Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 29

12:22 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 29 tại dưa leo tr. 

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2024 0308

Từ cấp 2 đến cấp 3 rồi đến đại học, đến lúc cô muốn hưởng thụ cuộc sống ngủ thẳng cẳng không ai làm phiền thì lại phát hiện mình còn phải đi làm, đành phải đặt đồng hồ báo thức mỗi ngày, đúng giờ rời giường. Chuông báo thức di động kèm theo tiếng rung của nó không ngừng kích thích màng nhĩ Tô Úc, cô chậm rì rì rời giường, chung quy cũng phải đối mặt với sự thật rằng cô đã trở thành một người trong xã hội rồi.

Đối với mẹ – con; không có sự tức giận nào mà qua đêm vẫn còn, cho dù ngày hôm qua Tô Úc không hiểu chuyện cỡ nào, nói ra chuyện không nên nói cỡ nào, Tiền Thục Mai vẫn đúng 5h30 sáng sớm chuẩn bị bữa sáng dinh dưỡng đầy đủ trên bàn. Người đã có tuổi dĩ nhiên không còn tham ngủ như thanh niên, ngoài Tiền Thục Mai chuẩn bị bữa sáng ra, Bạch Bách Tùng chừng 6h là đã rời giường, đứng ở ngoài sân thuần thục luyện Thái Cực quyền. Vào lúc này, Bạch Mạn Nhu vẫn chưa thức dậy, Tô Úc vội vàng đi làm, không kịp nhớ phải đánh thức chị cùng chị ăn bữa sáng, vội vàng ăn hết chén cháo hoa, ngậm bánh bao trong miệng, sải bước đến trạm xe chờ xe buýt.

9 giờ kém 10 phút, Tô Úc đứng ở ngoài cửa công ty phiên dịch, hơi hơi sửa sang lại quần áo của mình, cho đến khi có người của công ty đi vào, cô mới theo họ bước vào công ty. Đi vào cửa, thư ký của Đặng Thiểu Phong mà hôm qua cô đã gặp, đang đứng ở nơi đó chờ cô, cô ấy lễ phép chào buổi sáng với Tô Úc một tiếng, cùng cô vào bên trong, giới thiệu Tô Úc cho những người đồng nghiệp đã ngồi ở vị trí của họ mà chưa làm việc.

Công ty không lớn, nhân viên bên trong chỉ có 15, 16 người. Tô Úc xem như là nhân viên nhỏ tuổi nhất trong số bọn họ, cô được thư ký của Đặng Thiểu Phong sắp xếp đến vị trí giữa, những gì cần giao phó cô ấy đều đã giao phó xong, đạp giày cao gót cộc cộc rời đi. Tô Úc không tính là người tự bế, nửa ngày thôi mà đã quen biết với hầu hết các đồng nghiệp khác. Trong công ty, nam nhiều nữ ít, phần lớn đều đã kết hôn sinh con, cho dù chưa kết hôn cũng đều đã có người yêu qua lại, chỉ có mấy người giống với Tô Úc, thuộc về loại người không muốn kết hôn, chỉ biết ôm đơn đặt hàng làm việc.

Nơi này không phải là công ty lớn, không có người lừa ta gạt như các chỗ khác. Vả lại, lương của mỗi người đều giống nhau, căn bản không cần phải đi tính toán chi li với người nào, nói xấu sau lưng người nào cả. Tất cả mọi người đều bận rộn công việc của mình, cấp trên phân công tài liệu phiên dịch cho bọn họ. Bản thân Tô Úc đã có vẻ ngoài dịu dàng ít nói, cho dù trong lòng kích động như thế nào chăng nữa, cũng không ảnh hưởng đến các đồng nghiệp khác, đối với cô thật là một cảm giác tuyệt vời.

Mới đến, mặc dù Tô Úc có kinh nghiệm làm việc phong phú, vẫn phải thỉnh giáo các tiền bối đến trước cô. Cô là một người thích xem tướng người khác, nửa ngày này, mặc dù mọi người đều đối xử rất tốt với cô, nhưng cá nhân cô càng thiên hướng về một người tên là chị Trương mà thôi. Tuổi tác chị Trương xấp xỉ với Bạch Mạn Nhu, tướng mạo lại rất hiền lành, có lẽ trong nhà có con cái nên chị ta đối xử với Tô Úc như đối xử với đứa con của mình, chỉ cần Tô Úc có câu hỏi gì, chị ta nhất định sẽ tận lực giải đáp.

Công ty ngoài trừ đãi ngộ lương cao, buổi trưa cũng sắp xếp cho một tiệm cơm cung cấp cơm nước cho nhân viên. Chuyện ấy đối với người mới tới như Tô Úc dĩ nhiên là không biết, trái lại là chị Trương, vừa mới tan ca liền lôi kéo Tô Úc đến tiệm cơm ấy. Công ty sắp xếp cho mọi người ăn cơm ở trong phòng riêng, Tô Úc và chị Trương tới cũng không sớm lắm, đã có vài người đồng nghiệp ngồi ở bên trong ăn cơm của họ. Chị Trương và Tô Úc ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, hai người vừa ăn vừa trò chuyện. Trong thời gian này, Bạch Mạn Nhu có gọi điện thoại tới đây, biết buổi trưa Tô Úc không thể về nhà ăn cơm được, ngữ điệu có hơi buồn nhưng cũng không nói gì, trái lại là Tô Úc ngay lập tức biết chị không vui, ở trước mặt chị Trương gọi điện thoại lại Bạch Mạn Nhu, ngữ điệu dịu dàng sủng nịch mà trước đây chưa từng có.

“Tiểu Tô à, em gọi điện thoại cho bạn trai phải không?” Tô Úc mới vừa cúp điện thoại, chị Trương lập tức tiến đến bên tai cô, hai dây ăng-ten bát quái ẩn hình vang vọng.

“Em làm gì có bạn trai, chị Trương, chị xem đồ ăn đều sắp nguội rồi, chúng ta mau mau ăn cơm đi ha.”

“Ôi, có bạn trai cũng không phải chuyện xấu gì, tại sao không nói một chút cho chị Trương nghe chứ.” Chị Trương cười vẻ mặt thâm ý, khuôn mặt bát quái kia thật sự làm Tô Úc không thích lắm. Bạn trai? Cô làm sao có thể có bạn trai, nhiều lắm là bạn gái thôi chứ làm gì có bạn trai.

“Chị Trương, em thật sự không có bạn trai…. Chị yên tâm, nếu em có bạn trai, em khẳng định sẽ nói với chị đầu tiên.” Tô Úc lắc cánh tay dưới của cô, xem như là cầu xin chị ta đừng tiếp tục nhiều chuyện nữa. Nếu cứ tiếp tục hỏi nữa, cơm trưa này cô ăn thật không có mùi vị gì rồi. Đối với người đồng tính như cô, nói đến thứ tình cảm này như xé đi một lớp da của cô, không làm người ta bị thương, nhưng lại làm cho cô khó chịu.

Có lời hứa hẹn của cô, chị Trương cũng không hỏi lại chuyện liên quan đến Tô Úc và bạn trai nữa, sau khi ăn trưa, hai người trở về công ty nghỉ ngơi. Thời gian này là thời gian tự do nghỉ ngơi, rất nhiều đồng nghiệp đều cầm ví tiền ra ngoài dạo phố, còn những người không ra ngoài đi dạo như chị Trương và Tô Úc, các nàng ngồi về vị trí của mình, dùng máy tính lên mạng trò chuyện với bạn bè.

“Tô Úc.” Giọng nam ôn nhã vang lên ở phía sau Tô Úc, quay đầu lại liền nhìn thấy Đặng Thiểu Phong ăn mặc một thân comple, đứng nghiêm ở phía sau cô. Cô theo bản năng liếc nhìn về phía chị Trương, chỉ thấy chị ta dùng sức chớp chớp cặp mắt bát quái của chị ta, hai lỗ tai dựng thẳng nghe cô và anh ta nói chuyện.

“Tổng giám đốc.” Tô Úc đứng dậy, không biết lúc này Đặng Thiểu Phong đến tìm mình để làm gì.

“Làm việc ở đây cũng tới giữa trưa rồi, cảm giác thế nào? Đã thích ứng chưa?” Đặng Thiểu Phong đè lại bờ vai của cô, ý bảo cô ngồi xuống, bản thân anh ta thì từ đứng chuyển sang ngồi trên cái ghế cạnh cô. Cấp trên ngồi cạnh cấp dưới đều khiến người ta áp lực, cho dù lời lẽ bên trong của Đặng Thiểu Phong không có nửa điểm kinh sợ, trái lại lại có mười phần thân thiết, vẫn làm cho Tô Úc cảm thấy cả người không dễ chịu, thậm chí cả lông mày cũng bất giác nhăn lại.

“Cám ơn sự quan tâm của tổng giám đốc, đồng nghiệp ở đây đều rất tốt, em rất thích làm việc ở đây.”

“Vậy thì tốt, tôi đến đây là muốn hỏi em một chút đã thích ứng hay chưa. Đúng rồi, tối thứ sáu mỗi tuần công ty đều có tụ hội…. không biết sau khi tan việc, em có thời gian hay không?”

“Tụ hội sao, quên đi thôi…. nhà em không ở trong thành phố, tan tầm em còn phải đón xe buýt đây! Nếu lỡ trễ thì không có tuyến xe về nhà được.” Tô Úc nói chuyện chưa bao giờ thích quanh co lòng vòng, tụ hội chuyện này cô căn bản không thấy hứng thú, đi hay không đi cũng không khác nhau bao nhiêu.

“Trễ thì có sao đâu nào? Tôi có thể lái xe đưa em về. Vả lại em vừa mới đến công ty, lẽ nào cũng phải tham gia tụ hội một lần mới đúng nhỉ.”

“Tổng giám đốc, nói thật, em không có hứng thú với tụ hội, nếu về trễ chỉ sợ mẹ em không vui.”

“Ôi chao Tiểu Tô à, tổng giám đốc chúng ta cũng đã tự mình mở miệng xin em đi, thì em đi đi! Nếu mẹ em không vui thì để chị Trương đi giải thích với mẹ em! Đi đi, đi đi, nếu em không đi, chị sẽ buồn lắm đó.” Ở thời điểm thích hợp, chị Trương chen vào một câu, chị ta là người từng trải, ở công ty lâu như vậy còn chưa gặp tổng giám đốc chủ động mở miệng mời người ta tham gia tụ hội. Bây giờ muốn Tô Úc tham gia tụ hội như vậy, nói trắng ra là không phải trúng ý tiểu cô nương người ta à?

“Ôi!” Tô Úc suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng Đặng Thiểu Phong: “Vậy cũng tốt, dù sao cũng đi một lần thôi. Có điều tổng giám đốc, anh đừng nói mà không giữ lời, em về nhà không được thì sẽ tìm anh tính sổ!”

“Được được được, tôi đường đường tổng giám đốc mà còn lừa em sao?” Đặng Thiểu Phong nở nụ cười, cảm kích gật đầu về hướng chị Trương. Anh ta đứng dậy, cái ghế dịch chuyển ra xa, nói: “Làm việc cho tốt, nghỉ làm rồi tôi đưa em đi quán bar tụ hội của chúng ta.”

“Vâng.” Tô Úc gật đầu, khi anh ta vừa rời đi liền lấy di động gọi điện thoại cho Thục Mai, nói cho bà biết buổi tối mình cùng đồng nghiệp tụ hội một chút, trở về hơi trễ, bảo bà không cần chuẩn bị phần cơm tối cho mình.

Hết chương 29.