Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 8

2:51 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 8 tại dưa leo tr. 

Editor: Saki

Trần Tự Chu trả lại lon coca đã định đưa cho Trình Lí, ngón tay cong lên ngoắc hai cái: “Đưa đây.”

Mắt Trình Lí thấy coca của mình bị lấy ra rồi bỏ lại, không nói gì trợn trắng mắt, cầm điện thoại quơ quơ: “Gọi ba thì sẽ cho cậu.”

“Cút.”

“Được rồi, tôi đi đây, vừa lúc về tâm sự với em Phù, thúc đẩy tình cảm.”

Trình Lí không nhanh không chậm nói, lúc đi ngang qua Trần Tự Chu còn cố ý dừng lại, trước mặt Trần Tự Chu, cậu ta đồng ý yêu cầu kết bạn với Minh Phù, “Cũng không biết đêm nay em Phù tìm tôi có chuyện gì, về nhà phải hỏi thật kỹ…”

Nói xong, nhiệt tình gửi cho Minh Phù một biểu tượng cảm xúc chào hỏi.

“A, em Phù trả lời tôi rồi.” Trình Lí chậc chậc cảm thán: “ Nhìn em Phù kìa, xinh đẹp, dùng biểu cảm cũng đáng yêu như vậy.”

Trần Tự Chu liếc mắt nhìn biểu cảm thăm dò của con sóc chuột trên màn hình, cái đầu tròn vo thò ra từ chân tường, đôi mắt tròn trịa vừa đen vừa sáng, ngoan ngoãn vừa đáng yêu.

Cực kỳ giống đêm nay Minh Phù ôm bánh ngọt ngửa đầu hỏi cậu có vào phòng học hay không.

Đầu lưỡi Trần Tự Chu chống cằm, trong mắt không rõ ý tứ.

Trình Lí đúng lúc nói: “Đi thôi.”

Nhà họ Trần và nhà họ Trình là hàng xóm, phòng của Trần Tự Chu và Trình Lí rất gần nhau, từ ban công bước ra là có thể đến phòng của đối phương.

Mới vừa đi ra ban công, Trần Tự Chu lên tiếng: “Trở về.”

Trình Lý nở nụ cười trong dự đoán: “Làm gì?”

Trần Tự Chu nhìn cậu ta, sau một lúc lâu, thỏa hiệp gọi một tiếng “Anh trai”.

Trình Lý khoa trương đưa tay ra sau tai: “Cái gì cơ? Không nghe rõ, gọi lại lần nữa đi.”

Ánh mắt Trần Tự Chu nguy hiểm nheo lại: “Đừng ép tôi đánh cậu.”

Nghe ra giọng nói tức giận của Trần Tự Chu, Trình Lí cười vô cùng càn rỡ, quay lại ném điện thoại cho Trần Tự Chu, rồi đi thẳng đến tủ lạnh, cuối cùng cũng uống được coca.

Trần Tự Chu cầm điện thoại, một tay gõ chữ.

【Trình L: Tôi là Trần Tự Chu.】

【Trình L: Thêm Wechat này.】

Dừng một chút, lại bổ sung thêm một câu —

【Trình L: Nhanh lên!】

Cậu gửi Wechat của mình qua, lại lấy điện thoại của mình ra, mở Wechat chờ.

Hai phút sau, thấy chỗ người liên lạc xuất hiện chấm đỏ, Trần Tự Chu lập tức xóa bạn bè của Minh Phù khỏi Wechat của Trình Lí.

Ném điện thoại cho Trình Lí, Trần Tự Chu hất cằm: “Cậu có thể cút đi.”

“Con mẹ nó, cậu dùng xong thì vứt đi.” Trình Lý mắng cậu: “Tôi còn chưa uống hết một lon coca đâu.”

“Tặng cậu rồi, mang về uống.”

Trình Lí: “…”

Cậu thật sự phục cậu ấm này.

Nói kháy trở lại, Trình Lí đặt chân xuống đất, nghe được phía sau truyền đến một tiếng “cạch cạch”, cậu ta quay đầu lại.

Cửa ban công đối diện đã bị người từ bên trong đóng lại.

“…”

Trình Lí mở Wechat, muốn nói rõ với Minh Phù về Trần Tự Chu, kết quả lướt qua danh sách tin nhắn và người liên lạc, cũng không thấy avatar của Minh Phù.

Trình Lí không dám tin quay đầu nhìn lại.

Trần Tự Chu chó chết!

Trần Tự Chu vô cùng khó chịu với chuyện Minh Phù nhảy qua mình thêm Wechat của người khác.

Nhìn ảnh chân dung hoạt hình sóc chuột trừng to mắt tràn đầy kinh ngạc trong cột bạn mới, sự khó chịu của Trần Tự Chu lại tiêu tan đi một chút.

Cậu không đồng ý, ném điện thoại qua một bên rồi vào phòng tắm.

Tắm rửa xong đi ra, Trần Tự Chu mới đồng ý yêu cầu kết bạn của Minh Phù, chờ cô cũng gửi cho mình cái biểu tượng cảm xúc thăm dò của con sóc chuột kia.

Cậu không muốn nhận được tin nhắn giống Trình Lí chút nào, nhưng lại cảm thấy biểu tượng cảm xúc đó rất giống Minh Phù.

Vừa nhỏ vừa ngoan, nhìn đã muốn t.h.ủ d.â.m rồi.

Đợi cả buổi, điện thoại không có động tĩnh gì, Trần Tự Chu nhíu mày, kết nối lại với mạng, tùy tiện gửi cho Trình Lí một dấu chấm câu.

Mạng thì ok.

Điện thoại cũng không sao.

Nghĩ có thể người ta đang dọn dẹp và đánh răng rửa mặt, Trần Tự Chu lại nhẫn nại đợi một lát, trong lúc đó ngón tay không ngừng lướt qua giao diện Wechat, cập nhật tin tức.

“Đinh” một tiếng, âm thanh nhắc nhở tin nhắn vang lên.

Trần Tự Chu đưa mắt nhìn qua, là dấu chấm hỏi Trình Lý gửi tới.

【C: Không, thử mạng xem.】

【Trình L: Sao, chờ tin nhắn của em Phù à? Cậu ấy còn không để ý tới cậu sao?】

【Trình L: Không phải chứ, cậu ấy mới vừa gửi tin nhắn cho tôi tốc độ rất nhanh, hơn nữa liền gửi biểu tượng cảm xúc tới.】

Trần Tự Chu chờ đợi tin nhắn vốn có chút không kiên nhẫn, Trình Lí vẫn còn ép buộc, cậu bình tĩnh, dứt khoát kéo Trình Lí vào danh sách đen.

Suy nghĩ một chút, vẫn chủ động gửi tin nhắn cho con sóc chuột kia —

【C:?】

Sáng hôm sau Minh Phù tỉnh lại nhìn dấu chấm hỏi Trần Tự Chu gửi tới, trên mặt cũng đầy dấu chấm hỏi.

Cậu nói vậy là có ý gì?

Minh Phù vốn định trả lời một chút, nhưng lại không biết trả lời cái gì, liếc nhìn thời gian, cô buông điện thoại xuống vội vàng đi rửa mặt.

Đến phòng học muộn hơn hôm qua một chút, Trần Tự Chu đã ngồi vào vị trí của cậu.

Nghe được tiếng bước chân, cậu quay đầu đi, nhìn chằm chằm Minh Phù: “Sao hôm qua cậu không nhắn tin cho tôi?”

Bước chân Minh Phù dừng lại, “Cậu không, đồng ý.”

“Sau đó tôi đồng ý rồi.”

“Nhưng tôi đã, đã ngủ.”

Thần sắc Trần Tự Chu hơi dịu đi, “Vậy sáng nay cậu dậy xem tin nhắn chưa?”

Minh Phù gật đầu.

Cảm xúc vừa mới dịu đi lập tức lại trở nên khó chịu: “Thấy cậu không trả lời tôi mà? Cậu không gửi tin nhắn cho tôi còn thêm Wechat của tôi làm gì?”

Minh Phù nhìn cậu, “Là cậu, để tôi thêm, của cậu.”

Vẻ kiêu ngạo hỏi tội của Trần Tự Chu thoáng chốc bị đánh tan, cậu mím môi, ngồi trên ghế hờn dỗi.

Minh Phù cảm thấy khó hiểu, cô không hiểu cảm xúc thay đổi của Trần Tự Chu.

Cô lấy điện thoại ra, đầu ngón tay gõ nhẹ vào màn hình hai cái, phòng học yên tĩnh ngẫu nhiên vang lên một tiếng nhắc nhở.

Minh Phù che điện thoại lại theo bản năng, cô nhìn về phía cửa trước và cửa sau phòng học, đến khi kịp phản ứng trong phòng học hiện tại chỉ có cô và Trần Tự Chu, Minh Phù mới thở phào nhẹ nhõm.

Rồi sau đó phát hiện, điện thoại vừa phát ra âm thanh hình như không phải của cô.

Trần Tự Chu liếc nhìn con thỏ sợ hãi bên cạnh, cậu lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn chuyển khoản trên Wechat, đưa điện thoại về phía Minh Phù.

Cậu nhấn vào tin nhắn chuyển khoản một ngàn đồng trên màn hình: “Có ý gì?”

“Tiền bánh ngọt.”

Bánh ngọt ngày hôm qua Trần Tự Chu đưa cho cô, trở về phòng ngủ Minh Phù liền chia cho bạn cùng phòng, cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nhất định phải chuyển tiền bánh ngọt cho Trần Tự Chu.

Không làm gì thì không nhận được báo đáp, huống chi giữa cô và cậu cũng không quen, không nên vô cớ nhận đồ của cậu.

“Không cần.”

Tiền được trả lại.

Môi Minh Phù ngập ngừng, Trần Tự Chu mở miệng trước: “Nếu cậu cảm thấy áy náy thì mua cho tôi một cái giống nhau trả lại.”

Vậy cũng được.

Minh Phù gật đầu.

“Đi thôi.” Trần Tự Chu đứng lên.

Minh Phù có chút mơ hồ: “Đi, đi đâu?”

“Không phải cậu đã gật đầu rồi sao.” Trần Tự Chu dùng tay không chọc nhẹ vào chiếc bánh bao trong tay cô: “Tôi còn chưa ăn sáng.”

Mười phút sau, Minh Phù nhìn chiếc bánh bao Trần Tự Chu đang cầm, khó hiểu hỏi: “Không phải nói, muốn một, một sao?”

“Đúng vậy, đây không phải đều là đồ ăn sao.”

Nhưng giá cả chênh lệch rất nhiều.

Tiền một cái bánh ngọt kia có thể mua được mấy chục vỉ bánh bao.

“Cậu trả nợ, phải xem chủ nợ muốn cái gì, hiểu không?”

Hôm nay Minh Phù lại buộc tóc thành búi, giữa búi tóc tròn có một sợi nghịch ngợm dính vào, Trần Tự Chu dùng tay nghịch nghịch nói: “Được rồi, mau trả tiền đi.”

Minh Phù trốn về phía sau, cầm điện thoại quét mã thanh toán.

Lăn qua lăn lại một chuyến như vậy, hai người từ căn tin đi ra ngoài, người trong trường học nhiều lên.

Sự kết hợp giữa trái đẹp và gái đẹp đi tới chỗ nào cũng tồn tại sự hấp dẫn, huống chi trong đó một người còn là nhân vật nổi tiếng của trường học.

Dọc theo đường đi không ngừng có ánh mắt tò mò hướng tới, Minh Phù không thích bị người khác nhìn như vậy, cô cúi đầu bước nhanh về phía trước, ý đồ kéo dài khoảng cách với Trần Tự Chu, nhanh chóng trở lại phòng học.

Thế nhưng Trần Tự Chu tựa như kẹo cao su, làm thế nào cũng không vứt đi được, chậm rãi đi theo bên cạnh cô, còn vươn tay kéo cô một cái: “Vừa ăn xong đi nhanh như vậy cũng không sợ bị xóc hông à.”

Minh Phù né tránh tay cậu, lắc đầu.

Cô càng không thích bị người khác nhìn chằm chằm như vậy.

“Đi chậm một chút.” Trần Tự Chu khẽ vuốt đầu ngón tay vừa mới vòng quanh cổ tay cô, “Nếu không tôi nắm tay cậu đi đấy.”

Minh Phù nhìn cậu, lông mày chậm rãi nhíu lại.

“Cậu còn nhìn tôi như vậy, sẽ khiến tôi hiểu lầm cậu đang ám chỉ tôi để tôi dắt dắt cậu đấy.”

“Sao cậu, vô lại, như vậy.”

Đây là lần đầu tiên có cô gái nói Trần Tự Chu như vậy.

Cậu cụp mắt nhìn Minh Phù, trên mặt cô gái nhỏ nghiêm túc, lỗ tai lại lộ ra chút đỏ, có lẽ là do bị cậu chọc tức.

Tiếng cười mơ hồ từ trong cổ họng tràn ra, “Không vô lại làm sao theo đuổi cậu.”

Giống như bị lời cậu nói làm cho khiếp sợ, Minh Phù nhíu mày buông ra, đôi mắt trừng lớn, ngây ngốc nhìn cậu.

Vành tai hồng cũng trong khoảnh khắc nhuộm đỏ.

Trước kia không phải không có chàng trai nào lấy lòng Minh Phù, cô cũng không chậm chạp về phương diện này, nhưng chưa bao giờ trực tiếp như Trần Tự Chu, khiến cô trở tay không kịp.

Cô nhớ tới một câu Trịnh Nhan Hương đánh giá Trần Tự Chu: Đẹp trai đào hoa.

Là thật sự rất có lý.

Bọn họ mới quen nhau vài ngày, cậu cứ như vậy.

Trần Tự Chu thấy cô cả buổi không phản ứng, giơ tay lên và búng tay trước mặt cô: “Hoàn hồn lại đi, đồ ngốc.”

Minh Phù chớp mắt, đôi lông mày thanh tú đột nhiên nhăn lại, liên tục lui về phía sau.

Cổ tay lại bị người ta ôm chặt.

Không đợi Minh Phù giãy ra, Trần Tự Chu buông cô ra, hất cằm về phía sau: “Cậu muốn yêu đương với thùng rác sao?”

Minh Phù mím môi, nói chậm rãi nhưng cũng nghiêm túc: “Tôi chỉ, chỉ muốn học tập.”

Trước kia chàng trai lấy lòng Minh Phù đều nhã nhặn, sau khi cô nói như vậy, những người đó cũng biết khó mà lui sẽ không quấy rầy nữa.

Nhưng Trần Tự Chu hiển nhiên không liên quan gì đến hai chữ nhã nhặn.

Trần Tự Chu hờ hững: “Biết rồi.”

Ánh nắng ban mai chói chang, cọ vào bức tường tòa nhà màu đỏ, chiếu lên nửa người thiếu niên, ngay cả mái tóc cũng sáng ngời.

“Cậu học của cậu, tôi theo đuổi của tôi, không ảnh hưởng.”

Qua thứ tư, thời gian lại đột nhiên nhanh lên, chớp mắt đã đến chiều thứ bảy.

Trường trung học Trưởng Lập ngoại trừ học sinh lớp mười hai, hai lớp là lớp mười và lớp mười một mỗi buổi chiều thứ bảy học xong hai tiết bắt đầu nghỉ, buổi tối chủ nhật tự học trở về trường.

Buổi chiều tan học, Minh Phù thu dọn cặp sách, Trần Tự Chu ngồi bên cạnh nhìn cô nhét hết quyển này đến quyển khác vào trong cặp.

“Mang nhiều sách như vậy về nhà, không ngại nặng à.”

“Không nặng.”

“Hiếm khi nghỉ phép, ở nhà đọc sách, không ra ngoài chơi sao?

“Không đi.”

Thật đúng là một mọt sách nhỏ.

Trần Tự Chu kéo dây đeo cặp sách của cô xuống, “Tôi muốn gọi cậu ra, có tới hay không?”

Minh Phù đặt cặp sách ngay ngắn: “Không đến.”

Mặc kệ Trần Tự Chu nói gì, đều bị Minh Phù dùng hai chữ thần chú chặn lại.

“Minh Phù, cậu có năng lực rồi, lúc dỗi tôi nói chuyện thuận lợi như vậy.”

“Không có.”

Nói xong, Minh Phù nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi của hai người, hình như rất thuận lợi.

Khóe miệng cô cong xuống.

Trần Tự Chu thấy vậy, chút buồn bực trong lòng lập tức tiêu tan: “Ngày hôm đó không gặp, cậu có nhớ tôi không?”

“Không nhớ.”

Trong mắt Minh Phù sáng ngời viết bốn chữ to: Cậu thật tự luyến.

Trần Tự Chu cười một tiếng, nhích về phía cô: “Vậy nếu tôi nhớ cậu thì sao?”

——————–

Trần Tự Chu hiện tại: Cậu học của cậu, tôi theo đuổi của tôi, không ảnh hưởng.

Trần Tự Chu sau này: Em ngủ của em, anh làm của anh, không ảnh hưởng.

(Hôm nay vẫn là canh hai! Bởi vì phải đuổi kịp bảng xếp hạng!)