Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 8

3:36 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 8 tại dưa leo tr. 

Trước nay hoạt động trong đoàn phim rèn Quý Hựu Ngôn thói quen dậy sớm hơn ngày nghỉ nửa tiếng để kịp trang điểm và chuẩn bị. Có điều mục đích cô dậy sớm hôm nay là để có cơ hội cùng ăn sáng với Cảnh Tú, tối đó trước khi đi ngủ Quý Hựu Ngôn đã đặt chuông báo thức sớm nửa giờ. Lúc chuông báo thức reo vang, Quý Hựu Ngôn hẵng còn đang say giấc nồng. Vì hôm qua ngủ trễ, giấc ngủ cũng chập chờn cho nên khi mở mắt thì đầu óc vẫn còn mơ mơ hồ hồ. Cô khẽ lẩm bẩm, thật lòng kháng cự việc phải rời giường lúc này. Nhưng mà khi vừa nhắm mắt lại, hai chữ ‘Cảnh Tú’ đột nhiên lại như viên đá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, để rồi cứ thế dao động thành những gợn sóng nối ra xa. Lập tức Quý Hựu Ngôn trở nên tỉnh táo, ngồi bật dậy, phốc một cái nhảy xuống giường. Cô vươn tay với lấy áo khoác, vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, chải đầu xong không thể chờ thêm giây nào liền mở cửa bước ra ngoài. Bên ngoài yên tĩnh, trên tràng kỷ, Lâm Duyên đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngoài khung cửa sổ sắc trời vẫn còn tối, ánh sáng tờ mờ cùng làn gió hiu hiu. Nghe thấy tiếng, Lâm Duyệt nhìn về phía cô, nở nụ cười, “Chị dậy sớm vậy, ngủ không được ngon ạ?” Quý Hựu Ngôn không khỏi nhíu mày một cái, đến gần nhỏ giọng đáp, “Nói khe khẽ thôi, tránh quấy rầy đến cô Cảnh.” Lâm Duyệt nghịch ngợm lè lưỡi, cười bảo, “Em biết mà, nhưng cô Cảnh ra ngoài rồi.” Quý Hựu Ngôn nhất thời cứng đờ người, theo bản năng nhìn về phía cửa phòng Cảnh Tú – cánh cửa đóng chặt nên nào có thể biết bên trong có ai hay không. Ánh quang trong mắt cô dần ảm đạm, thì thầm than, “Còn sớm như vậy mà…” “Vâng, em tới đúng lúc cô Cảnh ra ngoài, bấy giờ em cũng ngạc nhiên lắm. Cô Cảnh nói cô ấy vẫn chưa quen với múi giờ bên này nên muốn đi đến phòng tập gym coi như thể dục buổi sáng. Hình như đi cũng được một lúc lâu rồi đấy ạ.” Lâm Duyệt dứt lời bèn nâng trang phục đặt ở bên lên, “Hôm qua chị Khải phối đồ rồi bảo em mang qua chỗ chị này, chị xem xem có ổn không?” Trước kia khi còn ở Đỉnh Phong, bên Quý Hựu Ngôn chỉ có một trợ lý duy nhất, còn lại thì toàn phải dùng chung với các nghệ sĩ khác. Vậy mà sau khi ký hợp đồng với Nhiễm Văn, Đào Hành Nhược vung tay điều cho cô hẳn một đoàn đội, chăm lo xử lý đủ mọi khía cạnh. Đời trước cô hợp tác với đội được ba năm, đồng sức đồng lòng cùng nhau tiến bước, trùng hợp ở chỗ dù đời này ký kết sớm hơn một năm nhưng đoàn đội Đào Hành Nhược bố trí cho cô không lệch đi một người nào. Nhà tạo mẫu tóc kiêm stylist là chị Khải hiện tại vẫn chưa hề gây dựng được tiếng tăm, không biết Đào Hành Nhược kiếm đâu ra được viên ngọc quý báu ấy nữa. Quý Hựu Ngôn thu hết tâm tư lại, nhìn lướt qua trang phục rồi gật đầu biểu thị đồng ý. “Nếu chị dậy rồi thì nhìn thực đơn qua một lượt đi, rồi để em thông báo cho khách sạn mang lên phòng mình.” Lâm Duyệt mang quần áo đặt lên giường Quý Hựu Ngôn, để ý thấy bên trong bình nước trống không bèn giúp Quý Hựu Ngôn đi đun nước luôn một thể, lẩm bẩm như đang muốn bổ sung, “Chắc chị Tiểu Hoa cũng đang chuẩn bị rồi.” Tiểu Hoa là chuyên viên trang điểm. Quý Hựu Ngôn nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía luồng hơi phả ra từ bình siêu tốc, bắt đầu mất tập trung… Vẫn có thể tập thể dục trong phòng mà, hà tất phải ra ngoài làm gì? Chẳng lẽ… là do chuyện tối hôm qua nên cậu ấy không muốn chạm mặt với mình hay sao? Nước trong bình siêu tốc đã đun xong, âm thanh thông báo vang lên. Quý Hựu Ngôn nhớ tới đáp án ‘Không thể’ dứt khoát như lấy búa đóng đinh của Cảnh Tú, sục sôi trong lòng dần trở nên nguội lạnh đến mức sắp sửa đóng băng. Có phải mình nên tự biết thân biết phận như đời trước hay không? Cứ mặc cho tàn lụi như thế? Nhưng cô luôn nhớ đến đời trước như một giấc mộng dai dẳng, tại linh đường Cảnh Tú bi thương cùng cực khi ngồi bên quan tài, sự đau khổ tưởng chừng như có thể phá nát cả linh hồn của cô… Không phải, cậu ấy trông chẳng hề vui khi mình chết. Quý Hựu Ngôn ngắm bản thân trong gương, mím môi, miễn cưỡng nâng lên một nụ cười. Mãi đến tận khi Quý Hựu Ngôn dùng xong bữa sáng, Cảnh Tú mới cùng Diêu Tiêu trở về phòng. Quý Hựu Ngôn nghe được tiếng mở cửa liền từ phòng ăn rảo bước ra bên ngoài, rốt cuộc vẫn chỉ thấy bóng lưng Cảnh Tú đóng sầm cửa lại, thêm cả nụ cười lúng túng của Diêu Tiêu. Dù đã cố tình đứng đợi Cảnh Tú tắm xong để cùng tới phòng tập diễn, nhưng Lâm Duyệt lên tiếng nhắc nhở đã đến lúc đi trang điểm, thành thử Quý Hựu Ngôn không thể không đi. Lâm Duyệt đã ra trước để ấn thang máy, Quý Hựu Ngôn bám theo sau cô nàng. Trước khi rời đi, Quý Hựu Ngôn ngoảnh mặt lại, không yên tâm lấy một tấm danh thiếp từ trong túi xách để đưa Diêu Tiêu, vừa bất đắc dĩ lại vừa dịu dàng dặn dò, “Trước đây cô Cảnh cũng từng gặp chấn thương nên chị lo lắng lắm. Nhỡ đâu lúc dàn cảnh hay luyện tập có gặp phải chuyện gì bất trắc thì em báo cho chị một tiếng với nhé?” Diêu Tiêu kinh ngạc nhìn cô như thể không ngờ Quý Hựu Ngôn sẽ đề nghị như vậy, còn ngẩn người. Diêu Tiêu thấy rõ săn sóc lẫn nhu tình trong mắt Quý Hựu Ngôn, thầm thở dài, chỉnh lại kính mắt trước khi nhận lấy danh thiếp từ Quý Hựu Ngôn. Dù mấy năm qua Quý Hựu Ngôn đã đổi thay như thế nào, Diêu Tiêu vẫn tin giữa Quý Hựu Ngôn với người khác không giống như những gì bọn họ đồn đại – cả sự quan tâm cùng tình cảm Quý Hựu Ngôn dành cho Cảnh Tú cũng không phải giả dối. Có điều trên cuộc đời này có quá nhiều thứ chẳng thể làm khác đi được. “Chị đừng lo, em sẽ để ý.” Diêu Tiêu thận trọng đáp. Không đồng ý sẽ thông báo, nhưng cũng không từ chối việc thông báo. Quý Hựu Ngôn đương nhiên biết Diêu Tiêu đang nói khéo bèn nở một nụ cười đầy thiện chí, “Chị biết mà, thật ra thì…” Nụ cười của cô giờ đây nhuốm chút cô đơn, lời nói ra lại cực kỳ chân thành tận tụy, “Thật ra thì em vẫn luôn tuyệt vời hơn chị trong khoản chăm sóc cô ấy. Cơ mà nếu không nhờ em vài câu thì chị không tài nào an tâm nổi.” “Chị cũng biết mình đang đòi hỏi quá trớn mà.” Cô tự giễu. Nghe lời tâm sự của Quý Hựu Ngôn khiến Diêu Tiêu không biết phải đáp sao mới tốt nên cứ đứng vân vê tấm danh thiếp. Cô nàng nhận thấy u ám Quý Hựu Ngôn che giấu đằng sau nụ cười, liếm môi, không nhịn được mà lên tiếng hỏi, “Chị Quý này, hôm qua chị ngủ trễ lắm phải không ạ? Chị Cảnh cố ý dậy sớm ra ngoài tập thể dục là vì sợ đánh thức chị đấy.” Quý Hựu Ngôn đang dợm xoay người thì chợt khựng lại. “Vậy sao…” Trầm mặc hai giây, thanh âm gần như tiếng nỉ non của cô nhẹ nhàng vang lên. Ngữ điệu không chút rung động, thế nhưng Diêu Tiêu kịp trông thấy khóe môi Quý Hựu Ngôn cong lên một độ cong vui vẻ khi cô quay lưng về phía mình. Dù dõi theo từ phía trước hay đằng sau đều có thể cảm thấy người này đang cười, toàn thân tản ra hơi thở của niềm hạnh phúc. “Chị Quý, chị ra muộn thế, thang máy lại xuống… rồi.” Lâm Duyệt đợi mãi không thấy Quý Hựu Ngôn xuất hiện nên vòng ngược trở về. Lúc trông thấy nụ cười rạng rỡ hiếm hoi của Quý Hựu Ngôn, Lâm Duyệt tự dưng lại cà lăm. “Sao vậy? Chị… sao chị cao hứng thế?” Quý Hựu Ngôn nghịch ngợm phần tóc bên tai, cúi đầu hòng giấu đi nụ cười, trông cô giờ đây lại vô cùng mềm mại. Sau đó cô nhanh chóng quay đầu nhìn Diêu Tiêu, nhẹ giọng nói, “Duyệt Duyệt à, từ nay về sau phải học tập chị Diêu của em nhiều vào đấy.” “Dạ?” Lâm Duyệt đầu đầy dấu chấm hỏi. Quý Hựu Ngôn gật đầu với Diêu Tiêu, “Cảm ơn em nhé, Tiêu Tiêu. Chị đi trước đây.” Diêu Tiêu ngại ngùng gãi mũi, cũng gật gù. Quý Hựu Ngôn rảo bước, một tay nhét vào túi, một tay vỗ vai Lâm Duyệt, vừa đi vừa trêu ghẹo, “Học tập chị Diêu của em một tí đi, sao chẳng lo toan chu toàn được như chị ấy thế nhỉ.” Lâm Duyệt nhìn Quý Hựu Ngôn, rồi lại nhìn Diêu Tiêu đóng cửa ở đằng sau, trên mặt hiện đầy nghi hoặc: “? ? ?” Tự dưng bị làm sao vậy hả? Diêu Tiêu dõi theo bóng lưng bọn họ, thở dài một tiếng, tự hỏi không biết có phải mình đã lắm lời rồi hay không.

Bốn giáo viên hướng dẫn được phân cho mỗi người một gian phòng, theo thang máy lần lượt đi xuống. Một tầng phân thành nhiều gian thành thử mỗi gian cũng không quá lớn, thuận tiện cho việc sau này dùng để làm chỗ diễn tập cho thí sinh, cung cấp nơi chốn cho số ít thí sinh muốn luyện tập  thêm ngoài giờ. Lúc Quý Hựu Ngôn đến nơi, trong phòng tập đã có một giáo viên hướng dẫn cùng vài nhân viên, còn có một cô gái lên tiếng chào hỏi cô – là tiểu hoa vừa mới xâm nhập giới giải trí được khoảng chừng hai, ba năm – Dương An Nhiên. Đoạn mở màn dành cho giáo viên hướng dẫn đạo diễn sắp xếp cho Quý Hựu Ngôn đóng vai một nhân vật cô từng nhận trong bộ phim truyền hình đầu tay nhiều năm trước. Bối cảnh là giới giải trí, thân phận là cô gái xinh đẹp như hoa xuất thân nghèo khó nhưng khả năng diễn xuất ưu việt hơn người, lúc mới vào giới giải trí bị những nữ phụ xem thường gây khó dễ liền trả đũa, quyết tâm bảo vệ giấc mơ của mình, nội dung xét tổng thể thì thoải mái. Dù đã cách nhiều năm nhưng hôm qua khi Quý Hựu Ngôn nhìn thấy kịch bản thì ký ức về bộ phim cứ thế ồ ạt ùa về làm toàn thân sởn gai ốc, nổi hết da gà. Năm đó phim kiểu này Đỉnh Phong chủ yếu để dành cho tân binh, nam thanh nữ tú, nội dung lắm tình tiết phát hờn rồi lại phản đòn gây sung sướng, không đến mức đánh sụp tam quan, sau khi phát sóng thì may mắn lên như diều gặp gió, góp phần đẩy cô chính thức bước lên con đường của phái lưu lượng. Song mấy năm về sau đã không còn nhớ rõ là ngày nào, trong một chương trình hồi tưởng đã có MC bật lại một đoạn trích ngắn trong phim khiến Quý Hựu Ngôn trừng mắt chứng kiến cảnh tượng mình làm bình hoa khóc lóc trên màn ảnh, ngượng ngùng đến mức mặt đỏ tận mang tai, ngồi ghế mà như ngồi bàn chông. Không biết có nên cảm tạ đạo diễn cho bản thân cơ hội chứng minh mình đã không còn gà như xưa không. Lấy thực lực của cô bây giờ, để diễn phân đoạn này đã không còn thành vấn đề, chẳng gặp chút khó khăn. Đối với khâu dàn dựng và diễn tập tiết mục, Quý Hựu Ngôn đã rất thành thạo, ngoại trừ cân nhắc góc quay lên hình của bản thân, cô còn quan tâm cả những yếu tố liên quan, cũng thỉnh thoảng chỉ dẫn Dương An Nhiên đồng diễn. So với nhiệm vụ đơn giản của cô thì kịch bản của Cảnh Tú cam go hơn nhiều. Cảnh Tú phải diễn lại một phân đoạn gay cấn trong  <Thống Trị>, yêu cầu đấu một trận với bạn diễn, sau đó kiêu ngạo cúi xuống nhìn kẻ bại tướng, nói ra câu thoại từng một thời gây sóng tạo gió, “Ai dám bảo chỉ nam nhi mới được quyền tranh chấp thiên hạ này? Nếu chư vị đã không còn điều dị nghị thì từ nay về sau xin hãy mãi khắc ghi rằng chuyện gì nam nhi làm được, nữ nhi cũng làm được!” Tuy nói bây giờ diễn lại thì chỉ cần chú trọng vào diễn xuất là được, không yêu cầu quá nghiêm khắc về các cảnh đánh đấm, thế nhưng vẫn có thể thấy rõ độ khó của nó. Huống chi eo và tay của Cảnh Tú vẫn còn thương cũ… Trong thời gian nghỉ giải lao, tâm tư Quý Hựu Ngôn không ngừng xoay quanh Cảnh Tú làm cô vô cùng bất an lo lắng. Cô lo Cảnh Tú cố chấp quá mức, mặc dù cảm thấy khó chịu trong lúc diễn vẫn cắn răng chịu đựng, càng lo hơn nhỡ đâu thật sự xảy ra chuyện bất trắc mà bên chỉ đạo lẫn Diêu Tiêu lại không kịp thời phát hiện để ngăn ngừa. Còn đang lo đến rối tinh rối mù thì gian ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng bàn ghế bị va chạm đổ ngã. Quý Hựu Ngôn nhất thời hoảng hốt cực độ. Một giây sau, tiếng gọi “Chị Cảnh!” cô sợ phải nghe thấy nhất vẫn vang lên, nối tiếp đấy là tiếng hô hào. Dương An Nhiên cũng nghe thấy, cô nàng bèn đặt chai nước trên tay xuống, định quay sang hỏi Quý Hựu Ngôn liệu có muốn qua xem chuyện gì xảy ra không, thế mà lúc quay lại đã phát hiện bên người nào còn bóng dáng Quý Hựu Ngôn đâu nữa. “Chị Quý… ơi?” Âm cuối của cô tan biến khi Quý Hựu Ngôn chen vào giữa tiếng bước chân vội vã xen cùng tiếng cửa mở nặng nề.

Tác giả có lời muốn nói: Quý Hựu Ngôn: Có phải vì không muốn thấy cái mẹt tui nên A Tú mới ra bên ngoài? Uhuhuhu Diêu Tiêu: Chị Quý bị ngok à, người ta thương chị mới vậy mà chị cũng không biết ư? Cảnh Tú thẹn quá hóa giận: Tiêu Tiêu, không cho phép em mở miệng ra nói nữa!