Chương 14: Đáng tiếc chỉ là nữ nhân
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 14: Đáng tiếc chỉ là nữ nhân tại dưa leo tr.
Đối mặt với câu hỏi bất thình lình này của nàng, Thẩm Anh vẫn trả lời rất thong dong: “Ừ, sao?”
“Không có gì.” Mạnh Cảnh Xuân lại buồn bực uống thêm một hớp nước, “Hạ quan chỉ tùy ý hỏi một chút thôi.”
Đương nhiên Thẩm Anh đoán được nàng muốn nói về chuyện sổ sách chi tiêu của công trình thuỷ lợi U Châu, nên cũng không thấy quá kinh ngạc. Chỉ là không ngờ Từ Chính Đạt cũng không chịu đảm đương việc này, đem vụ án ném cho Mạnh Cảnh Xuân. Thật sự là một nước cờ tốt.
Mạnh Cảnh Xuân này còn quá trẻ, không sợ trời không sợ đất, cứ thích khoe mẽ. Với độ thông minh này của nàng thì có thể đào ra được bao nhiêu chuyện chứ? Thẩm Anh nhìn nàng, vẻ mặt nhu hòa hơn một chút, nói: “Một năm ngươi được lĩnh 40 lượng lương bổng phải không?”
Mạnh Cảnh Xuân vội đặt chén trà xuống: “Đúng vậy……”
“Ít quá.” Thẩm Anh nói xong, nhàn nhạt liếc nàng một cái.
Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ trái lương tâm trả lời: “Đối với hạ quan đã là đủ dùng rồi.”
Thẩm Anh lặng lẽ mím môi, chậm rãi nói: “Với vị trí của Từ Chính Đạt bây giờ thì thu được 600 lượng một năm, khá nhiều.”
Mạnh Cảnh Xuân không khỏi oán thầm, Tướng gia lĩnh 3600 lượng một năm, thế này mới gọi là nhiều!
Thẩm Anh chuyển chủ đề, chậm rãi dò hỏi: “Bây giờ ngươi chẳng qua cũng chỉ là quan bát phẩm, có từng nghĩ qua sau này muốn leo lên đến vị trí nào chưa?”
“Hả?” Mạnh Cảnh Xuân cho rằng mình nghe lầm, rồi lại nhanh chóng phản ứng kịp, nói, “Hạ quan cũng không nghĩ tới, chỉ lo làm tốt chuyện trước mắt thôi.”
Thẩm Anh cầm chén trà nhấp nhẹ một ngụm, không nói gì nữa.
Đi sớm về muộn, thậm chí còn ngủ lại ở nha môn, ngày nghỉ cũng không chịu ngồi yên, làm sao Thẩm Anh có thể không nhìn ra nàng nhiệt tình với công việc này thế nào.
Đáng tiếc, chỉ là nữ nhân.
Đêm đã khuya, Mạnh Cảnh Xuân tự biết không thể nán lại thêm nữa, liền đứng lên, cung cung kính kính tươi cười: “Tướng gia nghỉ ngơi sớm một chút, hạ quan xin được cáo từ.”
Thẩm Anh cũng không đứng lên tiễn nàng, chỉ ngồi đó, nhìn Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu mang giày ra ngoài. Sau đó gian ngoài truyền tới tiếng đóng cửa dè dặt cẩn thận, trong thư phòng một lần nữa lâm vào tĩnh mịch, nhưng hắn lại không nghe thấy được tiếng hít thở của mình.
Thẩm Anh nhìn lọ sứ nhỏ trên bàn, thất thần, cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi vô cùng.
Mạnh Cảnh Xuân vẫn còn lắc lư qua lại ở bên ngoài. Gió đêm thổi qua tàng cây cổ thụ, cực kỳ mát mẻ sảng khoái. Hôm nào có thể treo hai cái đèn lồng, ngồi dưới tàng cây này uống rượu chơi cờ thì thật thích. Thời tiết mấy bữa nay không tốt, Mạnh Cảnh Xuân sợ trời đổ mưa nữa, liền quyết định quay về phòng. Trước khi vào nhà còn liếc qua gian phòng của Thẩm Anh, đúng lúc thấy đèn trong nhà tắt đi.
Nàng thầm nghĩ, hôm nay Tướng gia ngủ sớm thật, sau đó ngáp một cái rồi vào phòng đi ngủ.
***
Mấy ngày sau, sắp đến cuối mùa mưa dầm của kinh thành, sau đó sẽ là tiết Đoan dương(1). Mạnh Cảnh Xuân lĩnh lương tháng, không nhiều, chỉ hơn ba lượng một chút. Nàng đi chợ mua tấm chiếu cói mới, về đến nhà lục ra mấy bộ quần áo ít ỏi của mình, định đem đi phơi nắng. Hôm nay trời rất đẹp, Mạnh Cảnh Xuân bỏ đống quần áo đã được giặt xong vào thùng gỗ, từ bên cạnh giếng đi vào trong nhà.
(1) Tiết Đoan dương: Hay còn gọi là Tết Đoan ngọ, vào ngày 5/5 âm lịch. ‘Đoan’ nghĩa là mở đầu, ‘Ngọ’ là khoảng thời gian từ 11 giờ sáng tới 1 giờ chiều, và ăn Tết Đoan Ngọ là ăn vào buổi trưa. Tết Đoan Ngọ là lúc mặt trời bắt đầu ở gần trái đất nhất, trùng với ngày hạ chí. (wikipedia)
Còn chưa đến cửa thì thấy có một chiếc xe ngựa dừng ở ven đường. Mạnh Cảnh Xuân thấy quen mắt, lại nhìn kỹ hơn. Rèm xe được vén lên, một gương mặt quen thuộc nhìn nàng cười cười.
Mạnh Cảnh Xuân cười nói: “Sao hiền đệ lại đến đây?”
Trần Đình Phương nói: “Vừa từ trong nha môn ra, nghe nói hôm nay huynh được nghỉ nên thuận đường tới đây thăm một chút.”
Mạnh Cảnh Xuân cười cười, có chút ngại ngùng: “Hôm nay được ở nhà nên dọn dẹp phòng ốc một chút, vì thế trong nhà hơi lộn xộn, không thể nào tiếp đãi hiền đệ được.”
Nhưng Trần Đình Phương không chút nào để ý, xuống xe nói: “Không sao. Đệ cũng không có chuyện gì cần làm, để đệ giúp huynh.”
Mạnh Cảnh Xuân cũng không nói lời khách khí với hắn nữa, nhấc lên thùng gỗ, nói: “Vậy huynh đi phơi y phục trước đã.”
Sau đêm uống rượu kia, Mạnh Cảnh Xuân cũng chưa gặp lại Trần Đình Phương, lại càng không biết Nhị điện hạ thần thần bí bí kia dạo này thế nào rồi, nhưng lại không tiện mở miệng hỏi, nên cũng không tiếp lời Trần Đình Phương, tự mình vào hậu viện phơi quần áo.
Trần Đình Phương theo sau nàng đi vào nhà, thấy đồ đạc trong nhà rất ít, nhìn có vẻ rất là bủn xỉn, sàn nhà chắc cũng đã lâu chưa lau, nhìn không được sạch sẽ. Có lẽ bình thường nàng bận quá, không có thời gian để ý đến nhà cửa của mình.
Mạnh Cảnh Xuân xắn cao tay áo, ném y phục lên dây phơi rồi kiễng chân chỉnh lại cho ngay ngắn. Trần Đình Phương thấy nàng gắng sức như thế thì nghĩ thầm, sao lại không mắc dây thừng thấp hơn một chút, đúng là đần hết sức đần. Hắn chỉ đứng ở chỗ râm mát nhìn, đợi Mạnh Cảnh Xuân phơi quần áo xong, quay đầu lại nhìn lướt qua sàn nhà trong phòng, lười nhác nói: “Sàn nhà này của huynh……”
Ánh nắng chiếu vào, thấy rõ sàn nhà cực kỳ bẩn. Mạnh Cảnh Xuân xấu hổ, vội nói: “Phòng này rất hay bị bụi bay vào, hôm trước vừa mới lau xong, hôm nay lại bẩn.” Nói xong thì vội vàng xách một thùng nước nhỏ từ trong sân vào, còn nói tiếp: “Hôm nay thời tiết tốt như vậy, chắc lau xong sẽ nhanh khô thôi.”
Lúc trước Trần Đình Phương còn nói giúp đỡ linh tinh, nhưng Mạnh Cảnh Xuân cũng không trông cậy vào chuyện cậu ấm mảnh mai này làm việc, nên một mình tự vùi đầu lau sàn. Trần Đình Phương vốn đứng một bên thấy vậy cũng không chịu nổi, liền giúp nàng đổi nước và khăn, lại thấy trong nhà nàng thật sự rất bừa bộn, nên tự chủ trương dọn dẹp lại thay nàng.
Mạnh Cảnh Xuân liếc thấy hắn đi về hướng tủ quần áo, vội vàng đứng lên hô: “Á, hiền đệ không cần quan tâm đến ngăn tủ đó, ta đã sắp xếp gọn gàng rồi!”
Trần Đình Phương đã hé mở cửa tủ ra, thấy nàng kích động như vậy, quay đầu lại cười với nàng: “Huynh phản ứng mạnh như vậy, nhìn giống như trong tủ này giấu bí mật gì ghê gớm lắm ấy.”
Mạnh Cảnh Xuân sốt ruột, bỏ lại khăn lau tiến lên đóng cửa tủ kia lại, trên miệng cũng không bỏ qua: “Sao hiền đệ lại tò mò như vậy chứ? Vốn dĩ tủ quần áo rất là riêng tư, không phải muốn xem là xem được.”
Trần Đình Phương cũng chỉ cười cười, không trêu nàng thêm nữa.
Mạnh Cảnh Xuân tìm một quyển sách ném cho hắn đọc, sau đó mới tiếp tục lau nhà.
Một lát sau, Trần Đình Phương cảm thấy không thú vị, chợt nhìn thấy một thỏi mực trên bàn của nàng, chậm rì rì nói: “Quan hệ giữa huynh và Thẩm tướng cũng tốt nhỉ?”
Mạnh Cảnh Xuân nghe câu hỏi không đầu không đuôi này của hắn, sững sờ một chút, ngẩng đầu thấy hắn đang xem xét thỏi mực trên bàn kia, liền thuận miệng nói bừa: “Bên chỗ Tướng gia có rất nhiều thỏi mực, lần trước huynh cho hắn mượn một ít than củi, hắn liền tiện tay đưa huynh một thỏi.”
Trần Đình Phương lại rất thích nghe nàng nói lời bịa đặt, có đầu có đuôi, có nguyên nhân có kết quả, nghe rất là xuôi tai. Chỉ có điều Thẩm Anh có tiếng là thích cất giấu thỏi mực, mà trên bàn Mạnh Cảnh Xuân lại chính là thỏi mực do Lí thị ở Triều Châu làm, thượng phẩm như vậy lại chỉ để đáp tạ cho loại chuyện vặt vãnh như mượn than củi này, thật sự không giống như việc mà Thẩm Anh có thể làm.
Ném một thứ tốt như thế cho một tên tiểu đần độn không rành chút gì về mực, đúng là phí của giời.
Mạnh Cảnh Xuân dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ mọi thứ xong thì trời cũng đã chiều tà. Nàng trải chiếu mới lên giường, ôm chiếc chiếu cũ đã được giặt sạch ở ngoài sân vào, trải ngay cửa, lại xẹt xẹt lê chân đi về phía hậu viện.
Trần Đình Phương thấy nàng lau sàn nhà sạch như vậy, đành phải cởi giày ra, lại ngó ngó tấm chiếu cói mà Mạnh Cảnh Xuân mới trải ở ngoài cửa, vừa đặt mông ngồi xuống thì thấy Mạnh Cảnh Xuân ôm một cái hũ nhỏ đi tới.
Mạnh Cảnh Xuân ngồi lên chiếu, mở nắp hũ sứ , vươn tay cầm lấy một quả mơ chín mọng từ bên trong ra, bỏ vào trong miệng rồi hả lòng hả dạ nhắm mắt hít vào một hơi.
“Ngâm trong nước giếng lạnh quả nhiên là ngon hơn! Thật đã!” Nàng nhả hạt mơ ra, nói với Trần Đình Phương , “Hiền đệ ăn đi. Mơ là đồ tươi, để lâu sẽ bị hỏng mất.”
Trần Đình Phương thấy nàng vui vẻ thỏa mãn như vậy, cũng cầm lấy một quả cho vào miệng. Hôm nay trời hơi nóng, ăn một quả mơ chua chua ngọt ngọt như vậy đúng là khiến người ta nhẹ nhàng khoan khoái.
Mạnh Cảnh Xuân nằm ngửa ra chiếu, than lớn một tiếng: “Thời tiết tốt như vậy, không cần đến nha môn làm việc, lại còn có mơ tươi để ăn, đời này còn gì vui sướng bằng ~~”
Trần Đình Phương chỉ cười cười, nói: “Huynh chỉ có được một ngày rảnh rỗi mà đã cảm khái như vậy, chắc là công việc trong Đại Lý tự cực kỳ bận rộn rồi. Thật đúng là khiến người khác phải rầu rĩ.”
Mạnh Cảnh Xuân nghe hắn nói như vậy, không khỏi nghĩ đến vụ án công trình thủy lợi U Châu kia, tâm trạng đang tốt cũng tụt xuống mấy phần.
Trần Đình Phương tinh mắt thấy nàng nhẹ cau mày, đoán chắc là nàng đang ưu sầu về vụ án gì đó, nói: “Hôm nay không đến nha môn thì cũng đừng nghĩ đến mấy chuyện ở đó nữa, chỉ làm mình phiền muộn thêm, không đáng.”
Mạnh Cảnh Xuân cảm thấy rất đúng, ngáp một cái ngồi dậy, thoáng nhìn qua thì thấy Thẩm Anh đã trở lại!
Hôm nay Tướng gia về nhà cũng quá sớm rồi! Nàng ngó ngó mặt trời còn chưa lặn xuống ở hướng tây, xoa xoa mắt, thực không dám tin một người cần cù như Thẩm Anh lại có thể về sớm như vậy!
Thẩm Anh vừa mới rẽ vào thì liền nhìn thấy nàng ngồi ngay cửa, nhìn qua lại thấy Trần Đình Phương lười nhác ngồi bên cạnh, khóe mắt không nhịn được mà nheo nheo.
Tên gia hỏa này xắn tay áo cao như vậy, tất cũng không mang, để chân trần cà lơ phất phơ ngồi trên chiếu cói ngay ngoài cửa, còn ra thể thống gì!
Mạnh Cảnh Xuân cũng lười đứng dậy, tùy ý chào hỏi Thẩm Anh: “Tướng gia hôm nay về thật sớm a!”
Thẩm Anh hơi mím môi, trả lời: “Không sớm bằng ngươi.”
Nàng cười cười: “À, hôm nay hạ quan được nghỉ, ở trong nhà quét tước dọn dẹp một phen, vừa mới xong thôi.”
Trên mặt Thẩm Anh vẫn nhàn nhạt: “Lấy trời làm màn, tuy đã đầu hạ, nhưng vẫn còn có khí lạnh, không nên ngồi lâu trên đất.”
Mạnh Cảnh Xuân nghe hắn lại mở miệng giảng đạo, trong lòng đã đen sì sì.
Trần Đình Phương ngồi bên cạnh cũng nhịn cười, nhìn tình hình này là đã rõ ràng. Một Mạnh Cảnh Xuân như vậy, gặp Thẩm Anh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, quả thực là thú vị.
Tuy Trần Đình Phương không thân thiết gì với Thẩm Anh, nhưng trường hợp trên thì đã gặp qua nhiều lần, liền mở miệng nói: “Hôm nay trời nóng, Mạnh đại nhân có một ít mơ ngâm nước giếng lạnh, rất là ngon miệng, Thẩm đại nhân có muốn nếm thử một chút hay không?”
Đương nhiên Thẩm Anh đã nhìn thấy hũ sứ trắng kia, nhưng chỉ nói: “Không cần.”
Mạnh Cảnh Xuân âm thầm bĩu môi, ngươi không ăn thì thôi, ta cũng không muốn cho ngươi ăn đâu. Nhưng tuy trong lòng nàng thì nghĩ như vậy, trên mặt lại là toét miệng cười thăm hỏi: “Hai ngày nay Tướng gia ngủ có ngon không?”
Thẩm Anh âm thầm nghiến răng, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên nói: “Như cũ.”
“Ồ.” Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, nhân hạt táo chua lại không có tác dụng gì sao? Xem ra bệnh phiền muộn khó ngủ của Tướng gia đã thành bệnh mãn kinh khó chữa rồi. Nàng cũng thôi không nói gì nữa, cúi đầu tiếp tục ăn mơ, khiến tay dính đầy nước mơ.
Dù Thẩm Anh thấy ngứa mắt nhưng vẫn ráng nhịn, đang định đi thì lại nghe Trần Đình Phương nói: “Thời tiết hôm nay tốt, vậy chắc ban đêm cũng đẹp lắm, hay là Mạnh huynh đi dạo phố hoa với đệ một chuyến đi?”
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️