Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 71: Ti Vi Màu

12:47 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 71: Ti Vi Màu tại dưa leo tr. 

Nhà hàng lẩu mở cửa vào buổi trưa ngày hôm sau, Thi Tử Bình đặc biệt đốt pháo, quả thực đã thu hút rất nhiều du khách tò mò. Và ngay khi nếm thử, hầu như ai cũng phải lòng hương vị của nhà hàng lẩu này ngay lập tức. Mùi thơm nồng đậm của nhà hàng lẩu gần như tràn ngập toàn bộ trung tâm thương mại. Ngày càng có nhiều khách hàng đến ăn lẩu, chỗ ngồi mỗi ngày đều chật kín, Thi Tử Bình mỗi ngày kiếm đầy bồn đầy bát, dẫn đến Trịnh Bình cũng thu được lợi không ít.

Với lợi nhuận từ cửa tiệm “Xương Cốt Vương ” và nhà hàng lẩu “Xương Cốt Vương ”, cộng với lợi nhuận từ “Vua đồ chua”, số tiền tiết kiệm của gia đình Trịnh Bình đã lên tới năm con số mà không hề hay biết, ở thời đại này, những hộ gia đình trị giá mười nghìn tệ là rất hiếm, điều đó rất đáng chú ý.

  

Dù gia đình có tiền nhưng sinh hoạt của hai mẹ con Hứa Cẩm Vi vẫn như trước. Họ chưa hề nghĩ đến việc mua bất cứ món đồ xa xỉ nào để thể hiện thân phận, thậm chí họ còn liên tục nói cửa tiệm của họ là cửa tiệm thuê.

“Niếp Niếp, Tết Nguyên Đán này, mẹ muốn mua cho bà ngoại một cái TV màu.” Cuộc sống của gia đình họ ngày càng khá hơn, nhưng cuộc sống của bà cụ vẫn như trước, chỉ có ba mươi tệ một tháng tiền lương hưu, anh trai gởi nuôi cháu trai Trịnh Thuần ở nhà mẹ mình, ông ấy cũng sẽ đưa một phần trợ cấp mỗi tháng, nhưng số tiền chắc chắn không nhiều.

Bà rất muốn đưa cho mẹ mình một ít tiền, nhưng bà cũng phải suy xét đến tâm trạng của anh trai Trịnh Đạt và em gái Trịnh Châu, nếu bà lấy tiền ra, hai gia đình còn lại cũng phải lấy tiền, điều kiện của gia đình anh trai cũng ở mức trung bình, Trịnh Châu là người tính tình nhạy cảm, đến lúc đó bà có lòng tốt nhưng thành ra lại làm thành chuyện xấu, có thể bà sẽ bị anh chị em oán giận mình. Chẳng thà tranh thủ dịp Tết Nguyên Đán, khi mọi người đều gửi quà về nhà, bà cũng lén gửi quà để cuộc sống của bà cụ thoải mái hơn.

Nhà của họ bây giờ có những đồ dùng lớn như TV màu 14 inch, radio và máy giặt, nhưng bà cụ chỉ có một chiếc TV cũ đã qua sử dụng với ăng-ten dài, hơn nữa bông tuyết bay khắp nơi nên hiệu ứng xem thực sự không còn tốt nữa.

“Được.” Hứa Cẩm Vi không nói hai lời mà đồng ý, Quý Á Trân là một bà cụ rất hòa ái, bà cũng rất yêu quý cháu gái của mình. Mặc dù lúc đó nguyên chủ mập mạp và tính tình khó ưa nhưng Quý Á Trân lại rất yêu thương, mỗi lần đến nhà bà ngoại, đều có thể ăn món sườn heo kho do bà ngoại nấu, nếu trong nhà có điều kiện nên tặng bà ngoại một chiếc TV màu là điều đương nhiên.

“Bất quá chúng ta phải lặng lẽ mà đưa tới, đến lúc đó chúng ta sẽ đến sớm một chút, đem cất TV vào tủ trước.”

“Vâng ạ.” Hứa Cẩm Vi tự nhiên hiểu được lý do tại sao Trịnh Bình lại muốn tặng quà một cách bí mật, mợ lớn Ngô Bảo Như và dì nhỏ Trịnh Châu đều là người không dễ đối phó, nếu là phát hiện mẹ con cô đưa cho bà ngoại quà tặng tết là một TV màu, không biết sẽ lại kiếm chuyện gì nữa đâu.

Có sự ủng hộ của con gái, Trịnh Bình đương nhiên là vui mừng, bọn họ tranh thủ buổi chiều không có ai trong cửa tiệm, đi đến cửa hàng bách hóa và mua một cái TV màu, để không bại lộ đây là một cái TV màu, bọn họ còn cố ý đem thùng giấy bên ngoài tivi thay đổi, nếu có nhìn thấy thì chỉ nghĩ các cô mang quà tặng của ngày Tết.

Cái TV màu nặng hơn Trịnh Bình tưởng tượng, sáng sớm ngày mùng hai Trịnh Bình bắt taxi đi về nhà mẹ đẻ, nhưng nhà Quý Á Trân sống trong một con hẻm, xe không thể vào được, hai mẹ con chỉ có thể xuống xe tự mình khiêng đi.

“Mẹ, con có thể lực tốt, một mình con có thể khiêng đi được.” Hứa Cẩm Vi nói với Trịnh Bình.  

Trịnh Bình thấy con gái mình thật sự có thể tự mình khiêng được, nên không kiên trì nữa, kẻo làm chậm trễ lâu bị hàng xóm cũ ra vào trong ngõ nhìn thấy.

Khi hai mẹ con đến trước cửa nhà Quý Á Trân, bà cụ đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu, một bên vừa lột vỏ đậu tương ở cửa, một bên vừa trò chuyện với những người hàng xóm, khi nhìn thấy Trịnh Bình và Hứa Cẩm Vi, bà không khỏi tỏ ra ngạc nhiên.

“A Bình, Vi Vi, sao các con lại tới sớm thế?”

“Mẹ, chúng con sớm qua đây xem mẹ có cần giúp gì không, nhân tiện đưa cho mẹ lễ vật.”

“Ôi, đến thì đến, sao con còn mang theo lễ vật?” Bà cụ nhìn thấy con gái và cháu gái yêu thương của mình, lập tức tươi cười kéo hai người lên lầu.

Ban đầu bà tưởng thứ mà con gái và cháu gái mang đến là một ít đồ Tết, nhưng không ngờ khi mở hộp ra thì phát hiện đó là một cái TV màu mới toanh.

Bà cụ nhanh chóng hiểu ra tại sao con gái mình lại đến sớm như vậy, còn lén thay thùng giấy bên ngoài cái TV màu, chỉ là để ngăn người khác biết chiếc TV màu là quà đưa cho bà.

“Ối… cái này cũng quá đắt…” Bà cụ rốt cuộc cũng là đau lòng tiền, tuy không đi dạo nhiều nhưng cũng biết giá của một chiếc TV màu như vậy chắc chắn không hề rẻ.

“Mẹ đừng lo lắng, bây giờ con đã có tiền rồi, một chiếc TV màu là có thể mua nổi a.” Trịnh Bình mỉm cười ôm lấy vai bà cụ, hai mẹ con vẫn thân thiết như xưa.” Đến lúc đó, mẹ liền nói chính mình đã mua chiếc TV màu này.”

“Được rồi, mẹ hiểu rồi.” Bà cụ vỗ vỗ tay Trịnh Bình, thở dài.

Hai mẹ con quyết định giấu kín với mọi người, đang định đóng hộp bìa cứng lại, thì một giọng nói trong trẻo của một cậu bé vang lên: “Oa! TV!”

Người đến là Trịnh Thuần, con trai của Trịnh Đạt, anh trai Trịnh Bình, lớn hơn Hứa Cẩm Vi hai tuổi, anh ta đã được bà cụ nuôi dưỡng từ khi còn học trung học cơ sở, nơi đăng ký thường trú của anh ta cũng ở ngôi nhà cũ này. Lúc này anh ta đã học năm thứ 3 trung học phổ thông, bị áp lực học tập rất nhiều nên tranh thủ dịp Tết Nguyên Đán để vui chơi, sáng sớm đã ra ngoài chơi với các thanh niên khác trong ngõ, lúc này tình cờ quay lại và nhìn thấy cái TV màu này.

Trịnh Bình: “…”

“Bà ơi! Cái TV màu này đến từ đâu? Bà mua nó à?” Trịnh Thuần hoàn toàn không có chú ý đến sắc mặt mất tự nhiên của Trịnh Bình, ánh mắt đều nhìn vào cái tivi màu mới tinh này.

“Ừ, ừ… Đây không phải là Tết Nguyên đán sao? Bà đang định mua một cái TV, dì của con tình cờ thấy một cái đang giảm giá trong trung tâm thương mại nên mang cho bà một cái.”

Trịnh Thuần cũng không nghi ngờ gì, anh ta chỉ muốn xem TV nhanh chóng, muốn cho bà cụ lắp TV mới.

Con Kien Cang

Bà cụ không thể cưỡng lại yêu cầu của đứa cháu lớn, nên phải lấy tivi ra, kéo ​​dây điện ra cắm điện rồi để đứa cháu lớn của bà có thể xem, còn chiếc TV đen trắng cũ thì đã được cất đi.

Trịnh Thuần di chuyển một băng ghế và xem TV một cách thích thú.

Trịnh Thuần là con trai duy nhất của Trịnh Đạt và Ngô Bảo Như, từ khi còn nhỏ anh ta đã được yêu thương như châu báu. Sau khi đến nhà bà nội, Quý Á Trân cũng rất sủng ái đứa cháu trai lớn này, bởi vậy đã đem tính tình của anh ta dưỡng có một chút cao ngạo, giống như mẹ mình, anh ta hoàn toàn không đem người khác đặt vào mắt, từ lúc bước vào cửa cho tới giờ, anh ta cũng chưa gọi một tiếng “dì nhỏ”, toàn bộ sự chú ý của anh ta đều tập trung vào cái TV màu, lúc này dọn cái băng ghế ngồi ở đây, cũng không quan tâm có ảnh hưởng đến người khác hay không.

Quý Á Trân lắc đầu, lại dẫn con gái và cháu gái xuống lầu, vừa nói chuyện vài câu vừa lột đậu tương và rửa rau.

Buổi chiều, thân thích trong nhà lục tục đều đến, mang theo nhiều quà trong bao lớn bao nhỏ. Hai vợ chồng Trịnh Đạt và Ngô Bảo Như đương nhiên cũng đến, mang theo một ít thịt xông khói và hai hộp sản phẩm chăm sóc sức khỏe, coi như có thể chấp nhận được.

“Ồ, TV màu!” Đúng như dự đoán, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào TV màu ngay khi họ đến.

Một số người hỏi giá của cái TV, một số hỏi ai đã tặng cho. Tóm lại, cuộc trò chuyện xoay quanh chiếc TV màu này.

Quý Á Trân vẫn nói như cũ, nói cái TV màu này bà ấy tự mua, Trịnh Bình tình cờ nhìn thấy một cái đang giảm giá trong trung tâm thương mại nên mang một cái đến cho bà ấy.

“Ôi, loại chuyện tốt như này, sao A Bình cô không nghĩ tới gia đình chúng tôi a.” Ngô Bảo Như quả nhiên lập tức trở nên ghen tị.

Thời điểm Trịnh Bình còn không biết trả lời thế nào, Quý Á Trân không thể chịu nổi khi nghe những lời mỉa mai của bà ta, không nói một lời liền vặn lại, “Bảo Như, cho dù giảm giá, cái TV này có giá hơn ba trăm, gia đình ngươi nguyện ý lấy ra à?”

Quý Á Trân trong lòng luôn có ý kiến ​​về cô con dâu lớn này, Ngô Bảo Như suốt ngày khóc than, cháu trai lớn đã ở với bà lâu như vậy, mỗi tháng đều kiên trì trợ cấp 5 tệ, tục ngữ có câu: “đứa trẻ nửa tuổi, ăn nghèo ông già.” Trịnh Thuần, một chàng trai tuổi trẻ có sức ăn khỏe lại thích ăn thịt, gần một nửa số tiền lương hưu của Quý Á Trân cơ hồ đều cấp cho cháu trai lớn của mình. Bà không nhận được một lời tử tế nào từ con dâu, nếu không phải cháu trai lớn của bà là độc đinh duy nhất trong gia đình họ Trịnh, bà thậm chí sẽ không thèm chăm sóc đứa trẻ của bọn họ.

Ngô Bảo Như cũng rất mặt dày, quay đầu lại, có ý nghĩ khác: “Mẹ, chiếc TV đen trắng cũ của mẹ đâu? Nhà chúng con không có TV…”

Sắc mặt của Quý Á Trân đột nhiên trầm xuống, bà ngước mắt nhìn con trai vẫn luôn im lặng.

Trịnh Đạt đột nhiên đỏ mặt, lập tức kéo Ngô Bảo Như ra lệnh cho bà ta nhanh chóng ngậm miệng lại.

Mãi đến bốn, năm giờ chiều, Trịnh Châu cùng Lục Cao Hoa mới đưa Lục Lâm Lâm lững thững đến muộn.

“Ai nha, xin lỗi vì đã đến muộn.” Trên mặt Trịnh Châu nở nụ cười tinh tế, sau đó cố ý giơ chiếc hộp trong tay lên, bà ta còn cầm trên tay một chiếc hộp bìa cứng, chỉ là vỏ ngoài của hộp giấy này cũng không có thay đổi, có sáu ký tự “Hồng Tinh Đài Radio” được in rõ ràng trên đó, như thể bà ta sợ người khác không biết mình đã đưa cho Quý Á Trân một cái đài radio.

“Mẹ, năm mới vui vẻ! Đây là quà của con và Cao Hoa!” Trước khi vào cửa, Trịnh Châu đã đưa cái đài radio trước mặt tất cả thân thích của mình.

Radio được coi là hiếm trong thời đại này, một cái có giá hơn 100 tệ, tương đương với hai hoặc ba tháng lương đối với một người bình thường. Nếu là được đặt ở thời điểm bình thường, chắc chắn sẽ khiến mọi người phải ghen tị, nhưng hôm nay, có cái TV màu trân quý trước mặt, cái radio này có vẻ có chút không đủ nhìn.

“Cám ơn nhiều.” Quý Á Trân cầm lấy radio, đặt ở bên cạnh tủ, ngoài ra, các thân thích khác cũng phản ứng bình thường, xem như bà ta đưa một đồ vật gì đó bình thường mà thôi.

Trịnh Châu vốn đang mong đợi nhận được những lời khen ngợi từ mọi người, sắc mặt lập tức cứng đờ, sau đó đảo mắt nhìn thấy chiếc TV màu lớn và mới.

Trịnh Châu: “…”

Là ai mà thích đối đầu với bà như vậy!