Chương 18
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 18 tại dưa leo tr.
Lần Thứ Ba Trọng Sinh
Tác giả: Tô Cảnh Nhàn
Chương 18: Cái đuôi nhỏ thứ mười tám
[Tsk, bé dính người phiền phức.]
Edit: Kally
Beta: Phong
Trận chiến nhanh chóng kết thúc, số lượng tắc kè biến dị rất lớn, nhưng sức phòng ngự và tấn công của chúng không vượt quá mức tiêu chuẩn, bốn người có thể dễ dàng tiêu diệt chúng.
Giang Xán Xán không cẩn thận bị một con thằn lằn biến dị quét qua, trên mu bàn tay xuất hiện một vết xước, đang kêu gào xung quanh Giang Mộc, nói em trai đáng yêu nhà mình lấy hộ bình xịt y tế xịt cho mình, cậu chàng cao 1m8 nặng 81 kg nhoáng cái thành bé đáng thương mỏng manh yếu đuối.
Giang Mộc bị gã lảm nhảm đến nhức đầu, “Câm mồm, đưa tay ra đây.”
Giang Xán Xán ra vẻ rất đắc chí, nhanh chóng đưa tay qua, “Em trai của tui là người đáng yêu nhứt nhứt!”
Bàn tay đang xịt của Giang Mộc dừng lại, ngón tay không chút lưu tình chọc một cái vào vết thương của gã, Giang Xán Xán nhảy một cái cao ba mét, lên án, “Tiểu Mộc em là đồ lạnh lùng vô tình! Lần sau về nhà anh sẽ méc ba mẹ!”
Giang Mộc không chỉ lạnh lùng vô tình mà còn rất tàn nhẫn: “Ồ, đồ méc lẻo.”
Giang Xán Xán: Giận quá đi!
Bên cạnh, Lăng Thần dẫn theo Diệp Tiêu quay về, hắn rửa tay hai lần, từ trong túi lấy ra hai viên kẹo cứng. Hai mắt Diệp Tiêu sáng lên, cậu đưa tay muốn nhận lấy thì Lăng Thần lại né đi, “Em chưa rửa tay, tay dơ lắm, tay tôi sạch rồi, tôi đút em ăn nhé?”
Diệp Tiêu liên tục gật đầu, còn giơ hai ngón tay, “Em muốn ăn cả hai cục luôn.”
Lăng Thần “Chậc” một tiếng, nhưng lại không nói hai kẹo sẽ bị sâu răng và béo phì, hắn lột vỏ kẹo ra, đút hai cục cho Diệp Tiêu ăn. Nhìn cậu cong mắt cười nhìn mình, trong lòng cũng có cảm giác thỏa mãn như đang cho bé cưng nhà mình ăn.
Giảm Lan vốn đang dựa vào đầu xe bọc thép quan sát, lại véo cánh tay của mình —— ban nãy thì hung dữ tấn công quái vật như vậy, nhưng tại sao lúc đối mặt với Thần ca, vành tai đỏ như vậy làm gì? Trong miệng ngậm hai cục kẹo, má phình phình lên cứ như chú hamster nhỏ!
Cô sờ mũi, cảm thấy thế giới này mẹ nó thật kì diệu!
Phương Văn Triết bước xuống từ trong xe, khập khiễng đi tới bên cạnh Giảm Lan, hắn nhìn theo tầm mắt Giảm Lan, cười nói, “Ban nãy tôi cảm thấy cái người tên Diệp Tiêu kia đúng là lợi hại thiệt.” Hắn do dự nói tiếp, “Tôi thấy trên cổ tay cậu ấy cũng đeo máy liên lạc của Cục Hai, cậu ấy là thành viên dự bị của Cục Hai sao?”
Giảm Lan liếc hắn một cái, tùy ý gật đầu, trực tiếp xem nhẹ câu hỏi phía sau, “Đúng là rất lợi hại.”
Phương Văn Triết: “Nói đến đây, tổ hành động trước kia của tôi có đến một nửa người đều muốn vào Cục Hai.”
Nhìn thấy vẻ mặt của Phương Văn Triết bỗng trở nên chán nản, Giảm Lan giơ tay vỗ một cái đằng sau lưng hắn, Phương Văn Triết xém nữa bị cô vỗ cho lảo đảo.
Mẹ nó, không cẩn thận mà coi hắn như Giang Xán Xán mà vỗ rồi. Giảm Lan thu tay về, xấu hổ cười ha ha hai tiếng, “Xin lỗi nhé, tôi không khống chế được lực tay, cậu cứ lo dưỡng thương đi đừng có nghĩ nhiều, mọi chuyện đều có chỉ huy Lăng lo, chúng ta cứ vui vẻ ăn uống là được!”
Phương Văn Triết còn muốn nói, nhưng thấy vẻ mặt chẳng để ý điều gì của Giảm Lan thì đành phải gật đầu.
Khi Phương Văn Triết có chút khó khăn trở lại thùng xe, nụ cười trên mặt Giảm Lan nhạt đi, cô sờ mũi – cô không ngốc, bất kể là trước kia Phương Văn Triết bỗng đột nhiên quan tâm nhiều hơn đến Diệp Tiêu hay là hiện tại công khai hoặc ngấm ngầm quan tâm thì đều có một giọng điệu rất kì lạ.
Vì vậy, sau khi mọi người quay lại xe tắm rửa và ngủ, Giảm Lan lén lút chạy lên cabin của chiếc xe bọc thép nhỏ và cưỡng ép Giang Xán Xán ra ngoài.
Hai người ngồi xổm bên dòng suối nhỏ, ánh trăng xinh đẹp vô cùng. Giang Xán Xán ngáp một cái, mí mắt gục xuống, “Người anh em, em đang kích động đến không ngủ được do mình mới quay về lại đơn vị sao? Thôi thương lượng cái nhé, ngày mai chúng ta tâm sự được không?”
Giảm Lan: “No no no! Chuyện hôm nay không được để ngày mai đâu đồng chí Giang Xán Xán,” cô dùng khuỷu tay chọc chọc Giang Xán Xán, “Kể em nghe đi, bé đáng yêu bạo lực kia rốt cuộc có lai lịch gì thế? Mẹ nó cậu ấy từ trên nóc xe nhảy xuống cái đùng, bà đây nhìn mà sợ khờ luôn!”
“Bé đáng yêu bạo lực?” Giang Xán Xán vỗ trán mình, lập tức hiểu ra, “Ồ, em nói Diệp Tiêu á! Xin phép được giới thiệu, bạn nhỏ 18 tuổi lẻ ba tháng, am hiểu dùng dao, dẫm lên mặt kẻ thù chém như thái rau thái thịt, sức chiến đấu level max, cho dù Thần ca là một sinh vật ma thuật cũng chưa đánh cậu ấy bao giờ.
Với tình đồng chí lâu dài của chúng ta, Xán gia nhắc nhở em trước, nếu em không muốn mới vừa về, đầu đã bị Thần ca đạp xuống bãi cỏ thì đừng có mà đụng đến cậu ấy.”
Giang Xán Xán lại ngáp một cái, “Về lai lịch của cậu ấy thì Xán gia anh cũng không biết, nhưng mà Thần ca và Tiểu Mộc đều rất tin tưởng cậu ấy, anh cũng tin cậu ấy. Nếu em muốn hỏi thì có thể đi tìm Thần ca hoặc là Tiểu Mộc.”.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Chưa bị người chơi hệ ma thuật Thần ca đánh bao giờ? Nhớ lại mình năm đó bị Lăng Thần truy đuổi khắp sân tập, chiếc súng yêu thích bị hắn tháo dỡ, tinh thần nhiều chuyện của Giảm Lan càng bùng cháy dữ dội, “Anh không tò mò à?”
Giang Xán Xán: “Tò mò chứ, em đi hỏi đi, Xán gia anh sẽ đứng đằng sau cổ vũ em!”
Ngọn lửa buôn chuyện của Giảm Lan dù có rực rỡ đến đâu thì gặp chỉ huy và nhà phân tích dữ liệu nhà mình cũng lập tức tắt ngúm, cô thở dài, “Còn có ai làm anh em tốt hơn anh không?”
Giang Xán Xán cười hì hì: “Ai nha, đúng là ngượng quá đi, Xán gia anh có anh em thiệt mà, thân ái ơi, còn là anh em song sinh đấy, không cô đơn như em.”
Thế hệ nhà Giảm Lan đã năm đời làm con một im lặng.
Nhưng cô thoải mái và rộng lượng, cũng không rối rắm nhiều, nếu Lăng Thần và Giang Mộc đều tin tưởng Diệp Tiêu thì cô cũng chẳng để việc này vào lòng nữa. Nhét Giang Xán Xán vào xe, còn mình quay về thùng xe ngủ.
Trên cành cây.
Diệp Tiêu bám vào cành cây nhìn Giảm Lan kéo Giang Xán Xán tới bên dòng suối nhỏ, hai người cứ thì thầm to nhỏ gì đó, được một lúc thì quay về. Cậu có chút tò mò, “Sao họ lại đến bên dòng suối nhỏ vậy ạ?”
Lăng Thần đang nhắm mắt lại, bàn tay đặt ra sau gáy Diệp Tiêu, nhẹ nhàng xoa bóp gáy cậu, nghe cậu hỏi thì lười biếng trả lời, “Có lẽ đã đến lúc tham dự bữa tiệc trò chuyện đêm của những người bạn thân nhất lần thứ 132.”
Nói xong, hắn nghiêng đầu ghé sát Diệp Tiêu, “Không phải chúng ta còn lời tâm sự mỏng chưa nói xong sao? Trước khi đánh nhau em muốn nói gì với đội trưởng thế?”
Diệp Tiêu cầm trường đao trong tay, nhiệt độ cơ thể nóng hổi truyền từ sau gáy khiến cậu có cảm giác bình tĩnh không thể giải thích được, cậu dịch về phía Lăng Thần mà không phát hiện ra mình gần như đang ở trong vòng tay hắn.
Lăng Thần phát hiện ý đồ của cậu, cố ý cúi đầu xuống để cậu có thể nói nhỏ bên tai mình.
“Phương Văn Triết…… Là kẻ phản bội, anh ta sẽ bán đứng chúng ta.” Diệp Tiêu nói xong, trái tim “Bình bịch” nhảy dựng lên, cậu theo bản năng cắn đầu lưỡi, vô cùng sợ hãi Lăng Thần sẽ hỏi cậu lý do vì sao, nhìn cậu bằng ánh mắt nghi ngờ và không tin tưởng.
Tay phải Lăng Thần đặt ở trên vai Diệp Tiêu, sau khi nghe xong, hắn vô thức nắn nắn ngón tay, sau đó, tay trái hắn nắm lấy cằm Diệp Tiêu, “Lại cắn lưỡi à? Không được cắn.”
Diệp Tiêu ngơ ngẩn nhả răng ra, cậu thì thầm, “Anh ta thật sự là kẻ phản bội đó, em không có lừa anh. Nhưng em…… Em không có cách nào nói ra lí do làm sao em biết được.”
Lăng Thần lại đút tay trái vào túi quần ngụy trang, tay phải vòng qua vai Diệp Tiêu, cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Tiêu ở khoảng cách gần, hỏi cậu: “Em có chuyện giấu tôi, nhưng việc em giấu tôi cũng giống như nội dung nhiệm vụ của em, em không thể nói ra phải không?
Diệp Tiêu vội vàng trả lời: “Đúng thế, em không thể nói.” Cậu nắm chặt bao đao màu đen, đốt ngón tay trắng bệch, “Nhưng em tuyệt đối không bao giờ lừa anh.”
Có một số bí mật em không có cách nào thẳng thắn với anh, nhưng em vĩnh viễn không bao giờ lừa anh.
Lăng Thần bỗng nhiên mỉm cười, dùng bàn tay thô ráp xoa đầu Diệp Tiêu, nhẹ giọng nói, “Chỉ cần là em nói, tôi đều tin.”
Tâm trạng vốn bị vướng mắc bấy lâu của Diệp Tiêu đột nhiên thoải mái hơn. Cậu cho rằng chỉ cần Lăng Thần đề phòng, để mắt tới Phương Văn Triết, Giảm Lan nhất định sẽ không chết như trước.
Cho dù trong lòng Lăng Thần có thể sẽ có chút nghi ngờ cậu cũng không sao cả.
Lăng Thần phát hiện dưới tay mình, cơ bắp trên vai Diệp Tiêu đã thả lỏng, nhưng có lẽ là do gió thổi lâu nên có chút lạnh. Hắn cởi áo khoác đen khoác cho Diệp Tiêu, nói với giọng điệu nghiêm túc hiếm có.
“Diệp Tiêu, tôi tin em, nhưng không có chứng cứ nên tôi không thể kết tội cậu ta chỉ vì em nói anh ta là kẻ phản bội. Nếu khiến cậu ta bị oan, tôi sẽ có lỗi với những người anh em Du Long đã hy sinh. Đương nhiên, nếu cậu ta thật sự là kẻ phản bội, tự tay tôi sẽ gi ết chết cậu ta.”
Hắn nói rất dịu dàng, nhưng câu cuối cùng lại đằng đằng sát khí.
Diệp Tiêu gật đầu, “Em hiểu, anh là tổng chỉ huy mà.”
Vì là tổng chỉ huy nên hắn không thể nghe lời nói của một phía hay muốn làm gì thì làm. Bởi đằng sau mỗi quyết định, mỗi một mệnh lệnh chính là một hoặc thậm chí nhiều mạng sống.
Lăng Thần nghe cậu mềm mại nói ra những lời đó, hơi thở bình tĩnh bỗng trở nên vui vẻ, trực tiếp đưa tay ôm lấy người đang bọc áo khoác của mình vào lòng, dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu cậu, không biết đây là lần thứ mấy cảm thán, “Sao em lại ngoan như vậy?”
Diệp Tiêu đột ngột bị anh ôm một cái, vành tai đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nói, “Anh…… Anh đừng dùng cằm, ngứa lắm……”
Lăng Thần không buông tay, thấp giọng, “Ngoan, để đội trưởng ôm một cái.”
Cảm nhận được tâm tình của Lăng Thần không tốt, Diệp Tiêu không loay hoay nữa, ngoan ngoãn để mặc hắn ôm. Gió đêm xuyên qua rừng cây rất nhẹ nhàng, Diệp Tiêu nằm trong lòng hắn một lúc, ngửi thấy mùi khói thuốc súng còn sót lại, cậu do dự hỏi: “Đội trưởng, anh gặp chuyện gì à?”
Lăng Thần dựa lưng vào thân cây, “Ừm” một tiếng. Hắn rũ mắt suy nghĩ, thông tin trung tâm chỉ huy đưa ra về Thánh Tài có lỗi sai, tổ trưởng của tổ nhỏ được Cục Hai phái tới giúp đỡ là kẻ phản bội, có lẽ đó là người của Thánh Tài——những điều đó có phải rằng người của Thánh Tài đã thâm nhập vào sâu hơn hắn tưởng tượng không.
Vậy còn trung tâm chỉ huy thì sao? Có bao nhiêu người là sạch sẽ? Có bao nhiêu người đã phản bội?
Hắn chưa bao giờ đánh giá quá cao lòng trung thành của một người và cũng chưa bao giờ cho phép bất cứ ai đâm sau lưng mình.
Diệp Tiêu không hỏi nhiều, cẩn thận thay đổi tư thế, cậu quỳ lên trên đùi Lăng Thần, thẳng lưng, trên người còn khoác chiếc áo khoác to rộng của Lăng Thần, Cậu nhìn Lăng Thần bằng ánh mắt sắc bén, đưa tay luồn vào trong tóc Lăng Thần, nghiêm túc hứa, “Không sao đâu, cho dù có xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ bảo vệ anh.”
Lăng Thần trong đầu đều là vòng xoáy lừa gạt lập tức bị cậu chọc cười, hắn luồn tay xuống dưới nách Diệp Tiêu, ôm như ôm con nít, kéo chặt người về phía mình rồi trực tiếp nhảy từ trên cây xuống, đi về phía xe.
“Khuya rồi, bé cưng nhỏ nên ngủ thôi, có muốn ngủ cùng đội trưởng không?”
“…… Muốn ạ.”
“Chậc, em đúng là bé dính người.” Lăng Thần vừa đi vừa nói, “Trước khi đi ngủ nhớ uống ly sữa, cố gắng cao lớn hơn, còn phải nhớ đánh răng nhé.”
Diệp Tiêu bị Lăng Thần thô bạo khiêng trên vai, tay chân giãy giụa, rầu rĩ nói: “Em có thể tự đi mà…… Em không phải bé cưng nhỏ, em đã mười tám tuổi lẻ bốn tháng rồi!”
Lăng Thần nhướng mày: “Ồ, mới lớn thêm một tháng à? Thật là không dễ dàng a!” Hắn thuận tay vỗ một cái lên mông Diệp Tiêu, “Ngoan nào, đội trưởng mang em đi về ngủ, có tôi ôm em, em không cần phải tự đi, vui biết bao nhiêu.”
Diệp Tiêu bị đánh mông nghẹn đến mặt đỏ bừng, tay cậu cầm trường đao, dùng đầu nhẹ nhàng đánh vào bả vai rắn chắc của Lăng Thần, nhe răng hung hãn như một con thú nhỏ, sau đó nhắm mắt lại, từ bỏ giãy giụa.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️