Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 48

3:40 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 48 tại dưa leo tr. 

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2024 0308

Chương 48

Edit: Linh Lung

Bởi vì [Chiến ca] lần này được tổ chức theo kiểu các diễn viên chính kết hợp với vài nhân vật phụ chia nhau đi quảng bá nên Lục Yến chỉ phải đi đến sáu thành phố là được rồi.

Một tuần di chuyển đến sáu thành phố, bây giờ cứ thấy máy bay là buồn nôn.

Về lại thành phố B, hắn phát hiện còn có người bận rộn hơn cả mình.

Lúc đến văn phòng Cố Tư, người đàn ông đang nằm trên ghế sô pha, đắp chăn ngủ rất say.

Hắn bước ra ngoài hỏi thư ký: “Sếp Cố không về nhà mấy ngày rồi?”

“Mỗi ngày đều về,” thư ký nhỏ giọng trả lời, “Nhưng ngày nào cũng khuya mới về.”

Lục Yến hỏi: “Anh ấy ăn cơm chiều chưa?”

Thư ký lắc đầu: “Vẫn chưa.”

Lục Yến cười: “Cảm ơn.”

Trở lại văn phòng, hắn kéo thảm lông đắp cho người nọ, sau đó ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.

Khoảng thời gian này, vẫn luôn có số lạ gọi đến.

Nói là số lạ nhưng nhìn vị trí gọi tới có thể đoán được ai gọi đến.

Đang nghĩ ngợi thì lại có một cuộc gọi từ số lạ khác gọi đến.

Một tỉnh thành nhỏ, quê quán của Chu Minh.

Hắn tắt máy, kéo số điện thoại ấy vào danh sách đen.

Sau đó mở Wechat, nhìn số liệu thống kê phòng vé ngày hôm qua.

Chiếu 8 ngày, doanh thu phòng vé được 620 triệu.

Đã đạt đủ con số có thể mở tiệc ăn mừng, nhưng mọi người ai nấy đều mệt mỏi rã rời, không ai nhắc đến chuyện tiệc tùng.

Hắn cất di động, nhìn Cố Tư, nhìn đến thất thần, ngoài cửa truyền đến tiếng giày cao gót.

Cửa văn phòng thình lình bị đẩy ra, Lý Thục Phương đứng ngoài cửa, phía sau còn có cô thư ký muốn cản bà lại nhưng không dám.

Lý Thục Phương nhìn thấy hắn cũng không ngạc nhiên mấy, bà nhìn Cố Tư đang ngủ say sau đó vẫy tay với Lục Yến.

Lục Yến nhẹ nhàng đi tới cửa, đóng cửa lại chào hỏi: “Con chào dì.”

Lý Thục Phương mỉm cười nắm tay hắn, ân cần hỏi: “Ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa ạ,” Lục Yến cũng cười, “Dì ăn chưa?”

“Vốn dĩ dì muốn ăn với Cố Tư một bữa, nhưng dì thấy nó có vẻ khá mệt mỏi, chúng ta không quấy rầy nó nữa.” Lý Thục Phương nói xong hỏi tiếp, “Cùng dì ăn một bữa được chứ?”

Lục Yến: “Được.”

Hai người tìm một nhà hàng gần đó, sau khi gọi món, Lý Thục Phương mỉm cười nói: “Dì có xem bộ điện ảnh gần đây của con, rất hay, con là người diễn hay nhất bộ này.”

Lục Yến gật đầu: “Cảm ơn dì.”

“Dạo này phim ra rạp chắc con cũng bận lắm nhỉ?” Lý THục Phương hỏi.

Lục Yến: “Cũng bận ạ, nhưng xong rồi dì.”

Lý Thục Phương: “Gần đây mẹ con cũng bận chuyện công ty, không có ai đi ăn cùng dì cả.”

Lục Yến nói: “Nếu cần người đi cùng thì có thể tìm con bất cứ lúc nào.”

“Con nói đấy nhé, lần sau dì gọi con, đừng có bảo dì phiền đó.”

“Tất nhiên là không rồi.” Lục Yến nhẹ nhàng đáp lại.

“Thế này đi, lần sau đến nhà dì ăn cơm, dì làm dưa muối ngon lắm,” Lý Thục Phương nhìn hắn, lại cười nói tiếp, “Tết này luôn đi, cho nhà rôm rả đông vui.”

Tay cầm nĩa của Lục Yến khựng lại, sau đó hắn mỉm cười đáp lại: “Nếu Cố Tư chịu dẫn con về con nhất định sẽ tới.”

Lý Thục Phương thấy Lục Yến không cắn câu, không nản lòng, ăn cơm xong bà lại kéo Lục Yến đi đây đó một lúc.

Tạm biệt Lý Thục Phương, Lục Yến quay lại nhà hàng, đóng gói đồ ăn mang về cho Cố Tư, rồi mới mang khẩu trang rời đi.

Trên xe bên kia đường, Lý Thục Phương nhìn Lục Yến, trong mắt tràn ngập sự hài lòng, vui vẻ một hồi mới nói với tài xế: “Về nhà cũ.”

Thế hệ ông nội Cố Quốc Trung trở về trước, hầu hết đều là những người lính trung kiên, mỗi người quân trạng hiển hách, chỉ đến thời cha Cố Quốc Trung mới từ bỏ truyền thống gia đình, chuyển sang kinh doanh.

Nhà họ Cố là từ thời ông bà để lại, từ xưa đến thời ông nội Cố Quốc Trung cách trang trí, bày biện của ngôi nhà hầu như không thay đổi. Lúc trước Cố Quốc Trung nhiều lần muốn sửa chữa, trùng tu lại hết đều bị cha ông cầm côn sắt cản lại, ông cụ bảo linh hồn của các cụ trong nhà, không được động vào.

May thay, ngày xưa tổ tiên tìm thợ thi công không có ăn bớt ăn xén vật liệu, vài thập niên qua đi, tòa nhà vẫn nguyên vẹn, tuy có hơi cũ xưa nhưng nhờ thế lại tăng thêm phần cổ kính.

Lý Thục Phương từ nhỏ đã thích loại cổ kính kiểu này, bà ở đây mấy chục năm rồi nhưng vẫn nhìn không chán. Có điều lúc này đây, nhìn người đứng trước cửa nhà, ba có hơi sốt ruột.

Tần Mẫn đứng ở cửa thấy xe bà liền nhoẻn miệng cười.

Vào nhà, Lý Thục Phương cởi áo khoác đưa cho giúp việc bên cạnh, sau đó ngồi xuống hỏi: “Lần này đến là có chuyện gì à?”

Tần Mẫn ngồi trên chiếc ghế sofa lớn thoải mái cười nói: “Cố phu nhân, tôi tới tìm Chủ tịch Cố.”

Lý Thục Phương không mặn không nhạt nhìn bà ta: “Ba tìm ông ấy làm gì, cứ nói với tôi là được.”

Tần Mẫn nói: “Cũng không phải chuyện gì to tát, Tiểu Thanh là diễn viên mà đúng không? Bà cũng biết nghề diễn viên này mà, không có chỗ dựa không thể phát triển được, tôi muốn Chủ tịch Cố ra mặt cho Tiểu Thanh chút thể diện.”

Lý Thục Phương cau mày: “Ra mặt kiểu gì?”

“Tôi cũng không biết, Tiểu Thanh nói với tôi mấy thứ tôi ghi hết vào giấy rồi.” Tần Mẫn nói xong, vỗ vỗ túi mình.

Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng động, Cố Quốc Trung mệt mỏi trở về.

Ông đi vào nhà, đến bên cạnh Lý Thục Phương, sến súa hôn lên mặt bà một cái, sau đó quay đầu hỏi Tần Mẫn: “Có việc à?”

Cố Tư tỉnh dậy, thư ký nói với anh Lục Yến và Lý Thục Phương cùng nhau ra ngoài.

Anh đi rửa mặt, cầm di động chuẩn bị gọi cho Lục Yến thì cửa văn phòng bị đẩy ra, Lục Yến xách mấy hộp được đóng gói kỹ càng đi vào: “Dậy rồi à?”

“Ừm,” Cố Tư hỏi, “Về khi nào?”

“Mới xuống máy bay không bao lâu,” Lục Yến mở hộp cơm ra, đồ ăn bên trong vẫn nóng hổi, “Ăn cơm trước đã.”

“Em ăn chưa?” Cố Tư xoa huyệt Thái Dương hỏi.

“Ăn rồi,” Lục Yến nói xong, lại nói thêm, “Cùng dì ăn cơm.”

Cố Tư gật đầu không hỏi nhiều.

Anh ăn được hai miếng phát hiện người yêu bên cạnh vẫn luôn nhìn mình chằm chằm mỉm cười.

Cố Tư: “Cười cái gì?”

Lục Yến đưa tay nắm lấy cằm anh, tiện tay nựng hai cái: “Không cạo râu bao lâu rồi?”

Cố Tư: “Mới mấy ngày thôi.”

“Tí về nhà em cạo cho anh,” Lục Yến nói xong, cầm lấy máy tính bảng của Cố Tư đang để một bên, mở tập 2 [Lần này là thật].

Chương trình có vẻ đạt hiệu quả hơn mong đợi, thêm việc gần đây Lục Yến đang có phim điện ảnh ra rạp, độ thảo luận cao, chương trình thành công dành được top1 ratings, nền tảng phát sóng tập ra mắt cũng phá vỡ kỷ lục lượt xem tập đầu tiên của chương trình trước đó.

Chương trình thậm chí còn được yêu thích hơn trong vài ngày qua, các công cụ tìm kiếm, hotsearch Weibo hay các nơi khác đều đề cập đến “Chồng chồng Cố Lục”, “Chồng chồng Hương Cần”. Cố Tư và Hứa Trạch là những người có tiếng trong lĩnh vực của mình, thông tin của họ đều bị cư dân mạng đào lên hết.

Hai người ai cũng bận nên vẫn chưa xem tập này, Lục Yến còn nhớ đến chia sẻ bài quảng bá cho tập 2 của chương trình, Cố Tư thì chẳng mở Weibo lên nữa là.

Đang xem, Từ Phi gõ cửa đi vào, thấy Lục Yến thì rất sửng sốt: “Sếp, cậu Lục.”

Cố Tư hỏi: “Chuyện gì?”

Từ Phi nhìn Lục Yến sau đó nói: “Bên bộ phận quan hệ công chúng báo trên mạng xuất hiện bài viết bôi nhọ anh Lục.”

Nghe được tên của mình, Lục Yến cười hỏi: “Nói gì tôi thế?”

Từ Phi nghĩ thầm sao mình lại ngu ngốc đồng ý giúp người bên quan hệ công chúng đến báo thế này: “…Nói anh lúc trước rời Tinh Ngu là vì chia tay với Giám đốc Hứa dẫn đến xích mích.”

Lục Yến còn chưa kịp nói chuyện, Cố Tư đã buông đũa: “Báo bên truyền thông xử lý đi.”

“Vâng,” Tư Phi căng não, lại hỏi, “Phương thức xử lý là…”

Cố Tư ngẩng đầu lên nhìn Từ Phi.

Từ Phi: “Tôi biết rồi.” Sau đó rời khỏi văn phòng không dám quay đầu lại.

Từ Phi đi rồi, Lục Yến để máy tính bảng xuống, nhớ tới thái độ của Cố Tư đối với Hứa Trạch lúc quay chương trình, cảm thấy chắc anh ấy biết rồi.

Nhưng hắn vẫn nói: “Bài đó không hẳn bôi nhọ em đâu, em và Hứa Trạch từng ở bên nhau.”

“Anh biết,” Cố Tư nói, “Trước kia mắt em không tốt lắm.”

Lục Yến cười: “Ừm, bây giờ tốt hơn nhiều rồi.”

Hai người về lại chung cư, Lâm An khoan thai mang tin tức đến muộn: “Bên Weibo có người đào chuyện cũ của em và Hứa Trạch.”

Bên dưới tin nhắn là một bức ảnh, trong đó có chiếc nhẫn mà trước đó Lục Yến tặng cho Hứa Trạch, cùng với bức ảnh trợ lý Lục Yến mua nhẫn bị chụp được.

Lục Yến ngồi trên chiếc ghế dựa lần trước trong thư phòng: “Em biết rồi.”

Gửi xong, hắn còn quẳng thêm một câu: “Hiệu suất làm việc của anh bây giờ thấp rồi, bảo đao đã già rồi sao?”

Lâm An: “Già cái đầu mi, sợ em không có tâm trạng làm việc đợi giải quyết xong mới báo cho đấy.”

Lục Yến: “Em về lại thành phố B rồi.”

Lâm An: “Không phải ngày mai em còn một buổi nữa sao?”

Lục Yến: “Đa đổi lại thành hôm nay, anh giải quyết thế nào?”

Lâm An: “Không phải anh giải quyết, nói đến cũng kỳ lạ, trước đó Hứa Trạch bám dính lấy em như thế, kết quả tin này vừa lên hắn ta lập tức phủi sạch liên can, nghe đâu tốn hết mớ tiền để tìm người đăng bài kia xóa bài, xin lỗi.”

Lâm An: “Trông có vẻ muốn phủi sạch hoàn toàn quan hệ với em, người theo đuổi -1, đau khổ không?”

Lục Yến không đáp lại gã, thuận tay mở Weibo lên.

Nhìn phần bình luận ở Weibo hắn có thể thấy, dư luận bị bị dọn dẹp qua nhưng vẫn có nhiều nghi vấn còn đó.

“Kết thúc luôn hả? Thế ảnh chụp kia giải thích sao đây, anh dám nói người trên ảnh không phải là trợ lý của anh?”

“Cái đéo gì thế? Kết CP với Cố Tư, chớp mắt lộ ra tin yêu đương với Hứa Trạch, giới của mấy ngài loạn thế, thoát fan cho bình an đây.”

“@ tép riu giới giải trí, người đăng đã xin lỗi, con chúa hề lầu trên bớt nhảy nhót, hề lắm.”

Lục Yến nhìn bình luận của bạn fan này, hơi áy náy, sau đó bấm vào tài khoản Weibo Tép riu giới giải trí.

Tài khoản này có thể nói là nổi tiếng, buôn chuyện chân thật đến mức được hẳn một dấu tích V lớn, nghe đâu là cả một đội ngũ đứng sau.

Blogger kia đã xóa bài sạch sẽ, còn ghim bài xin lỗi đầu trang.

Thư xin lỗi trông khá hình thức, không có gì đáng xem. Lục Yến đang tính thoát ra thì phát hiện tài khoản lớn này thế mà đã nhắn cho hắn một tin.

Tép riu giới giải trí: “Có không? Gần đây có người muốn mần thịt anh.”

Lời xã giao như vậy khiến Lục Yến buồn cười: “?”

Tép riu giới giải trí: “Vốn dĩ tôi cũng muốn nhận, nhưng nghĩ lại, tôi vừa mới đăng bài xin lỗi, nên thôi không nhận. [ôm quyền]”

Lục Yến trả lời lại “Cảm ơn” rồi đóng Weibo.

Không phải hắn không để tâm chuyện này, giặc đến thì đánh, nước dâng thì nâng nền, huống chi bây giờ hắn còn “chính sự”.

Hắn quay đầu hỏi Cố Tư ngồi bên: “Hạng mục kia vẫn chưa kết thúc à?”

Cố Tư nói: “Còn một thời gian nưa.”

Lục Yến hỏi: “Thế hôm nay không cạo râu hả?”

Cố Tư quyết đoán thả báo cáo xuống: “Cạo.”

Trước bồn rửa tay, Cố Tư đứng yên mặc cho người trước mặt muốn làm gì làm.

Lục Yến giúp anh cạo râu, nói: “Ngày mai em đi cửa hàng nội thất.”

Cố Tư: “Được, anh đi cùng em.”

“Không họp ư?”

Lục Yến hỏi xong, dùng nước rửa sạch bọt, lấy khăn lông lau nước, hôn hôn lên cằm Cố Tư, “Em thích cằm anh nhất, không ấy anh đi mua bảo hiểm cho nó đi.”

Cố Tư buồn cười: “Có xứng đôi với mũi của em không?”

Lục Yến bật cười, vừa định nói đã bị Cố Tư chặn miệng.

Vừa nếm được mùi thịt, sau đó bị cấm dục một tuần, thử hỏi đàn ông mạnh bạo bao nhiêu?

Nếu có câu hỏi này trên Zhihu, Lục Yến chắc chắn sẽ có câu trả lời tốt nhất.

Trên giường, Cố Tư hừng hực ra sức: “Giường bên nhà mới phải mua loại lớn nhất.”

Lục Yến nửa mặt úp vào gối, nửa mặt còn lại đỏ bừng, cực kỳ không sợ chết đáp: “…Sofa cũng phải mua loại lớn.”

Sau khi xong việc, Lục Yến hiếm khi không chìm vào giấc ngủ, ngược lại Cố Tư nhắm hai mắt, nửa tỉnh nửa ngủ đưa tay xoa xoa eo Lục Yến.

Lục Yến kéo chăn đắp cho Cố Tư, đang định úp mặt vào cổ anh người yêu thì di động reo lên hai tiếng “Ting ting”

Hai tin nhắn được gửi đến cùng lúc.

Số lạ đầu tiên: “Có người đưa ông đây ra ngoài.”

Số lạ thứ hai: “Tôi là cha của Cố Tư, ngày mai cậu ra nói chuyện với tôi.”

Sau tin nhắn đó là một địa chỉ.

Hết chương 48.