từ lâu rồi sao?”
“Vùng ngoại ô vẫn được đốt, ở nhà cũng nhìn thấy được. Để chị lo, em không cần bận tâm.”
Thẩm Nhung ngọt ngào đáp: “Vâng ạ!”
Hai người đi đến điểm bán pháo hoa được chỉ định để mua.
Thịnh Minh Trản cho Thẩm Nhung chọn, Thẩm Nhung chọn vài loại, tất cả đều là những loại pháo hoa mà họ đã từng cùng nhau đốt trước đây.
Thẩm Nhung nói: “Đừng nghĩ nhiều, em chỉ quen với mấy loại này thôi, mẹ Thẩm thích chúng nên em chọn.”
“Có ai nói gì đâu?”
“Không suy nghĩ nhiều là tốt rồi.”
Thẩm Nhung định lấy điện thoại ra trả tiền, nhưng Thịnh Minh Trản đã nhanh tay quét mã thanh toán trước.
“Cảm ơn cô Thịnh.”
Thẩm Nhung khách sáo cảm ơn, khi nhận túi pháo hoa, cô hơi cúi người về phía trước, chiếc khăn quàng cổ vô tình tuột ra, một góc khăn bay xuống, hương thơm thoang thoảng theo gió lùa vào khứu giác của Thịnh Minh Trản.
Đó là mùi hương của “Cô bé mồ côi”.
Thẩm Nhung không hề xóa đi mùi nước hoa mà Thịnh Minh Trản cố ý để lại trên khăn.
Cô lặng lẽ nhìn góc nghiêng khuôn mặt Thẩm Nhung.
Ánh đèn chiếu vào đôi mắt chăm chú của Thịnh Minh Trản, như hai ngọn lửa nhỏ, tỏa ra hơi ấm mê hoặc.
Mua pháo hoa xong, hai người cùng nhau đi về phía xe.
Thẩm Nhung đi trước, chiếc áo phao rộng thùng thình càng làm người trông gầy hơn.
Thịnh Minh Trản không khó để nhận ra Thẩm Nhung đã gầy đi rất nhiều.
Thịnh Minh Trản không nói nửa lời, mượn tay Thẩm Đại đưa lại chiếc khăn cho Thẩm Nhung.
Thẩm Nhung cũng không nói gì, cứ thế lặng lẽ nhận lấy, lặng lẽ quàng lên.
Họ công khai đẩy nhau ra xa, nhưng trong những chi tiết tinh tế, trong sự im lặng ngầm hiểu, họ lại hòa quyện một cách ăn ý.
Vì quyết định về nhà số 128 Thiên Lý Xuân Thu ăn Tết, mấy ngày trước Thẩm Nhung đã nhờ người dọn dẹp, đặt mua đồ Tết trên mạng.
Tối nay là đêm cuối cùng họ ở khách sạn M trước Tết.
Thịnh Minh Trản lái xe vào gara, sau khi đỗ xe xong, cô đi đến cốp sau lấy pháo hoa.
Thẩm Nhung quyết định đợi cùng lên.
Nếu không, thấy hai người cùng nhau trở về mà không đi cùng nhau, cô Thẩm Đại chắc chắn sẽ suy nghĩ nhiều, lại bắt đầu hối hận và nhận lỗi.
Đêm giao thừa, đừng ai làm phiền ai nữa.
Ban đầu định tự trả tiền nên Thẩm Nhung chọn hơi nhiều pháo hoa, lúc này hai tay Thịnh Minh Trản đều bận, xách bốn túi nặng trĩu.
Thẩm Nhung tốt bụng đến cùng, bước tới định giúp đóng nắp cốp xe thì bất ngờ thấy một người phụ nữ bước nhanh về phía Thịnh Minh Trản.
Mưu Lê thấy hai người họ ở bên nhau, còn đi mua sắm cùng nhau, dáng vẻ thân mật càng khiến cô ta tức giận.
“Thịnh Minh Trản! Đồ khốn kiếp! Đồ khốn kiếp!”
Miệng Mưu Lê mắng Thịnh Minh Trản, nhưng lại điên cuồng dùng chiếc túi có bốn góc nhọn đánh vào mặt Thẩm Nhung.
Thẩm Nhung bị đánh mấy cái, đau đến mức vội vàng túm lấy cổ tay Mưu Lê.
Thịnh Minh Trản nhân cơ hội ném pháo hoa vào đầu Mưu Lê, khi Mưu Lê giơ tay lên đỡ thì cô lại đá mạnh vào đầu gối Mưu Lê.
Mưu Lê cảm thấy xương bánh chè bị một lực cực lớn đập vào, cơn đau buốt khiến cô ta toát mồ hôi lạnh, vội vàng lùi lại mấy bước.
Thịnh Minh Trản giữ chặt vai Thẩm Nhung, bảo vệ sau lưng mình.
Tóc tai Mưu Lê bù xù, ôm đầu gối sắp không trụ được nữa, mặt đỏ bừng. Không biết là do vận động mạnh hay do đau.
Mưu Lê thở hổn hển, giọng khàn khàn.
“Thịnh Minh Trản! Đó là chuyện giữa tôi và cô! Sao cô dám động đến người nhà của tôi! Cô còn biết xấu hổ không!”
Lúc đầu, Thịnh Minh Trản cố ý nói rằng cô đang tiếp cận dự án bất động sản Cửu Đằng, Mưu Lê còn tưởng rằng cô muốn loại bỏ nhà họ Mưu ra khỏi cuộc chơi, sau khi về nhà đã đặc biệt nhắc nhở cha mẹ, nhất định không được buông lỏng dự án này, khiến nhà họ Mưu lại đầu tư một khoản tiền lớn vào đó.
Kết quả… Thịnh Minh Trản muốn hủy hoại dự án này!
Như vậy, nhà họ Mưu trở thành nạn nhân lớn nhất.
Công việc kinh doanh của nhà họ Mưu bị Thịnh Minh Trản phá hỏng hoàn toàn, không thể cứu vãn được nữa.
Hôm nay “Hoan Lạc Chế Tạo” xin bảo hộ phá sản, cuộc sống của Mưu Lê rơi xuống vực thẳm.
Cô ta đến đây không phải vì điều gì khác, chỉ để trút giận.
Thẩm Nhung nhìn Thịnh Minh Trản, dường như đã hiểu ra điều gì đó từ lời nói của Mưu Lê.
Thịnh Minh Trản đứng trước mặt Thẩm Nhung, cao 1m77 cộng thêm đôi giày cao gót, trực tiếp che khuất tầm nhìn của Thẩm Nhung đang đi giày bệt để chuẩn bị cho buổi diễn tập.
“Tôi không nghĩ giữa tôi và cô có chuyện riêng tư gì, chỉ là va chạm trên thương trường mà thôi. Khi cô muốn loại bỏ ai đó ra khỏi tầm mắt, cũng không thấy cô nương tay. Bây giờ tự mình chịu thiệt lại nhớ đến mặt mũi.”
Lời của Thịnh Minh Trản có ý ám chỉ, cả Mưu Lê và Thẩm Nhung đều nghe ra.
Lúc trước, Thẩm Nhung vì muốn kiếm tiền trả viện phí cho Thẩm Đại, đã đến đoàn phim “Phương xa” thử vai, Mưu Lê dựa vào thân phận nhà đầu tư đã sỉ nhục cô như thế nào, tất cả những người có mặt đều nhớ rất rõ.
Nhân viên an ninh tuần tra của khách sạn đã nghe thấy tiếng động từ bên này, lái xe tuần tra đến, hỏi Thịnh Minh Trản và Thẩm Nhung xảy ra chuyện gì.
“Người phụ nữ này đã tấn công chúng tôi.” Thịnh Minh Trản bình tĩnh nói: “Làm ơn báo cảnh sát.”
Nhân viên an ninh nhận ra Thịnh Minh Trản và Thẩm Nhung, cả hai đều đã ở khách sạn hơn một tháng, quen mặt.
Còn Mưu Lê thì khác, chưa từng gặp.
Hơn nữa, gần thái dương của Thẩm Nhung có hai vết xước, tóc tai rối bù, trông rất đáng thương, đúng là giống như một nạn nhân.
Ba người đàn ông lực lưỡng đang định đến hỏi Mưu Lê, Mưu Lê vừa lùi lại vừa nói với Thịnh Minh Trản một cách phẫn uất: “Thích cô đúng là tôi xui xẻo!”
“Ừ.” Thịnh Minh Trản thản nhiên nói, “Đúng là cô xui xẻo.”
Mưu Lê chạy vào lối thoát hiểm, hai nhân viên an ninh tiếp tục đuổi theo cô ta, người còn lại tiến lên hỏi có cần gọi xe cứu thương không.
“Không cần.” Thẩm Nhung cười nói: “Chỉ bị xước vài cái, đâu cần xe cứu thương.”
Nhân viên an ninh dặn dò họ nếu có chuyện gì, có thể gọi trực tiếp đến lễ tân, họ cũng sẽ tăng cường tuần tra.
Sau khi nhân viên an ninh đi, không biết Thịnh Minh Trản đang nghĩ gì, lặng lẽ đứng tại chỗ, một lúc không nhúc nhích.
Thẩm Nhung hắng giọng, đảm bảo giọng nói không tiết lộ cảm xúc, rồi mới lên tiếng: “Thịnh Minh Trản, chị… có thể buông em ra trước không?”
Thịnh Minh Trản quay lại, Thẩm Nhung nhìn thấy trong nét mặt căng thẳng của chị có sự cảnh giác như một con thú hoang đang đề phòng nguy hiểm.
“Xin lỗi…” Thịnh Minh Trản thậm chí không biết mình đã nắm tay Thẩm Nhung từ khi nào.
Khi buông tay Thẩm Nhung ra, giọng cô có chút lạc đi.
Dường như vừa mới thoát khỏi trạng thái căng thẳng.
“Em không sao mà.” Thẩm Nhung vô thức an ủi.
Không ngờ Thịnh Minh Trản vẫn như trước.
Bản thân gặp nguy hiểm cũng không chớp mắt, nhưng chỉ cần Thẩm Nhung có chút sơ suất, chị sẽ lập tức xù lông, đả thương bất cứ ai có thể làm hại Thẩm Nhung.
Thịnh Minh Trản không nói gì, chỉ nhìn vết thương trên mặt Thẩm Nhung.
Chị đứng ngược sáng, ánh đèn trong bãi đậu xe ngầm vốn đã lờ mờ, càng thêm tối tăm.
Song, Thẩm Nhung không cần nhìn cũng biết chị đang có biểu cảm gì.
Cô quá quen thuộc với từng sắc thái khác biệt trong sự im lặng của Thịnh Minh Trản.
Hai người im lặng lên lầu, vào thang máy, ánh sáng trở nên sáng hơn nhiều. Thẩm Nhung nhìn thấy vết máu trên mặt mình trong tấm gương của thang máy, đáng sợ hơn cô tưởng tượng.
Vết thương rỉ máu nhẹ, tuy không chảy xuống nhưng vẫn sưng đỏ.
Thịnh Minh Trản nhìn về phía trước, trầm giọng nói: “Lần sau gặp nguy hiểm, đừng đỡ thay chị.”
Thẩm Nhung nhận thấy giọng chị hơi khàn.
“Ừm.” Thẩm Nhung nói: “Lần này em có định đỡ thay chị đâu.”
Nhưng không biết vì sao, cơ thể tự ý hành động.
Thật phiền phức.
Thẩm Nhung nghĩ thầm, cái sự vô thức mà Thịnh Minh Trản đã khắc sâu vào cơ thể cô trong mười ba năm cần bao lâu mới biến mất?!
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️