Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Thoát Ế Chương 8: Đời Người Là Một Câu Chuyện Được Kẻ Khờ Kể Lại

Chương 8: Đời Người Là Một Câu Chuyện Được Kẻ Khờ Kể Lại

4:26 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 8: Đời Người Là Một Câu Chuyện Được Kẻ Khờ Kể Lại tại dưa leo tr. 

“Tâm trạng cậu rớt cái bẹp từ thiên đàng xuống địa ngục.”

– ———————————-

Đến ngày hẹn, hai người sửa soạn, ăn mặc tươm tất, ôm tâm tình “gặp mặt bạn cũ, không thể xuề xòa” bước ra khỏi cửa. Vu Tĩnh Di còn phá lệ trang điểm —- không giống cái tên Văn Địch thờ ơ chẳng quan tâm lắm, cô gặp bạn thân phải hoành tráng xíu.

Tới nhà hàng Nhật Bản, hai người tìm một bàn rồi ngồi xuống. Một lúc sau Vưu Quân đến. Cô ấy đứng ở cửa vẫy tay chào hai người, Văn Địch mỉm cười với cô.

Sau khi vào đại học, Văn Địch nhận ra được một điều: trên đời có rất nhiều người hoàn hảo.

Đại học T tập trung một nhóm khiến người khác dòm mà kinh sợ. Bọn họ có ngoại hình xuất sắc, đầu óc hơn người, thành tích học tập chói lóa, sự nghiệp như cá gặp nước. Ngoài ra, bọn họ còn cực kỳ biết đối nhân xử thế, tính cách không chê vào đâu được. Đáng sợ nhất là còn xuất sắc trong cả phương diện thể thao.

Vưu Quân là một trong số họ.

“Đã lâu không gặp.” Vưu Quân nở nụ cười rạng rỡ, vừa cất túi vừa quan sát bọn họ, ngồi xuống liền rót nước gọi đồ ăn, nhất cử nhất động đều toát ra phong thái người phụ nữ thành đạt: “Sao Tĩnh Di gầy thế, hâm mộ quá đi.”

“Bà hâm mộ tôi?” Vu Tĩnh Di nói: “Ngoài gầy ra tôi còn có ưu điểm nào khác hả?”

“Tôi chẳng mặc vừa cái quần tôi mua hồi học đại học, ” Vưu Quân xua tay, “Sau khi đi làm tôi tăng chắc phải mười cân, chẳng có thời gian tập thể dục tí nào.” Cô ấy nhìn Văn Địch, hít một hơi, “Sao ông trẻ thế? Hồi trước còn trông giống sinh viên, bây giờ trông chả khác gì học sinh cấp ba.”

“Bà cũng không có thay đổi mấy,” Văn Địch nói, “Vẫn xinh như hồi trước.”

“Nhìn quầng thâm của tôi trước rồi hẵng khen nhé, “Vưu Quân chỉ vào đầu mình, “Tóc tôi rụng gần một nửa rồi, nhưng do uốn tóc nên không nhìn ra.”

“Công việc mệt đến mức đó hả?”

“Không, mệt là phụ, cái chính là dễ cọc, “Vưu Quân vén lọn tóc xoăn quanh cổ áo ra sau, lật màn hình điện thoại lên, đặt ở vị trí đưa mắt là thấy được, “Mới làm xong đơn xin IPO[1]. Xíu nữa có điện thoại là tôi phải đi ngay.”

Vưu Quân là một người làm việc có kế hoạch. Cô ấy đã sớm biết điểm cuối sự nghiệp của mình ở đâu nên đã bắt đầu xây dựng mạng lưới quan hệ, thực tập, nghiên cứu từ năm nhất đại học, từng bước thăng cấp đánh quái. Năm tư đại học, cô ấy thành công giành được suất đề cử học lên thạc sĩ mà không cần thi đầu vào của trường hàng xóm, đồng thời nhận được offer từ ngân hàng đầu tư hàng đầu. Không một ai ngạc nhiên với kết quả này. Trong mắt Văn Địch, cô ấy là người sinh ra để sống một cuộc đời thân mặc Roland Mouret, chân đi Prada, vạn sự như ý, tiền đồ tựa gấm.

Nhưng sau khi ngồi xuống, tất cả những lời từ miệng cô ấy đều toát ra vẻ mỏi mệt.

“Cái gì?” Vưu Quân cười khanh khách, “Prada? Lúc tôi chuẩn bị bảo vệ còn chẳng có thời gian trang điểm, toàn mặc áo phông quần bò, chân đi đôi Nike hành tẩu giang hồ. Ông sang khoa IT kế bên dòm là biết, lúc đó tôi y chang bọn họ chạy deadline cuối kỳ.”

Đêm giao thừa bị sếp yêu cầu sửa lại tài liệu, kỳ nghỉ và mấy cuộc hẹn bị hủy đột ngột, đi máy bay cũng phải ôm máy tính viết bản nháp thuyết trình —- hơn nữa còn ngồi cạnh sếp.

“Hôm nay tôi trang điểm chỉ vì gặp hai người đấy.” Cô ấy nói một cách trịnh trọng.

“Bận lắm hả?” Văn Địch hỏi.

“Năm ngoái ông nội tôi làm phẫu thuật, sếp gọi điện ngay lúc tôi ngồi ngoài cửa phòng mổ bắt tôi đổi PPT, ” Vưu Quân nói, “Đèn phòng mổ vẫn sáng, tôi phải chạy vào WC, đặt máy tính lên đùi để làm việc.” Tới bây giờ chú cô ấy vẫn chưa nói chuyện lại với cô.

Văn Địch run rẩy: “Đáng sợ đến vậy sao?”

Vưu Quân lấy ra một cái lọ nhỏ từ trong túi xách, đặt lên bàn: “Metoprolol.”

Thuốc thường được sử dụng cho bệnh cao huyết áp và bệnh tim.

Cô lấy ra một lọ khác: “Zopiclone.”

“Từ hồi đại học bà đã uống thứ này rồi.” Vu Tĩnh Di nói.

Vưu Quân là nhân vật nổi tiếng trong khoa, chân trái chạy Giáp Đoàn, chân phải chơi John Ma, bôn ba thực tập trong các tổ chức tài chính lớn, còn là người thành lập câu lạc phim vi mô của trường. Cô ấy có thể ngủ lúc hai giờ đêm và dậy lúc sáu giờ sáng mà vẫn tràn đầy năng lượng, nhiệt huyết bừng bừng.

Mọi người đều cho rằng Vưu Quân là một nhà lãnh đạo trời sinh và là một người cuồng công việc nhưng chỉ có Vu Tĩnh Di biết cô ấy đã mắc chứng rối loạn lo âu và mất ngủ từ năm hai đại học.

“Đó là melatonin, đã mất tác dụng lâu rồi,” Vưu Quân chỉ vào lọ nhỏ, “Đây là thuốc ngủ hàng thật giá thật, nhưng không thể uống thường xuyên.”

Phàn nàn một hồi, Vưu Quân ra dáng một người tuân thủ lễ nghi xã giao, ngừng nói và đưa thực đơn cho bạn học cũ ngồi đối diện: “Thôi không nói nữa, tụi mình ăn thôi, hai người xem xem muốn ăn gì.”

“Đây là tiệc đón bà mà?” Văn Địch nói: “Bà gọi đi.”

“Hai người gọi trước đi,” Vưu Quân nói, “Buổi tối tôi phải ăn ít lại, gần đây tôi bị sụt cân. Cái công việc chó má này khi nào mới xong đây.” Cô ấy nhìn Văn Địch, “Trạng thái tinh thần ông dòm tốt nhỉ. Đi học vẫn tốt hơn nhiều, lẽ ra hồi đấy tôi nên đi học tiến sĩ.”

Lông mày Văn Địch nhướng lên tận trời. Trạng thái tinh thần cậu dòm tốt hả? Nếu không vì sợ độ cao thì cậu đã nhảy lầu lúc treo quần áo ở ban công rồi. “Đừng hâm mộ tôi, bà là người duy nhất trong lớp mình có thể trở thành tư bản đấy. Trong viện còn đang chờ bà sau này quyên góp một tòa nhà kìa.”

“Tôi tư bản đếch gì, Tống Nhạc Lâm mới là tư bản,” Vưu Quân nói, “Hai người trông chờ thằng đó đi.”

Cái tên này vừa vang lên, hai người đối diện đồng thời ngừng cử động. Tống Nhạc Lâm là bạn cùng lớp đại học của họ và cũng là bạn trai cũ của Vưu Quân. Vưu Quân và Tống Nhạc Lâm yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên vào ngày đón tân sinh viên, nắm tay nhau đi dự vũ hội cho tân sinh viên, nắm tay nhau đóng phim quảng cáo, cuối cùng tình cảm tan vỡ vào năm ba đại học, ầm ĩ đến mức gà bay chó sủa.

Họ vẫn còn nhớ cuộc chia tay đầy thảm thương của cặp đôi vàng này. Vưu Quân chửi hơn một trăm câu trong nhóm lớp, dọa cả lớp câm như hến, liền tù tì mấy ngày không ai dám ho he. Cô ấy còn chụp ảnh giấy chẩn đoán bệnh do bác sĩ tâm thần cấp và dọa sẽ kiện thằng khốn nạn đó ra tòa. Bởi vì nhà Tống có máu mặt nên cuối cùng không giải quyết được gì.

Vốn dĩ Vưu Quân đã bị stress nặng, vụ chia tay đó suýt nữa nghiền nát tinh thần cô ấy. Đã từng có một tối cảnh sát tới ký túc xá nói rằng cô ấy báo cảnh cảnh sát xong rồi lập tức bỏ đi, dọa ba bạn cùng phòng của cô hồn lìa khỏi xác. Vu Tĩnh Di lúc đó chạy hơn nửa vòng trường mới kiếm được cô ấy bên cạnh hồ sen.

Trạng thái này cũng chẳng lệch mấy so với khi Văn Địch chia tay.

“Cách đây không lâu tôi còn thấy thằng khốn đó ở một bữa tiệc rượu.” Thời gian trôi qua, hiển nhiên Vưu Quân vẫn chưa bỏ xuống được thù hận, “Nghe nói thằng chó đó đã kết hôn rồi, tìm một ả con nhà quan. Lúc thằng đó đứng cạnh đài phun socola, tôi suýt thì nhấn đầu nó xuống đó.”

Câu nói này chạm đến tim Văn Địch, cậu sâu sắc gật đầu.

“Tôi đã nói từ trước là nó không xứng với bà rồi,” Vu Tĩnh Di nói, “Khi đó bà mắt mờ nên nhìn trúng thằng đấy.”

“Tuổi trẻ ngu muội, ” Vưu Quân nói, “Thời trẻ ai chẳng yêu nhầm mấy thằng khốn?”

Văn Địch ngồi gần đó hùa theo: “Đúng vậy, so với tôi thì mắt bà vẫn còn tốt chán.”

Vưu Quân bỗng ngồi thẳng người.”Đúng không?” Cô nói, “Mỗi lần tụi tôi cãi nhau Tống Nhạc Lâm toàn sủi đi, không trả lời WeChat không nghe điện thoại, tôi phải chạy tới trước ký túc xá của thằng đấy, chủ động tìm nó.”

Văn Địch để ly nước trong tay xuống: “Hồi học cấp ba Hà Văn Hiên chơi bóng bị gãy xương. Tôi bưng cơm rót nước, đấm vai bóp chân cho nó. Nó thích ăn bánh bao súp cua, mỗi ngày tôi đều xếp hàng mua cho nó. Lúc đó mùa đông tôi sợ bánh nguội còn cất trong áo khoác, chạy tới nơi ngực cũng bỏng luôn.”

Ánh mắt không nói nên lời của Vu Tĩnh Di quét qua hai người: “Hai người đang làm gì vậy? Đang đấu nhau à?”

“Tôi thực tập ở BCG, đi Thượng Hải công tác, trở về phát hiện thằng chó đó đi ăn rồi đi xem phim với đàn em khóa dưới.” Vưu Quân nói, “Tôi nói nó vài câu nó còn thẹn quá hóa giận, bảo tôi bị ảo tưởng.”

“Lúc học đại học tôi đi làm gia sư nửa năm, mua cho thằng chó đó cái đồng hồ đeo tay, ” Văn Địch nói, “Trước mặt tôi thì tỏ ra vô cùng cảm động, sau lưng thì chê bai tôi với bạn bè của nó, nói cái hãng quèn này chỉ có mấy tay nhà giàu mới nổi không có thường thức mới đeo.”

Vu Tĩnh Di bịt tai, cô không đành lòng nghe hai cái đứa học giỏi này tranh chức “tao mới là đứa yêu đương mù quáng nhất”: “Tính hiếu thắng của hai người có thể dành cho thứ khác không? Chuyện này có gì đáng nói đâu, xấu hổ chết đi được.”

Vưu Quân phớt lờ sự phản đối của bạn mình: “Hồi yêu tôi thằng đấy không chịu chụp ảnh chung, cũng không đưa tôi đi gặp mặt bạn bè và gia đình nó. Nói đếch gì mà nhà quản nghiêm, trước khi kết hôn không thể công khai.”

Văn Địch hít sâu một hơi, ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc như cao thủ võ lâm chuẩn bị ra sát chiêu. “Nó mè nheo bảo là muốn ở cạnh tôi nên tôi mới nộp đơn vào đại học T. Kết quả lúc có thông báo trúng tuyển thì thằng đó đột nhiên nói nó sắp đi du học.”

“Khoan đã,” Vưu Quân cau mày, “Tháng hai đã có kết quả tuyển sinh ở nước ngoài rồi mà đúng không?”

“Đúng rồi,” Văn Địch nói, “Nó có kết quả từ lâu nhưng đéo nói tôi biết, giấu tôi suốt nửa năm.”

“Ông không chất vấn nó hả? Nó bảo sao?”

Văn Địch nhún vai: “Nó bảo ngành khoa học máy tính ở đó là tốt nhất thế giới, nó đây là suy nghĩ cho tiền đồ. Còn nói cái đéo gì mà bên đó chấp nhận hôn nhân đồng giới, nó qua bên đấy cố gắng học tập làm việc rồi đưa tôi sang, tụi tôi kết hôn.”

Vưu Quân nhìn cậu như nhìn một kẻ điên: “Thế mà ông cũng tin? Nó mà thực sự nghĩ vậy thì đã nói với ông từ trước khi nộp đơn vào đại học nước ngoài rồi, còn đợi đến lúc tốt nghiệp xong mới nói hả? Thằng đấy sợ nói sớm thì hai người cãi nhau, nó chả nghĩ cho tâm trạng của ông cũng lười dỗ ông nên trước khi đi mới nói đấy. Ông chịu thì tốt không chịu thì nó đi thẳng luôn. Dù sao tới tận ngày cuối cùng ông vẫn còn theo nó mà, sướng chết nó.”

Văn Địch im lặng. Đó là sự thật. Tiếc là lúc yêu đương Long Vương không có tới rút nước trong đầu cậu.

“Sau đó thì sao?” Vưu Quân hỏi: “Hai người chia tay?”

“Không có…”

Vưu Quân trợn mắt: “Ông đếch quan tâm hả? Ông là nam phụ trong phim truyền hình cổ trang máu chó hả?”

Văn Địch ấp úng hồi lâu mới phản kích: “Bà tỉnh táo như vậy sao không chia tay Tống Nhạc Lâm từ sớm đi?”

Vưu Quân đảo mắt, đổi chủ đề: “Vậy cuối cùng tại sao lại chia tay?”

“Chà,” Văn Địch nói, “Thằng đó đính hôn với con gái ông chủ công ty lớn của thung lũng Silicon, mãi đến trước đám cưới tôi mới biết.”

Vưu Quân giơ tay đầu hàng: “Ông thắng.”

Vu Tĩnh Di như thể sắp nôn hết bữa trưa: “Hai người đúng là… sao người thông minh yêu vào cái mất não luôn vậy!”

Văn Địch cũng không biết. Nếu cậu biết thì chắc chắn cậu sẽ quay trở về buổi chiều huấn luyện quân sự thời trung học ấy, cho bản thân một cái bạt tai.

Hậu quả của việc yêu quá sâu chính là cho dù chia tay rồi nhưng dư âm vẫn kéo dài, ảnh hưởng đến quãng đời còn lại.

Như việc ban đầu cậu muốn tới Thượng Hải nhưng Hà Văn Hiên bảo hắn ta muốn đi Bắc Kinh, nên cậu nộp đơn vào đại học T. Cấp ba cậu theo khối ngành tự nhiên, nộp đơn vào đại học T cũng không đi lệch hướng. Nhưng ngay lúc điểm thi đại học năm đó được công bố, cậu biết cậu xong đời rồi.

So điểm của những năm trước, cho dù cậu không thể đậu mấy ngành hot như IT, tự động hóa thì cậu vẫn có thể đậu kỹ thuật hóa học và vật liệu. Kết quả là năm đó điểm chuẩn của mọi chuyên ngành khoa học và kỹ thuật tăng cao, sau cùng cậu phải chọn ngành Ngôn ngữ Anh.

Trên thế giới này có hai bi kịch lớn, học sinh ban Xã hội đi học các ngành Tự nhiên, học sinh ban Tự nhiên chuyển sang các ngành Xã hội. Thời điểm trước khi Văn Địch mười tám tuổi, hoàn cảnh nhà cậu hệt như trong sách giáo khoa, “nhà quá nghèo không thể không chép sách để đọc”[2], học tiếng Anh cực kỳ vất vả. Học từ vựng hoàn toàn dựa vào việc đọc thuộc lòng, viết đoạn văn hoàn toàn dựa vào các bài mẫu, điểm số hoàn toàn dựa vào việc cày đề. Tiếng Anh cậu học là tiếng Anh câm, phát âm là Chinlish chứ không phải là English. Sau khi vào đại học, mỗi ngày cậu dậy sớm, bắt chước BBC để luyện đọc, vùi đầu nghiên cứu các tác phẩm tiếng Anh kinh điển ở thư viện mới miễn cưỡng lội ngược dòng.

Tình yêu là một trò chơi hại người.

Cậu đổ vào đó cả một thời thanh xuân vô tư hồn nhiên, dũng cảm gan dạ chỉ để nhận về một cuộc đời hoàn toàn chệch hướng.

Mối tình đầu thảm hại đến nhường đó khiến cậu không dám chơi cái trò chơi mang tên “tình yêu” này lần thứ hai.

Cho đến hơn một tháng trước.

Có lẽ vết sẹo đã lành, nỗi đau đã quên, hoặc giả do độc thân quá lâu khiến d.ục vọng bùng cháy, trái tim khao khát lửa tình bị cậu biếm vào lãnh cung kia lại bắt đầu rục rịch.

Có bi kịch năm đó làm gương, Văn Địch cẩn thận ngẫm nghĩ, ngã một lần ắt khôn lên, không đến mức ngã lần hai. Giữ tỉnh táo, giữ lý trí, tình yêu vẫn có một mặt tốt đẹp.

Hơn nữa, năm năm qua cậu chỉ dựa vào đồ chơi và phim để tự thẩm, sắp điên tới nơi rồi. Cậu là một thanh niên mọi mặt đều ổn, đang độ xuân phơi phới. Chẳng lẽ cả đời sau phải dựa vào đôi tay cần mẫn của mình để giải quyết sao?

Cậu nghĩ đến ngón tay mảnh khảnh cầm phấn, cơ bắp cuồn cuộn dưới áo sơ mi, bất chợt siết chặt ly nước trong tay.

Vận may của cậu chắc cũng tạm ổn, không đến mức liên tục đụng phải hai thằng cặn bã đâu nhỉ.

Thầy có vẻ là một tên mọt sách mỏ hỗn, không giống một thằng cặn bã thích khua môi múa mép, trêu hoa ghẹo bướm.

Sau đó Vu Tĩnh Di đưa tay vỗ mà như vả vào mặt cậu: “Ê, đó phải giảng viên Toán không?”

Văn Địch giật mình nhìn theo ánh mắt của cô – Biên Thành thật kìa.

Anh mặc vest và đeo cà vạt như khi lên lớp, biểu cảm lạnh nhạt. Ngồi đối diện anh là một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn, vai rộng eo thon. Hai người nói chuyện rôm rả, bộ dáng như thể rất thân.

Cậu nhớ lại những lần gặp mặt thưa thớt giữa mình và thầy, đều diễn ra trong bầu không khí yên lặng thảm khốc.

Vậy ra đây là trạng thái của thầy khi nói chuyện phiếm với người quen?

Sau đó, người con trai đối diện thầy đột nhiên nở một nụ cười ngượng ngùng không hợp với vóc dáng cường tráng của anh ta chút nào, còn cầm tay thầy lên siết chặt.

Con ngươi Văn Địch suýt thì rớt xuống.

Người đối diện không phải là bạn bè hả?!

Thầy là gay hả?!

Còn là hoa đã có chậu rồi hả?!

Tâm trạng cậu rớt cái bẹp từ thiên đàng xuống địa ngục. Nhân viên phục vụ bưng đĩa okonomiyaki tới, cá bào phiêu diêu theo hơi nóng nhưng mắt cậu vẫn dán chặt vào người đối diện người ngồi bên kia nhà hàng.

Sau đó một chuyện kỳ quái xảy ra.

Chàng trai đối diện thầy đột nhiên quay đầu nhìn về phía này, nhìn thẳng vào Văn Địch, vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt, biểu tình ngượng ngùng lập tức trở nên u ám. Ngay sau đó, y đặt ly trà trong tay xuống bàn một cách thô bạo. Văn Địch từng thấy tình huống này trong phim truyền hình. Nếu là trong phim điện ảnh hoặc phim truyền hình, giây tiếp theo nước trong ly trà sẽ hắt thẳng vào mặt thầy.

Cậu chỉ nghĩ chơi chơi vậy thôi, nhưng ngờ đâu giây kế tiếp chàng trai đó thực sự cầm ly trà lên. Ràooooo, cả người thầy ướt sũng trà.