Chương 35
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 35 tại dưa leo tr.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 35
Edit: Linh Lung
Quản trị viên phòng phát sóng trực tiếp ngay lập tức gửi mật khẩu vào mục tin nhắn của tài khoản livestream.
Nhập mật khẩu mở được khóa, Lục Yến lấy ra chiếc túi lớn màu đỏ ra xem, đồ vật bên trong vẫn khá đầy đủ.
Một chiếc lều, ít thực phẩm và các đồ dùng để nấu nướng, còn có một bình thuốc đuổi muỗi nhỏ.
Hắn cầm lấy mấy gói mì ăn liền ước lượng: “Không có nồi thì sao nấu thứ này, ăn sống đi, đổ thêm gói muối mì vào là ăn được rồi.”
“Vậy thì đừng ăn mì, trong đó còn rau và trứng,” Cố Tư lấy mì từ trong tay hắn, bỏ lại vào cái túi, “Nhiều đồ quá, tìm chỗ dựng lều đã.”
Hang động cách bờ biển không xa, hai người nhanh chóng quyết định điểm cắm trại.
Sau khi đặt đồ đạc xuống, Lục Yến cầm cuốn sổ tay ra đọc hồi lâu: “Anh biết dựng lều chứ?”
Cố Tư bưng ly nước lên uống hơn phân nửa, sau đó đưa nước cho Lục Yến: “Không biết, đưa anh xem.”
Lục Yến rất tự nhiên nhận lấy ly nước, uống một hơi hết sạch.
Mười phút sau, hai người đã đứng cạnh cái lều dù có dựng thế nào cũng không thể dựng được, vẻ mặt trầm tư.
Lục Yến nhìn anh quay phim: “Đại ca, chúng ta thương lượng tí nào.”
Anh quay phim lắc đầu một cách rất kiên quyết.
Hai bóng người từ xa đi tới, người chưa tới nhưng âm thanh đã tới rồi: “Ha ha ha, các người có dựng lều thôi mà cũng không biết!”
Hứa Trạch cười xong, đi đến bên cạnh Lục Yến: “Tiểu Yến, để anh giúp em.”
Lục Yến: “Không cần, Cố Tư và tôi có thể ngủ trên bờ biển.”
Cố Tư đang nghiên cứu phần hướng dẫn, nghe được lời này, vô cơ nuốt nước bọt.
Hứa Trạch còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nam minh tinh bên cạnh lại nói: “Tôi giúp hai anh sắp xếp, hai anh phải chia cho chúng tôi một nửa bữa tối.”
Lục Yến nhìn túi trong tay: “Trong túi đồ của các cậu không có đồ ăn à?”
“Chỉ có một cái nồi và một gói lương khô,” nam minh tinh nói: “Thành giao?”
Nghe được có nồi, Lục Yến lập tức chốt: “Thành giao. Cậu tên gì thế?”
“Ngô Tiếu Tường,” nam mình tinh nói xong, đi về phía trước bắt đầu dựng lều.
Hứa Trạch hiếm khi không tranh thủ cơ hội ở bên cạnh Lục Yến, anh ta ngồi xổm chỗ Ngô Tiếu Tường, nhìn hắn thành thạo dựng lều: “Vậy ra cậu thật sự biết cách dựng lều.”
“Tôi thường xuyên đi cắm trại,” Ngô Tiếu Tường hai tay thoăn thoắt, không thèm nhìn anh ta: “Anh không biết à?”
“Tất nhiên không rồi,” Hứa Trạch hạ giọng, cười tinh nghịch, “Tôi vốn là muốn đến gần lều, lấy đồ ăn của bọn họ rồi chạy trốn – tất nhiên, sẽ để lại một ít cho Tiểu Yến.”
“…” Ngô Tiếu Tường chán ghét liếc anh ta một cái, sau đó lại nhìn hai người đàn ông trưởng thành đứng ở bên kia nói chuyện: “Anh cho rằng mình có thể chạy nhanh hơn bọn họ sao?”
Hứa Trạch sau đó chớp mắt nói: “Uầy, hẳn là không chạy được.” Thậm chí có thể sẽ phải ăn đòn nữa.
Vì để thuận tiện cho bữa cơm chiều, lều hai người Hứa Trạch cũng được dựng bên cạnh, kỹ thuật của Ngô Tiếu Tường rất tốt, hai cái lều thoáng chốc đã được dựng lên.
Hắn nhíu mày nhìn hai chiếc lều: “Mấy người không thấy lều nhỏ sao?”
Lều này thường chỉ đủ cho một người ngủ.
Cố Tư đang nhóm lửa, nhìn lều trại nói: “Không nhỏ.”
“Thế này mà không gọi là nhỏ?” Hứa Trạch kêu than với anh quay phim, “Nhỏ thế mình tôi ngủ còn ngại chật, hai người sao mà ngủ được? Có phải các người cấp thiếu một cái không?”
Quay phim: “Chỉ to như vậy thôi.”
Hứa Trạch: “Ngô Tiếu Tường, lều này hai người ngủ không được, cậu ngủ bên ngoài đi.”
Ngô Tiếu Tường nói: “Anh còn ồn ào tôi dở lều đấy.”
Hứa Trạch nghẹn họng: “… Vậy cậu ngủ có ngáy không?”
Nói xong, Lục Yến vừa vặn rửa nồi bát đ ĩa trở về, hai mắt Hứa Trạch sáng lên, chạy tới bên cạnh hắn nói: “Tiểu Yến, không ấy hai ta ngủ chung một lều đi!”
“Được đó,” nơi này cách xa hai anh quay phim, nói chuyện bên đó không nghe được, Lục Yến dùng tay xoay micro trên cổ áo qua một bên rồi nói: “Vừa hay gần đây tôi đang ngứa tay, rất muốn đánh người.”
“…”
Bị Lục Yến đe dọa như thế, cuối cùng Hứa Trạch cũng an phận.
Trời chập tối, Lục Yến ngồi cạnh Cố Tư nhìn anh thái rau, hỏi quay phim trước mặt: “Đại ca, trời tối quá, bên ánh sáng sao còn chưa tới nữa?”
Quay phim xem lại thời gian, nói: “Ồ, đến giờ rồi, tôi đi lấy đây.”
“?”
Anh quay phim nói một tiếng với đồng nghiệp mình rồi đi vào rừng, không lâu sau quay lại, trên tay cầm… một ngọn đuốc.
Anh bước tới trước mặt bốn người: “Các cậu phải chọn ra một người cầm nó, nếu không thắp đuốc, bốn người các cậu sẽ không có cảnh lúc tối.”
Trên khuôn mặt của ba ông lớn kia hiện rõ sự không chút hứng thú, cho thấy họ không quan tâm lắm với việc lên hình.
Ngô Tiếu Tường đứng dậy, tiến lên nhận lấy thiết bị chiếu sáng: “Tôi sẽ cầm.”
Lục Yến: “Không cần đâu, đứng nhiều mệt.”
Hứa Trạch nhìn thấy Ngô Tiếu Tường đứng ngơ ngác dưới ánh lửa, cảm thấy có chút không đành lòng, vừa nghe Lục Yến nói thế liền vội vàng tiếp lời: ” Đúng thế, mau tới đây, sắp ăn cơm rồi.”
Ngô Tiếu Tường: “Không sao cả.”
Lục Yến nhìn khuôn mặt không biểu tình của Ngô Tiếu Tường, cảm thấy có lẽ đang cố gắng theo đuổi kiểu tính cách ấm áp nên không còn cố thuyết phục nữa.
Điều kiện hoàn cảnh không tốt, Cố Tư tùy tiện nấu nồi mì, bữa tối đã xong, hai người ngồi chung một chỗ, vừa ăn vừa nói chuyện.
Lục Yến: “Nếu buổi tối có người tới, chạy hay đánh?”
Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, không hề giống đùa giỡn.
Cố Tư còn chưa kịp nói gì, quay phim đã vội vàng nói: “Chạy, chạy, chạy, đừng động thủ.”
Hứa Trạch: “Ai tới? Chạy cái gì? Sao lại chạy?”
Không ai để ý đến anh ta.
Ngô Tiếu Tường đứng một ở một bên, ánh mắt hơi động, lạnh lùng nói: “Thẻ nhiệm vụ không đọc qua sao?”
“Đọc mà,” Hứa Trạch lấy ra hai tấm thẻ nhiệm vụ đọc lại lần nữa, “Cậu đang nói vị trí cuối cùng à? Chẳng lẽ có Boss xuất hiện?”
Ngô Tiếu Tường: “Ừ, hơn nữa hẳn là khách quý.”
Hứa Trạch hỏi: “Tại Sao?”
Vẻ mặt Ngô Tiếu Tường có hơi không kiên nhẫn, nhưng vẫn nghiêm túc giải thích: “Có bảy vị khách, chia làm hai nhóm ba người, vậy còn thừa một người.”
“Ồ…” Hứa Trạch vòng hai tay ôm chân, ngồi cạnh ngọn đuốc, Cố Tư và Lục Yến ngồi rất gần nhau, micro bị họ kéo vòng ra sau, hai người cười nói vui vẻ, không biết đang nói chuyện gì.
Một lúc sau, anh ta đột nhiên đứng dậy, đi đến bên Ngô Tiếu Tường: “Cậu qua kia đi, tôi cầm cái này cho.”
Ngô Tiếu Tường: “Không cần.”
“Ơ, kêu cậu đi thì đi đi,” Hứa Trạch nói mãi nhưng Ngô Tiếu Tường vẫn không buông ra, anh ta nói tiếp, “Cậu cho rằng tôi đang giúp cậu sao? Không phải tôi nói với cậu tôi đang theo đuổi Lục Yến à, nhìn hai người họ dính lấy nhau tôi khó chịu, rất phiền lòng.”
Ngô Tiếu Tường liếc anh ta một cái, không nói gì, buông tay ra, ngồi xuống ăn mì.
Hứa Trạch: “… Không biết nói cảm ơn à!”
Ăn xong, dùng nước biển rửa nồi, thời gian cho cơm tối đã hết.
Anh quay phim ngăn lại bốn người vừa ăn no xong định chui vào lều: “Không khí rất hợp…”
“Nghe vài chuyện ma xa xửa xa xưa để vui lên nhé.”
Hứa Trạch nhanh nhẹn chui vào lều: “Tôi không nghe.”
Cuối cùng, bốn người vẫn phải ngồi trước ngọn đuốc.
Bởi vì tất cả đều phải ở chung một ống kính nên vị quay phim nọ sẽ chịu trách nhiệm cầm đuốc.”
Một chiếc máy chiếu nhỏ đặt ở giữa, bên trong đ ĩa đang chạy.
Trước mặt vang lên mấy tiếng xì xào, một giọng nữ lạnh lùng vang lên: “Muốn nghe kể chuyện xưa không?”
Ngay sau đó, nàng cười, gằn giọng nói: “Không muốn… cũng không thoát được.”
Loại truyện ma có nhạc nền này là loại đáng sợ nhất, Hứa Trạch cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Đúng lúc câu chuyện sắp bước vào cao trào.
“Á!–“
Hứa Trạch vốn dĩ đã vô cùng sợ hãi, khi bị gọi như vậy, toàn thân anh ta run lên.
Nhưng tiếng á vừa rồi không phải từ máy chiếu truyền ra.
Anh ta ngước mắt lên, nhìn thấy Lục Yến hai tay ôm eo Cố Tư, vùi đầu vào vai Cố Tư, không ngừng cọ qua cọ lại, giọng đầy hoảng sợ: “Sợ quá sợ quá, em không xem nữa đâu.”
Từ góc độ của Hứa Trạch, anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng nụ cười trên môi Lục Yến.
Cố Tư nhịn cười, đưa tay vỗ lưng hắn, sau đó nhìn về phía quay phim: “Em ấy sợ rồi đừng quay nữa. Đoạn phim quay trước đó đủ các người cắt ghép rồi.”
Quay phim tưởng Lục Yến bị dọa thật, vội vàng đi sang một bên dùng bộ đàm hỏi tổ tiết mục, khi quay lại anh ta nói: “Được, chúng tôi sẽ quay anh Hứa và Tiểu Tường.”
Hứa Trạch nhìn hai người chui vào lều, trên đầu anh ta như treo ba dấu hỏi chấm to đùng.
Còn có loại thao tác này à???
*
Lều rất nhỏ, không đủ cho hai người ngủ. Lục Yến gác hai chân lên đùi Cố Tư, vẫn vùi đầu vào vai anh.
Cố Tư khàn giọng cười nói: “Thích diễn lắm.”
Lục Yến cười ha ha, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng ngời: “Sao mùi nước hoa Cologne trên người anh lâu bay thế nhỉ?”
Nói xong, hắn ngửi cánh tay mình: “Mùi của bay em hết rồi..”
“Cho em một ít.” Cố Tư nói xong lời liền muốn hôn em người yêu mình.
“Từ từ.”
Lục Yến đứng dậy, từ túi móc ra một chiếc khẩu trang, che lại máy quay nhỏ trong góc lều.
Sau đó hắn nghiêng người về phía trước, hôn Cố Tư nhiệt tình.
Bên ngoài Hứa Trạch hét lên, máy chiếu cuối cùng cũng bị tắt.
Bên tai chỉ còn tiếng gió, tiếng sóng và tiếng hít thở của hai người, không gian chật hẹp, nửa người gần như dính sát vào nhau.
“Hôm nay anh…” Hôn đủ rồi, Lục Yến nằm sang một bên, cười nói: “Có mùi giống singum Doublemint.”
Cố Tư nghiêng mặt qua, lại nói: “Hứa Trạch còn quấy rầy em à?”
Không nghĩ anh sẽ nói ra lời này, Lục Yến mỉm cười, cố ý trêu anh: “Anh cảm thấy bị uy hiếp hả?”
Cố Tư: “Không, đánh một trận hắn ngoan ngay.”
Suy nghĩ của hai người quả thật khớp nhau, Lục Yến vui vẻ: “Đã đánh rồi, một người đánh không đủ, xem ra cần hai người đến đánh.”
Lục Yến nói xong liền li3m môi.
Ánh đuốc yếu ớt bên ngoài khó khăn lắm mới chiếu sáng được tới lều, khung cảnh tối tăm, nước trên mội Lục Yến óng ánh rất bắt mắt.
Sắc mặt Cố Tư rõ ràng thay đổi, thanh âm trở nên khàn khàn, thấp giọng gọi: “Lục Yến.”
Lục Yến: “Học theo anh thôi mà.”
Cố Tư cười nhẹ: “Dạy em học cái khác nhé?”
Câu này vừa khó hiểu lại vừa dễ hiểu vô cùng.
Lục Yến cũng không né tránh, nhìn thẳng vào anh, cười nói: “Tới nào.”
Hai người rất nhanh lao vào hôn nhau cuồng nhiệt, ngay lúc Lục Yến chuẩn bị cởi áo thì Cố Tư đã giữ tay hắn lại.
Anh rời khỏi môi Lục Yến, hít sâu vài hơi, “Không phải hôm nay.”
“Hoàn cảnh không hợp, điều kiện không tốt,” sau một lúc im lặng anh nói, “Em sẽ bị thương.”
Lục Yến bình tĩnh lại, khó hiểu nói: “Sao em lại bị thương?”
Cố Tư nhìn người yêu, từ từ mở miệng: “Không có đồ gì cả.”
Một lúc sau, Lục Yến cuối cùng cũng hiểu ra.
Ý tư là… Hắn là 0???
Hết chương 35.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️