Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 64: Xong

3:40 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 64: Xong tại dưa leo tr. 

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2024 0308

Chương 64

Xếp chữ: Linh Lung

Trước khi Lục Yến đi Pháp, hai người đã dọn về nhà mới.

Lâm An ngồi tựa vào ghế sô pha, mặt đầy nét sầu khổ, miệng thì niệm: “Tôi sầu muốn bạc đầu luôn.”

Lục Yến cầm bịt mắt để vào vali, không thèm để ý tới gã.

Lâm An tiếp tục tận tình khuyên bảo: Thật vất vả mới đ è xuống được, hai người các cậu quay qua ở với nhau, như thế ngày bị chụp không còn xa đâu?”

“Em sẽ cẩn thận.” Lục Yến nói xong, kéo rương hành lý bước đến, “Đi thôi anh.”

Cẩn thận? Hai người bự thế kia, giấu kiểu gì mới không bị phóng viên phát hiện,

Đáng tiếc không ai nghe lời gã hết, phía trước mới nói sẽ một lần nữa sắp xếp kỹ lưỡng hành trình cho Lục Yến, nháy mắt Lục Yến tự mình nhận luôn bộ web drama.

Lâm An thở dài, tiếp nhận hành lý trong tay hắn: “Tổng giám đốc Cố không tới tiễn cậu à?”

Lục Yến lắc đầu, Cố Tư kiên trì muốn tiễn hắn, nhưng mấy ngày nay Gia Minh đang tất bật ngược xuôi làm báo cáo quyết toán cuối năm, còn cả dự án XS tiếp theo nữa. Cho nên mới sáng sớm Lục Yến phải bò lên người anh, kéo anh dậy đi làm.

Bởi vì công khai hành trình nên sân bay có rất nhiều fan, Lâm An còn phải thương lượng riêng với fan, có mười phút chụp ảnh và nói chuyện phiếm với nhau.

Nhìn thấy xe bảo mẫu đi đến, các fan yên lặng nãy giờ liền giơ biểu ngữ và đèn leb, đợi Lục Yến bước xuống xe.

Lục Yến xuống xe câu đầu tiên là nhắc nhở: “Về sau còn có thời gian gặp, các bạn đừng đứng gần như vậy.”

Tuy rằng các fan ở trên mạng đã thấy bên tạp chí tung ra ảnh tuyên truyền, nhưng khi đối mặt với một mái tóc trắng phau phau thế này, ai cũng không nhịn được che miệng mà thét chói tai: “Yến Yến,… Kiểu tóc này của anh đẹp trai lắm đó…”

Lục Yến nhẹ nhàng: “Vai chính bộ phim sau cũng tóc trắng cho nên mình không nhuộm lại.”

“Bộ phim sau là [Tham Lộ Giả] thật sao Yến Yến?”

“Đúng rồi.” Lục Yến đến gần một chút, tự tay nhận lấy những món quà do người hâm mộ tặng, sau đó lại quay qua đưa hết cho Lâm An và Tiểu Lưu, “Khả năng sẽ hơi đáng sợ, tốt nhất các bạn không nên xem vào ban đêm.”

Fan cự tuyệt: “Sao vậy được ạ! Web drama đều chiếu tập mới vào ban đêm, chúng em phải cày số liệu cho anh!”

Một bên hỏi một bên trả lời, mười phút đã sớm trôi qua.

Lâm An nhìn thời gian, nhịn không được nhắc nhở: “Phải đi rồi, tới giờ đăng ký.”

Người hâm mộ vốn đang hưng phấn lập tức héo hon, nói chuyện vui quá, quên luôn cả việc chụp ảnh.

Lục Yến lấy giấy tờ đưa cho Lâm An: “Anh đi làm thủ tục trước đi, em vào ngay thôi.”

Lâm An sửng sốt, bước đến bên người hắn: “Không được, một hồi nữa cậu bị mấy cô ấy quấn lấy không buông mất.”

“Mấy cô gái nhỏ, quấn em kiểu gì chứ?” Lục Yến đẩy hành lý đến cho Tiểu Lưu, phất tay bảo bọn họ nhanh đi vào trong.

Các fan thấy trợ lý với người đại diện đều đi cả, đang chuẩn bị tạm biệt Lục Yến.

Ai ngờ Lục Yến quay đầu, cười đến dịu dàng: “Chụp vài tấm rồi hẳn đi chứ nhỉ?”

Mấy cô gái nhỏ nghe thế, tim đều muốn vỡ, sôi nổi bật app chụp ảnh lên không thì dùng thần khí gậy tự chụp, cứ thế mà chụp ảnh chung với Lục Yến.

Lục Yến đi vào rồi, các cô gái phía sau vẫn không ngừng dặn dò:

“Yến Yến chú ý an toàn! Xuống sân bay nhớ đăng Weibo báo bình an nha!”

“Yến Yến, lúc anh về em sẽ đến sân bay đón anh!”

“Yến Yến em yêu anh vô ngần!”

Lục Yến bật cười vẫy tay, xoay người đi vào lối đi cho khoang hạng nhất.

Ngày hôm sau là lễ khai mạc Cannes.

Lần này tuy rằng [Chiến ca] không có được nhận giải ở những mục khác nhưng mỗi năm những thương hiệu lớn do cô đại diện đều sẽ đưa cô ấy lên thảm đỏ.

Sau khi đứng trước bàn, hai người một trước một sau đứng chỗ thảm đỏ.

Thi Tình quay đầu lại thấp giọng nói: “Kiểu tóc với cây suit này trông đẹp trai đấy.”

Hôm nay Lục Yến diện một thân đồ tây màu đen, kết hợp với mái tóc trắng ngoài ý muốn lại thập phần nho nhã, thân sĩ.

“Hôm nay chế cũng không tệ.” Lục Yến nhìn sang váy của nàng ấy, “Lát nữa em giẫm lên nó thì làm sao nhỉ.”

Tà váy này, có thể dùng như một chiếc chổi khổng lồ.

Thi Tình nở nụ cười rất chi là thân thiện: “Vậy thì chỉ có thể sống mái một phen thôi.”

“…”

Bước lên thảm đỏ, Thi Tình dừng lại phía trước tạo dáng vài kiểu.

Lục Yến phía sau chỉ gật đầu, mỉm cười phất tay, sải bước, chẳng chút luyến lưu gì với thảm đỏ.

Lướt qua chỗ Thi Tình, hắn bị Thi Tình bắt được tay, cô nàng vừa cười vừa nghiến răng nói khẽ: “Em ngốc phải không, lưu lại một lát đi.”

Sau đó hắn bị Thi Tình kéo lấy cánh tay, phô vài kiểu dáng cho nhóm truyền thông chụp.

Cố Tư ngồi trong văn phòng, trên tay anh là văn kiện đã bị mở ra một nửa, trên máy tính lại là phát sóng trực tiếp của Liên hoan phim Cannes.

Thời điểm Lục Yến bước ra, anh hơi ngồi thẳng người, cầm văn kiện để qua một bên.

Lần phát sóng trực tiếp này của Cannes được Đấu Miêu mua bản quyền, Lục Yến với mái tóc trắng của mình xuất hiện, màn hình ngập tràn bình luận, oanh tạc khắp nơi.

Cố Tư nhíu mày nhìn những bình luận trên màn hình, anh cảm thấy cảnh này rất quen thuộc, giống như thấy ở đâu rồi.

Anh không vui nheo mắt lại, nhấc tay tắt bình luận đi.

Màn ảnh dừng lại trên người Lục Yến không lâu lắm, nhưng mỗi một giây đều có thể chụp lại làm poster treo tường.

Lục Yến đi xong thảm đỏ Cố Tư không chút lưu luyến tắt màn hình.

Vừa mới cầm lấy văn kiện, thì nhận được điện thoại của Cố Quốc Trung.

Cố Quốc Trung đầu tiên hừ một tiếng tỏ vẻ rất tức giận, miệng ra lệnh ngay sau đó: “Tết nhớ về ăn cơm.”

Rất hiếm khi Cố Tư tỏ vẻ không vui khi nghe những lời này, anh chỉ nhàn nhạt nói: “Con không về.”

Cố Quốc Trung: “Bao năm rồi anh chưa về ăn tết! Anh nhẫn tâm nhìn mẹ anh một mình ăn tết sao?!”

“Mẹ nói năm nay sẽ tới chỗ con ăn tết.”, Cố Tư nói xong, lại bồi thêm câu nữa, “Cùng với Tiểu Yến nữa.”

“…” Cố Quốc Trung lúc này cảm thấy mình bị cô lập sâu sắc.

Ông trầm mặc một hồi, lạch cạch cúp điện thoại.

Cố Tư nhìn chằm chằm màn hình tối đen, một lát sau, anh mới thả điện thoại xuống.

*

Nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay của Cannes thuộc về một diễn viên người Mỹ.

Lục Yến cảm thấy không ngoài ý muốn, cũng chẳng thấy mất mát, hắn bắt chuyến bay sớm nhất về nước.

Những bạn fans đã nói ra đón sân bay trước đó đều đúng hẹn mà chờ ở cửa sân bay, số lượng ước chừng còn đông hơn trước gấp đôi.

Cùng các fan trò chuyện xong, giục các cô nàng chạy nhanh về nhà, Lục Yến ôm hoa và quà đi ra sân bay.

Dọc theo đường đi, Lâm An miệng mồm liến thoắng, giơ di động nói: “Tuy lần này không nhận được giải, nhưng em không biết là bản thân em đã nổi ở bên Nhật thế nào đâu?”

Lục Yến cái hiểu cái không: “Nhật Bản gì chứ?”

“Độ thảo luận của em ở bên phía Nhật Bản năm nay còn cao hơn Liên hoan phim Cannes nữa, anh cũng mới biết đây thôi” Lâm An nói, “Những người Nhật đều nói câu gì mà… giống cái gì?”

Tiểu Lưu nhắc một tiếng: “Một nhân vật anime anh.”

Lâm An vỗ đùi: “Chính nó.”

Lục Yến ồ một tiếng, không quá để ý, sải bước tiến về xe bảo mẫu, chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi Cố Tư.

Lên xe rồi mới phát hiện, xe không có đèn, máy sưởi cũng bật, hắn vừa ngước mắt định nói gì đó, cửa xe đã bị Lâm An đóng từ bên ngoài một cái rụp.

Phía sau truyền đến luồng nhiệt, một bàn tay từ bên phải đưa tới, nắm mặt hắn, Lục Yến không phòng bị, mặt bị xoay qua.

Sau đó là một chiếc hôn vững vàng dừng ở trên môi hắn.

Bên ngoài xe, Lâm An, Tiểu Lưu, Từ Phi ba người chia ra ba phía trấn giữ, tuy rằng kính đã dán lớp bảo vệ, nhưng để ngừa vạn nhất, vẫn phải đề phòng phóng viên đến gần.

Vị tổng giám đốc Cố muốn đến đón sân bay, hôm qua Lâm An đã gọi cho Từ Phi, căng não thuyết phục bọn họ lái chiếc xe bảo mẫu của công ty mà đi sân bay, không ngờ đối phương đồng ý ngay lập tức.

Ai, sao gã cảm thấy Boss Cố còn dễ nói chuyện hơn Lục Yến vậy nhỉ?

Hôn nhau được một lúc, Lục Yến đẩy anh ra: “Họ còn đang ở ngoài xe, ngoài trời lạnh lắm.”

Cố Tư ừ một tiếng, ngồi vào cạnh hắn, Lục Yến mở cửa, gọi ba người họ lên xe.

Lâm An và Từ Phi oẳn tù tì xong, Từ Phi thua nên chỉ có thể ngồi ghế sau, rất thức thời chui xuống ghế cuối ngồi.

Xe khởi động, Lục Yến mới nhớ ra, hỏi: “Sao anh đến đây?”

Cố Tư nói: “Vừa tan làm nên tiện đường đón em.”

Từ – ngồi cùng ông chủ chờ gần một tiếng – Phi im lặng không nói lời nào.

Năm mới đang đến gần, đường phố đã được trang trí, đèn hoa và đèn lồ ng đỏ được treo lên cao, mang đến không khí năm mới thật phấn khởi.

Lục Yến nhìn thoáng qua Từ Phi ngồi phía sau hỏi: “Sắp đến Tết rồi, công ty còn chưa nghỉ sao?”

Từ Phi nhanh chóng trả lời: “Ngày kia chúng tôi sẽ bắt đầu được nghỉ đông thưa anh Lục.”

Lục Yến tặc lưỡi, dùng đầu ngón tay nựng cằm Cố Tư: “Tư bản độc ác, bóc lột nhân viên?”

Cố Tư: “Đúng thế.”

Từ Phi đang định giải thích rằng nhiều công ty đều nghỉ thời gian này nhưng nhìn thấy nụ cười trên môi ông chủ mình, anh ta lại lặng lẽ nuốt lời muốn nói.

Tình thú của hai ông chủ… anh ta không hiểu lắm.

Về đến nhà, Lục Yến bắt đầu tính toán thời gian ra ngoài mua câu đối.

Hắn chợt nghĩ đến điều gì đó, vòng tay qua cổ, ôm lấy người bên cạnh: “Anh biết viết thư pháp chứ?” Hắn nhớ ra có một bức tranh thư pháp treo trong phòng làm việc, đề tên Cố Tư.

Khuôn mặt của Lục Yến hiện lên trước mắt anh, Cố Tư rất tự nhiên hôn lên môi hắn: “Ừ.”

“Vậy không mua câu đối, chúng ta tự viết nhé.” Lục Yến nói: “Ngày mai đi mua dụng cụ, anh viết em dán.”

Lục Miểu đến nhà mới, Lục Yến mang một chiếc khẩu trang, ngồi trên thang xương cá, trong tay cầm một câu đối, đang căn góc dán lên tường.

Hắn hỏi người phía sau: “Chính chưa anh?”

“Qua trái một chút, xuống dưới tí,” Cố Tư chỉ dẫn một hồi, “Được rồi.”

Cố Tư bước tới, định đỡ người yêu mình thì phát hiện Lục Miểu đang đứng bên đường.

Đợi Lục Yến xuống dưới an toàn, Cố Tư xoay người nhẹ nhàng cúi chào: “Cháu chào dì.”

Trước đây gặp nhau nhiều lần như thế nhưng chưa lần nào trang trọng như bây giờ.

Lục Yến kéo khẩu trang xuống: “Mẹ, sao mẹ đến đây?”

Lục Miểu gật đầu với Cố Tư: “Mẹ sợ hai người đàn ông tụi con không để ý đến tết nhất, định bụng mang ít câu đối sang cho.”

Bà nhìn lên câu đôi đỏ trên cửa, cúi đầu cười khẽ: “Xem ra chuyến đi này vô ích rồi.”

Cố Tư mặt không đổi sắc nói: “Tụi con chỉ chuẩn bị mấy câu trước cửa, trong nhà vẫn chưa có.”

Lục Yến không khỏi cong môi, hắn đi lên trước, nhận lấy câu đối trên tay mẹ mình: “Mẹ, vào uống ly trà đã.”

Cố Tư đi vào trước, mở cửa cho họ, sau đó bước nhanh đến phòng khách, cầm lấy những câu đối vừa mới viết nhét vào thư phòng.

Lục Miểu uống hai ngụm trà, nói chưa được vài câu đã đứng dậy rời đi.

Lục Yến: “Mẹ, mẹ không ở lại ăn bữa cơm rồi hẳn đi?”

“Không ăn,” Lục Miểu lắc đầu, nhẹ nhàng nói, “Cơm tất niên cũng không cần đến chỗ mẹ đâu?”

Lục Yến nhíu mày: “Tại sao vậy mẹ?”

Lục Miểu cười: “Sao có thể để Thục Phương đến nhà mẹ ăn cơm tất niên được? Hôm đó cứ ăn ở nhà tụi con đi.”

Cố Tư đột nhiên đứng dậy, hai người kia đều sửng sờ.

Một lúc sau, anh mới nhỏ giọng nói: “…Dì, cháu đưa dì ra ngoài.”

Lục Miểu gật đầu: “Được, phiền con rồi.”

Tiễn Lục Miểu đi, Cố Tư không nói một lời đi vào bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho hai người.

Phòng bếp là kiểu mở, Lục Yến nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông hồi lâu mới cầm điện thoại lên đi vào phòng.

Nhà họ Cố, Cố Quốc Trung hầm hừ nhìn vợ mình chọn quần áo.

Ông nhíu mày: “Không phải bà chỉ đi ăn một bữa cơm thôi à?”

Lý Thục Phương không để ý đến ông ấy, cầm hai bộ sườn xám ướm lên người: “Bộ nào đẹp?”

Cố Quốc Trung tức giận nhìn qua: “…Màu đỏ.”

Mới vừa nói xong, di động ông đặt một bên reo lên, là số lạ.

Cố Quốc Trung nghe máy, hung hăng “Alo”.

Người bên kia giọng ôn hòa nói: “Chào chú, cháu là Lục Yến.”

Cố Quốc Trung ngẩn ra, hắng giọng: “Có chuyện gì không?”

“Cho cháu hỏi ngày mốt chú rảnh chứ?” Lục Yến cười, “Đêm 30, mời chú tới nhà ăn bữa cơm tất niên.”

Cố Quốc Trung nhìn Lý Thục Phương, đứng dậy ra khỏi phòng.

Ông trách: “Có người lớn nào đến nhà con cháu ăn cơm tất niên không hả?!”

“Năm nay tụi cháu không suy nghĩ chu toàn,” Lục Yến thừa nhận, “Năm sau chúng cháu nhất định sẽ tới chỗ chú.”

…..

Sau khi cúp máy Cố Quốc Trung về lại phòng, ngầm nghĩ, hừ, rốt cuộc không phải cũng mời tôi à! Ông ngẩng đầu lên, nói với Lý Thục phương: “Lựa cho anh một bộ, bộ nào… màu đỏ tươi ấy, hợp với khung cảnh!”

Đêm Giao thừa, Lục Miểu đến nhà họ từ sớm để xem có thể giúp được gì không.

Nhưng nói thế nào đi nữa Cố Tư cũng không cho bà vào bếp.

Lục Yến đang thái thức ăn, thấy mẹ mình, tay cầm dao quơ qua quơ lại nói: “Mẹ, mẹ ra phòng khách ngồi chơi, con pha cho mẹ bình trà.”

Cố Tư ấn tay hắn xuống: “Đừng có cầm dao vung lung tung.”

Lục Miểu nhìn hai người đàn ông trưởng thành đang bận rộn trong bếp không khỏi cười, sau đó trở lại phòng khách.

Vừa ngồi được một lát, chuông cửa vang lên, bà suy nghĩ hẳn là Lý Thục Phương đến rồi, vội thả điều khiển từ xa xuống, đi ra mở cửa.

Lý Thục Phương mặc một bộ sườn xám màu đỏ, trên mặt tràn đầy ý cười, phía sau… còn một người đi cùng nữa, là Cố Quốc Trung, trên người cũng diện nguyên một thân đỏ chói.

Hai người đứng cạnh nhau, nhìn thế nào cũng rất hạnh phúc.

Lục Miểu: “Thục Phương, Chủ tịch Cố…”

Lý Thục Phương tiến lên nắm tay bà: “Tớ đặc biệt đến sớm, đi, chúng ta vào bếp phụ một tí.”

“Chú, dì, hai người đến rồi ạ” Lục Yến kéo Cố Tư đi ra, cười nói, “Phòng bếp có hai đứa con là được rồi, mọi người ngồi chơi thôi.”

Cố Tư vẻ mặt phức tạp: “….Sao ba lại tới đây?”

Cố Quốc Trung tháo mũ xuống: “Nếu không phải Lục Yến tìm tôi thì anh nghĩ tôi muốn tới chắc?”

Cố Tư nhìn một thân rực đỏ của Cố Quốc Trung, không nói gì, anh mắt hơi chớp không biết đang nghĩ gì.

Lý Thục Phương giữ chặt Lục Yến, cười nói: “Tiểu Yến, thật sự không cần chúng ta hỗ trợ sao?”

“Dạ không cần,” Lục Yến đi rửa ít trái cây, “Mẹ, chú với dì, mọi người ngồi đi, đồ ăn sắp xong rồi.”

Nói xong, hắn quay đầu qua, “Đi xem canh sôi chưa.”

Cố Tư kéo hắn đi, đi thẳng vào phòng bếp.

Anh kéo hắn đến hành lang, giọng âm trầm, trên mặt lại không có cảm xúc gì: “Em đi tìm ông ấy?”

Lục Yến chớp mắt: “Đúng thế, ăn tết thì phải có người một nhà…”

Lời chưa nói hết đã bị Cố Tư chặn lại.

Nụ hôn của người đàn ông vừa nồng cháy vừa triền miên.

Lục Yến hơi sửng sốt sau đó vòng tay ôm người đàn ông này, tháo bao tay ra ném một bên, ôm lấy eo anh.

Cố Tư không biết bao lâu rồi mình chưa tự trải nghiệm hương vị của năm mới.

Trước đây, Lý Thục Phương cũng sẽ đến chung cư phát cho anh một bao lì xì, ăn với anh một bữa cơm nhưng với anh mà nói chẳng khác bữa cơm ngày thường là bao.

Mà bây giờ, trên TV đang chiếu Xuân Vãn, thỉnh thoảng có thể nghe thấy giọng nói của các diễn viên truyền tới. Trong phòng khách, Lý Thục Phương và Lục Miểu đang trò chuyện hăng say, bên ngoài, tiếng pháo hoa rền vang, mùi khói chui qua cửa sổ, từng sợi chui vào phòng.

Người nhà, người yêu, cơm tất niên.

Không khí năm mới tràn ngập khắp nơi.

“Hai người các anh còn đang lảng vảng làm cái gì, hai bà ấy đói…” Giọng Cố Quốc Trung từ bên cạnh truyền đến, nói được nửa câu thì im bặt.

Lục Yến cả kinh, dùng sức chống ngực Cố Tư, hai người nhanh chóng tách ra.

Cố Quốc Trung: “………………”

Lục Yến: “…………………..”

Cố Tư khom lưng nhặt bao tay lên, mang cho Lục Yến, xong xuôi anh quay đầu, nhàn nhạt đáp: “Xong ngay đây ba.”

Ba người đàn ông mang ba vẻ mặt khác nhau đi từ hành lang ra.

Lý Thục Phương thấy mặt Cố Quốc Trung có biểu cảm kì lạ bèn hỏi: “Làm sao thế?”

Cố Quốc Trung vẻ mặt nặng nề: “…….Không có gì.”

Các món ăn được bưng lên, năm người ngồi vào bàn.

Lục Yến lấy di động, chụp một bàn thức ăn ngon và những người ngồi trong bàn nhưng không chụp đến mặt.

Hắn đăng Weibo: “Đêm 30 tết, mọi người nhớ ăn cơm tất niên cùng người nhà nhé.”

Cố Quốc Trung chứng kiến hết thảy, nhịn không được nói: “Người trẻ bây giờ ăn cơm mà còn cầm điện thoại bấm bấm nữa.”

Lục Yến nhịn cười tắt điện thoại, tiện tay ném nó qua sofa.

Cố Tư đứng lên, bưng cho mỗi người một bát canh.

“Mẹ với dì ơi, mấy ngày nay con với Cố Tư đều được nghỉ, có muốn đợi qua mấy ngày tết xong rồi mình cùng nhau đi du lịch thư giãn không?”Lục Yến nói xong lại bổ sung, “Cả chú nữa.”

Cố Quốc Trung húp miếng canh nói: “Tôi không rảnh.”

“Được đó, dạo trước dì vẫn luôn muốn đi Hải Nam, bên đó khí hậu tốt, vừa hay cả nhà đi lễ khấn bái Bồ Tát luôn,” Lý Thục Phương cắt ngang lời ông, hỏi Lục Yến, “Lần trước hai đứa ở khách sạn nào? Lúc trước dì ở chỗ kia, suối nước nóng bên đó thoải mái vô cùng, Miểu Miểu, đến lúc đó hai ta đi ngâm mình.”

Lục Miểu cười nói: “Được.”

Hai người phụ nữ bắt đầu thảo luận chuyện du lịch, trên bàn dần náo nhiệt hơn.

Bên dưới bàn, Cố Tư thành công tìm được tay Lục Yến, nắm chặt khừ.

“Ngày mai anh sẽ cho người sắp xếp khách sạn.”

Ăn uống no nê, người lớn không ai vội rời đi. Năm người ngồi ở phòng khách, cùng nhau xem Xuân Vãn, đợi giao thừa.

Hai người phụ nữ trò chuyện vui vẻ, Lục Yến thỉnh thoảng chen được vào một câu, hai người đàn ông còn lại ngồi một bên, xem tài liệu trên tay.

Cố Quốc Trung nhíu mày: “Anh chào giá XS cao quá.”

Cố Tư: “Giá cao thì thu hoạch nhiều.”

“Cho dù anh chỉnh giá thấp hơn một chút, đối phương nhất định sẽ đồng ý,” Cố Quốc Trung bất mãn nhìn con trai mình, “Anh phải biết có bao nhiêu người bên dưới đi theo anh kiếm cơm, đừng bao giờ suy nghĩ một chút đó không đáng là bao, tiết kiệm được bao nhiêu thì tiền thưởng của nhân viên được thêm bấy nhiêu.”

Cố Tư im lặng một lúc.

Sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “…Con hiểu rồi.”

TV đếm ngược bắt đầu.

Ba!

Hai!

Một!

“Chúc mừng năm mới!” Lục Yến nhào qua người Cố Tư, “Cung hỉ phát tài, bao lì xì đâu cho em!”

Cố Tư ngẩn ra, sau đó bật cười thành tiếng: “Tí nữa cho em.”

“Nó không có, nhưng dì có,” Lý Thục Phương cười, lấy trong túi ra hai bao lì xì lớn, một cái cho Cố Tư, một cái cho Lục Yến, “Hai con phải sống thật tốt, sang năm nhất định phải cùng nhau về nhà ăn tết.”

Lục Miểu cũng lấy bao lì xì ra, cười nói: “Muộn rồi, chỉ có thể đợi đến năm sau.”

Lục Yến thoải mái nhận lấy: “Cảm ơn mẹ, cảm ơn dì.”

Cố Tư nhận lì xì, sau đó nhìn Cố Quốc Trung ngồi bên cạnh: “Của ba đâu?”

Cố Quốc Trung trừng mắt: “Vợ chồng chỉ cho cần một người đại diện, mẹ anh cho còn không giống tôi cho à?”

Cố Tư chưa kịp mở miệng, Lý Thục Phương đã nói: “Đúng là keo kiệt.”

Vì những lời này mà trước khi đi, Cố Quốc Trung còn nhớ mãi.

Sang năm nhất định phải có bao lì xì thật to!

Cho chúng nó dù bốn tay cầm cũng không nổi luôn!

Tiễn ba vị trưởng bối đi, bỏ hết bát đũa vào máy rửa bát, Lục Yến ngồi xuống bên Cố Tư, lấy di động ra, bắt đầu trả lời những tin nhắn chúc mừng năm mới của bạn bè gửi hắn.

Hai người đều bận rộn với chuyện của mình, trong phòng chỉ còn lại tiếng chương trình “Tối nay khó quên” trong TV.

Không ai lên tiếng nhưng bầu không khí vẫn ấm áp như cũ.

Sau một lúc lâu, điện thoại Cố Tư ting lên một tiếng, là Lục Yến bên cạnh gửi qua.

Một thông điệp chúc mừng năm mới.

Cố Tư khó hiểu nhìn hắn: “Hửm?”

“”Tin nhắn mẫu,” Lục Yến tựa vào cánh tay anh, “Là em tự chế, sẽ không trùng đâu.”

Cố Tư bật cười, cẩn thận chọn người rồi gửi tin nhắn đi.

Sau đó anh nghiêng tới hôn liên tục lên mặt Lục Yến.

Lục Yến đang bận cướp bao lì xì trên Wechat, đầu không quay qua: “Anh đang làm gì đấy?”

Cố Tư: “Làm em.”

“…” Lục Yến ngừng tay, nghiêm nghị nói: “Tết nhất đừng có dùng cái giọng khiêu dâm đó.”

Cố Tư hỏi: “Thế có làm hay không đây?”

“Làm,” Lục Yến trả lại bao lì xì đỏ hắn vừa cướp được, sau đó ném điện thoại qua một bên, “Nổ phát súng đầu tiên của năm mới chứ?”

Cố Tư cười, hơi thở của anh phà vào mặt Lục Yến, nhột.

Trong căn phòng lớn, bầu không khí thật quyến rũ.

Hai người làm từ sofa đến phòng tắm, cuối cùng đến bên bậu cửa sổ.

Ánh trăng lặng lẽ chiếu xuống nhân gian.

Thân thể hai người đè lên nhau, triền miên gắt gao.

Lục Yến cắn lên đầu vai Cố Tư, mê ly nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay ôm chặt lấy lưng người đàn ông của mình.

Cố Tư thấp giọng nói: “Lục Yến…”

Lục Yến dùng thêm sức lên môi như để đáp lại tiếng anh gọi.

“Lục Yến,”

Pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, in sâu và mắt Lục Yến.

Lục Yến nhả ra, cẩn thận xoa xoa vết răng trên vai, giọng khàn khàn đầy tình d*c: “…Dạ?”

Cố Tư áp môi vào tai người bên dưới, giọng trầm tĩnh và kiên định lạ thường.

“Anh yêu em.”

Nhờ có em mà mỗi nỗ lực kiên trì đều có ý nghĩa.

Con cá mập mang tên Cô Đơn cuối cùng đã được thả trở lại đáy biển.

Hết truyện.

Tác giả có lời muốn nói:

Chính văn kết thúc rồi!!! Khom lưng!

Nghĩ mãi mới quyết định dùng góc nhìn của Boss Cố để kết thúc. Mấy chương sau là ngoại truyện của Hứa & Ngô, tra công thành thụ, không thích CP này thì mấy cục cưng không cần mua VIP đâu. Truyện mới [Thời Ý] đang ra, truyện máu chó, cưới trước yêu sau, mời mọi người đến đó chơi với mình. (tui không thích Hứa Trạch nên tui không edit ngoại truyện, mọi người thích thì đi đọc QT nha)

Lời editor: Cuối cùng mình cũng làm xong bộ này, hi vọng mọi người sẽ thích hai anh. Truyện không đao to búa lớn, không xoáy vào showbiz, không viết về đóng phim, mọi thứ đều rất qua loa, chỉ tập trung vào tình cảm hai anh. Tác phẩm viết rất lâu rồi, truyện chắc cũng là tác phẩm đầu tay, văn viết không tốt lắm. Tui cũng là edit lần đầu tiên, không có kinh nghiệm, không phải chuyên văn, văn chương cũng không thuộc dạng lai láng, mượt mà, đã nỗ lực hết sức để xếp chữ cho thuận mắt người đọc. Lỗi sẽ có, còn rất nhiều nữa là đằng khác, cho nên nếu mọi người phát hiện, phiền mọi người chỉ ra giúp mình nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều. Nhà tui còn mấy bộ khác, hi vọng mọi người ghé chơi nha.

J4F: Tui viết Lưu ý bảo không cần mọi người like hay cmt gì đâu, cái mọi người không làm thật, không biết nên dui hay buồn nữa kkkkk, hổng ai thảo luận nên tui mới hay có mục bình luận cuối chương truyện á, tại tui mắc nói mà hông ai nói cùng hết, phải tự nói kiểu đó thôi. Nhưng tui khum có nói trong truyện, chỉ nói cuối truyện, mấy bà không đọc là được, đừng có chửi hay phốt gì tui nhé. Bữa thấy cái bình luận thời nào rồi còn bình luận cuối chương, tui ngại vl mọi người ạ:))))))))