Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Nuôi Dưỡng Búp Bê Chương 6: Lan Lạc cũng muốn bờm tóc

Chương 6: Lan Lạc cũng muốn bờm tóc

4:15 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 6: Lan Lạc cũng muốn bờm tóc tại dưa leo tr. 

Editor: YYone

Truyện chỉ được đăng trên wattpad yyone_syl và wordpress La Sera.

*

Vì cơ quan đông người qua lại nên Thích Triều để Lan Lạc chờ trên phi thuyền. Hắn lo búp bê sẽ thấy chán, còn mở TV nhỏ để Lan Lạc giải sầu.

Thích Triều quay lại khoang điều khiển phi thuyền, Lan Lạc ngẩng đầu nở nụ cười dễ thương làm tim hắn mềm nhũn. Hắn còn chưa kịp nói gì thì sự chú ý của búp bê đã quay lại màn hình.

Thích Triều liếc mắt, trên màn hình là hoạt hình phổ cập khoa học. Hắn nhớ lúc đi hắn bật phim siêu nhân cơ mà. Nhóc con này chăm học thật đấy.

“Lan Lạc, chương trình này hay lắm hả?”

“Dạ!”

Đôi mắt Lan Lạc lấp lánh như sao.

Giây tiếp theo TV đã đen xì.

Thích Triều tắt.

Lan Lạc ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn.

“Lúc phi thuyền di chuyển con xem TV sẽ không tốt cho mắt đâu.” Thích Triều ra vẻ chính đáng, còn vấn đề có hại cho mắt búp bê hay không hắn cũng chẳng biết. Hắn chỉ muốn trêu chọc nhóc con thôi.

Ở phương diện nào đó thì đây coi như sở thích xấu của Thích Triều.

Thích Triều nhìn nụ cười ngây ngô của Lan Lạc, bỗng hơi chột dạ.

Hệ thống nằm trong biển ý thức đang tính toán nên mua quan tài cho ký chủ nhà mình không. Dù sao cũng là ký chủ đầu tiên nó đảm nhận, chết thảm quá thì nó cũng chẳng biết giấu mắt vào đâu.

Phi thuyền nhanh chóng đến nơi. Hôm nay là ngày làm việc nhưng lượng người đến chơi vẫn rất đông, nhìn ra xa toàn người với người.

Thích Triều đậu phi thuyền. Sợ lạc mất nên nắm lấy tay Lan Lạc, tầm mắt hắn dừng trên poster ở cổng công viên.

Poster hình năm chú thú bông đáng yêu, bên cạnh viết: Hoan nghênh đội thú bông Minh Diệu ghé thăm.

Cuối cùng Thích Triều cũng hiểu tại sao lại đông đúc như vậy.

Hoá ra nhóm nhân vật hoạt hình nổi tiếng nhất Lam Tinh đến khu đông nam công viên để tuyên truyền.

Lần đầu cùng búp bê ra ngoài chơi lại trùng hợp gặp sự kiện náo nhiệt thế này, không đi thì phí mất.

Thích Triều giải thích với Lan Lạc rồi đưa cậu nhóc qua đó xem.

Chỗ sự kiện đông đúc hơn nhiều. Vóc dáng Lan Lạc thấp bé, suýt chút nữa bị dòng người xô ngã. Không khí loãng xen lẫn mùi mồ hôi, cậu nhóc không kìm được cơn nóng nảy. Ánh mặt Lan Lạc tối xuống, đè nén sát khí trong lòng, nhìn Thích Triều.

Tại hắn mà cậu nhóc mới phải tới đây, còn phải chịu đựng mấy thứ này.

Bây giờ động thủ, cha chắc sẽ không trách mình.

Lan Lạc cúi đầu, trên môi nhếch lên nụ cười kì dị.

Đúng lúc ấy, một đôi tay xuyên dưới nách cậu nhóc. Lan Lạc chỉ thấy cả người đột nhiên bay lên, hai chân rời khỏi mặt đất. Cậu nhóc còn đang ngơ ngác thì đã thấy mình ngồi trên vai chủ nhân.

Lan Lạc nhìn xuống chỉ thấy mái tóc đen nhánh.

Bên tai vang lên giọng nói áy náy của Thích Triều. “Xin lỗi nhóc con nhé. Chỗ này đông quá, con ngồi vững chút, cẩn thận ngã.”

Nói xong hắn tiếp tục đi về phía trước.

Trên cao không khí mát mẻ, có mấy phụ huynh săn sóc con cũng để nhóc con nhà nình ngồi trên vai. Nhưng Thích Triều cao tới 1m85, Thích Triều ngồi trên vai hắn thành người cao nhất ở đây.

D*c vọng thắng thua của đám con nít rất kỳ quái, vừa thấy đứa nhóc cao hơn mình liền không vui. Có đứa bé trai ngồi trên vai cha mình bắt đầu quấy, gào thét muốn đứng lên.

Lan Lạc nhìn theo âm thanh, nghiêng nghiêng đầu. Cậu nhóc đè tay lên ngực, đôi mắt xanh thẳm hiện lên tia ngờ vực, hình như mình hơi vui vẻ?

Lan Lạc biết vui là thế nào.

Khi vừa ra đời được cha ôm vào lòng xoa đầu, trong lòng cậu nhóc ấm áp như được ngâm trong nước ấm, rất thoải mái. Đấy là lần đầu tiên cậu nhóc thấy vui vẻ. Và cũng là lần cuối cùng.

Cảm giác lần này y hệt như lúc đó.

Lan Lạc không rõ nguyên nhân, cậu nhóc cụp mi, che khuất cảm xúc phức tạp, ngừng nghĩ linh tinh.

Công viên giải trí ồn ào náo nhiệt, đến nơi tổ chức thì đã thấy trên sân khấu là mấy con thú bông trên phim hoạt hình kia đang vẫy tay với khán giả, tỏ vẻ đáng yêu, thu được tiếng hò hét phấn khích của đám con nít.

Buổi biểu diễn kết thúc, người dẫn chương trình tổ chức cho khán giả và đám thú bông chụp ảnh chung. Lan Lạc đang ngồi im lặng trên vai Thích Triều, đột nhiên thấy dưới thân lắc lư.

Thích Triều lên tiếng. “Nhóc con, con muốn chụp ảnh thú bông không?”

Dưới sân khấu chật ních người, muốn từ dưới này lên đến đó chắc chắn không dễ.

Lan Lạc nhìn đám trẻ con chen chúc trên sân khấu, ầm ĩ đòi chụp với thú bông. Ban đầu cậu nhóc muốn từ chối nhưng chẳng biết thế nào lại đổi lời. “Lan Lạc muốn chụp ạ!”

“Được!” Thích Triều dứt khoát đồng ý, cũng không chê phiền. Hắn vừa len theo dòng người lên sân khấu, vừa che chở búp bê nhỏ để cậu nhóc ngồi vững.

Lan Lạc ở trên nhìn chằm chằm Thích Triều. Hoàn cảnh đông đúc này không tránh được chen lấn. Cậu nhóc quan sát Thích Triều một lúc nói xin lỗi với người này, một lúc lại nói không sao đâu với người kia. Chỉ một thời gian ngắn mà hắn đã mướt mồ hôi.

Vậy mà hắn không từ bỏ, tiếp tục tiến lên phía trước.

Sau khoảng mười phút, cuối cùng Thích Triều cũng đứng được trên sân khấu, quần áo xộc xệch, cúc áo trên cùng bị rơi ra, nhìn qua có hơi chật vật.

Lan Lạc đè nén sự nghi ngờ và tâm trạng phức tạp, vừa nghe Thích Triều cười nói tới rồi liền theo bản năng nở nụ cười thiên sứ. “Chủ nhân vất vả rồi ạ.”

Thích Triều mỉm cười, hắn không mệt, Lan Lạc rất nhẹ, một đường lên đến đây hắn chỉ thấy nóng thôi. Hắn chỉnh trang lại áo quần, không để ý cúc áo bị rơi mất.

Người dẫn chương trình dẫn theo một chú chó bông cao gần hai mét đi tới, Thích Triều thuận tay lấy máy chụp ảnh.

Chú chó bông màu hồng nhạt xoay một vòng tròn, dùng cánh tay tạo thành hình trái tim cỡ bự, đồng ý chụp hình. Thích Triều bật cười, tuy hắn biết nhân viên bên trong bộ đồ thú này có thể là một người đàn ông thích moi chân nhưng mà nhìn thế này thì vẫn đáng yêu.

Thích Triều đưa máy ảnh cho người dẫn chương trình, đi đến bên cạnh chú chó bông, cùng Lan Lạc chụp hình.

Lúc MC trả máy cho Thích Triều còn khen ngợi. “Ngài cùng bé con đều rất đẹp trai. Nếu ngài không ngại, liệu chúng tôi có thể dùng ảnh của ngài để đính trên bức tường dành cho các du khách không?”

Người đàn ông gần ba mươi tuổi cười rạng rỡ như ánh mặt trời, tay tạo kiểu hướng về phía máy ảnh. Ánh nắng mùa đông phủ lên gương mặt hắn, vô cùng ấm áp.

Trên vai người đàn ông là một bé trai tầm mười một, mười hai tuổi tóc vàng, mắt xanh, trông giống thiếu gia nhỏ, lúc cười lên giống hệt như thiên thần vậy.

Thú bông bên cạnh hai người khoe tư thế hài hước, phía sau là đu quay của công viên giải trí làm cho bức ảnh tăng thêm không khí vui vẻ.

Thích Triều rất hài lòng. Hắn hỏi búp bê nhỏ, thấy Lan Lạc không phản đối liền trực tiếp đồng ý đề nghị của MC. “Đương nhiên là được. Bé con nhà tôi rất ăn ảnh.”

Lan Lạc ngồi phía trên nghe hai người nói chuyện, trọng tâm là hai từ “bé con” từ lời cả hai.

Quần áo trên người cậu nhóc vừa vặn che khuất khớp nối hình cầu, nhìn từ bên ngoài trông hệt như một đứa nhóc loài người xinh đẹp.

Nghe Thích Triều gọi mình là “bé con nhà tôi”, lông mi Lan Lạc run lên, tầm mắt rơi xuống ảnh chụp, mím mím môi.

Buổi diễn kết thúc, các du khách dần dần tản đi. Thích Triều đưa Lan Lạc tới rừng cây nhỏ vắng vẻ, ngồi trên ghế dài chuẩn bị ăn cơm.

Vị trí chỗ này tương đối hẻo lánh, đang là mùa đông, tuy trời không quá lạnh nhưng cũng ít người qua bên này đi dạo. Thích Triều cúi đầu lục tìm đồ ăn nhẹ trong balo.

Trong tay Lan Lạc cầm một cây “kẹo que”, đây là “bảy đóa hoa păng xê” mà sáng sớm Thích Triều điêu khắc từ đá năng lượng màu sắc khác nhau, làm thành từng cánh hoa rất xinh đẹp.

Cậu nhóc ngồi trên ghế, răng cắn kẹo que, hai chân đung đưa trong không khí, hàng lông mi rũ xuống che khuất đáy mắt.

Bây giờ không có ai.

Là thời điểm tốt để ra tay.

Một buổi sáng chung đụng cũng không làm Lan Lạc mềm lòng.

G iết chết chủ nhân là có thể rời đi, cậu nhóc nhớ cha lắm rồi.

Khóe miệng Lan Lạc nhếch lên thành nụ cười xảo quyệt, cậu nhóc nghiêng đầu. Ở nơi Thích Triều không thấy, móng tay Lan Lạc như được phủ một lớp màng đen.

Thích Triều chẳng hay biết gì, hắn lấy bánh sandwich ra cắn một miếng, nhai nhai rồi nuốt xuống, nói về kế hoạch buổi chiều. “Tàu lượn siêu tốc quá k1ch thích. Không được. Trước hết chúng ta sẽ ngồi vòng xoay ngựa gỗ nhé, rồi đi chơi ném vòng. Nhóc con, kỹ thuật ném vòng của ba ba con đỉnh của chóp luôn, muốn gì thì cứ nói với ba ba.”

“Ba thấy đám trẻ con trong công viên đều đeo bờm nai con. Dọc đường không thấy sạp bán mấy cái đó, chờ lát tìm để mua cho Lan Lạc một cái nhé.”

Trẻ con đều đeo bờm trên đầu.

Lan Lạc bị mấy lời này k1ch thích, tay trái liền khôi phục như thường, ngẩng đầu nghiêm túc nói. “Lan Lạc cũng muốn bờm.”

Thích Triều bị bộ dáng vẻ đáng yêu này làm nhũn tim, hắn bật cười, lập tức trả lời. “Mua mua mua, lát ba mua cho con.”

Buổi chiều Lan Lạc có được chiếc bờm tóc như ý muốn. Cậu nhóc có vẻ rất thích, hơi chút lại sờ một cái, thỉnh thoảng lại lắc lắc đầu cảm nhận sự tồn tại của chiếc bờm.

Thanh máu của Thích Triều bay sạch, nhân cơ hội chụp cả đống ảnh dễ thương.

Lan Lạc dường như thích chơi cùng đám con nít, chỗ nào đông trẻ con thì tấm mắt của cậu nhóc lại hướng sang nơi đó.

Phát hiện điểm này, Thích Triều sửa lại kế hoạch buổi chiều, cùng Lan Lạc đổi lộ trình.

Gặp được sạp ném vòng trên vỉa hè, Thích Triều dừng lại mua mười cái vòng trúc. Dưới ánh mắt chăm chú của Lan Lạc, tất cả vòng đều móc trúng đồ.

Trò này là trò đám trẻ con thích thú nhất, xung quanh quầy hàng đông đúc con nít. Thích Triều ném trúng một vòng cả đám sẽ reo hò, lúc vòng thứ mười ném trúng, đám nhóc con hưng phấn nhãy cẫng lên như mình đang chơi vậy.

Lan Lạc vốn chẳng có phản ứng gì, trên mặt giữ nguyên nụ cười đặc trưng nhưng thấy đám con nít loài người ngưỡng mộ nhìn Thích Triều, muốn vây quanh hắn thì ánh mắt cậu nhóc tối sầm xuống.

Lan Lạc rất ghét đám trẻ con loài người.

Lan Lạc đi tới trước mặt Thích Triều, kéo kéo góc áo hắn, giơ hai tay lên, ngửa đầu nói. “Muốn ngồi vai ạ.”

Thích Triều:!!!

Nhóc con làm nũng!!!

Nháy mắt Thích Triều từ bỏ trò ném vòng, khom người ôm nhóc con lên vai mình. “Con muốn chơi gì nữa nào?”

Lan Lạc chú ý tới ánh mắt hâm mộ của đám trẻ kia, bỗng thấy hơi đắc ý. Vì tâm trạng tốt nên cậu nhóc hiếm thấy mà nói thật. “Lan Lạc không muốn chơi.”

“Được.” Thích Triều cho rằng búp bê mệt mỏi, không nghĩ nhiều, đem mấy phần quà bỏ vào túi mang về.

Vốn hắn còn định chia cho đám nhỏ xung quanh nhưng Lan Lạc có vẻ rất thích, ôm không rời tay nên Thích Triều không nói ra.

Cùng lúc đó ở đầu kia của công viên giải trí, Lý Nguyệt Nhã đến xem buổi diễn được người dẫn chương trình thuyết phục dán ảnh mình lên tường.

Lý Nguyệt Nhã là thợ chế tác cấp ba của Hiệp hội thợ chế tác, thường xuyên lướt mạng, nói chung là một cô gái ăn dưa đủ tư cách.

Thần tượng của cô là người bị cấm nhắc tên, Tiến sĩ. Những con búp bê mà anh công khai, Lý Nguyệt Nhã đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nằm mơ cũng muốn tận mắt nhìn thấy những búp bê cấp S đó.

Vậy nên lúc nhìn bé trai tóc vàng mắt xanh trong ảnh, Lý Nguyệt Nhã suýt nữa không tin nổi hai mắt mình.

Đệt!

Thật luôn!

Gương mặt Lý Nguyệt Nhã gần như muốn dính lên ảnh chụp, cô tuyệt đối sẽ không nhận lầm. Đây là con búp bê thứ ba mà Tiến sĩ tạo ra! Kể cả các khớp cầu có bị che đi thì cô cũng có thể nhận ra.

A a a a a! Giá mà sớm tí nữa thì cô có thể nhìn tận mắt rồi, khổ quá đi!!!

Dưới cơn tiếc hận, cô mở diễn đàn dành cho người yêu thích búp bê, đau khổ đăng bài.

Về phần tại sao không đăng bài trong liên minh Hiệp hội, cô đâu có ngu. Ở hiệp hội Tiến sĩ chính là từ bị cấm, một khi đăng ở đó tài khoản của cô sẽ bị khóa, tiếp đó là danh hiệu thợ chế tác cũng bay theo luôn.

Diễn đàn người hâm mộ tốt xấu lẫn lộn, nội dung loạn cào cào, ưu điểm duy nhất là tính riêng tư cực cao, sẽ không bị nhận ra.

Huhu! Sao cô lại khổ thế này.