Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 10

2:39 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 10 tại dưa leo tr. 

Editor: Đá bào

Beta: Bảo Trân

Động tác nhỏ này không bị ai phát hiện ra.

Trần Cương Sách ấn tay dập điếu thuốc rồi cầm điện thoại lên. Động tác uyển chuyển và tự nhiên, như thể anh đang muốn giải thích rằng mình không dập thuốc lá vì ai đó, mà là vì muốn trả lời một tin nhắn quan trọng. Trong lúc trả lời tin nhắn, anh liếc nhìn Nguyễn Sương.

Ban đầu bước chân của Nguyễn Sương hướng phía khác, do dự vài giây, cô lại đi về hướng anh đang ngồi.

Quý Tư Âm tinh mắt thấy được bèn kéo Bàng Tiện ngồi trên chiếc ghế dài ở đầu bên kia.

Chiếc ghế sô pha mà Trần Cương Sách đang ngồi tuy là ghế sô pha đơn nhưng nó khá rộng rãi, có thể chứa được hai người. Nguyễn Sương không ngồi gần anh mà ngồi ở phía đối diện.

“Dậy rồi.”

“Ừ,” Trần Cương Sách hỏi cô, “Em ăn tối chưa?”

“Vừa mới ăn xong.”

Anh cong môi, nhàn nhạt nói: “Món ăn được không? Có hợp khẩu vị của em không?”

Nguyễn Sương nói: “Đều rất ngon.”

Trần Cương Sách: “Em thích là được rồi.”

Đang nói chuyện, điện thoại Nguyễn Sương vang lên, màn hình điện thoại sáng lên hiện ra chữ “Mẹ”.

Cô do dự một lúc: “Em đi nhận điện thoại.”

Có lẽ do vừa mới ngủ dậy, trên mặt vẫn còn vẻ lười biếng nên nhìn qua trông anh dịu dàng đến lạ thường: “Được, em đi nghe đi. Nhân tiện nói với mẹ vợ một tiếng, rằng mấy ngày nay anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt, bảo bà ấy cứ yên tâm.”

Người này, đến chết cũng không đứng đắn nổi. Nguyễn Sương tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, trong mắt mang theo ý cười khiến tim anh đập thình thịch.

Sau khi cô rời đi, Bàng Tiện đi tới trước mặt Trần Cương Sách mỉm cười nịnh nọt: “Anh Cương Sách, ngân hàng phê duyệt đến đâu rồi? Công ty vừa mới thành lập, giai đoạn đầu cần dùng rất nhiều tiền mà xoay vòng vốn lại không được tốt lắm, anh có thể hỏi giúp em được không? Em đang cần gấp.”

“Không phê duyệt.” Trần Cương Sách nói.

Bàng Tiện sửng sốt, nín thở tập trung, không dám nói một lời.

“Bỏ đi, không có bộ phận pháp lý tử tế, ngay cả bộ phận tài chính cũng rối tung cả lên. Ngân hàng nào dám cho một công ty như vậy vay?”

Quản gia đẩy xe đẩy đồ ăn tới, Trần Cương Sách cầm một tách trà nóng, nhấp một ngụm, trầm giọng nói: “Trước đó không phải cậu nhờ tôi mua cổ phần sao? Tôi đã bảo luật sư soạn thảo hợp đồng, ngày mai sẽ mang hợp đồng qua đây, đọc xong nếu cậu thấy không có vấn đề gì thì ký vào.”

“Chuyện đó khẳng định không thành vấn đề!” Bàng Tiện vui mừng khôn xiết, “Anh thật sự quyết định đầu tư sao? Anh Cương Sách, có phải anh cũng tin em có thể làm được đúng không?”

Bàng Tiện và Trần Cương Sách đã quen biết nhau hơn mười năm, hai người gần tuổi, cũng xem như là cùng thế hệ, tuy nhiên không cùng địa vị.

Trần Cương Sách là kiểu người mà tất cả các bậc cha mẹ coi là “tấm gương” khi đem ra so sánh với con cái. Anh có một cuộc sống suôn sẻ, xuất sắc và nổi bật, nói được 4 ngôn ngữ. Tốt nghiệp Đại học Oxford và làm việc trong một ngân hàng sau khi trở về nước. Đó không phải ngân hàng nhà nước mà là ngân hàng thương mại cổ phần có tư cách pháp nhân độc lập. Ngân hàng có gần 300 chi nhánh trực thuộc và bố của Trần Cương Sách là chủ tịch ngân hàng.

Bình thường, bố của Bàng Tiện là người hay bàn bạc với Trần Cương Sách chuyện kinh doanh. Mỗi lần bố của Bàng Tiện nhắc đến Trần Cương Sách, ông luôn bày tỏ sự khâm phục từ tận đáy lòng. Vì vậy, đối với Bàng Tiện mà nói, có được sự chấp thuận của Trần Cương Sách còn thỏa mãn hơn việc tìm kiếm sự chấp thuận của bố.

Trần Cương Sách thản nhiên cười nói: “Nhưng tôi có một yêu cầu.”

Bàng Tiện: “Mười yêu cầu còn được, anh cứ nói.”

Trần Cương Sách: “Tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản cá nhân của cậu, đừng để người khác biết chuyện của tôi là người đầu tư cổ phần.”

Anh là người trước giờ luôn công tư phân minh, nhưng hôm nay lại đột nhiên phá vỡ nguyên tắc.

Đổi lại là Bàng Tiện, cho dù có tin tưởng đến 10.000%, cậu ta cũng không dám mạo hiểm như vậy. Số tiền cũng ít nhất lên đến tám con số.

Bàng Tiện nghĩ tới điều gì đó, ngập ngừng hỏi anh: “Anh Cương Sách, số tiền này không phải là tài sản anh bí mật tích cóp bao năm qua đấy chứ?” Lợi dụng lúc hoàn cảnh cậu ta đang hỗn loạn, anh muốn dùng số tiền không rõ nguồn gốc này để bí mật chuyển đi sao?

Trần Cương Sách liếc cậu ta một cái: “Tôi chưa nghèo đến vậy.”

“…”

Nói xong chuyện chính sự, họ lại trò chuyện về chuyện khác.

Trần Cương Sách thỉnh thoảng lại xem đồng hồ, sự mất tập trung của anh thể hiện quá rõ ràng. Bàng Tiện là người tinh mắt nên không quấy rầy anh nữa, xua tay thở dài: “Bỏ đi, anh đi tìm Nguyễn Sương đi.”

Trong mắt Trần Cương Sách có gì đó khó lòng giải thích, anh tự giễu: “Rõ ràng đến như vậy sao?”

“Không rõ ràng, chỉ thấy trên mặt anh có dòng chữ ‘Phiền phức, làm chậm trễ việc tôi tán gái.’”

Anh hiếm khi nhận được sự trêu chọc trắng trợn như vậy nên đứng dậy đi tìm Nguyễn Sương, khoé miệng nở nụ cười.

Nhìn anh rời đi, Bàng Tiện ngả người về phía sau, cảm giác phiền muộn dấy lên trong lồ ng ngực, lo lắng nhìn về phía Quý Tư Âm. Vốn tưởng rằng Quý Tư Âm cũng sẽ buồn bực nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Cương Sách rời đi, không ngờ ánh mắt của cô ấy lại sáng lên.

Bàng Tiện: “…Ánh mắt cậu như vậy là có ý gì?”

Quý Tư Âm nói: “Trần Cương Sách có vẻ rất thích Sương Sương nhà tôi. Tuy cậu nói anh ấy không phải người tốt đẹp gì nhưng cũng là một soái ca, rất hợp với Sương Sương nhà tôi.”

Bàng Tiện khó hiểu: “Không phải cậu thích Trần Cương Sách sao?”

Khóe miệng Quý Tư Âm giật giật: “Khó trách bọn họ gọi cậu là tên ngốc nghếch, tôi có bạn trai rồi, được chưa! Tôi không chỉ có bạn trai, tôi còn có đạo đức! Tôi không bao giờ chen chân vào chuyện tình của người khác!”

Sắc mặt Bàng Tiện trắng bệch một trận, cuối cùng cậu ta nhếch khóe môi cười: “Tôi nói cho cậu biết, thẩm mỹ của cậu từ trước đến giờ đều rất kỳ quái. Cậu chỉ thích mấy người xấu xí thôi.”

“Cút đi——!” Quý Tư Âm tức giận.

Nguyễn Sương đứng ở cuối hành lang, bên cạnh là cửa sổ có khắc hình hoa hải đường. Cô và mẹ trò chuyện về cuộc sống hàng ngày, phần lớn thời gian là mẹ kể về mấy chuyện vụn vặt không vui mà bà gặp phải ở nơi làm việc, những rắc rối trong nhà rồi những chuyện phát sinh với hàng xóm láng giềng. Thỉnh thoảng xen lẫn một số lời dặn dò con gái.

Đơn giản là “Con nhớ phải học tập chăm chỉ, không được lơi lỏng.”

Hoặc là, “Nếu gặp được chàng trai nào con thấy thích, hãy cứ yêu. Miên Miên, độ tuổi hiện tại của con là thích hợp để yêu đương nhất đấy.”

Nhũ danh của Nguyễn Sương là Miên Miên. Lúc cô mới sinh ra, bố mẹ vẫn chưa quyết định được tên cho cô, lúc bế cô lên, trông cô như một chiếc bánh bao sữa mềm nên họ gọi cô là Miên Miên.

Vừa nói xong, Trần Cương Sách đã xuất hiện trong tầm mắt cô. Trong giây lát, Nguyễn Sương giống như một học sinh trung học bị bố mẹ phát hiện lén lút yêu đương, sắc mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch. Cô che điện thoại lại, ậm ừ vài tiếng cho có lệ.

Nhìn thấy Trần Cương Sách càng ngày càng đến gần mình, cô vội vàng nói: “Mẹ, bạn của con tới tìm rồi.”

Cô hoảng hốt cúp điện thoại.

“Sao anh lại ở đây?” cô hỏi.

“Đã hơn nửa tiếng không thấy em, anh tưởng em bị lạc trong nhà.” Trong dinh thự này có quá nhiều phòng, nếu là người mới đến, quả thật rất dễ bị lạc.

Ngay cả bản thân Trần Cương Sách cũng không biết rõ được tòa nhà nào là phòng dành cho khách nghỉ lại hay nơi nào là chính điện đặt tượng Phật. Phần lớn thời gian anh sống ở khách sạn, không có nơi ở ổn định.

Nguyễn Sương bĩu môi: “Nếu như em bị lạc cũng sẽ gọi cho anh, em đâu có ngốc.”

“Ừ, em không ngốc, em là sinh viên tiềm năng của Nam Đại mà.” Trần Cương Sách khen ngợi cô.

Khi thả lỏng, trông anh rất lười nhác, thế cho nên bộ dạng khi khen ngợi người khác lúc này của anh trông giống như đang mỉa mai. Nguyễn Sương mím môi, không đáp lại lời anh.

Trong thế giới bên ngoài cửa sổ hoa, mưa và sương mù lan tràn. Một ánh sáng trắng lóe lên, theo sau là tiếng sấm rền vang.

Cả người Nguyễn Sương bỗng nhiên nặng trĩu, cơ thể bị gió thổi được bao bọc trong hơi ấm. Trên đường tới đây Trần Cương Sách đã cố ý cầm theo một chiếc áo khoác, ban đêm hạ nhiệt, cô lại chỉ mặc một chiếc váy liền mỏng, tuy đẹp nhưng lại không có tác dụng chống lại gió lạnh.

“Nhà rộng như vậy nhưng chúng ta phải đứng bên cửa sổ đón gió hứng mưa.” Anh vươn tay kéo cô vào lòng mình, ôm eo qua bộ đồ dày cộm, cười lớn nói:  “Em đúng là không để người khác bớt lo được.”

Có lẽ cái ôm của anh quá ấm áp, quá thoải mái nên Nguyễn Sương cũng chỉ do dự một giây trước sự tiếp cận đột ngột của anh. Một giây tiếp theo, cô dựa vào ngực anh, bộ quần áo mềm mại ấm áp như làm tan biến mọi lo lắng của cô.

Cô gọi: “Trần Cương Sách.”

“Ừ.”

“Em hơi mệt.”

“Có cần anh bảo người đưa em lên phòng khách nghỉ ngơi không?”

“Không cần.”

Khi cô không ngẩng đầu lên nhìn anh, anh cau mày: “Phải quay lại trường à?”

Nguyễn Sương lắc lắc đầu, tựa vào ngực anh. Do góc dựa mà cô hơi cọ cọ từ bên này sang bên kia, mềm mại như bông khiến lòng người ngứa ngáy.

Nhưng dù lòng anh có khó chịu đến đâu, Trần Cương Sách cũng là người có chừng mực. Nếu cô không muốn ở lại qua đêm, anh sẽ không ép buộc. Giọng anh khàn khàn, kiên nhẫn hỏi: “Em muốn đi đâu? Anh sẽ bảo người lái xe đưa em đến đó. Nơi đây cách nội thành rất xa, em không bắt taxi được.”

“Anh không thể đưa em đi được sao?” Nguyễn Sương ngẩng đầu nhìn anh.

Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt không rành thế sự của thiếu nữ khiến Trần Cương Sách dù có bối rối và say mê đến mức nào thì lúc này tất cả cũng hóa hư ảo.

Anh bất đắc dĩ nheo mắt nói: “Em muốn đi đâu, anh sẽ đưa em đi.”

Nguyễn Sương nói: “Về phòng ngủ của anh đi.”

Lần này người sửng sốt là Trần Cương Sách.

Những người xung quanh Trần Cương Sách hầu như đều là kiểu đạo đức giả, mặt ngoài một đằng, nội tâm một nẻo, tâm tư thâm sâu giống như cái động không đáy. Nguyễn Sương khác với tất cả những người anh biết. Cô thông minh và sáng suốt, không che giấu những mánh khóe nhỏ nhặt của mình, thoải mái để lộ ra trước mắt anh, dường như đang nói với anh, Trần Cương Sách, em biết anh thích em, em cũng thích anh.

Cơn mưa ngoài cửa sổ dường như lại nặng hạt hơn, phát ra những âm thanh tí tách.

Mãi mà không thấy Trần Cương Sách trả lời, Nguyễn Sương bèn chơi xấu, chui vào trong ngực anh, càng lúc càng dán chặt vào. Trần Cương Sách cúi đầu, dùng lòng bàn tay kéo cằm cô. Trong lòng bàn tay anh có một mùi hương giống hệt mùi thơm của chiếc áo anh đang choàng trên người cô. Hình như là mùi của cây tùng bách trong tuyết, nhưng động tác của anh lại rất tinh tế và nhẹ nhàng, như muốn làm tan lớp tuyết ấy đi. Căn phòng rất yên tĩnh, bọn họ ôm nhau, nghe thấy được nhịp tim của nhau.

Trần Cương Sách: “Làm sao bây giờ, trong nhà còn chưa chuẩn bị đồ ngủ cho nữ?”

Nguyễn Sương nói: “Mặc đồ ngủ của anh cũng được.”

Trần Cương Sách cố ý trêu chọc cô: “Bình thường anh hay khỏa thân khi ngủ.”

Nguyễn Sương kéo mạnh chiếc áo sơ mi anh đang mặc: “Không phải anh có rất nhiều áo sơ mi trắng hay sao? Em có thể mặc áo sơ mi trắng của anh đi ngủ.”

Trần Cương Sách chậc một tiếng, cúi đầu, phát hiện ánh mắt cô đầy vẻ giảo hoạt. Mắt cô trông giống như mắt hồ ly tu luyện hàng ngàn năm. Thật khiến lòng người ngứa ngáy.

Vì cuộc trò chuyện qua điện thoại suốt đêm qua nên cả hai người đều bị mất ngủ trầm trọng.

Buổi chiều Trần Cương Sách vừa ngủ nên giờ cũng không buồn ngủ nữa. Nguyễn Sương lại bận rộn cả ngày, khoảng hơn tám giờ hai mí mắt đã bắt đầu đánh nhau. Trần Cương Sách ôm Nguyễn Sương vào phòng ngủ chính rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Nguyễn Sương: “Anh không lấy quần áo để thay à.”

Trần Cương Sách: “Em muốn tắm rửa thay đồ sao? Chờ một chút, anh đi tìm cho em.”

Nguyễn Sương vốn tưởng rằng anh sẽ mang theo áo sơ mi trắng, nếu là người quy củ, có thể sẽ mang theo một bộ đồ ngủ của riêng mình tới. Nhưng cô vẫn còn nghi hoặc, trong nhà anh không có đồ ngủ cho nữ sao? Tại sao lại không có đồ ngủ cho nữ? Chẳng lẽ, trước đây anh chưa từng đưa ai khác đến đây? Nghĩ đến đây, tâm tư muốn quyến rũ của cô như bị bóp chặt.

Khi cô tắm xong quấn khăn tắm đi ra, trong phòng không có ai. Có tiếng gõ cửa, cô do dự một lúc rồi bước tới mở cửa.

Đứng ngoài cửa là bảo mẫu: “Xin chào cô Nguyễn, đây là đồ ngủ mới ạ.”

Nguyễn Sương nhận lấy. Thật ra có chút do dự, nhưng có lẽ vì bị tính chiếm hữu quấy phá nên cô đã gọi bảo mẫu lại, không nhịn được hỏi: “Bộ đồ ngủ này ở đâu đấy ạ?”

Bảo mẫu nở một nụ cười tiêu chuẩn đã được đào tạo bài bản, nghiêm túc trả lời: “Là nhãn hiệu vừa gửi tới cho giám đốc.”

Ý nghĩa rất rõ ràng.

Mới.

Chưa có ai từng mặc nó.

Sau khi thay đồ ngủ, Nguyễn Sương trở về phòng nằm xuống. Một ngày quá mức mệt mỏi, thể lực bị tiêu hao khiến cô vừa đặt lưng lên giường liền muốn ngủ ngay. Trong lúc này nhận thấy trên giường còn có người khác, cô mơ màng nhưng không mở mắt, trong tiềm thức cảm thấy người đó hẳn là Trần Cương Sách.

“Trần Cương Sách?” Cô vẫn hỏi một tiếng.

Trần Cương Sách ôm cô vào lòng, nói: “Là anh, yên tâm ngủ đi, ngủ ngon.”

Đêm đó họ ngủ chung giường nhưng không làm gì cả. Chỉ là đêm đó mưa khá to, khi tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, cô mơ hồ nghe thấy tiếng mưa rơi như rất gần mình. Cơn mưa như xuyên qua cửa sổ, không khí ẩm ướt và lạnh lẽo như xâm nhập vào tận trong chăn.

Ngày hôm sau, Nguyễn Sương tỉnh dậy trong vòng tay của Trần Cương Sách. Dưới tấm chăn, vòm ng ực vạm vỡ của người đàn ông phập phồng, cơ bắp săn chắc lên xuống theo nhịp thở của anh. Cô nhìn anh chằm chằm khoảng mười giây, sau đó im lặng đỏ mặt ——người đàn ông này thực sự khỏa thân khi ngủ.