Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 121: C121: Omega chỉ muốn làm tiền 17

6:06 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 121: C121: Omega chỉ muốn làm tiền 17 tại dưa leo tr. 

Sóng biển cuồng cuộn, một chiếc du thuyền xa hoa chạy trên vùng biển quốc tế.

Trong một căn phòng yên tĩnh, rượu mạnh được rót vào ly thủy tinh, đôi mắt Ô Chiến nhìn rượu vang đỏ, trầm giọng hỏi: “Tìm được chưa?”

Vu Thành nói: “Có thể xác định, trong tay quân phản loạn cũng không có bất kì tin tức gì về Nguy Dã.”

Ô Chiến cười nhạo một tiếng, lộ ra vẻ trào phúng.

Đã qua hai năm kể từ ngày Nguy Dã rời khỏi phi thuyền Chúc Long.

Mấy năm nay xảy ra rất nhiều việc, Louis diệt phỉ lập công, căn cơ trong quân đội càng sâu, nếu không phải tuổi còn quá trẻ thì đã sớm thăng chức thành trung tướng. Mà đứa nhỏ được nguyên soái tìm về, dũng mãnh hơn cả ông, bước vào quân đội như diều gặp gió.

Ô Chiến điều tra tất cả người có liên quan đến Nguy Dã, bọn họ đều sống khá tốt, chỉ có người y muốn tìm thì lại chẳng thấy bóng dáng.

Y nghiêng người dựa trên sô pha, đôi chân dài bắt chéo, một tay vắt qua lưng ghế sô pha, một tay cầm ly rượu, tư thái vẫn ngạo mạn như trước, nhưng vẻ mặt lại càng trầm lặng hơn.

Vu Thành đương nhiên biết sự biến đổi này do ai tạo ra.

Nghĩ đến tin tức cuối cùng của Nguy Dã trước khi biến mất, anh lại muốn thở dài.

Tài khoản của Louis từng có biến động lớn, quẹt thẻ ở trung tâm thương mại để mua những món hàng xa xỉ. Mọi hành động của thiếu tướng đều làm người khác chú ý, lúc ấy có người lén chụp được người bên cạnh y, trong hình là sườn mặt tinh xảo của người thanh niên chợt lóe qua, Louis hơi cúi người về phía hắn, vẻ mặt cực kỳ ôn nhu.

Bức hình này gây ồn ào huyên náo trên Tinh Võng, chẳng biết đã làm bao nhiêu Omega ảm đạm thần thương, mọi người đều cho rằng người nọ là Omega được gia tộc lớn nào đó tỉ mỉ bồi dưỡng.

(*) Ảm đạm thần thương: tâm trạng tồi tệ, u ám.

Ngoài dự đoán là, Louis không hề lộ ra bất kỳ dấu hiệu liên hôn gì, vị Omega thần bí kia cũng không xuất hiện nữa.

Bọn họ đương nhiên biết người nọ là ai, lúc Ô Chiến nhìn bức hình kia, đôi mắt như muốn toé lửa, nhưng bọn họ chưa kịp hành động, thì Nguy Dã đã rời khỏi Thủ Đô Tinh.

Cứ như cá bơi vào biển, biến mất trong tinh tế rộng lớn.

Vu Thành với tâm trạng phức tạp cũng không thể không bội phục thủ đoạn của kẻ lừa đảo này. Chẳng biết vì sao, quân phản loạn lại chấp nhất với việc đuổi giết Nguy Dã, mà hắn lại có thể mai danh ẩn tích trước sự tìm kiếm của các thế lực cho đến bây giờ.

Hai năm, Ô Chiến không tìm được người, đem toàn bộ lửa giận phát ti3t lên đám quân phản loạn, y như nổi điên mà mở rộng thế lực của mình, thu phục rất nhiều tinh tặc, dẫn dắt người của mình cắn chết quân phản loạn không bỏ.

Cách đây không lâu, nơi ẩn nấu của quân phản loạn lại bị bọn họ úp sọt, thủ lĩnh bên phía đối phương bỗng nhiên vứt tới cành ôliu.

Hôm nay, hai bên gặp mặt trên chiếc du thuyền này, trên danh nghĩa là muốn hoà giải.

Nhưng mặc kệ quân phản loạn là thật tình hay giả ý, hôm nay Ô Chiến cũng chuẩn bị gi ết chết đối phương.

Tới giờ hẹn, Ô Chiến nhấp ngụm rượu trong ly, hờ hững đứng dậy.

Trên đường đến chỗ hẹn, đi ngang qua một hành lang thật dài, đá cẩm thạch vàng dưới chân bóng loáng phản quang.

Có tiếng bánh xe trượt, một nam nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn đi tới, xe đẩy rỗng tuếch, hình như vừa mới giao đồ ăn xong.

Nhân viên phục vụ dung mạo bình thường, từ chiều cao đến khí chất đều cực kỳ bình thường, khi nhìn thoáng qua, Ô Chiến theo bản năng gọi hắn lại.

“Vị tiên sinh này, xin hỏi có yêu cầu gì?” Nhân viên phục vụ dừng lại, hơi cúi người, nở nụ cười lộ ra tám cái răng đầy tiêu chuẩn, chuyên nghiệp như được đào tạo bài bản.

Nhìn thấy mấy tên tinh tặc hung thần ác sát đi theo phía sau Ô Chiến, hắn cũng biểu hiện vẻ khẩn trương một cách vừa phải.

Ô Chiến liếc nhìn hắn một cái, chợt hoảng hốt trong giây lát, cũng không biết tại sao mình lại gọi hắn.

Vu Thành thấp giọng nói: “Lão đại, căn phòng đã hẹn ở phía trước.”

Thủ lĩnh quân phản loạn tàn nhẫn độc ác, cũng không dễ đối phó, chuyến đi này cần phải cẩn thận. Ô Chiến thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước.

“Không có việc gì.” Vu Thành xua tay để nhân viên phục vụ đi, nhân viên phục vụ cúi đầu, nghiêng người rời đi.

Không có gì khác thường.

Ô Chiến sải bước đi trên hành lang, trước cửa phòng có bốn người thuộc quân phản loạn, đối phương đã tới.

Đối phương mở cửa, làm động tác mời, bên trong tám chín phần mười là Hồng Môn Yến, Ô Chiến đã chuẩn bị tâm lý, nhưng trong giây phút y bước vào, vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm ngây ngẩn cả người.

Thủ lĩnh quân phản loạn ngồi trên ghế, đầu ngửa ra sau, miệng bị nhét một quả táo, hai mắt trợn tròn, vẫn không nhúc nhích.

Hình ảnh vừa buồn cười vừa đáng sợ, là trạng thái chết không nhắm mắt.

Tay thủ lĩnh quân phản loạn còn đặt trên nút cơ giáp bên hông, cuối cùng cũng không thể ấn xuống, hiển nhiên là đột nhiên bị ám sát.

Vu Thành sợ ngây người, từ cách chết, trên bàn có mâm đựng trái cây cùng rượu vang đỏ, rượu đã bị khui, trái lê cũng bị cắn qua.

Anh gần như có thể nghĩ ra cảnh tượng lúc đó, sát thủ sau khi xử lý xong thủ lĩnh quân phản loạn, còn thong dong đứng ở đây, gặm một quả lê đầy nước, lại còn hứng thú thưởng thức bình rượu ngon kia.

Là ai ngưu bức tới vậy?

Vu Thành còn đang khiếp sợ, Ô Chiến đã từ dấu vết giết người nhìn ra thủ pháp quen thuộc.

Y nhìn dấu răng nhỏ nhắn, trong đầu hiện lên hình bóng của nhân viên phục vụ kia.

“Thủ lĩnh! Không tốt, thủ lĩnh đã xảy ra chuyện!” Đám quân phản loạn phát hiện có chuyện không ổn nên xông vào, Ô Chiến giơ tay giế t chết một người trong số họ, đôi mắt đen như được bậc lửa, nói với Vu Thành: “Tìm nhân viên phục vụ vừa nãy, không được làm cậu ấy bị thương!”

*

Bộ đồ nhân viên phục vụ đã không biết đã bị ném ở nơi nào, Nguy Dã ở trong góc chết của camera thay lớp ngụy trang.

Lần này, con mồi và thợ săn trao đổi thân phận, trong khoảng thời gian kia, hắn không chỉ tránh né thợ săn, mà còn lựa chọn chủ động xuất kích.

Chiếc du thuyền yên tĩnh dường như bị đánh thức, tiếng la hét vang lên từ khắp nơi, vô số quân phản loạn cùng tinh tặc đang khai chiến.

Nguy Dã trà trộn vào dòng người, giả dạng làm tinh tặc giết mấy tên quân phản loạn, nhân lúc người xung quanh không chú ý thì lẻn vào một nhà kho không người.

“Hô.” Đóng cửa lại, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi dài.

Hai năm nay hắn chỉ giữ liên lạc với Louis, còn hai người kia thì chưa sẵn sàng để gặp mặt.

Đặc biệt là Ô Chiến, điểm tròn của y thường xuyên nhấp nháy trên bản đồ, lúc đỏ lúc xanh, chắc mỗi khi nhớ tới hắn thì yêu hận đan xen.

…… Khụ, ít nhất phải chờ màu xanh lục ổn định lại thì mới dám xuất hiện trước mặt Ô Chiến.

Hắn vỗ vỗ ngực, nghĩ mà sợ: “Vừa rồi thật căng thẳng, em còn tưởng sẽ bị Ô Chiến phát hiện, trái tim đều sắp nhảy ra ngoài.”

001 cười nói: “Không sao. Giờ là lúc em may mắn nhất.”

Lấy thân thủ hiện tại của hắn gi ết chết thợ săn không phải là việc khó, khó ở chỗ là phải giết thợ săn trước khi bị nhóm quân phản loạn phát hiện. Để đảm bảo an toàn, Nguy Dã đã sử dụng đạo cụ lấy được ở thế giới trước — tích tụ vận may phun sương.

Sau khi sử dụng, có thể đem vận may của ba tháng dồn lại trong ba ngày, hành trình này của hắn vô cùng suôn sẻ.

“Hi, Louis.”

Trong nhà kho tối tăm, một ánh sáng xanh lờ mờ hiện lên.

Nguy Dã lấy ra vòng cổ, đó là một viên ngọc lục bảo, xinh đẹp đến làm người ta muốn ngậm vào trong miệng.

Đây là Louis đưa cho hắn, nó không chỉ là một vật phẩm trang trí cho đẹp, còn thay thế cho chiếc vòng cổ trước đó — có chức năng liên lạc và định vị.

Nguy Dã nhẹ nhàng nói: “Có tin tốt muốn nói cho anh.”

“Có tin tốt gì?” Louis cười hỏi, cảm thấy rất vui khi nhận được liên lạc từ hắn.

Khác với trước, chức năng định vị của chiếc vòng cổ này có thể tắt mở, trước kia Nguy Dã vẫn luôn tắt, đây là lần đầu tiên hắn bật định vị của bản thân.

Louis nhanh chóng điều tra, phát hiện lúc này Nguy Dã đang ở trên vùng biển quốc tế không có người quản lý.

Thiếu tướng từ trước đến nay luôn giữ bình tĩnh sau khi nghe được lời nói tiếp theo của Nguy Dã, nụ cười bên môi chợt cứng đờ.

“Tôi đã giết thủ lĩnh quân phản loạn, anh mau dẫn người tới đây đi.”

Louis: “…… Em vừa nói gì cơ?”

Nguy Dã: “Tôi giết thủ lĩnh quân phản loạn rồi. Ùm, anh không tin? Là thế này, tôi ở……”

Louis nghe hắn tự thuật, cao giọng nói: “Sao em lại lớn gan như vậy?!”

Y bỗng nhiên đứng lên, não gần như trống rỗng.

Y vốn tưởng rằng Nguy Dã đang đi du lịch, không nghĩ tới lá gan của hắn lại lớn đến mức đơn thương độc mã đi làm việc nguy hiểm!

Chuyện bất ngờ xảy ra khiến giọng Louis thay đổi: “Còn dám một mình lẻn vào quân phản loạn? Em có biết nếu bị phát hiện sẽ xảy ra chuyện gì không? Em là một Omega!”

“Không phải đâu.” Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói ủy khuất của thanh niên: “Tôi cho rằng anh sẽ thấy vui.”

Louis dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Tiểu Dã, tôi không phải trách em, tôi muốn nói……” Cảm xúc y lẫn lộn, khẽ thở dài: “Tôi muốn nói, tôi cảm thấy tự hào vì em.”

Nguy Dã cười hì hì nói: “Tôi cũng vì bản thân mà thấy tự hào.”

Trong lòng Louis mềm thành nước: “Em nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, nhanh chóng chạy đi, tôi lập tức dẫn người tới.” Y không dám trì hoãn thời gian, giơ tay xách áo khoác quân trang, bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Tiếng hít thở đều đều ở đầu dây bên kia khiến Louis hơi an tâm, trong lúc tập hợp quân đội lên đường, liên lạc vẫn luôn không cắt đứt.

Y bỗng nhiên nghe được một tiếng thở nhẹ, khẩn trương nói: “Làm sao vậy?”

Nguy Dã “Oa” một tiếng: “Vận may hôm nay của tôi thật tốt nha.” May mắn cũng là một loại sung sướng mà!

Hắn tùy tiện tìm một cái nhà kho, bên trong thế mà chứa đầy châu báu tinh quặng của quân phản loạn.

Cho dù không có ngọc lục bảo, cũng đủ lóe mắt, đôi mắt hắn sáng lấp lánh nói: “Tôi lập công lao lớn như vậy, lấy chút tang vật cũng không sao đâu nhỉ?”

“Giờ còn nghĩ tới việc này?” Louis bất đắc dĩ lại dung túng mà nói: “Em vui là được.”

Nguy Dã đã bắt đầu cất đá quý vào trong túi, Louis nghe thấy tiếng xào xạc, biết hắn lúc này khẳng định lười để ý mình, trước khi tắt liên lạc vội vàng dặn dò: “Phải cẩn thận!”

Quả nhiên, đầu dây bên kia trả lời một câu “Biết rồi”, liên lạc đã tắt.

Louis đỡ trán, nói xong phần còn lại của câu: “…… Chờ tôi.”

Đội quân được huấn luyện bài bản nhanh chóng được tập hợp lại, Louis trong lòng lo lắng vội vã lên đường, đáng tiếc lúc y đến thì Nguy Dã đã đi rồi.

Du thuyền mắc cạn trên bãi biển, xác chết nằm đầy trên mặt đất, Louis sử dụng toàn bộ máy giám sát, phái kỹ thuật viên truy tìm tung tích.

Sau khi mất thủ lĩnh, nội bộ quân phản loạn hỗn loạn, chẳng bao lâu liền sa lưới.

Trong lúc tiêu diệt tàn dư của quân phản loạn, bọn họ điều tra ra một manh mối quan trọng, công nghệ của quân đội đã bị rò rỉ từ hai năm trước, quả nhiên là có người thông đồng với địch.

Gián điệp quân phản loạn cài vào trong quân đội bị bắt hết, khối u ác tính của Liên Minh cuối cùng đã bị nhổ tận gốc.

Louis với tư cách là người dẫn đầu lập công, danh tiếng vang dội, trong quân đội đều là lời khen dành cho y. Louis không muốn chiếm công lao của Nguy Dã, nên đã nhắc tới người cung cấp thông tin ẩn danh trong báo cáo của mình, giúp Nguy Dã xin một phần tiền thưởng kếch xù.

Vào ngày báo cáo được nộp, Hải Sâm tới tìm y: “Tôi biết là anh ấy.”

Louis vờ không hiểu: “Cậu nói ai?”

“Anh đừng giả ngu.” Hải Sâm nhìn về phía màn hình: “Tôi nhìn ra được.”

Trên màng hình khổng lồ, đang phát đoạn video giám sát mà Louis sao chép từ du thuyền, hình ảnh dừng trên người một nhân viên phục vụ.

Hải Sâm lạnh lùng nói: “Anh không nên để anh ấy bán mạng vì anh.”

Louis cười cười, cũng không biện giải cho chính mình, chỉ nói một tiếng không phải.

Ánh mắt Hải Sâm nặng nề nhìn y, hai người đã cao bằng nhau, hơi thở mạnh mẽ của Alpha va chạm trong phòng, chẳng hề nhượng bộ.

*

Nguy Dã bị không biết bao nhiêu người nhớ thương, lúc này đang đứng trong nước sôi lửa bỏng.

Ngày đó sau khi gi ết chết thợ săn, hắn dựa vào vận may thoát được Ô Chiến, lẻn đến một tinh cầu khác, lần đầu có vận khí tốt như vậy, hắn trực tiếp vào sòng bạc, thể nghiệm thử kh0ái cảm cược đâu thắng đó.

Đúng là vui đến quên cả trời đất.

Nhưng khi đạo cụ hết hiệu lực, ba ngày kia có bao nhiêu may mắn, thì những ngày tiếp theo càng xui bấy nhiêu, Nguy Dã đều phải kinh ngạc: “Vận xui sao lại nghiêm trọng đến thế?”

Vốn tưởng chỉ xui xẻo một chút, bây giờ hắn đều phải nghi ngờ rằng bản thân đang bị Tử Thần ám!

001 cạn lời nói: “Anh tưởng rằng em biết hậu quả nên mới dùng.” Thì ra là do thấy chết không sợ.

Trong khoảng thời gian này, Nguy Dã không ngừng gặp xui xẻo, mất tiền, gặp ăn trộm, uống rượu bị người ta quấy rối đều là việc nhỏ, tắm rửa bị rò điện, đang đi trên đường thì gặp đồ vật từ trên cao rớt xuống,…… Nếu không có hệ thống ở bên cạnh, hắn đã phải chết.

Tuy là có hệ thống kịp thời nhắc nhở, nhưng châu báu hắn lấy từ trên du thuyền cũng đã không còn.

“Huhu.” Nguy Dã dựa trên bàn, muốn bi phẫn mà khóc ra tới.

“Đừng buồn.” 001 ôn nhu an ủi hắn: “Cơm hộp tới rồi, chúng ta ăn xong xem phim điện ảnh được không.”

Hệ thống rất thích nói hai chữ “Chúng ta”, nghĩ đến có 001 ở bên hắn, hai chữ này cũng làm Nguy Dã dễ chịu hơn chút. Hắn mở cửa cầm cơm hộp, rồi vào mở TV.

Kết quả ăn được hai ngụm, liền nhặt ra một mảnh dây thép.

Nguy Dã cảm thấy mình nghe được tiếng 001 cười khẽ, hắn tức giận: “…… Có phải anh đang cười không?!”

001 nhìn bộ dáng hắn vì tức giận mà mở to đôi mắt, cảm thấy vô cùng đáng yêu. Nó nhịn cười, ho nhẹ một tiếng: “Không có.”

Nguy Dã hừ một tiếng, nhặt ra xong thì tiếp tục ăn.

Ra ngoài quá nguy hiểm, hắn định ở khách sạn cho đủ thời gian rồi mới đi ra ngoài. Khi đang ăn cơm hộp, trên màn hình hiện lên tin tức mới, Nguy Dã ngẩng đầu thì thấy tên Louis.

Louis sắp được thăng chức lên làm trung tướng.

Cùng lúc đó, hắn nhận được tin nhắn từ đối phương: “Tiểu Dã, nghi thức thăng chức của tôi sẽ diễn ra vào nửa tháng sau, em có thể tới không?”

“Tôi muốn gặp em.”

Nguy Dã vốn định nói không đi, bỗng nhiên nhận được thông báo tiền chuyển vào tài khoản, là tiền thưởng xin Louis cho hắn.

Ừm, xem như vì tiền thưởng, đi gặp y vậy.

Louis biết hắn không thể về Thủ Đô Tinh, liền xin cử hành nghi thức thăng chức ở trường quân đội mà mình tốt nghiệp.

Khó tránh khỏi trên đường xảy ra tai nạn, nên Nguy Dã đã đến tinh cầu cấp B kia trước mười ngày.

Thời gian xui xẻo còn chưa hết, ra ngoài liền gặp phải nhiều việc, hắn tiếp tục tìm một cái khách sạn rồi ở yên trong đó, mỗi cử đều đặt cơm hộp.

Hiện tại trước mỗi bữa cơm 001 đều sẽ giúp hắn rà quét một lần, hôm nay, bên trong hộp cơm có một con chuột chết.

“……” Khóe môi Nguy Dã giật giật, bụng kêu rộp rộp.

Dù sao cũng không thể ăn tiếp được nữa, hắn đành phải ra ngoài kiếm ăn.

Còn hên, thuận lợi đi tới một quán ăn gần đó, ăn một bữa cơm hoàn chỉnh hiếm hoi, cơm nước xong thì trên đường về, hắn chợt cảm thấy cơ thể khác thường.

Cùng lúc đó, trên đường xảy ra náo động, vô số ánh mắt sáng ngời nhìn về phía hắn.

Giọng 001 thay đổi: “Không tốt –“

Kỳ động d*c thế mà đến ngay lúc này!

Các Alpha trên con đường này đã ngửi thấy mùi hương khác thường, nơi này gần trường quân đội, nên có khá nhiều Alpha, Nguy Dã bị nhìn chằm chằm đến sởn tóc gáy lui về phía sau một bước.

Má ơi, hắn không bao giờ muốn ra đường nữa!

Đám đông náo loạn, có Beta gọi báo cảnh sát, nhưng Omega động d*c tựa như độc dược mê người làm người ta điên cuồng, huống chi Nguy Dã có pheromone cấp S, đã có Alpha ý chí không kiên định nhào tới.

Rất nhiều người không dám xem tiếp, lại nghe một tiếng hô đau, chỉ thấy một Alpha cao lớn bị đá ra khỏi đám người.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Omega bị các Alpha vây quanh ở giữa tay đấm chân đá, đánh ra một con đường.

Khi đi ngang qua một cửa hàng, có quầy kính bày bán thuốc ức chế, hắn một quyền đập vỡ kính, đoạt lấy một ống thuốc ức chế xong chạy.

Mọi người xoa xoa đôi mắt: “……?”

Nguy Dã lảo đảo trốn vào một con hẻm nhỏ, đem thuốc ức chế tiêm vào cánh tay, dựa tường ngồi xuống.

“Con mẹ nó xúi quẩy.” Hắn chậm rãi th ở dốc.

Chẳng biết qua bao lâu, nhiệt độ trong cơ thể dần bình thường trở lại, hắn dựa vào tường, tay chống lên đầu gối, vẫn có chút yếu ớt.

Đúng lúc này, tiếng bước chân từ xa tới gần, đó là tiếng quân ủng đạp trên mặt đất.

Nguy Dã rũ mắt, một cái bóng bao trùm hắn.

Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói nhàn nhạt của người nọ: “Lấy được nhiều tiền như vậy, tôi còn cho rằng em sẽ sống rất tốt.”

Editor: Mọi người đoán xem là ai?