Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đô Thị Bạn Gái Biến Thành Zombie Rồi Phải Làm Sao Đây Chương 29: C29: Tình yêu mọc lên từ phương đông lặn ở phía tây

Chương 29: C29: Tình yêu mọc lên từ phương đông lặn ở phía tây

4:01 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 29: C29: Tình yêu mọc lên từ phương đông lặn ở phía tây tại dưa leo tr. 

Ngày đó sau khi Lục Khiếu kéo theo Phương Dã bị trói chặt tạm biệt Kỳ Xán ở nhà tù Bắc Sơn, anh ấy vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Lương Thiên. Thậm chí anh ấy còn truyền tin đến khu an toàn của Vân Thành, nhờ phân đội nhỏ của quân cứu viện hỗ trợ để ý.

Trước đây không lâu phân đội nhỏ của quân cứu viện truyền tin tới, nói lúc bọn họ cứu viện trong trung tâm thành phố có nhận được tin tức. Người sống sót nơi này nói những người cùng ở chỗ này với họ ra ngoài tìm kiếm vật tư, nhưng mãi vẫn chưa thấy về.

Thật ra trong tận thế tình huống này rất bình thường, điểm không bình thường là những người mất tích đều là thanh niên trai tráng, hơn nữa không chỉ một lần, vậy thì rất kỳ lạ.

Cho nên lúc những người sống sót được cứu viện đã nhắc tới chuyện này với phân đội nhỏ của quân cứu viện, khiến bọn họ chú ý, qua tay nhiều người cuối cùng truyền tới chỗ Lục Khiếu. Sau khi anh ấy biết thì tới trung tâm thành phố tìm kiếm Lương Thiên.

Lục Khiếu dần dần mất hết kiên nhẫn. Anh ấy nghĩ nếu như một mực có người mất tích chứng tỏ Lương Thiên vẫn đang tiếp tục tìm người làm chuột bạch, vậy thì có lẽ cô ta sẽ dùng đến máy phát điện, mà ngay cạnh công ty điện lực gần đây nhất chính là công viên trò chơi Vân Thành.

Anh ấy dứt khoát treo ngược Phương Dã lên trên vòng đu quay trong công viên trò chơi, tính ôm cây đợi thỏ.

Đương nhiên, nếu như không phải là do lượng zombie trong công ty điện lực kế bên nhiều hơn công viên trò chơi, anh ấy đã chọn ôm cây đợi thỏ trong công ty điện lực. Nhưng dù thế nào thì giờ phút này Lục Khiếu cũng đang mai phục trên tầng hai của một nhà ăn nhỏ trong công viên trò chơi, cách vòng đu quay không xa và đã nhìn thấy bóng dáng Lương Thiên.

Dù Lương Thiên đang ngụy trang thành zombie bẩn thỉu, mặt mũi máu me be bét, nhưng Lục Khiếu vẫn nhận ra cô ta ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Bên cạnh Lương Thiên còn có một cô gái gầy yếu, quần áo sạch sẽ không dính một hạt bụi. Cô đội mũ trùm của áo hoodie lên, hơi cúi đầu, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một phần da thịt trắng nõn nửa bên mặt. Hình như cô cảm thấy thời tiết quá lạnh, hai tay giấu trong tay áo.

Lục Khiếu không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cô gái gầy yếu kia là chuột bạch bị Lương Thiên lừa tới. Anh ấy cười lạnh, người phụ nữ này đúng là càng sống càng thụt lùi, thậm chí một cô nhóc cũng không buông tha.

Lục Khiếu vừa nghĩ vừa dựng súng ngắm lên, chậm rãi nhắm chuẩn vào chân trái của Lương Thiên.

Lương Thiên chưa phát hiện nguy hiểm đang đến gần. Cô ta ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào zombie đang bị treo ngược trên vòng đu quay, đôi mắt lạnh như sương.

Tân Đàm hơi nghiêng đầu, hình như cô nghe thấy âm thanh đặc biệt vang lên… Đó là tiếng bóp cò của Lục Khiếu cách đó không xa.

Ngay sau đó, một tiếng “pằng” truyền tới. Một viên đạn bắn về phía chân trái của Lương Thiên bằng tốc độ cực nhanh, tốc độ phản ứng của Lương Thiên có nhanh cỡ nào thì cũng không nhanh hơn đạn được. Mặc dù Tân Đàm đứng cạnh đã nghe thấy tiếng Lục Khiếu bóp cò trước, nhưng phản ứng của cô vẫn còn hơi chậm chạp, không thể trợ giúp Lương Thiên.

Cho nên chân trái Lương Thiên ăn ngay một viên đạn, khiến đám zombie đang lảng vảng quanh đó tò mò nhìn sang. Sau khi ngửi được mùi máu tươi ánh mắt chúng lập tức thay đổi, nhìn chằm chằm vào cô ta như hổ đói.

Lương Thiên túm tay Tân Đàm, một tay che vết thương trên đùi, vội vàng nói: “Nếu như tôi chết ở đây thì cô cũng không sống nổi. Tân Đàm, cô còn cần tôi!”

Tân Đàm cảm thấy lời Lương Thiên nói rất có lý, cho nên cô nhìn về phía đám zombie đang nhìn chằm chằm vào họ ở xung quanh, lộ ra một đôi răng nanh. Sớm từ mấy tháng trước lúc đánh nhau với Phương Dã, cô đã biết nên làm thế nào để khiến zombie kiêng dè cô, mặc dù lực chiến đấu của cô không đủ mạnh nhưng sức sống lại đủ kiên cường, đây là lý do cô dám liều mạng. Cho nên trên suốt quãng đường đi tới, mỗi khi gặp phải zombie cố ý gây chuyện, Tân Đàm đều có thể ứng phó một cách thong dong.

Huống hồ lúc này… chỉ là độc chiếm “đồ ăn”. Số lượng zombie xúm lại cũng không nhiều, cho dù bọn chúng đói khát khó nhịn nhưng vẫn không dám bước lên trước.

Cách đó không xa, Lục Khiếu cảm thấy khó hiểu nhíu mày. Anh ấy bắn Lương Thiên bị thương chỉ là để ngăn không cho cô ta chạy trốn, cũng không phải là muốn mạng của cô ta, hơn nữa lượng zombie ở gần cô ta cũng không nhiều, anh ấy hoàn toàn có thể dùng súng giải quyết zombie. Nhưng bây giờ… Anh ấy chỉ nhìn thấy Lương Thiên và Tân Đàm quay lưng về phía mình, trước mặt họ là đám zombie đang nhìn chằm chằm, nhưng zombie chậm chạp chưa từng tấn công, trái lại một lúc sau chúng chán nản bỏ chạy.

Sau khi zombie rời đi, Lương Thiên kéo Tân Đàm muốn chạy trốn. Lục Khiếu thấy vậy thì thừa dịp lưng họ vẫn còn lộ trước mắt anh ấy, bắt đầu thử nhắm bắn một chân khác của Lương Thiên.

Gần đây đều là sân bãi rộng rãi, nhưng nhờ diện tích công viên trò chơi đủ lớn, đủ nhiều cây xanh, trốn đi cũng không phải là việc khó. Nhưng vì vòng đu quay nơi bọn họ đang đứng là kiến trúc lớn nhất công viên trò chơi, xung quanh trống trải, cho nên bọn họ muốn chạy tới chỗ có thể ẩn núp thì còn cách một đoạn.

Lúc chạy được nửa đường, Tân Đàm chợt dừng bước. Sức Lương Thiên có khỏe thì cũng không khỏe bằng zombie được, cô ta bị ép ngừng lại.

Tân Đàm nói: “Tôi nghe thấy anh ta đang thay đổi hướng súng, và tiếng bóp cò.”

Tân Đàm vừa dứt lời, Lương Thiên đang định nói chuyện thì nghe thấy một tiếng “pằng”.

Quả nhiên Lục Khiếu lại nổ súng!

Lương Thiên vô cùng rõ ràng, Lục Khiếu nhắm tới một cái chân khác của mình. Cô ta không tránh được, đúng lúc này, Tân Đàm bỗng nhiên giơ tay lên.

Viên đạn bắn vào cánh tay Tân Đàm đang che trước đùi Lương Thiên, lực bắn mạnh mẽ trực tiếp bắn sâu vào cánh tay nhỏ gầy của Tân Đàm, máu tươi phun ra ngoài vẩy đầy người bọn họ!

Lục Khiếu không hề bị biến cố này ảnh hưởng, anh ấy đang muốn ngắm bắn phát thứ ba, nhưng thời gian anh nhắm chuẩn đã đủ để Tân Đàm và Lương Thiên ẩn núp.

Xuyên qua kính ngắm bắn, Lục khiếu trơ mắt nhìn bóng dáng hai người họ biến mất trước mặt mình. Anh ấy không nhịn được văng tục một câu, sau đó cầm súng lên, nhanh chân xuống lầu đuổi theo Lương Thiên.

Mà ngay vào lúc Lục Khiếu bước ra khỏi lầu hai của nhà ăn nhỏ, chạng vạng mờ tối trôi qua, công viên trò chơi Vân Thành nháy mắt chìm vào bóng tối.

Vào ban đêm zombie cũng không dễ chọc, bởi vì lúc này các giác quan của chúng sẽ giảm xuống cho nên sẽ vô cùng nóng nảy, sức chiến đấu cũng theo đó mà tăng lên.

Vừa rồi Lục Khiếu bắn ba phát, âm thanh rất lớn, đã dẫn không ít zombie tới xem náo nhiệt. Ban đêm bọn chúng không nhìn rõ, đang lảng vảng không mục đích trong bóng tối.

Lục Khiếu dùng dao găm tiện tay giết một con zombie, bôi máu nó lên trên quần áo, sau khi ngụy trang hoàn tất thì nhanh chân chạy về phía Tân Đàm và Lương Thiên vừa biến mất.

Tân Đàm và Lương Thiên tìm lối khác, trốn vào trong nhà ma đen như mực. Trước khi tận thế đến bầu trời đen tối suốt ba ngày, công viên trò chơi ngừng tiếp khách, cho nên hiện tại trong nhà ma vô cùng sạch sẽ, sạch trên mặt chữ.

Mặc dù nơi này rất tối, nhưng Tân Đàm lại không đến mức đi va va đập đập, suýt nữa đụng vào tường như Lương Thiên.

Tân Đàm thấy vậy, cô nghiêm túc nghĩ một lúc rồi vươn tay kéo Lương Thiên lại, dẫn cô ta đến một căn phòng nhỏ ngồi xuống. Trong phòng chỉ có một cái ghế sô pha và chiếc tủ cũ, cô và Lương Thiên bèn ngồi xuống ghế sô pha.

Bởi vì mất quá nhiều máu nên sắc mặt Lương Thiên cực kỳ tái nhợt. Cô ta sợ máu trên đùi chảy xuống đất khiến Lục Khiếu phát hiện nên dọc đường đều dùng tay ấn chặt miệng vết thương trên chân trái, lúc này đã vô cùng mệt mỏi.

Lương Thiên ngồi bệt xuống ghế sô pha, Tân Đàm thì nhìn chằm chằm vết máu trên tay mình ngẩn người. Cô vừa định vươn tay móc viên đạn kia ra, giọng nói suy yếu của Lương Thiên vang lên bên tai.

“Em gái, giúp tôi một việc.”

Tân Đàm dựa theo chỉ thị của Lương Thiên, chậm rãi xé một đoạn vải từ trên quần áo của Lương Thiên xuống, buộc chặt vào đùi cô ta, miễn cưỡng cầm màu.

Trong quá trình này Lương Thiên không quên hỏi cô: “Buổi tối cô có nhìn rõ không?”

“Rõ.”

Lương Thiên cảm thấy hoang mang, cô ta chưa từng nghe về tình trạng giống của Tân Đàm, thế là hỏi tiếp: “Hình như ngũ cảm của cô không bị đêm tối ảnh hưởng, thậm chí còn nhạy bén hơn con người.”

“Chẳng lẽ không phải tĩnh tâm là có thể nghe thấy à?” Tân Đàm biết Lương Thiên muốn hỏi chuyện mình có thể nghe thấy tiếng Lục Khiếu bóp cò súng trước đó, cô không hiểu hỏi ngược lại.

“Em gái, đừng flex với tôi.” Lương Thiên ấn lên phần đùi bị thương, nói.

Tân Đàm không biết nên trả lời thế nào nên không nói thêm gì nữa.

Tiếp đó Lương Thiên nói: “Chuyện hôm nay là tôi nợ ơn cô. Nhưng thứ như ơn nghĩa thì có nhiều cũng không thấy nặng, em gái, cô có thể giúp tôi một chuyện nữa không?”

“Không thể.” Tân Đàm đã rất bất mãn vì cô ta tự dưng lại muốn trốn ở đây khiến cô không thể đi tìm Kỳ Xán, cô chỉ muốn nhanh chóng quay về.

Thật ra Lương Thiên không nghĩ tới việc Tân Đàm sẽ từ chối, bởi vì trông cô rất giống một cô nhóc ngây thơ dễ nói chuyện. Cô ta hết cách, chỉ có thể nói: “Thế này đi, cô giúp tôi, tôi sẽ đồng ý với cô một việc… Tôi hứa với cô, cho dù thế nào cũng sẽ không tự ý coi cô như vật thí nghiệm nữa, được không?”

Tân Đàm chậm rãi nghĩ về lời Lương Thiên nói. Trong quá trình tiếp xúc ngắn ngủi Tân Đàm đã biết Lương Thiên là một người phụ nữ rất điên, vì nghiên cứu cô ta sẽ dùng đủ mọi cách. Bây giờ cô ta lại có thể hứa hẹn như vậy vì để cô hỗ trợ. Thật ra Tân Đàm không sợ Lương Thiên sẽ làm hại cô, bởi vì cô sẽ không để cho Lương Thiên làm như vậy, cô càng tò mò việc Lương Thiên muốn cô giúp là gì.

“Cô không nói lời nào thì tôi coi như cô đồng ý nhé.” Trông Lương Thiên có vẻ hơi nóng nảy, thậm chí cô ta còn không đợi Tân Đàm nói tiếp đã nói thẳng: “Cô tới phòng điều khiển bật công tắc nguồn điện của vòng đu quay lên, nối với máy phát điện, đến lúc đó tôi có thể tới dưới vòng đu quay cứu con zombie bị treo ngược trên đó xuống. Làm ơn.”

Tân Đàm nghĩ, đó chắc hẳn là zombie rất quan trọng với Lương Thiên. Cô chậm rãi gật đầu, đồng ý.

Lương Thiên thờ phào một hơi, chân thành nói: “Cảm ơn.”

“Nhưng người kia…” Tân Đàm nhắc tới Lục Khiếu.

Lương Thiên cười nhạo một tiếng: “Tên ngạo mạn đó, hiện tại anh ta chỉ muốn tìm được tôi mà không phải là chờ dưới vòng đu quay. Cô yên tâm, sẽ không sao đâu.”

“Được.”

Việc Tân Đàm có thể nhìn thấy mọi thứ trong bóng tối có thể giúp cô đi thẳng tới phòng điều khiển, nhưng… cô không biết nối máy phát điện!

Cho nên phải làm thế nào đây? Cô cứ thử trăm triệu lần trước vậy.

Trong nhận thức của Lương Thiên thì việc đi đến phòng điều khiển, gạt công tắc nguồn điện vòng đu quay, kết nối máy phát điện chỉ là chuyện trong vài phút. Cô ta còn lo lúc mình đến thì vòng đu quay đã bắt đầu vận chuyển cơ.

Hiển nhiên Lương Thiên đã lo lắng vô ích, lúc cô ta đến vòng đu quay thì nó vẫn không nhúc nhích như cũ. Phương Dã bị treo ngược trên vòng đu quay, không một tiếng động.

Đúng lúc này, giọng nói lạnh lẽo của Lục Khiếu truyền tới: “Thế nào, cho là tôi sẽ ngu ngốc đi tìm cô à?”

Lương Thiên: “… Lúc trước không phải anh đều làm vậy à?”

“Vậy thì chỉ có thể nói là tôi đã dự đoán trước được dự đoán của cô về tôi.” Lục Khiếu nói, bắt lấy Lương Thiên đang suy yếu vì mất máu quá nhiều, hai tay cô ta bị khóa vào một cái còng tay màu bạc.

Giọng Lục Khiếu nghiêm túc và lạnh lùng: “Lương Thiên, cô đã bị bắt!”

Lương Thiên há mồm muốn mắng, nhưng không ngờ một giây sau vòng đu quay bỗng nhiên sáng lên ánh đèn rực rỡ, đồng thời vòng đu quay to lớn bắt đầu chuyển động.

Là Tân Đàm cuối cùng cũng nối được điện!

Nhưng hiển nhiên đây cũng không phải là một tin tốt, bởi vì khi zombie gần đó nhìn thấy cái vòng đu quay lấp lánh này, chúng điên cuồng chạy về phía vòng đu quay.

Đừng thấy lúc không có chuyện gì làm thì chúng lắc lư khắp nơi, nhưng vừa có chuyện là lập tức tuôn ra từ bốn phương tám hướng, căn bản không có đường chạy.

Trên người Lương Thiên có vết thương, không thể ngụy trang thành zombie nữa. Cô ta nhanh chóng quyết định, đẩy Lục Khiếu ra, chui vào trong một cabin trên vòng đu quay. Cô ta đang định đóng cửa lại thì Lục Khiếu đã chen vào được.

Lương Thiên mắng: “Đồ vô dụng, anh chui vào làm gì? Không phải anh lợi hại lắm à? Có bản lĩnh thì đi đánh nhau với chúng đi!”

Đu quay chậm rãi chuyển động, kéo Lương Thiên đang hùng hùng hổ hổ và Lục Khiếu im lặng lạnh lùng lên.

Bọn họ không nhìn thấy, ở nơi bị ánh sáng chiếu ra từ vòng đu quay bao phủ, một con zombie đang chen từ trong bầy zombie ra, gào về phía Phương Dã đang chậm rãi chuyển từ trên xuống.

“Người anh em! Tôi cưỡi cầu vồng tới cứu anh đây!”

Úc Gia Trí giật mình, chờ sau khi kéo Phương Dã đang bất tỉnh từ trên vòng đu quay xuống, vẫn không quên gọi Kỳ Xán tới hỗ trợ. Kỳ Xán kiên trì giả mạo thành zombie chen vào, sức lực anh khỏe, xô zombie lảo đảo một cái, suýt thì ngã sấp xuống.

Zombie hùng hùng hổ hổ, Kỳ Xán rất bướng dùng tiếng zombie Úc Gia Trí dạy gào lại, vô cùng khí thế, giống zombie hơn cả zombie.

Nhưng trong thời gian anh gào, cabin đang treo Phương Dã đã hạ xuống. Không những Úc Gia Trí không kéo được hắn ta xuống, thay vào đó anh ta còn túm lấy Phương Dã, rồi chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt của Kỳ Xán theo vòng đu quay đang chuyển động.

Úc Gia Trí run rẩy nằm nhoài trên đỉnh cabin, hô to: “Thê Thảm cứu mạng! Tôi sợ độ cao!”

Kỳ Xán đứng tại chỗ chìm vào im lặng: “…”

Cứu kiểu gì? Anh cũng sợ độ cao, không cứu nổi.

Úc Gia Trí kêu la thảm thiết chuyển lên chỗ cao.

Kỳ Xán vừa định vứt bỏ tình hữu nghị grào grào trong vài ngày với Úc Gia Trí để đi tìm Tân Đàm, Tân Đàm đã chen từ trong bầy zombie ra, nhẹ nhàng chạm vào tay anh.

“A Xán.” Cô nhẹ nhàng gọi.

Hai mắt Kỳ Xán sáng lên: “Đàm Đàm!”

Tân Đàm không hiểu sao Kỳ Xán lại đứng ở đây, cô ngơ ngác nhìn vòng đu quay sau lưng anh, đặt câu hỏi: “Không phải là cậu… muốn chơi cái này chứ? Nhưng không phải cậu nói là cậu sợ độ cao à?”

Đúng vậy, Kỳ Xán sợ độ cao, chính miệng anh nói cách đây không lâu. Mặc dù trường hợp hiện tại cực kỳ cực kỳ không đúng, nhưng Kỳ Xán vẫn ý đồ cứu vãn mặt mũi, anh nói: “Chơi! Mình không sợ! Đàm Đàm chúng ta lên đi!”

Kỳ Xán nắm lấy cổ tay Tân Đàm, kéo cô bước lên một cabin màu hồng đang dịch xuống. Tân Đàm vừa định nói bây giờ cô cũng sợ độ cao, hay là thôi đi, Kỳ Xán đã trở tay đóng cửa lại.

Đu quay chậm rãi chuyển động, bọn họ cách mặt đất ngày càng xa. Trên mặt đất là đám zombie đang mặc sức tới góp vui vì ánh sáng.

Tác giả có lời muốn nói:

Úc Gia Trí nằm trên đỉnh cabin: “Thê Thảm, vào giây phút anh im lặng, tình hữu nghị grào grào giữa chúng ta “toang” rồi!