Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 39

4:09 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 39 tại dưa leo tr. 

Chương 39

Sắc mặt những người trong nhà đều thay đổi.

“Cậu tìm Lâm Chính làm gì?”, cụ bà Tô dè dặt hỏi.

“Chú Thiên muốn nói chuyện với Lâm Chính”, người kia không nhiều lời.

“Vậy sao?”, mắt cụ bà Tô sáng lên, nói với Lâm Chính: “Lâm Chính, cháu đi với cậu ta đi! Cậu nói ít thôi, để Tô Cương nói là được, hiểu không?”

Nhưng Lâm Chính chẳng thèm quan tâm đ ến cụ bà Tô, đi thẳng ra ngoài.

Tô Cương vội đuổi theo.

Khiến Lâm Chính bất ngờ là Tô Nhu cũng đi theo.

“Em đi làm gì?”

“Anh là chồng tôi, sao tôi có thể không đi theo được?”, Tô Nhu khàn giọng nói.

“Khi nãy chỉ cần em gật đầu, hai chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa”.

Tô Nhu không nói gì, chỉ quay mặt sang một bên.

Đây là áy náy sao?

Tuy là nói thế, nhưng e rằng cũng sắp gật đầu rồi đúng không?

Lâm Chính thầm cười khổ.

Ba người lên xe của nhà họ Từ, đi nhanh đến nhà họ Từ.

Trên đường Tô Nhu vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, Tô Cương khá căng thẳng, nhưng lúc nhìn Lâm Chính đều sẽ tỏ vẻ khinh bỉ.

Anh ta thích vinh hoa phú quý, trong mắt anh ta, nhà họ Tô và nhà họ Mã không thể kết thông gia là lỗi của Lâm Chính, cho nên anh ta rất hận Lâm Chính.

“Biết lúc đến nhà họ Từ nên làm thế nào rồi chứ?”, Tô Cương nhỏ giọng nói.

Lâm Chính nhắm mắt lại, không thèm quan tâm.

“Hừ, hôm nay cho cậu đẹp mặt”, Tô Cương thầm thấy bực bội.

Lúc này, điện thoại của Lâm Chính rung lên.

Anh nghe máy.

“Thầy Lâm, thầy ở đâu? Chỗ tôi có một bệnh nhân gặp chuyện rất khẩn cấp, tôi cũng phải bó tay, nếu thầy rảnh thì có thể đến đây một chuyến không? Có lẽ cả tỉnh Giang Nam chỉ có thầy trị được thôi”, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói nôn nóng của cụ Tần.

“Cụ Tần, bây giờ tôi có chút việc gấp, có lẽ không đến được”, Lâm Chính hờ hững đáp.

“Việc gấp gì? Không thể trì hoãn một chút sao? Mạng người quan trọng hơn”, cụ Tần cất cao giọng.

“Bên phía tôi cũng liên quan đến mạng người, đợi tôi xử lý xong rồi sẽ sang đó, bệnh nhân của ông bên kia có thể chịu đựng được bao lâu?”, Lâm Chính hỏi.

“Năm tiếng”.

“Đủ rồi”.

Lâm Chính cúp máy.

Bình thường anh sẽ không ra tay cứu người, trừ khi có người quen nhờ vả, hoặc anh cho rằng người này có giá trị.

Dù sao anh cũng không phải thánh nhân hành y cứu thế.

Mà ở trong biệt thự.

Cụ Tần buông điện thoại xuống, thở dài.