Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 9

4:09 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 9 tại dưa leo tr. 

Chương 9

“Lâm Chính, cậu đang nguyền rủa bà nội hả? Cái tên khốn kiếp này, cậu chán sống rồi sao?”, một người đàn ông trẻ tuổi khá giống Tô Bắc ở bên cạnh chỉ vào Lâm Chính mắng.

Người này tên là Tô Trương Dương, cô gái trẻ bên cạnh là Tô Mỹ Tâm, hai đứa con của Tô Bắc.

Tô Trương Dương vừa dứt lời, Tô Mỹ Tâm cũng cười khẽ: “Lâm Chính, tôi biết bà nội vẫn luôn không thích anh, đó là vì anh có lỗi với nhà họ Tô chúng tôi, nhưng dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng không thể rủa bà nội chết như thế được!”

“Phải đó!”

“Cậu hiểu về châm cứu sao? Xùy, giả vờ giả vịt cái gì chứ!”

“Lâm Chính, cậu đúng là độc ác! Bà nội cũng đâu có đối xử tệ với cậu”.

“Tô Nhu, cháu dạy chồng kiểu gì vậy, còn để cậu ta đến đây nguyền rủa bà nội nữa?”

“Cả nhà các người muốn lật trời sao?”

Người nhà họ Tô đều trách móc, không chửi bới Lâm Chính thì cũng quở mắng Tô Nhu.

“Xin lỗi, xin lỗi, cháu sẽ bảo Lâm Chính đi ngay…”, Tô Nhu vội nói xin lỗi.

Cụ bà nhà họ Tô cũng không vui, nét mặt lạnh lẽo, nụ cười cũng biến mất.

“Nhu à, bà già này vẫn luôn rất thích cháu, nếu không vì ông nội cháu cố chấp, thì tên vô dụng này có thể cưới được cháu sao?”

“Bà nội, xin lỗi, đây là lỗi của cháu, cháu sẽ dạy dỗ Lâm Chính lại, xin lỗi bà nội…”, Tô Nhu cúi đầu nói.

“Nhưng trước mắt tình trạng của bà nội rất nguy hiểm, tôi chỉ…”

“Anh im miệng cho tôi!!!”

Lâm Chính còn định nói gì nữa, nhưng Tô Nhu đột nhiên xoay người quát to với anh.

Lâm Chính hơi sửng sốt.

Lại thấy Tô Nhu rưng rưng nước mắt, viền mắt đỏ lên, tức giận nhìn chằm chằm anh.

Sâu trong đôi mắt tràn đầy bất lực và đau khổ…

“Anh cút cho tôi! Cút ngay lập tức!”

Tô Nhu chỉ ra cửa, điên cuồng la lên.

Lâm Chính thở dài, lắc đầu đi ra khỏi phòng bệnh.

Thân thích của nhà họ Tô người thì cười khẩy người thì miệt thị, không hề ngạc nhiên vì kết quả này.

“Nhu à, con người cháu quá tốt bụng!”, cụ bà lắc đầu, nhưng giọng điệu lại hơi cay nghiệt: “Thật ra mấy ngày nay bà vẫn luôn nghĩ đến chuyện của cháu. Cháu à, không phải bà nội có thành kiến gì với cháu, nhưng thật sự là tính cách của cháu rất dễ bị người khác dẫn dắt, bà già này suy nghĩ rất lâu, cảm thấy cháu vẫn nên để người khác thế chức tài vụ bây giờ đi, còn cháu đến phòng kinh doanh nhậm chức, yên tâm, tiền lương sẽ không thiếu cháu, trước đó bao nhiêu thì bây giờ vẫn như thế”.

“Bà nội, cháu…”, Tô Nhu hoảng hốt, vội nói.

Nhưng còn chưa kịp nói xong, cụ bà lại ngắt lời cô lần nữa.

“Nhu, bà biết cháu muốn nói gì, bà cũng biết chắc chắn cháu không vui, nhưng bà già này đã suy tính chuyện này lâu lắm rồi, vấn đề tài vụ không phải chuyện nhỏ, cháu còn trẻ, không có kinh nghiệm, cho nên bà định giao cho bác ba của cháu quản lý. Cháu cũng thấy đấy, cả một đứa vô dụng mà cháu cũng không quản lý được thì nói gì tới người khác. Gần đây nhà họ Tô chúng ta phải tranh giành một dự án lớn, tài vụ nhất định phải nghiêm mật. Nếu lúc này xảy ra sơ suất gì vì Lâm Chính, thì cả nhà họ Tô của chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng, cho nên Nhu à, cháu buông tay trước, đợi xong dự án này rồi, bà nội sẽ tiếp tục để cháu quản lý tài vụ! Nghe lời đi!”

Bà cụ hờ hững nói, vẻ mặt không chút cảm xúc.