Chương 15: C15: Trong một khoảnh khắc
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 15: C15: Trong một khoảnh khắc tại dưa leo tr.
Lý Thiên Thuỷ thay đổi chủ đề: “Phẫu thuật mũi là làm những gì?”
Lương Tị chỉ cho anh xem, “Vị trí này hơi rộng khiến lỗ mũi trông to bất thường, sau khi phẫu thuật sẽ bình thường lại.”
“Lúc trước tôi muốn độn sống mũi nên đã được tư vấn qua. Mắt hai mí của tôi cũng là được làm đó, trong lúc làm còn thuận tiện mở rộng khóe mắt nữa.”
“Mở khóe mắt?”
“Mở khóe mắt rồi thì đôi mắt sẽ to và sáng hơn.”
“Tôi không nhìn ra.” Lý Thiên Thuỷ nhìn cô.
“Những thứ tôi làm rất mắt tiền, người bình thường nhìn không ra đâu.” Lương Tị lục lọi đồ ăn vặt.
“Thịt bò khô là thịt nạc bổ sung năng lượng, bình thường sẽ không làm cô mập lên.” Lý Thiên Thủy gợi ý cho cô.
“Ồ, vậy tôi sẽ ăn một miếng thịt bò khô.” Lương Tị nhanh nhẹn mở nó ra.
“Cô nhai chậm và ăn lâu hơn một chút. Như vậy sẽ làm tăng cảm giác no.”
“Anh ăn không?” Lương Tị hỏi anh.
“Cho tôi một miếng.”
“Anh ăn vị gì?” Lương Tị tìm kiếm, “Có vị nguyên bản, vị thì là và vị cay. Nhưng tôi nghĩ vị thì là ngon nhất.”
“Vậy thì vị thì là đi.”
Lương Tị mở gói lấy cho anh một miếng có vị thì là, sau đó xé thịt bò khô thành từng miếng nhỏ, ăn rất chậm, lại quay sang nhìn Lý Thiên Thuỷ, thấy rất vui.
Lý Thiên Thuỷ nhéo má cô, cười nói: “Nhóc con.”
– –
Hai người đến được Thành phố ma quỷ cũng vừa vặn giữa trưa, lúc mặt trời nóng nhất. Đứng xếp hàng chờ xe đưa đón mà đuối vô cùng.
Lý Thiên Thuỷ lấy nón quạt cho cô, kể cho cô nghe về những điều kỳ diệu ở đây. Lương Tị ngồi xổm dưới đất, trên mặt áp một chai nước khoáng vừa mua ở khu thắng cảnh.
Sau khi lên xe đưa đón, cả đầu cô đều được quấn chặt trong một chiếc khăn trùm, chỉ để lộ một đôi mắt đeo kính râm. Lý Thiên Thuỷ nói ở đây có rất nhiều gió và bụi, nếu không quấn kỹ thì đầu tóc sẽ dính đầy cát. Hướng dẫn viên phía trước giới thiệu, Lương Tị ngắm xung quanh, nhìn những gò đất có hình thù kỳ lạ, nói với Lý Thiên Thuỷ: “Không có gì đáng sợ hết, chỉ một từ hạn mà thôi.”
“Chính là hạn hán.” Lý Thiên Thuỷ hỏi cô: “Có muốn cưỡi lạc đà chụp hình không?”
“Không.” Lương Tị không hề hứng thú một chút nào, “Lúc còn bé tôi đã từng chụp rồi, có người dắt lạc đà đi vòng quanh trấn, giá năm tệ một tấm.”
Có bốn điểm dừng xe đưa đón ở Thành phố ma quỷ, cả hai xuống ở điểm dừng thứ hai. Lý Thiên Thuỷ nói với cô rằng đây là địa điểm đầu tiên trong số ba địa hình Yadan được “Địa lý Quốc gia Trung Quốc” lựa chọn. Cũng vừa lọt vào danh sách “100 cảnh Tây Bắc huyền diệu”. Hơn nữa vào kỷ Phấn Trắng cách đây 100 triệu năm, nơi đây là một hồ nước ngọt khổng lồ, nơi sinh sống và sinh sản của Wuerhosaurus, Plesiosaurus, Dsungaripterus…
“Có phải là loài rồng có thể bay trên bầu trời không?” Lương Tị hỏi.
“…Đúng vậy, nó có thể bay.”
“Là loại rồng trong vẽ rồng điểm mắt ấy hả?” Lương Tị không biết nên hỏi.
…
Lý Thiên Thuỷ không muốn nói chuyện với cô nữa.
Lương Tị nhìn anh, bật cười.
Lý Thiên Thủy quấn lại khăn lụa bị tuột ra cho cô, “Đợi lát nữa có gió lớn, cẩn thận kẻo ăn một miệng cát.” Anh tiếp tục đi về phía trước, “Hôm nay trời nắng, nếu trời âm u hoặc đến buổi tối thì sẽ rất đáng sợ.” Quay lại nhìn Lương Tị cứ đi một chút thì lại dừng một chốc chụp hình phía sau, anh lấy chiếc gậy leo núi gấp từ trong ba lô của mình ra, đưa nó cho cô.
Hai người thong thả chơi hai ba tiếng đồng hồ, khi chuẩn bị rời khỏi khu thắng cảnh, Lương Tị nghe điện thoại, đứng trong bóng râm đợi Lý Thiên Thuỷ.
Lý Thiên Thuỷ từ nhà vệ sinh đi ra, ngồi xổm xuống bên cạnh cô, kéo ống quần jean xắn lên của cô xuống, nhẹ phủi bụi bẩn bên trong.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Lương Tị cùng anh đi về phía để xe, lẩm bẩm: “Một người họ hàng gọi điện hỏi về bạn học cấp ba của tôi, nói là có người mai mối cho con của họ.”
“Ừ.” Lý Thiên Thuỷ tỏ vẻ lắng nghe, để cô nói tiếp.
“Tôi và cô gái này là kẻ thù không đội trời chung.” Lương Tị đá một cái nắp chai nhỏ dưới chân mình, “Nhưng nghĩ lại, thôi bỏ đi, đã là chuyện của mấy năm trước rồi. Tôi đã nói là không thân cũng chẳng quen người này.”
Buổi tối ở lại Khuê Đồn, hai người đều chơi đến mệt mỏi, việc đầu tiên Lương Tị làm khi đến khách sạn là đi tắm rồi đắp mặt nạ lên mặt. Lý Thiên Thuỷ cũng vừa mới tắm xong ra, nằm xuống giường ngủ.
Vì lái xe trong một thời gian dài nên anh rất muốn ngủ.
Lương Tị cầm mặt nạ nghiêng người qua, “Tôi đắp cho anh…”
Lý Thiên Thuỷ tránh đi, “Tôi không đắp.”
Lương Tị túm chân anh, không cho anh trốn, “Tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi, khuôn mặt của anh gần như biến dạng rồi.”
“Mặt tôi chỉ khô thôi.”
Lương Tị ngồi lên chân anh, lấy mặt nạ ra nói: “Anh cũng không thoa kem chống nắng, không bị cháy nắng mới là lạ.”
Lý Thiên Thuỷ mất tự nhiên đẩy cô xuống, “Được rồi, tôi đắp.” Nói xong, anh thành thật nằm đó.
“Hai mươi phút nữa lấy ra.” Lương Tị giải thích xong, ngồi trở lại trên giường, gỡ mặt nạ vừa đắp trên mặt xuống, bắt đầu thoa khắp cổ, cánh tay, chân, bàn tay, bàn chân. Khi tinh chất trên mặt nạ được sử dụng hết thì ngồi đó chờ cho nó khô.
Khi rời Kanas, lúc ở trên xe Lý Thiên Thuỷ đã thương lượng với cô, nói rằng cô không được phép ngồi lên giường của anh khi chưa được phép. Lương Tị bĩu môi không nói gì, ai mà thèm ngồi trên giường của anh chứ.
Hai mươi phút sau, Lý Thiên Thuỷ đã sớm ngủ mất. Lương Tị giúp anh gỡ mặt nạ ra, sau đó lặng lẽ đi vào phòng tắm giặt quần áo. Áo phông và đồ lót rất dễ giặt, giặt xong đem ra ban công khách sạn phơi. Khi nhận phòng, lễ tân đã nói quần áo có thể được treo trên mái nhà.
Sau khi phơi quần áo, cô nửa nằm trên giường lướt điện thoại, khi thấy mạng 4G hiển thị, cô suýt chút nữa đánh thức Lý Thiên Thuỷ vì phấn khích. Vì ở Urumqi không có 4G, ở huyện thành nhỏ này thế mà lại có. Không có 4G cũng không ảnh hưởng gì đến cô, kết nối Wi-Fi trong khách sạn là được, nhưng điều này thật sự rất hiếm lạ.
Lương Tị không quấy rầy anh, chính chiếc điện thoại bên gối đã đánh thức anh dậy, anh lật người, đợi một lúc mới cầm điện thoại lên nhận máy, sau đó nhìn quanh phòng, trên tủ đầu giường có một tờ giấy: Tôi đi dạo một vòng, trước khi trời tối sẽ về.
Là Lý Thiên Vân gọi đến, sau khi kết thúc cuộc gọi, anh đi vào phòng tắm, đang đứng tiểu thì cửa phòng tắm bị Lương Tị đẩy mạnh vào.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không biết anh ở trong này!” Lương Tị liên tục xin lỗi, sau đó đóng cửa lại.
Với cú sốc như vậy, Lý Thiên Thuỷ không thể tiểu được nữa. Anh kéo quần lên đi ra, nhìn thấy người đang giả vờ ngủ trên giường, còn ngáy khò khò.
Anh đi tới nhéo mặt cô, “Tôi đã nói với cô…”
“Anh rửa tay chưa?” Lương Tị ngừng giả vờ.
“Gì cơ?”
“Tôi không có nghe thấy tiếng anh rửa tay.” Lương Tị chỉ chỉ tay phải của anh, chán ghét nói: “Tôi vừa thấy anh dùng nó cầm chim…”
“Ahhh—Xin lỗi! Xin lỗi!”
– –
Hai người ở lại hồ Sayram một đêm. Do ngày đầu tiên không có nắng, mặt hồ không được đẹp nên sang ngày hôm sau mới chính thức chạy xe vòng quanh hồ. Lương Tị thích đến nỗi nhoài người ra khỏi nóc xe, vẫy tay phấn khích hò hét.
Lý Thiên Thuỷ khều khều đôi chân đang đứng trên hộp tay vịn của cô, Lương Tị ngồi xuống ghế, điên cuồng tâng bốc anh. Nịnh anh siêu, nịnh anh có sức hút chết người.
Vì chính sách của danh lam thắng cảnh, ô tô cá nhân không được phép ra vào. Nhưng Lý Thiên Thuỷ đã giải quyết nó chỉ bằng một cuộc điện thoại.
“Sức hút chết người mà là khen người?”
“Đương nhiên!” Lương Tị nói xong lại thò người ra khỏi nóc xe, nhìn những chiếc trực thăng và khinh khí cầu trong khu thắng cảnh với ánh mắt cực kỳ hâm mộ, sau đó ngồi xuống hỏi anh: “Nếu máy bay trực thăng hết xăng thì sao ha? Rồi giỏ khinh khí cầu không chắc chắn? Hoặc bình gas đột nhiên phát nổ?”
…
“Trước mắt vẫn chưa gặp phải sự cố gì.” Lý Thiên Thuỷ phân tích, “Ngay cả khi có sự cố, mọi người cũng sẽ rơi xuống hồ.”
“Cái này còn kinh khủng hơn.”
“Cô có muốn ngồi không?”
Lương Tị do dự, “Nhưng tôi sợ độ cao.” Rồi cô nhớ lại quá khứ, “Hồi học cấp hai, chị tôi đưa tôi đi tàu lượn siêu tốc. Chị tôi không dám ngồi, tôi liền xung phong lên trước, kết quả tàu lượn bị trục trặc, tôi phải ngồi ở trên đỉnh suốt nửa tiếng.”
…
“Sau này, tôi tránh xa tất cả những thứ lơ lửng giữa không trung, sợ nó hỏng hóc.”
“Nếu cô muốn ngồi, tôi sẽ đi cùng cô, nhưng nếu cô không muốn thì cũng đừng miễn cưỡng mình.” Lý Thiên Thuỷ cười cô.
“Chuyện này nói sau đi.” Lương Tị đáp.
Lý Thiên Thuỷ ngậm một viên bạc hà, mắt nhìn khinh khí cầu ở giữa không trung, nói: “Hai năm trước tôi từng nhảy dù.”
“Nhảy dù?”
“Nhảy xuống từ độ cao 3.000 mét.”
“Cảm giác thế nào?”
“Lúc đó tôi rất sợ, nhưng nhớ lại vẫn thấy rất đã.”
Lương Tị cực kỳ hâm mộ, sau đó nói: “Tôi sẽ không bao giờ nhảy dù đâu, xảy ra trục trặc gì rơi xuống đó là thành bánh thịt ngay, nhảy không tốt có khi còn bị nện vào người.”
…
Lý Thiên Thuỷ tìm một nơi có tầm nhìn tốt rồi đậu xe, kêu cô xuống chơi trước, anh gọi điện xong sẽ theo sau. Hôm trước có một lô hàng xảy ra một chút vấn đề, anh gọi cho Lý Thiên Vân, xem đã giải quyết chưa.
Lý Thiên Vân nói vấn đề không nghiêm trọng, nói anh cứ lo thư giãn, đừng lo lắng về chuyện của showroom. Lý Thiên Thuỷ trả lời: “Nếu không có vấn đề gì thì em gọi cho anh làm gì?”
Lý Thiên Vân đuối lý, giải thích hơn nửa ngày.
Một lô gương phòng tắm có vết nứt, nhà sản xuất nói họ không chịu trách nhiệm, còn bên vận chuyển nói không liên quan gì đến mình, nhưng lô hàng đã được ký nhận mà không qua kiểm tra.
Lý Thiên Thuỷ đứng ở bên cạnh xe gọi vài cuộc điện thoại, sau đó cầm máy chụp hình đi đến hồ. Lương Tị vốn mang theo ba bốn chiếc váy để ở trên xe, nhưng thấy Lý Thiên Thuỷ có có chuyện phiền lòng, cô không thể không biết xấu hổ mà thay đi thay lại.
Lý Thiên Thuỷ điều chỉnh máy chụp hình, hỏi: “Sao cô không thay váy?”
Lương Tị siết tay áo khoác nói: “Không cần đâu, tôi thấy hơi lạnh.”
“Cô đi thay đi, chụp xong thì liền mặc áo khoác vào.”
“Ừ.” Lương Tị nhanh chóng chạy đến xe.
Lý Thiên Thuỷ điều chỉnh tâm trạng, cởi giày bước lên đá trong hồ, giơ máy chụp hình lên tìm góc chụp. Anh không biết chụp hình, nhưng mấy ngày qua đã học được một chút trên mạng.
Lương Tị vừa chạy vừa kéo váy suốt quãng đường, Lý Thiên Thuỷ bảo cô đứng dưới hồ để mặt hồ trong hình thêm xanh và trong.
Hai người chơi ba bốn tiếng, Lý Thiên Thuỷ cũng giơ máy chụp hình để chụp cô suốt ba bốn tiếng đó.
Lương Tị rất hài lòng, hình chụp kiểu này trông tự nhiên hơn hình tạo dáng nhiều.
Đợi cô thay bộ váy cuối cùng trở lại, Lý Thiên Thuỷ đang đứng trên đồng cỏ nghe điện thoại, phía sau anh là một hồ nước lấp lánh, chếch đó có một con ngựa nuôi.
Thấy anh cúp điện thoại, Lương Tị giơ điện thoại di động lên gọi anh: “Lý Thiên Thủy!”
Lý Thiên Thuỷ quay đầu lại.
Lương Tị chụp cho anh một tấm, sau đó đi tới cho anh xem, “Có phải rất được không?”
“Chủ yếu là do tôi đẹp.” Lý Thiên Thuỷ rất tự tin.
“Ngưng.” Lương Tị gửi hình, sau đó nhìn anh.
Lý Thiên Thuỷ cũng nhìn cô không nói gì.
Hai người nhìn nhau vài giây, Lương Tị là người mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác trước, chỉ vào con ngựa trên đồng cỏ hỏi: “Tại sao lại có một con ngựa ở đây?”
Lý Thiên Thuỷ chỉ cho cô nhìn vào lều Mông Cổ cách đó không xa, “Được nuôi bởi những người chăn gia súc.”
“Ở đây cũng có lều Mông Cổ nữa sao?”
“Sống ở đây ngắm bình minh rất tiện.”
Lương Tị gật đầu, không nói gì.
“Chờ tôi một chút.” Lý Thiên Thủy đi tới lều trại, thương lượng với người chăn ngựa, lấy tiền trong túi ra đưa cho anh ta, sau đó đi tới dắt ngựa, hỏi cô: “Cô có muốn cưỡi một vòng hồ không?”
Lương Tị nhìn váy của mình.
“Ngồi một bên là được.” Lý Thiên Thuỷ nói.
“Cưỡi.” Lương Tị gật đầu.
Lý Thiên Thuỷ cởi áo khoác đặt lên yên trước, sau đó bế cô lên rồi tự mình lên ngựa.
Con ngựa chạy lắc lư lắc lư, Lương Tị va mạnh vào Lý Thiên Thuỷ. Lý Thiên Thuỷ đi chậm lại, hỏi cô: “Có lạnh không?”
“Vẫn ổn.”
“Vậy thì để ngựa ăn cỏ.” Lý Thiên Thuỷ kéo dây cương, để ngựa đi trên đồng cỏ.
Con ngựa cúi đầu nhàn nhã gặm cỏ, Lý Thiên Thủy châm một điếu thuốc, hút một hơi xong hỏi cô: “Tưởng Kình muốn tôi hỏi cô, tại sao cô lại chia tay cậu ấy?”
Lương Tị sửng sốt một lúc, sau đó hỏi anh: “Anh còn quan tâm cả chuyện này?”
“Quan tâm.”
“Cậu ấy là anh em của tôi, luôn tìm đến tôi khi tôi gặp khó khăn nhất. Cậu ấy không yêu cầu bất cứ điều gì khác, chỉ muốn hỏi lý do tại sao.”
Lương Tị xuống ngựa, nhìn anh, “Anh ấy đã nói gì với anh?”
“Cậu ấy nói hai người đã gặp ba mẹ hai bên, định kết hôn, nhưng lại đột nhiên chia tay.”
Lương Tị gật đầu, “Là vì trong một khoảnh khắc.”
“Trong một khoảnh khắc?”
“Đó là lúc tôi trở nên tỉnh táo, không có tự tin để kết hôn với anh ấy nữa.” Lương Tị bình tĩnh nói. Nói xong, cô lại hỏi: “Tưởng Kình có nói cho anh biết chúng tôi gặp nhau như thế nào không?”
Lý Thiên Thuỷ cân nhắc, “Cậu ấy nói là ăn cơm cùng nên quen biết.”
Lương Tị gật đầu, “Chúng tôi được một người bạn chung giới thiệu, sau đó vì yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên nên tôi đã theo đuổi anh ấy.”
Lý Thiên Thuỷ hút thuốc trong im lặng.
“Anh ấy còn nói gì với anh nữa?”
“Không có. Cậu ấy chỉ muốn hiểu một cách rõ ràng…”
“Chẳng thể nào nói rõ được, bởi vì chúng tôi đã sớm có dấu hiệu chia tay từ lâu rồi, chẳng qua là anh ấy không để trong lòng mà thôi.”
“Cậu ấy… xằng bậy ở bên ngoài?” Lý Thiên Thuỷ ngập ngừng hỏi.
“Anh ấy phải xằng bậy thì tôi mới có tư cách chia tay?” Lương Tị hỏi ngược lại.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️