Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 15: – Chương 15

5:40 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 15: – Chương 15 tại dưa leo tr. 

Chương 15

ĐỘI TRƯỞNG PHÓ À… ANH ẤY CŨNG LÀ… VÌ MUỐN TỐT CHO CÔ THÔI

Phó Thời Lẫm hơi ngước mắt lên, giọng nói lạnh như băng: “Cô Tần, giết người không thành mà vẫn còn có hứng thú đến thế cơ à?”

Nụ cười trên khóe môi Tần Khả Khả cứng lại, mặt biến sắc: “Đội trưởng Phó, anh đừng nghe Giản Thù nói lung tung. Em có cố ý đâu, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.”

“Anh không biết đó thôi, em và Giản Thù vốn bất hòa với nhau, thế nên cô ta mới trút giận lên người em. Việc đột phát những chuyện ngoài ý muốn ở dưới nước đều là chuyện khó tránh khỏi mà. Huống gì, trời còn lạnh như thế này nữa…”

“Có phải ngoài ý muốn hay không, bản thân cô Tần là người rõ ràng nhất.”

Sau khi nói xong, Phó Thời Lẫm không chờ Tần Khả Khả kịp nói thêm điều gì đã sải bước đi mất, bóng dáng anh nhanh chóng biến mất khỏi hành lang.

Lúc này Tần Khả Khả mới khe khẽ thở hắt ra một hơi, cảm giác như vừa gỡ được sức nặng nghìn cân xuống vậy…

Quả nhiên, cảnh sát đúng là cảnh sát, không ngờ ánh mắt lại sắc bén đến vậy.

Có điều, nếu Phó Thời Lẫm đã không nói với người của đoàn phim, thì cũng có nghĩa là đang giữ thể diện cho cô ta rồi, chắc chắn trong lòng anh ấy có ý với cô ta.

Xem ra cô ta phải ra sức hơn nữa mới được! Làm cảnh sát, vóc dáng chắc chắn không cần phải bàn đến rồi, nhưng điều quan trọng hơn là, nom anh ấy còn đẹp trai hơn mấy nam minh tinh trong giới giải trí rất rất nhiều, toàn thân đều tràn trề sinh lực, tràn trề hormone nam tính.

Trên giường hẳn là cũng…

Chỉ nghĩ đến thôi đã đủ khiến cho dòng máu của người ta sục sôi lên rồi!

Rất hiếm khi có thể gặp được một người đàn ông như vậy! Chắc chắn cô ta phải giành được anh ấy!

Sau khi đi ra ngoài, Giản Thù đang định gọi taxi thì nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu đen dừng lại ngay trước mặt cô.

Nếu cô nhớ không nhầm, thì hình như đây chính là xe của Phó Thời Lẫm.

Cửa sổ xe hạ xuống, Mạnh Viễn tươi cười nhìn cô: “Cô Giản, mau lên xe đi, tôi đưa cô về.”

Giản Thù không từ chối. Vừa khéo, cô cũng đang có chuyện muốn hỏi.

Trên đường về nhà, Mạnh Viễn quan sát sắc mặt của cô qua gương chiếu hậu vài lần, xác định thấy cô không có gì đáng ngại rồi mới nói: “Cô Giản này, cô cũng đừng giận Đội trưởng Phó nhà chúng tôi. Chuyện cái cô họ Tần kia cố ý dìm cô xuống nước đó, tuy chúng tôi đều tin cô…”

“Nhưng không có hình ảnh giám sát, cũng không có chứng cứ gì cả. Cô biết đấy, chúng tôi làm án, phàm là chuyện gì cũng đều phải nói đến chứng cứ đầu tiên. Thế nhưng, cô muốn kéo cô ta xuống nước lại có rất nhiều người nhìn thấy. Đội trưởng Phó ấy… anh ấy cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi.”

Giản Thù mím môi, trầm mặc một thoáng mới nói: “Lúc trước tôi có nghe nói, trước đây Đội trưởng Phó của các anh đã từng có bạn gái rồi à?”

“Chuyện đó à… Ôi, đấy là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi ấy. Đã lâu lắm rồi tôi cũng không nghe thấy tin tức gì của cô ấy, chắc là chia tay rồi.”

“Cô ấy xinh đẹp không?”

“Tôi đã gặp bao giờ đâu, nhưng hẳn là Đội trưởng Phó thích cô ấy lắm, nếu không, chắc chắn anh ấy sẽ không giúp cô ấy dàn xếp mọi việc sau mỗi lần cô ấy gây chuyện.”

Giản Thù không hiểu: “Vậy vì sao họ chia tay?”

“Chuyện này thì tôi làm sao mà biết được…” Nói tới đây, Mạnh Viễn mới chậm chạp hiểu ra gì đó, hỏi: “Cô Giản, cô hỏi mấy chuyện đó… là vì muốn theo đuổi Đội trưởng Phó nhà chúng tôi sao?”

Giản Thù cũng không phủ nhận, nghiêm túc đáp: “Vậy anh cảm thấy liệu tôi có cua được anh ấy không?”

Sắc mặt của Mạnh Viễn có chút hơi khó xử, chuyện này thực sự rất khó nói…

Cô Giản là người rất tốt, lại vô cùng xinh đẹp. Thế nhưng Đội trưởng Phó ấy à, mấy năm nay Mạnh Viễn thực sự chưa từng thấy anh ấy có yêu cầu gì về phương diện tình cảm cả.

Thấy Mạnh Viễn không nói gì, Giản Thù cũng đoán được độ khó cao đến thế nào. Thậm chí cô còn hoài nghi, không biết có phải cô bạn gái bé nhỏ ngày xưa của Phó Thời Lẫm đã làm anh ấy bị tổn thương hay không nên mới khiến cho anh ấy không ham mê gì chuyện trai gái như thế này, chẳng giống đàn ông bình thường gì cả.

Đến dưới khu chung cư, Mạnh Viễn giơ tay làm động tác cố lên với Giản Thù, trong ánh mắt đều toát lên tia sáng hy vọng: “Cô Giản này, tôi tin cô nhất định có thể làm được. Cả đội chúng tôi đều sẽ là hậu thuẫn kiên cường của cô!” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Giản Thù bật cười: “Vâng vâng, chờ tôi cua được anh ấy rồi, tôi sẽ mời cả đội các anh ăn cơm nhé. À đúng rồi… sau này đừng gọi tôi là cô Giản nữa, anh cứ gọi tên tôi đi, đều là bạn bè cả mà.”

“Anh cũng đừng nói cho anh ấy biết vội, để tôi tính toán kỹ càng cái đã.”

Mạnh Viễn lại giơ tay ra hiệu Ok với cô. Dù sao Đội trưởng Phó cũng không dễ cua chút nào, cần phải lên một kế hoạch hoàn chỉnh mới được.

Chương 15

ĐỘI TRƯỞNG PHÓ À… ANH ẤY CŨNG LÀ… VÌ MUỐN TỐT CHO CÔ THÔI

Phó Thời Lẫm hơi ngước mắt lên, giọng nói lạnh như băng: “Cô Tần, giết người không thành mà vẫn còn có hứng thú đến thế cơ à?”

Nụ cười trên khóe môi Tần Khả Khả cứng lại, mặt biến sắc: “Đội trưởng Phó, anh đừng nghe Giản Thù nói lung tung. Em có cố ý đâu, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.”

“Anh không biết đó thôi, em và Giản Thù vốn bất hòa với nhau, thế nên cô ta mới trút giận lên người em. Việc đột phát những chuyện ngoài ý muốn ở dưới nước đều là chuyện khó tránh khỏi mà. Huống gì, trời còn lạnh như thế này nữa…”

“Có phải ngoài ý muốn hay không, bản thân cô Tần là người rõ ràng nhất.”

Sau khi nói xong, Phó Thời Lẫm không chờ Tần Khả Khả kịp nói thêm điều gì đã sải bước đi mất, bóng dáng anh nhanh chóng biến mất khỏi hành lang.

Lúc này Tần Khả Khả mới khe khẽ thở hắt ra một hơi, cảm giác như vừa gỡ được sức nặng nghìn cân xuống vậy…

Quả nhiên, cảnh sát đúng là cảnh sát, không ngờ ánh mắt lại sắc bén đến vậy.

Có điều, nếu Phó Thời Lẫm đã không nói với người của đoàn phim, thì cũng có nghĩa là đang giữ thể diện cho cô ta rồi, chắc chắn trong lòng anh ấy có ý với cô ta.

Xem ra cô ta phải ra sức hơn nữa mới được! Làm cảnh sát, vóc dáng chắc chắn không cần phải bàn đến rồi, nhưng điều quan trọng hơn là, nom anh ấy còn đẹp trai hơn mấy nam minh tinh trong giới giải trí rất rất nhiều, toàn thân đều tràn trề sinh lực, tràn trề hormone nam tính.

Trên giường hẳn là cũng…

Chỉ nghĩ đến thôi đã đủ khiến cho dòng máu của người ta sục sôi lên rồi!

Rất hiếm khi có thể gặp được một người đàn ông như vậy! Chắc chắn cô ta phải giành được anh ấy!

Sau khi đi ra ngoài, Giản Thù đang định gọi taxi thì nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu đen dừng lại ngay trước mặt cô.

Nếu cô nhớ không nhầm, thì hình như đây chính là xe của Phó Thời Lẫm.

Cửa sổ xe hạ xuống, Mạnh Viễn tươi cười nhìn cô: “Cô Giản, mau lên xe đi, tôi đưa cô về.”

Giản Thù không từ chối. Vừa khéo, cô cũng đang có chuyện muốn hỏi.

Trên đường về nhà, Mạnh Viễn quan sát sắc mặt của cô qua gương chiếu hậu vài lần, xác định thấy cô không có gì đáng ngại rồi mới nói: “Cô Giản này, cô cũng đừng giận Đội trưởng Phó nhà chúng tôi. Chuyện cái cô họ Tần kia cố ý dìm cô xuống nước đó, tuy chúng tôi đều tin cô…”

“Nhưng không có hình ảnh giám sát, cũng không có chứng cứ gì cả. Cô biết đấy, chúng tôi làm án, phàm là chuyện gì cũng đều phải nói đến chứng cứ đầu tiên. Thế nhưng, cô muốn kéo cô ta xuống nước lại có rất nhiều người nhìn thấy. Đội trưởng Phó ấy… anh ấy cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi.”

Giản Thù mím môi, trầm mặc một thoáng mới nói: “Lúc trước tôi có nghe nói, trước đây Đội trưởng Phó của các anh đã từng có bạn gái rồi à?”

“Chuyện đó à… Ôi, đấy là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi ấy. Đã lâu lắm rồi tôi cũng không nghe thấy tin tức gì của cô ấy, chắc là chia tay rồi.”

“Cô ấy xinh đẹp không?”

“Tôi đã gặp bao giờ đâu, nhưng hẳn là Đội trưởng Phó thích cô ấy lắm, nếu không, chắc chắn anh ấy sẽ không giúp cô ấy dàn xếp mọi việc sau mỗi lần cô ấy gây chuyện.”

Giản Thù không hiểu: “Vậy vì sao họ chia tay?”

“Chuyện này thì tôi làm sao mà biết được…” Nói tới đây, Mạnh Viễn mới chậm chạp hiểu ra gì đó, hỏi: “Cô Giản, cô hỏi mấy chuyện đó… là vì muốn theo đuổi Đội trưởng Phó nhà chúng tôi sao?”

Giản Thù cũng không phủ nhận, nghiêm túc đáp: “Vậy anh cảm thấy liệu tôi có cua được anh ấy không?”

Sắc mặt của Mạnh Viễn có chút hơi khó xử, chuyện này thực sự rất khó nói…

Cô Giản là người rất tốt, lại vô cùng xinh đẹp. Thế nhưng Đội trưởng Phó ấy à, mấy năm nay Mạnh Viễn thực sự chưa từng thấy anh ấy có yêu cầu gì về phương diện tình cảm cả.

Thấy Mạnh Viễn không nói gì, Giản Thù cũng đoán được độ khó cao đến thế nào. Thậm chí cô còn hoài nghi, không biết có phải cô bạn gái bé nhỏ ngày xưa của Phó Thời Lẫm đã làm anh ấy bị tổn thương hay không nên mới khiến cho anh ấy không ham mê gì chuyện trai gái như thế này, chẳng giống đàn ông bình thường gì cả.

Đến dưới khu chung cư, Mạnh Viễn giơ tay làm động tác cố lên với Giản Thù, trong ánh mắt đều toát lên tia sáng hy vọng: “Cô Giản này, tôi tin cô nhất định có thể làm được. Cả đội chúng tôi đều sẽ là hậu thuẫn kiên cường của cô!” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Giản Thù bật cười: “Vâng vâng, chờ tôi cua được anh ấy rồi, tôi sẽ mời cả đội các anh ăn cơm nhé. À đúng rồi… sau này đừng gọi tôi là cô Giản nữa, anh cứ gọi tên tôi đi, đều là bạn bè cả mà.”

“Anh cũng đừng nói cho anh ấy biết vội, để tôi tính toán kỹ càng cái đã.”

Mạnh Viễn lại giơ tay ra hiệu Ok với cô. Dù sao Đội trưởng Phó cũng không dễ cua chút nào, cần phải lên một kế hoạch hoàn chỉnh mới được.

Chương 15

ĐỘI TRƯỞNG PHÓ À… ANH ẤY CŨNG LÀ… VÌ MUỐN TỐT CHO CÔ THÔI

Phó Thời Lẫm hơi ngước mắt lên, giọng nói lạnh như băng: “Cô Tần, giết người không thành mà vẫn còn có hứng thú đến thế cơ à?”

Nụ cười trên khóe môi Tần Khả Khả cứng lại, mặt biến sắc: “Đội trưởng Phó, anh đừng nghe Giản Thù nói lung tung. Em có cố ý đâu, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.”

“Anh không biết đó thôi, em và Giản Thù vốn bất hòa với nhau, thế nên cô ta mới trút giận lên người em. Việc đột phát những chuyện ngoài ý muốn ở dưới nước đều là chuyện khó tránh khỏi mà. Huống gì, trời còn lạnh như thế này nữa…”

“Có phải ngoài ý muốn hay không, bản thân cô Tần là người rõ ràng nhất.”

Sau khi nói xong, Phó Thời Lẫm không chờ Tần Khả Khả kịp nói thêm điều gì đã sải bước đi mất, bóng dáng anh nhanh chóng biến mất khỏi hành lang.

Lúc này Tần Khả Khả mới khe khẽ thở hắt ra một hơi, cảm giác như vừa gỡ được sức nặng nghìn cân xuống vậy…

Quả nhiên, cảnh sát đúng là cảnh sát, không ngờ ánh mắt lại sắc bén đến vậy.

Có điều, nếu Phó Thời Lẫm đã không nói với người của đoàn phim, thì cũng có nghĩa là đang giữ thể diện cho cô ta rồi, chắc chắn trong lòng anh ấy có ý với cô ta.

Xem ra cô ta phải ra sức hơn nữa mới được! Làm cảnh sát, vóc dáng chắc chắn không cần phải bàn đến rồi, nhưng điều quan trọng hơn là, nom anh ấy còn đẹp trai hơn mấy nam minh tinh trong giới giải trí rất rất nhiều, toàn thân đều tràn trề sinh lực, tràn trề hormone nam tính.

Trên giường hẳn là cũng…

Chỉ nghĩ đến thôi đã đủ khiến cho dòng máu của người ta sục sôi lên rồi!

Rất hiếm khi có thể gặp được một người đàn ông như vậy! Chắc chắn cô ta phải giành được anh ấy!

Sau khi đi ra ngoài, Giản Thù đang định gọi taxi thì nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu đen dừng lại ngay trước mặt cô.

Nếu cô nhớ không nhầm, thì hình như đây chính là xe của Phó Thời Lẫm.

Cửa sổ xe hạ xuống, Mạnh Viễn tươi cười nhìn cô: “Cô Giản, mau lên xe đi, tôi đưa cô về.”

Giản Thù không từ chối. Vừa khéo, cô cũng đang có chuyện muốn hỏi.

Trên đường về nhà, Mạnh Viễn quan sát sắc mặt của cô qua gương chiếu hậu vài lần, xác định thấy cô không có gì đáng ngại rồi mới nói: “Cô Giản này, cô cũng đừng giận Đội trưởng Phó nhà chúng tôi. Chuyện cái cô họ Tần kia cố ý dìm cô xuống nước đó, tuy chúng tôi đều tin cô…”

“Nhưng không có hình ảnh giám sát, cũng không có chứng cứ gì cả. Cô biết đấy, chúng tôi làm án, phàm là chuyện gì cũng đều phải nói đến chứng cứ đầu tiên. Thế nhưng, cô muốn kéo cô ta xuống nước lại có rất nhiều người nhìn thấy. Đội trưởng Phó ấy… anh ấy cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi.”

Giản Thù mím môi, trầm mặc một thoáng mới nói: “Lúc trước tôi có nghe nói, trước đây Đội trưởng Phó của các anh đã từng có bạn gái rồi à?”

“Chuyện đó à… Ôi, đấy là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi ấy. Đã lâu lắm rồi tôi cũng không nghe thấy tin tức gì của cô ấy, chắc là chia tay rồi.”

“Cô ấy xinh đẹp không?”

“Tôi đã gặp bao giờ đâu, nhưng hẳn là Đội trưởng Phó thích cô ấy lắm, nếu không, chắc chắn anh ấy sẽ không giúp cô ấy dàn xếp mọi việc sau mỗi lần cô ấy gây chuyện.”

Giản Thù không hiểu: “Vậy vì sao họ chia tay?”

“Chuyện này thì tôi làm sao mà biết được…” Nói tới đây, Mạnh Viễn mới chậm chạp hiểu ra gì đó, hỏi: “Cô Giản, cô hỏi mấy chuyện đó… là vì muốn theo đuổi Đội trưởng Phó nhà chúng tôi sao?”

Giản Thù cũng không phủ nhận, nghiêm túc đáp: “Vậy anh cảm thấy liệu tôi có cua được anh ấy không?”

Sắc mặt của Mạnh Viễn có chút hơi khó xử, chuyện này thực sự rất khó nói…

Cô Giản là người rất tốt, lại vô cùng xinh đẹp. Thế nhưng Đội trưởng Phó ấy à, mấy năm nay Mạnh Viễn thực sự chưa từng thấy anh ấy có yêu cầu gì về phương diện tình cảm cả.

Thấy Mạnh Viễn không nói gì, Giản Thù cũng đoán được độ khó cao đến thế nào. Thậm chí cô còn hoài nghi, không biết có phải cô bạn gái bé nhỏ ngày xưa của Phó Thời Lẫm đã làm anh ấy bị tổn thương hay không nên mới khiến cho anh ấy không ham mê gì chuyện trai gái như thế này, chẳng giống đàn ông bình thường gì cả.

Đến dưới khu chung cư, Mạnh Viễn giơ tay làm động tác cố lên với Giản Thù, trong ánh mắt đều toát lên tia sáng hy vọng: “Cô Giản này, tôi tin cô nhất định có thể làm được. Cả đội chúng tôi đều sẽ là hậu thuẫn kiên cường của cô!” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Giản Thù bật cười: “Vâng vâng, chờ tôi cua được anh ấy rồi, tôi sẽ mời cả đội các anh ăn cơm nhé. À đúng rồi… sau này đừng gọi tôi là cô Giản nữa, anh cứ gọi tên tôi đi, đều là bạn bè cả mà.”

“Anh cũng đừng nói cho anh ấy biết vội, để tôi tính toán kỹ càng cái đã.”

Mạnh Viễn lại giơ tay ra hiệu Ok với cô. Dù sao Đội trưởng Phó cũng không dễ cua chút nào, cần phải lên một kế hoạch hoàn chỉnh mới được.

Chương 15

ĐỘI TRƯỞNG PHÓ À… ANH ẤY CŨNG LÀ… VÌ MUỐN TỐT CHO CÔ THÔI

Phó Thời Lẫm hơi ngước mắt lên, giọng nói lạnh như băng: “Cô Tần, giết người không thành mà vẫn còn có hứng thú đến thế cơ à?”

Nụ cười trên khóe môi Tần Khả Khả cứng lại, mặt biến sắc: “Đội trưởng Phó, anh đừng nghe Giản Thù nói lung tung. Em có cố ý đâu, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.”

“Anh không biết đó thôi, em và Giản Thù vốn bất hòa với nhau, thế nên cô ta mới trút giận lên người em. Việc đột phát những chuyện ngoài ý muốn ở dưới nước đều là chuyện khó tránh khỏi mà. Huống gì, trời còn lạnh như thế này nữa…”

“Có phải ngoài ý muốn hay không, bản thân cô Tần là người rõ ràng nhất.”

Sau khi nói xong, Phó Thời Lẫm không chờ Tần Khả Khả kịp nói thêm điều gì đã sải bước đi mất, bóng dáng anh nhanh chóng biến mất khỏi hành lang.

Lúc này Tần Khả Khả mới khe khẽ thở hắt ra một hơi, cảm giác như vừa gỡ được sức nặng nghìn cân xuống vậy…

Quả nhiên, cảnh sát đúng là cảnh sát, không ngờ ánh mắt lại sắc bén đến vậy.

Có điều, nếu Phó Thời Lẫm đã không nói với người của đoàn phim, thì cũng có nghĩa là đang giữ thể diện cho cô ta rồi, chắc chắn trong lòng anh ấy có ý với cô ta.

Xem ra cô ta phải ra sức hơn nữa mới được! Làm cảnh sát, vóc dáng chắc chắn không cần phải bàn đến rồi, nhưng điều quan trọng hơn là, nom anh ấy còn đẹp trai hơn mấy nam minh tinh trong giới giải trí rất rất nhiều, toàn thân đều tràn trề sinh lực, tràn trề hormone nam tính.

Trên giường hẳn là cũng…

Chỉ nghĩ đến thôi đã đủ khiến cho dòng máu của người ta sục sôi lên rồi!

Rất hiếm khi có thể gặp được một người đàn ông như vậy! Chắc chắn cô ta phải giành được anh ấy!

Sau khi đi ra ngoài, Giản Thù đang định gọi taxi thì nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu đen dừng lại ngay trước mặt cô.

Nếu cô nhớ không nhầm, thì hình như đây chính là xe của Phó Thời Lẫm.

Cửa sổ xe hạ xuống, Mạnh Viễn tươi cười nhìn cô: “Cô Giản, mau lên xe đi, tôi đưa cô về.”

Giản Thù không từ chối. Vừa khéo, cô cũng đang có chuyện muốn hỏi.

Trên đường về nhà, Mạnh Viễn quan sát sắc mặt của cô qua gương chiếu hậu vài lần, xác định thấy cô không có gì đáng ngại rồi mới nói: “Cô Giản này, cô cũng đừng giận Đội trưởng Phó nhà chúng tôi. Chuyện cái cô họ Tần kia cố ý dìm cô xuống nước đó, tuy chúng tôi đều tin cô…”

“Nhưng không có hình ảnh giám sát, cũng không có chứng cứ gì cả. Cô biết đấy, chúng tôi làm án, phàm là chuyện gì cũng đều phải nói đến chứng cứ đầu tiên. Thế nhưng, cô muốn kéo cô ta xuống nước lại có rất nhiều người nhìn thấy. Đội trưởng Phó ấy… anh ấy cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi.”

Giản Thù mím môi, trầm mặc một thoáng mới nói: “Lúc trước tôi có nghe nói, trước đây Đội trưởng Phó của các anh đã từng có bạn gái rồi à?”

“Chuyện đó à… Ôi, đấy là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi ấy. Đã lâu lắm rồi tôi cũng không nghe thấy tin tức gì của cô ấy, chắc là chia tay rồi.”

“Cô ấy xinh đẹp không?”

“Tôi đã gặp bao giờ đâu, nhưng hẳn là Đội trưởng Phó thích cô ấy lắm, nếu không, chắc chắn anh ấy sẽ không giúp cô ấy dàn xếp mọi việc sau mỗi lần cô ấy gây chuyện.”

Giản Thù không hiểu: “Vậy vì sao họ chia tay?”

“Chuyện này thì tôi làm sao mà biết được…” Nói tới đây, Mạnh Viễn mới chậm chạp hiểu ra gì đó, hỏi: “Cô Giản, cô hỏi mấy chuyện đó… là vì muốn theo đuổi Đội trưởng Phó nhà chúng tôi sao?”

Giản Thù cũng không phủ nhận, nghiêm túc đáp: “Vậy anh cảm thấy liệu tôi có cua được anh ấy không?”

Sắc mặt của Mạnh Viễn có chút hơi khó xử, chuyện này thực sự rất khó nói…

Cô Giản là người rất tốt, lại vô cùng xinh đẹp. Thế nhưng Đội trưởng Phó ấy à, mấy năm nay Mạnh Viễn thực sự chưa từng thấy anh ấy có yêu cầu gì về phương diện tình cảm cả.

Thấy Mạnh Viễn không nói gì, Giản Thù cũng đoán được độ khó cao đến thế nào. Thậm chí cô còn hoài nghi, không biết có phải cô bạn gái bé nhỏ ngày xưa của Phó Thời Lẫm đã làm anh ấy bị tổn thương hay không nên mới khiến cho anh ấy không ham mê gì chuyện trai gái như thế này, chẳng giống đàn ông bình thường gì cả.

Đến dưới khu chung cư, Mạnh Viễn giơ tay làm động tác cố lên với Giản Thù, trong ánh mắt đều toát lên tia sáng hy vọng: “Cô Giản này, tôi tin cô nhất định có thể làm được. Cả đội chúng tôi đều sẽ là hậu thuẫn kiên cường của cô!” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Giản Thù bật cười: “Vâng vâng, chờ tôi cua được anh ấy rồi, tôi sẽ mời cả đội các anh ăn cơm nhé. À đúng rồi… sau này đừng gọi tôi là cô Giản nữa, anh cứ gọi tên tôi đi, đều là bạn bè cả mà.”

“Anh cũng đừng nói cho anh ấy biết vội, để tôi tính toán kỹ càng cái đã.”

Mạnh Viễn lại giơ tay ra hiệu Ok với cô. Dù sao Đội trưởng Phó cũng không dễ cua chút nào, cần phải lên một kế hoạch hoàn chỉnh mới được.