Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 61: Trường Trung Học Số 1

12:04 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 61: Trường Trung Học Số 1 tại dưa leo tr. 

Edit: Bách Bách

Những người trong lớp tức khắc tỏ ra hoảng sợ. Họ lo lắng nhìn quanh bốn phía, như thể có thứ gì đó không nên xuất hiện trong lớp học.

Nguyễn Thanh cũng siết chặt góc áo, không còn bình tĩnh như trước.

Nhưng trong lớp học, ngoại trừ bọn họ dường như chẳng có gì cả.

Ánh nến trắng lung linh, chiếu sáng từng thân ảnh khẽ lay động, khiến lòng mỗi người tựa như bị một bàn tay nào đó siết chặt.

Trong phòng tràn ngập sự sợ hãi và bất an.

Sau khi bạn học kia thấy ngọn nến trắng của mình đã tắt, hắn lập tức chạy về chỗ ngồi, lòng tràn đầy sợ hãi, định ôm lấy các bạn học khác.

Nhưng không giống như vừa rồi, khi họ thấy hắn đến gần liền theo bản năng lùi lại, như thể xem hắn ta là một loại virus nào đó.

Bất quá, giây tiếp theo các bạn học kia lập tức dừng lại động tác, không còn né tránh bạn học đó nữa. Trong đó, có một bạn học nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng an ủi: “Không có việc gì đâu, đây chỉ là truyền thuyết mà các bạn cùng lớp ngẫu nhiên kể lại để thi đỗ đại học linh tinh, dù nến trắng có tắt cũng không đại biểu cho bất cứ điều gì.”

“Có lẽ lúc cậu đóng cửa trùng hợp có gió thổi vào nên nến trắng mới tắt. Đây chỉ là trùng hợp thôi.” Những bạn học khác cũng hưng phấn phụ họa, không biết là đang an ủi bạn học kia hay đang an ủi chính mình. Tóm lại, rất nhiều bạn học lên tiếng an ủi, cố gắng xua tan bầu không khí sợ hãi này.

“Chúng ta phải tin vào khoa học, trên thế giới nào có… Quỷ, mọi người đừng sợ hãi.”

Bạn học bên cạnh lập tức chen vào: “Đúng vậy, đúng vậy, truyền thuyết này đã được lưu truyền ở Trường Trung Học Số 1 đã lâu. Chắc chắn cũng có bạn học khác đã thử, nhưng chưa từng nghe nói ” Có bạn học nào xảy ra chuyện.”

“Đúng vậy, tui cũng chưa từng nghe nói có người gặp tai nạn. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì đã sớm bị công khai rồi.”

“Chắc chắn không có chuyện gì, cậu không cần quá sợ hãi, đợi tối nay trở về nghỉ ngơi một chút, có lẽ có thể trở thành một hồi ức tốt kích thích.”

Có lẽ lời an ủi đã có tác dụng, cảm xúc của cậu bạn học kia từ từ dịu xuống, vẻ mặt thoải mái hơn một chút, các bạn học khác thấy vậy cũng không còn căng thẳng nữa.

Chỉ có điều người chơi thì không lạc quan như vậy, cảnh giác nhìn bốn phía, trong tay cầm bùa cùng đạo cụ để sẵn sàng đối phó.

Suy cho cùng, dù sao họ cũng đang ở trong một bản thần quái, hơn nữa đây còn là nhiệm vụ nhánh. Tuyệt đối không thể đơn giản như những NPC kia vừa mới nói.

Vào lúc 12 giờ đêm và một ngọn nến trắng, nói rõ ràng là chiêu quỷ, đây mà là chuyện tốt để nhận được sự chúc phúc của thần minh cái gì chứ.

Thần minh? Sợ là quỷ đi?

Có lẽ ngay từ đầu họ đã đoán sai.

Họ vẫn luôn cho rằng quỷ vẫn còn sống và hiện tại còn chưa biến thành quỷ. Trên thực tế, hồn quỷ có thể đã tồn tại ngay lúc họ bước vào phó bản, nói không chừng sớm đã đối với bọn họ như hổ rình mồi.

Mà họ còn thành thật tin rằng chỉ cần bảo vệ tốt các bạn cùng lớp của mình, hoặc nhìn thấy người chết là ai liền có thể phán đoán diễn biến tiếp theo.

Mắt của họ không nên đặt trên người sống mà nên đặt trên xác chết thì đúng hơn.

Nếu không có nhiệm vụ nhánh này, bọn họ sợ rằng vẫn sẽ mù quáng tìm kiếm, đến lúc đó mình sẽ chết như thế nào cũng không biết.

Các người chơi gần như đều nghĩ đến điều này, im lặng đưa mắt nhìn bức tường phía sau lớp học.

Nơi đó chứa đầy tên của các bạn học ban (một), có lẽ câu trả lời chính xác ở ngay đó.

Mọi người ngồi nghiêng về phía trước. Ánh nến trắng không đủ soi sáng bức tường phía sau lớp học, căn bản không thể nhìn rõ tên được viết trên đó, nhưng nếu nhìn kĩ có thể mơ hồ thấy một bức tranh trên đó.

Rõ ràng ban ngày những dòng chữ tựa như rất tích cực nhưng vào ban đêm nó dường như thay đổi diện mạo. Đường cong và vẻ đẹp ấy trông có phần méo mó và quỷ dị, tựa như một lũ quái vật đang ẩn náo trong đó.

Hơn nữa, khi ngọn nến lây động, đường cong và màu sắc của bức tranh trở nên sáng tối, như thể… Sống lại, khiến người ta có cảm giảng ngay khoảnh khắc tiếp theo những con quái vật trong tranh sẽ nhe răng nanh và móng vuốt xuyên thủng bức tường.

Mọi người đều biết đó chỉ là hiệu ứng hình ảnh của ánh nến đung đưa, nhưng nhìn lâu sẽ mang lại cho người ta một cảm giác đặc biệt khó chịu, nên những người chơi cũng không có hành động thiếu suy nghĩ mà giơ cây nến trắng lên đi qua để kiểm tra.

Nhiệm vụ đầu tiên bây giờ là bảo vệ cây nến trắng của chính mình. Dù sao còn rất nhiều thời gian, không cần nóng lòng nhất thời.

Nguyễn Thanh cũng cảm thấy thực không thoải mái, căn bản không thể tĩnh tâm được.

Theo thời gian trôi qua, đại não cậu bắt đầu không chịu sự khống chế mà suy nghĩ đến một số ít đồ vật, cho dù cậu cố thôi miên vừa phải cũng không thể ngăn được.

Nhưng thôi miên sâu thực sự quá nguy hiểm, nó sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ và khả năng phán đoán của cậu và khi điều gì đó xảy ra, đến lúc đó nhận thức của cậu sẽ dần trở nên hỗn loạn.

Nguyễn Thanh rất rõ ràng, cậu hiện tại tâm tình rất không tốt, nhìn cây nến trắng trong tay, hơi lật ngược lại nhỏ vài giọt sáp lên bàn rồi ấn cây nến trắng lên trên.

Khi sáp đông lại, nó vẫn ổn định, không đến mức trong lúc cậu sợ hãi sẽ dập tắt ngọn nến vì tình huống bất ngờ.

Sau khi Nguyễn Thanh sửa lại cây nến trắng xong, cậu liền dời đi lực chú ý. Cậu lấy điện thoại di động ra, vào lúc muốn bật lên nhưng lại bị Tiêu Thời Dịch ngăn cản.

Nguyễn Thanh không nhúc nhích mà nhìn hắn.

Tiêu Thời Dịch thấy Nguyễn Thanh nhìn qua, vẻ mặt bình tĩnh mở miệng giải thích: “Tô ca, có thể anh không biết, truyền thuyết này có mấy quy tắc, một trong số đó là ngoại trừ ánh sáng trắng của ngọn nến, không thể có bất kì ánh sáng nào khác.”

Những giáo bá có thể sẽ không quá nghe lời, thậm chí còn có thể nảy sinh ra tâm lý phản nghịch, sau đó một hai phải mở điện thoại di động ra.

Nhưng Nguyễn Thanh thì khác. Cậu biết nếu đã tìm được đường chết thì chắc chắn sẽ trở nên rất ngoan ngoãn liền đặt điện thoại di động xuống.

“Còn có quy tắc nào khác không?”

Tiêu Thời Dịch thấy Nguyễn Thanh không mở điện thoại cũng nhẹ nhàng thở ra. Nghe Nguyễn Thanh hỏi xong, gật đầu nói: “Đúng vậy, truyền thuyết về “chúc phúc lúc nửa đêm 12 giờ” đều có mười nội quy.”

Lần này Nguyễn Thanh không cần hỏi thập quy là cái gì, Tiêu Thời Dịch lập tức bắt đầu chậm rãi nói ra nội dung của thập quy.

“Quy tắc đầu tiên: Nếu bắt đầu cầu xin chúc phúc, bạn phải đảm bảo trong lớp có nến trắng.”

“Quy tắc thứ hai: Khi cầu xin những lời chúc phúc, phải đảm bảo rằng bạn đang ở dưới ánh sáng của ngọn nến trắng của mình, và tốt nhất là không nên rời khỏi phạm vi ánh sáng của ngọn nến trắng.”

“Quy tắc thứ ba: Nếu bạn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, hoặc có ai chạm vào nơi mà ngọn nến trắng không thể chiếu sáng, xin đừng quay đầu lại.”

“Quy tắc thứ tư: Trong quá trình cầu nguyện, tốt nhất không nên ngủ quên hoặc bất tỉnh. Cần phải đảm bảo rằng ngọn nến trắng không bị tắt và phải luôn để ánh sáng chiếu vào mình..”

“Quy tắc thứ năm: Trong quá trình cầu phúc, nếu có người vào lớp thì không cần để ý, không được trả lời và không dành quá ba giây cho người kia.”

“Quy tắc thứ sáu: Không được phép mang nến trắng đã đốt ra khỏi lớp trừ khi đã tắt.”

“Quy tắc thứ bảy: Chỉ cần ở dưới ánh nến trắng của chính mình, bạn sẽ tuyệt đối an toàn, không cần sợ hãi bất cứ điều gì.”

“Quy tắc thứ tám: Dù bạn có nhìn thấy gì đi chăng nữa, xin đừng tin. Chắc chắn đó chỉ là ảo giác do bạn mệt mỏi quá tạo ra được. Xin đừng để ý.”

“Quy tắc thứ chín: Nếu ngọn nến của bạn không bị dập tắt đến khi hoàn thành thử thách, điều đó tượng trưng cho việc cầu phúc của bạn đã thành công. Vui lòng rời khỏi lớp học trong vòng năm phút và để lại cây nến trắng và phải chắc chắn ngọn nến đã bị thiêu rụi hoàn toàn.”

“Quy tắc thứ mười: Nếu ngọn nến trắng của bạn vô tình tắt, hãy lập tức tiêu hủy ngọn nến trắng, rời khỏi trường trong vòng ba phút và quay lại trường học sau ba ngày.”

Giọng nói Tiêu Thời Dịch không nhanh cũng không chậm, tựa như một cổ máy lạnh băng đang phát lại những trình tự đã được thiết lập sẵn.

Giọng nói của hắn tuy thập phần bình tĩnh nhưng giọng điệu lại tựa như đang đọc thuộc lòng quy định của chính phủ vào lúc 12 giờ đêm khiến người ta có cảm giác quỷ dị.

Sắc mặt của các người chơi lập tức thay đổi khi nghe thấy điều này. Đây rõ ràng khác hoàn toàn với những quy định họ được nghe vào chiều hôm đó!

Bọn họ không giống như những bạn học khác ngủ vào buổi chiều. Khi quyết định đến cầu phúc, họ liền đi tìm những bạn học khác hoặc thông tin để điều tra truyền thuyết nhận được chúc phúc  “vào lúc 12h khuya” này. 

Nhưng họ chỉ nghe thấy ba quy tắc.

Điều đầu tiên là, trong quá trình cầu phúc, tốt nhất bạn không nên bật đèn. Điều thứ hai là: Tốt nhất đừng rời khỏi lớp học. Điều thứ ba là: Tốt nhất đừng để lại cây nến trắng của riêng mình.

Mọi quy tắc đều không có tính bắt buộc, càng không có nói rằng mọi nguồn sáng đều không thể.

Hơn nữa, cho dù không cần phải hỏi cũng biết những gì Tiêu Thời Dịch vừa mới nói có lẽ là bản đầy đủ nhất.

Họ đã bị những NPC đó lừa.

Nếu Tô Thanh không hỏi Tiêu Thời Dịch, chắc hẳn bây giờ bọn họ còn không biết đã vi phạm bao nhiêu quy tắc.

Mà trái với quy tắc chỉ có con đường “chết”.

Nguyễn Thanh nghe Tiêu Thời Dịch nói xong, hơi nhíu mày: “Ba phút không đủ rời khỏi trường học.”

Các khu giảng dạy này đều nằm gần trung tâm của trường. Dù cổng trường có đi hướng nào, hay trực tiếp trèo tường, họ cũng không thể rời khỏi trường trong vòng ba phút.

Dù sao thì Trường Trung Học số 1 rất lớn, nếu muốn trong vòng ba phút ra khỏi trường, trừ khi là lái xe.

Nhưng Trường Trung Học số 1 lại cấm lái xe. Cho dù là xe của giáo viên thì bãi đậu xe cũng cách đây ba phút hoặc hơn.

Vì vậy, ba phút là không đủ để rời khỏi trường. Đây còn là cách duy nhất ứng phó phòng khi nến trắng tắt, dù làm cách nào đi nữa đều hướng tới ngõ cụt.

Nói cách khác, căn bản không có phương pháp có thể ứng đối nến trắng tắt. Một khi cây nến trắng của chính bạn tắt đi, rất có khả năng bạn cách tử vong không xa.

Không, ít nhiều thì việc tham gia vào yêu cầu ban phước này có lẽ được đánh dấu tử vong ngay từ đầu.

Nguyễn Thanh còn nhớ rõ ban ngày “Hạ Bạch Y” nói nếu nhận được phúc thì người đó sẽ trở nên rất thông minh, mỗi lần thi gần như đều đạt được full điểm.

Liệu con người có thể đột nhiên trở nên cực kỳ thông minh chỉ sau một đêm?

Nguyễn Thanh cảm thấy không có khả năng.

Bộ não của một người có thông minh hay không được quyết định bởi gen và sự phát triển của não. Có lẽ môi trường sẽ ảnh hưởng đến chỉ số IQ nhưng tuyệt đối không thể đột nhiên trở nên thông minh.

Cùng lắm đó là sự tích lũy ảnh hưởng của cuộc sống thường ngày, khả năng lĩnh hội mới trở nên mạnh mẽ, trên thực tế cũng chính là kết quả của sự nỗ lực.

Truyền thuyết này về cơ bản có nghĩa là dù chỉ số trí thông minh trước đó là bao nhiêu, dù bạn có học tập chăm chỉ đến đâu, chỉ cần đạt được chúc phúc trình độ liền ngang hàng Trạng Nguyên.

Điều này là không thể, trừ khi…

Trừ khi…… Thay thế bằng một người khác.

Giống như “Hạ Bạch Y”.

Không đúng, cậu cũng không cảm nhận được “Hạ Bạch Y” ít nhiều thông minh hơn Hạ Bạch Y trong trí nhớ.

Hơn nữa, “Hạ Bạch Y” còn bị quái vật thay thế sau khi đi vệ sinh. Trong lúc đó vẫn đang giữa ban ngày ban mặt, rõ ràng là nó chẳng liên quan gì đến lời chúc phúc.

Một người là quái vật trong gương, cơ thể không phải là con người, còn người kia rất có khả năng chỉ bám vào người, cơ thể vẫn là con người nhưng bên trong thì chưa chắc.

Nhưng… tại sao Hạ Bạch Y lại muốn cậu đến cầu phúc?

Nguyễn Thanh không nghĩ cô chỉ đơn giản là tò mò truyền thuyết vào lúc 12 giờ nên mới tìm cậu đi cùng, hiển nhiên mục tiêu của cô chính là cậu.

Nếu muốn giết cậu thì không cần phải lừa cậu tới đây, chỉ cần tìm thời điểm khi cậu ở một mình là được, nên việc dẫn cậu tới đây hoàn toàn thừa thãi.

Nhưng cô cố tình lại muốn cậu đến.

Có chút kỳ quái.

Chẳng lẽ… giữa con quái vật trong gương và lời chúc phúc vào lúc 12 giờ đêm có mối liên hệ nào đó?

Gương……

Nguyễn Thanh nhìn quanh, ban (một) rõ ràng không có chiếc gương nào, họ ngồi khá xa cửa sổ, ánh nến trắng không đủ mạnh, trên cửa sổ cũng không thể chiếu sáng bộ dáng của bọn họ.

Ánh mắt Nguyễn Thanh dừng lại bóng dáng ở trên tường.

Cái bóng hẳn là không nên phản chiếu như vậy…

Tiêu Thời Dịch cũng không biết Nguyễn Thanh đang suy nghĩ gì, sau khi thấy cậu nghe xong liền gật đầu: “Đúng vậy, ba phút cũng không kịp rời khỏi trường học.”

“Cho nên tốt nhất anh hãy bảo vệ cây nến trắng của mình, đừng để nó tắt.”

Nguyễn Thanh không nói nữa, thu hồi ánh mắt lặng lẽ nhìn ngọn nến trắng của mình.

Nến trắng cháy rất chậm, ước tính chỉ có thể cháy trong khoảng hai giờ.

Mạc Nhiên ở một bên không nói gì, vẻ mặt có chút thờ ơ, thậm chí còn bắt đầu chơi nến trắng của chính mình, thái độ đó không sợ nến trắng tắt chút nào, hoặc có thể nói là hắn không quan tâm đến loại truyền thuyết phản khoa học này.

Cây nến trắng trong tay Mạc Nhiên vẫn kiên cường, dù có chuyển động như thế nào cũng không tắt.

Bất quá, nếu có người nhìn kỹ sẽ thấy Mạc Nhiên tuy không để ý đến cây nến trắng của chính mình nhưng lại thời thời khắc khắc chú ý đến cây nến trắng của Nguyễn Thanh.

Ngay cả Tiêu Thời Dịch cũng vậy, hắn cũng không thèm để ý đến Hạ Bạch Y và Lý Thư Dương, còn thường xuyên liếc nhìn ngọn nến trắng của Nguyễn Thanh.

Hạ Bạch Y vốn có tính cách hoạt bát, không biết là vì sợ hãi hay khẩn trương cũng không có tìm Nguyễn Thanh nói chuyện, mà là cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Còn Lý Thư Dương vẫn luôn nhìn Nguyễn Thanh, lúc đối mắt với cậu còn lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.( thiếu nữ Thư Thư (//▽//) ~)

Ngoài cửa sổ tối đen như mực, bóng tối có chút khác thường, ánh nến căn bản không thể chiếu qua, tựa như toàn bộ lớp học là một hòn đảo cô độc, mở ra với thế giới bên ngoài.

Trong lúc nhất thời, rất nhiều người đều cảm thấy lớp học dường như bị bóp méo. Họ nhìn những bóng người trên tường có chút sợ hãi trước ánh nến, thật kỳ lạ, như thể họ là một loại vật thể đáng sợ nào đó.

Trường Trung Học Số 1 là trường  tốt nhất tỉnh, vì vậy trong lớp học cũng có một cái đồng hồ khiến những người trong lớp không mất hết khái niệm về thời gian.

Hơn nữa, đồng hồ kia cũng không phải là đồng hồ điện tử mà là loại có kim phút, mỗi khi kim giây chạy qua đều phát ra tiếng “cạch”.

Âm thanh đó đặc biệt nhỏ, nhưng vào lúc này người ta có thể nghe rõ tiếng “cạch cạch”, khiến trái tim mọi người thắt lại. Nhịp điệu đó diễn ra quá thường xuyên, khiến những bạn học trong lớp càng thêm bất an.

Ngay cả tác dụng tự an ủi trước đó cũng bắt đầu biến mất, nỗi khiếp sợ, bóng tối, sợ hãi, mọi cảm xúc tiêu cực dần trỗi dậy và lan rộng.

Đại khái là quá mức an tĩnh. Một số bạn học bắt đầu nhỏ giọng trò chuyện với những bạn học khác.Tuy rằng âm thanh rất thấp nhưng cũng làm tiêu tan đi một chút lo lắng.

Bất tri bất giác, nửa giờ đã trôi qua. Trong thời gian này, không có gì xảy ra nữa và không có ngọn nến nào của ai lại tắt nữa.

Mọi người hơi hơi yên tâm, xem ra truyền thuyết nhận chúc phúc này quả thực là một bạn học vì mục đích thi cử mà nói đùa.

Suy cho cùng, bạn học cấp 3 lấy việc học làm ưu tiên hàng đầu, áp lực chắc chắn không hề nhỏ nên cũng không ai tin vào một số truyền thuyết mê tín thời phong kiến.

Trong lớp bạn học bình thường đã thoải mái hơn rất nhiều, giọng nói huyên thuyên cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Lạch cạch.” Một giọng nói vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện nhỏ của các bạn học.

Nhìn ngọn nến trắng rơi xuống đất, các bạn học hai mặt nhìn nhau: “Ai?”

“Của tôi, của tôi, tôi vừa nhảy lên bàn, chắc là do tôi đứng không vững nên mới rớt.” Một bạn học giơ tay, vẻ mặt không còn lo lắng như ngọn nến trắng đầu tiên vừa tắt, thậm chí còn rất vui mừng.

Nói xong, hắn nhặt một cây nến trắng dưới đất ném lên bàn.

Ngọn nến thứ hai tắt, các bạn học khác cũng không còn lo lắng như trước nữa, ngược lại còn lên tiếng trêu đùa: “Này, cậu bất cẩn quá, phải cố gắng hơn chứ, không chừng có thể một đêm liền trở nên thông minh.”

Bạn học kia trợn mắt: “Muốn thi điểm cao cũng không dễ dàng như vậy, nếu nhận được chúc phúc thật sự thì giáo bá toàn trường chắc hẳn đều sẽ đứng đầu, còn gì phải học nữa chứ.”

Một bạn học khác cười nói: “Ha ha ha ha, rõ ràng không có chuyện gì xảy ra, đoán chừng trừ hai người kia, những người khác đều có thể nhận được chúc phúc đi? Dù sao chỉ có một người đứng đầu nhưng chúng ta không thể đạt được số điểm như nhau.”

Lời vừa dứt ngọn nến trắng trong tay hắn đột nhiên tắt.

Mặt khác, những bạn học khác lại bối rối, vẻ mặt có chút hoảng sợ và bất an.

“Được rồi, bây giờ tôi trở thành người ba.” Bạn học kia nhún vai không thèm để ý, đặt cây nến trắng đã tắt lên bàn.

Đáng tiếc, sau khi hắn nói xong, không có người đáp lại. Hắn nhìn về phía đám người đột nhiên đột nhiên im lặng, tưởng rằng bọn họ bị dọa sợ, hướng bọn họ nở một nụ cười vẫy vẫy tay: “Ai nha, các cậu sao vậy, đừng căng thẳng quá, chắc là do tôi cười quá to, vô tình thổi tắt ngọn nến trắng thôi.”

Các bạn học khác cũng không có thả lỏng, bởi ngay khi ngọn nến trắng vụt tắt, ngọn lửa dường như hướng về… bên trái.

Họ hai mặt nhìn nhau. Nếu là do hắn cười lớn, vô tình thổi tắt nến, lẽ ra ánh lửa đã hướng về phía bọn họ.

Thay vì hướng sang trái, cứ như thể có ai đó đang đứng bên phải thổi nến.

Nhưng ở bên phải bọn họ… Về cơ bản thì chẳng có ai cả.

Khi ngọn nến trắng thứ ba tắt, hai đội còn lại nhìn đi chỗ khác.

Lớp học chủ yếu được chia thành ba nhóm, một nhóm của giáo bá Tô Thanh, một nhóm của người chơi và một nhóm của các bạn học bình thường.

Về phần nhóm bạn học bình thường, ba ngọn nến đã tắt, nhưng bây giờ còn lại hai ngọn…

Ánh sáng ở chỗ họ rõ ràng tối hơn hai nhóm còn lại.

Vốn dĩ không khí đang dần thả lỏng, nhưng khi ngọn nến thứ ba tắt, bọn họ bắt đầu cảm thấy bất an.

Ngay khi ngọn nến rơi xuống đất và tắt ngấm, một bạn học nhìn vào ngọn nến trên bàn. Như nghĩ tới điều gì, hắn ta lắp bắp nói: “Có người vừa chạm vào bàn à?”

Một bên khác, có mấy người lập tức lắc đầu, tỏ vẻ chưa hề chạm vào bàn.

Bạn học kia nhanh chóng bật khóc: “Tôi mới nhớ ra, khi thả cây nến trắng ra, tôi đã lấy vài giọt sáp trước khi thả ra. Sau khi thả ra, tôi còn vẫy vẫy xung quanh để cây nến không bị lật.”

Vì sợ hãi nên hầu như mọi người đều cố gắng bảo vệ ngọn nến của mình, sao có thể tùy tiện đặt nó lên bàn.

Vậy làm sao nó có thể đột nhiên rơi xuống đất?

Sau khi giọng nói của bạn kia, lớp học bỗng trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức người ta có thể nghe thấy tiếng kim giây đang kêu “cạch” “cạch”.

Ngay lúc mọi người đang căng thẳng, ngọn nến trong tay hai người còn lại lại một lần nữa vụt tắt.

Lần này, thậm chí không có một dấu hiệu nào, nó đã bị dập tắt trước mắt mọi người.

Lần này, năm bạn học đó cuối cùng cũng không thể bình tĩnh. Họ hét lên trong hoảng loạn. Một bạn học bất ngờ đứng dậy, thậm chí còn ném mạnh cây nến trắng trong tay xuống đất.

Như thể ngọn nến trắng trong tay hắn có gì đó không bình thường.

“Tôi không chơi! Tôi phải về ký túc xá!” Vẻ mặt của bạn học đó tràn ngập sự hoảng sợ và sợ hãi. Nói xong, hắn ta lập tức vọt ra cửa, mở cửa lao ra ngoài.

Bốn bạn học còn lại sợ hãi liếc nhìn nhau, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, cùng Tiêu Thời Dịch nói chuyện, cuối cùng rời khỏi phòng học.

Năm ngọn nến tắt, khiến bầu không khí trong lớp càng thêm quỷ dị, nhưng lần này không có bạn học nào rời đi.

Chỉ có Nguyễn Thanh cảm thấy mình và nhóm bạn học bình thường đó cũng không có gì khác biệt.

Hiện đang ở trong lớp học không phải người chơi  là NPC đặc thù Mạc Nhiên và Tiêu Thời Dịch, hoặc chính là “Hạ Bạch Y”.

Nguyễn Thanh gắt gao nắm chặt điện thoại, trong lòng tràn ngập bất an, cậu không ngừng tự an ủi mình, không có việc gì.

Nhưng giây tiếp theo, một biến cố đã xảy ra, ngọn nến của Hạ Bạch Y… bị dập tắt.

Cô sợ hãi hét lên, đột nhiên đứng dậy, vì ngồi quá gần nên trực tiếp va vào bàn học phía trước.

Chiếc bàn bị Hạ Bạch Y đụng bất ngờ nghiêng về phía Nguyễn Thanh, Hạ Bạch Y thấy vậy liền phản ứng lại, sợ chiếc bàn va vào Nguyễn Thanh cô lập tức dùng tay giữ chiếc bàn lại.

Cây nến trắng trên bàn do động tác của cô liền rơi thẳng xuống.

Hơn nữa, bởi vì hướng phía Hạ Bạch Y rơi xuống, nên bàn bên này căn bản không có cách nào tiếp được nến trắng.

Đồng tử Nguyễn Thanh hơi co rút, hai mắt trừng lớn, trong lòng như bị người nhéo lên.

Ngọn nến trắng từ từ rơi xuống, lúc này thời gian trôi qua dường như chậm lại.

Nguyễn Thanh chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn nến trắng rơi xuống, tại thời khắc này cậu cực kỳ rõ ràng nhận thức được một điều.

Ngọn nến trắng của cậu… Sẽ tắt…

* Edit có lời muốn nói:

– À mà tui giỡn thui Lý Thư Dương là trai nhé.

-Mặc dù nợ chương hoài cũng ngại nhưng edit một chương rất lâu luôn mong mấy bồ thông cảm cho tui.

-Tui sẽ ra 1 chương nữa và trong 2,3 tuần tới có thể tui sẽ không ra chương bởi vì ôn tập thi á tui cũng không chắc sau khi thi xong tui  còn ra bộ này nữa không.

Chúc các bồ thi tốt nha.