Chương 40
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 40 tại dưa leo tr.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 40
Edit: Linh Lung
Bên chương trình nhanh chóng đón họ lên xe buýt về khách sạn.
Lần này chương trình đặt phòng ở khách sạn tên Tổ Chim, nằm trên một ngọn núi, mỗi phòng cách nhau một khoảng nhất định, bạn phải đi bộ trên một con đường làm từ các tấm ván gỗ.
Bởi vì ở trên núi cho nên trên đường có thể nhìn thấy được rất nhiều các loài động vật nhỏ, còn xen lẫn tiếng hót lanh lảnh của các loài chim muông.
Lục Yến hít sâu một hơi: “Không khí thật trong lành.”
“Em thích thì năm nào cũng đi.” Cố Tư đi phía sau hắn, nhẹ nhàng nói một câu.
Thành phố S nhiệt độ cao quanh năm, những nơi khác đã sớm vào thu nhưng ở đó nhiệt độ vẫn cao tới 27 độ. Sáu người vừa đến khách sạn đã ngay lập tức về phòng thay đồ thành áo ngắn tay.
Tới địa điểm tập hợp, vị nghệ sĩ còn lại đã tới rồi, cameras đã được lắp đặt khắp mọi nơi, hơn hai mươi nhân viên đứng trước mặt họ, sắp xếp đâu vào đấy phục vụ công tác quay phim.
Chương trình này tuy có nhiều lùm xùm nhưng lại nổi tiếng nhiều năm như vậy, đội ngũ hậu trường phía sau không thể xem thường.
“Chào mừng đến thành phố S! Cách chơi hôm nay của chúng ta rất đơn giản. Bạn không cần phải trèo đèo lội suối, không cần làm việc vất vả,” đạo diễn ngồi cách đó vài mét nói, “Các cậu chỉ cần thả lỏng chơi hết sức mình là được.”
Vân An Thanh là một người chăm chỉ, cậu đã dành hai ngày trước khi đến đây để xem hết các tập trước đó, còn những người khác vừa trải qua chuyến sống sót nơi hoang đảo, nên trên mặt bảy người đều hiện rõ chúng tôi không tin.
Họ không biết rằng, nhóm quay chương trình đã tiến hành họp khẩn cấp để điều chỉnh, tất cả những thủ đoạn dùng với khách mới đều bị sửa lại – Bởi vì, bài đăng ở tài khoản Weibo chương trình, bài đăng bán hủ kia, hai ngày đã có tới 260.000 lượt chia sẻ.
Chỉ một bài giới thiệu, bọn họ không cần thuê người seeding, đã được 260.000 lượt chia sẻ, là sao vậy?
Cho đến nay, không có chương trình thực tế nào có hơn 200.000 lượt chia sẻ trên Weibo, ngay cả chương trình chuyên dùng các ngôi sao xâu xé lẫn nhau lượt chia sẻ chỉ tối đa 200.000.
Tổ chương trình cuối cùng đã tỉnh ngộ – hành hạ khách mời đã lỗi thời, khán giả bây giờ xém đấu nhau quá chán ngán và mệt mỏi, họ đổi khẩu vị, muốn ăn đồ ngọt.
Lâm Thanh nghiêng đầu hỏi: “Đạo diễn, đây là có ý gì, hôm nay rốt cuộc chúng tôi phải làm gì?”
“Hôm nay nhiệm vụ của các cậu vô cùng đơn giản, đến những nơi được chỉ định để du ngoạn,” đạo diễn đọc kịch bản trên tay, “Các cậu sẽ chia làm hai nhóm, những người bốc trúng xăm trống sẽ tự mình lên đường. Bốc thăm để xác định nhóm và vị trí. Các nhiệm vụ chọn được phải hoàn thành hết, đội nào hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên sẽ giành thắng lợi, những đội còn lại sẽ bị chịu phạt.”
Hứa Trạch: “Trừng phạt thế nào?”
Đạo diễn ho nhẹ: “Tin tôi, các cậu sẽ không thích đâu.”
Giải thích thể lệ xong, một nhân viên lập tức mang ống xăm ra – đưa cho đạo diễn.
Hứa Trạch: “Uả sao anh lại rút xăm, không phải nên để chúng tôi rút!” Anh ta còn đang muốn xem vận may tốt có thể rút được Tiểu Yến không kìa!
Đạo diễn không để ý tới anh ta, nhanh chóng rút: “Nhóm 1: Hứa Trạch, Ngô Tiếu Tường.”
“Nhóm 2: Vân An Thanh, Lâm Thanh.”
Nhóm 3: Lục Yến, Cố Tư. Vương Thành Minh vé trống.”
Lục Yến vui vẻ, thầm nghĩ mấy ngày trước hắn còn khen tổ chương trình thanh lệ thoát tục, hôm nay mùi kịch bản nồng đến nghẹt thở.
“Vậy bây giờ chúng ta quyết định thứ tự khởi hành nhé,” đạo diễn vừa nói vừa đẩy hộp giày ra trước mặt họ.
Mở hộp ra thì thấy, bên trong có ba đôi giày cao gót màu hồng, cao chót vót, trước mũi giày có có chiếc nơ bướm ngộ nghĩnh.
Đạo diễn: “Mỗi tổ phái ra một người chơi trò “Thi chạy trên đôi cao gót”, thứ hạng trò này sẽ quyết định thứ tự xuất phát của các bạn. Vương Thành Minh là đội một người nên không cần tham gia, trực tiếp giành quyền xuất phát đầu tiên.”
“Em tới.” Lục Yến chủ động cởi giày ra.
Cố Tư nhìn đôi giày cao gót, nheo mắt nói: “Anh chạy.”
“Anh sẽ ngã, trước đây em đừng mang nó lúc đóng phim, có kinh nghiệm hơn anh.” Lục Yến nói.
Cố Tư nhìn hắn, hỏi: “Bộ nào?”
Lục Yến không kịp phản ứng: “Hả?”
“Em mang ở bộ phim nào?” Cố Tư ngừng lại, bổ sung thêm: “Giày cao gót.”
Lục Yến nhớ lại hình ảnh mình làm tạo hình nữ, kiên quyết nói, “Em không nói cho anh biết đâu.”
Tổ chương trình còn “chu đáo” để một đôi tất vào trong hộp đựng giày, Lục Yến không chút suy nghĩ ném đôi tất sang một bên, chuẩn bị mang giày vào.
Mũi chân xỏ vào thuận lợi nhưng phần gót chân dù có ráng nhét cỡ nào cũng không thể vào, Lục Yến cau mày lật chiếc giày lại, phía dưới in hai con số.
“Đạo diễn, số 43 quá nhỏ.” Lục Yến cao 1m87, bình thường toàn mang giày số 44, hơn nữa bản thân giày cao gót kiểu dáng đã ôm sát nhỏ nhắn sao có thể mang vừa.
Đạo diễn: “Đây cũng là một trong những thử thách, đôi 43 này chúng tôi tìm mãi mới có đấy…”
“…”Lục Yến đột nhiên nhớ tới đôi giày đóng phim kia của mình hình như được đoàn làm phim đặt làm riêng.
Cố nhét hoài vẫn không vào được.
Cố Tư đột nhiên ngồi xổm xuống, nhặt đôi vớ bên cạnh lên, cuộn vớ lại.
Sau đó anh nhấc chân Lục Yến đặt lên đùi mình, cẩn thận mang vớ vào giúp.
Anh nói: “Mang vớ vào sẽ dễ đi giày hơn.”
Quả nhiên, Lục Yến mang vớ vào, ráng nhích thêm vài lần thì mang vừa.
Bên kia Hứa Trạch không chút nghĩ ngợi: “Cậu mang đi.”
Ngô Tiếu Tường: “Tôi không nhét vào được đâu, tôi mang giày số 45.”
Hứa Trạch trừng mắt nhìn hắn: “Chân cậu là chân yêu quái hả?”
Ngô Tiếu Tường: “Tôi cao 1m9 đó, mang giày số 45 thì có vấn đề gì?”
Hứa Trạch nghiến răng nghiến lợi: “Tôi, tôi cũng mang số 45, tôi cũng không mang vừa!”
Ngô Tiếu Tường nhìn cũng chẳng thèm nhìn: “Với chiều cao của anh, lớn nhất cỡ 42 thôi.”
Hứa Trạch suýt bị vạch trần thẹn quá hóa giận: “…”
Hai người tranh cãi hồi lâu – thực ra cũng không thể xem là tranh cãi, vẻ mặt của Ngô Tiếu Tường suốt cả buổi không hề thay đổi, chỉ có mỗi Hứa Trạch giãy nảy.
Cuối cùng, Hứa Trạch là người mang giày.
Chuyện này không phải chuyện khó chịu nhất.
Đau đớn nhất là khi anh ta mang giày, không phải chật vật tìm cách xỏ chân vào, anh ta chỉ cần xỏ vào đã mang xong.
Lâm Thanh: “Tiểu Thanh, chân tôi có vết thương cũ, chắc là không chạy được nhanh đâu.”
Vân An Thanh hoàn toàn không quan tâm, gật đầu: “Tôi sẽ mang.”
Ba người tham gia cứ thế được quyết định.
Cuộc đua diễn ra khá nghiêm túc, có cả người hô xuất phát và đường chạy, quãng đường không xa, tầm 400m.
Tiếng súng vang lên, ba người chọn ba phương thức chạy khác nhau.
Vân An Thanh chạy như tính cách của cậu ngày thường, bước đi không dài cũng không ngắn, tốc độ không nhanh cũng không chậm, biểu cảm rất thong dong.
Hứa Trạch vừa sải bước… đã dừng lại ngay.
Anh ta cảm thấy cơ thể gần 100kg của mình đang đè lên gót chân mỏng manh kia, lỡ anh ta không đứng vững khả năng bị té nhào rất cao.
Anh ta nhìn về phía Ngô Tiếu Tường, dùng ánh mắt nói với hắn – dưới tình hình này, có thể đi bộ 400m là thách thức cực hạn với anh ta.
Ngô Tiếu Tường nhàn nhạt liếc anh ta một cái, đáp: “Tùy anh.”
Màn ảnh quay đến Lục Yến, phong cách thay đổi hoàn toàn.
So với hai người kia, hắn rất nhanh. Khoảng cách giữa hai ch@n rất dài, hai tay dơ ngang hông đung đưa theo nhịp để kiểm soát được trọng tâm, từ phía sau nhìn tới, có thể nhìn thấy cơ bắp ở hai chân như ẩn như hiện, dáng vẻ vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Bỏ qua nét mặt hơi phức tạp của hắn, nếu chỉ quay phần chân, mọi người sẽ nghĩ rằng đây hẳn là trận thi đấu phân định kết quả ở các kỳ đại hội thể thao của các trường học…
Lúc Lục Yến chạy về đích, hắn vượt qua Hứa Trạch mới đi được nửa đường.
Trên thực tế, vị trí số 2 của hắn lấy được không dễ dàng gì. Hai gót chân và sườn bàn chân đều bị phồng rộp hết cả, mũi chân trước bị cọ xát, gót chân sau bị chèn ép.
Cố Tư đứng ở vạch đích, Lục Yến vừa chạy tới đích anh liền vòng tay qua ôm lấy eo hắn, để người yêu dựa vào người anh, sau đó nhỏ giọng nói: “Cởi giày ra đã.”
Lục Yến thở hổn hển, đặt tay lên vai anh, nhanh chóng ném đôi giày cao gót sang một bên.
Vương Thành Minh của nhóm đơn đã xuất phát được mười phút, đạo diễn nói: “Nhóm giành được vị trí đầu tiên trong cuộc đua lại đây lấy địa điểm du lịch của mấy bạn.”
Lục Yến bước tới, chọn ngẫu nhiên hai cái, một cái viết “Lặn biển Vịnh Á Long” và tờ còn lại viết “Quan Âm núi Nam Hải.”
Mỗi nhóm được phân một chiếc ô tô có gắn một chiếc máy quay nhỏ phía trước xe, hai quay phim sẽ chạy riêng một chiếc ô tô đi phía sau.
Thấy Lục Yến xoa chân, Cố Tư hỏi: “Đau à?”
“Không sao, không đau lắm đâu,” chỉ là gót chân bị tróc da rồi.
Cố Tư: “Em đừng xoa nữa, lát anh dán băng cá nhân cho.”
Lục Yến cười nói: “Đừng lo lắng, một lát sẽ ổn thôi.”
Cả hai đều có kinh nghiệm lặn. Khi đến địa điểm được chỉ định, họ thay đồ lặn, cùng nhau lặn xuống.
Vừa xuống nước, Cố Tư liền nắm lấy tay Lục Yến.
Lục Yến lắc tay anh, ý bảo bên cạnh có máy quay.
Cố Tư không buồn để ý tới, vẫn nắm tay kéo hắn đi xuống.
Nước ở Vịnh Á Long rất trong, có thể nhìn thấy khung cảnh tuyệt đẹp dưới biển. Có hàng trăm sinh vật kỳ lạ dưới nước, dù bạn có nhìn thấy bao nhiêu lần đi chăng nữa bạn vẫn sẽ phải kinh ngạc.
Bên tai rất yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng sóng nước, còn không sẽ không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.
Cố Tư đột nhiên quay người lại gần, khoảng cách gần đến mức kính lặn của họ chạm vào nhau, đôi mắt Cố Tư có màu hơi nâu, anh dùng ánh mắt dịu dàng vô biên nhìn Lục Yến.
Lục Yến cũng nhìn lại, vươn cánh tay ra, ngón cái và ngón trỏ bắt chéo, tạo biểu tượng trái tim.
Quay phim bên cạnh vui vẻ vô cùng: Hai người này cuối cùng cũng biết tạo đề tài thảo luận rồi.
Sau khi lặn xong, hai người trực tiếp đi Quan Âm núi Nam Hải, không ở lại đây lâu.
Có rất nhiều người dâng hương, toàn bộ danh lam thắng cảnh đều bị chìm trong sương khói, giống như thế giới thần tiên được mây mờ bao phủ.
Lục Yến hỏi: “Anh tới nơi này rồi à?”
Cố Tư: “Tới rồi.” Lý Thục Phương tin Phật, tin Quan Âm, hầu như năm nào cũng đến đây dâng lễ.
Vì là địa điểm Phật giáo rất đặc biệt nên dù bên chương trình đã thỏa thuận trước với ban quản lý, thế nhưng họ vẫn không được phép vào quay phim.
Cho nên hai anh quay phim quay lại cảnh họ quay lưng bước vào thắng cảnh, sau đó dặn dò kỹ lưỡng phải nhớ chụp nhiều hình đẹp.
Khói nồng đến cay mũi. Lúc tiến vào, họ đi thẳng đến tượng Quan Âm lớn nhất ở Nam Hải.
Trước tượng Quan Âm, Lục Yến mỉm cười nhìn anh: “Tới cũng tới rồi, chúng ta cầu nguyện đi.”
Cố Tư nghiêng đâu hỏi: “Em muốn cầu nguyện cái gì?”
Lục Yến học theo giọng điệu lần trước của Cố Tư nói khi hắn phát sốt: “Ngay cả trẻ nhỏ cũng biết, điều ước mà nói ra sẽ không linh nghiệm.”
“Mỗi ngày nơi đây có nhiều người như vậy, Quan Âm chưa chắc đã nghe được thỉnh cầu của em.” Cố Tư cười nhẹ hôn lên tai Lục Yến.
“Chi bằng hướng anh cầu nguyện, em muốn cái gì anh cho em cái đó.”
—
Hết chương 40.
Lời editor: Anh Tư thế kia bảo sao anh Yến không chết mê chết mệt, ảnh giàu quá mà, cách người giàu thính người yêu đấy.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️