Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 41: Kỳ quái

12:57 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 41: Kỳ quái tại dưa leo tr. 

Lau mèo xong, Mộc Khinh Ngôn giao nó cho Cố Linh Lung chăm sóc rồi cầm bộ đồ sạch đi tìm Tiêu Lâm Thành.

Y vừa vào cửa thì thấy Tiêu Lâm Thành ướt sũng ngồi dựa vào thùng tắm, nhìn như muốn cười nhưng lại không dám cười to.

Mộc Khinh Ngôn: “…… Ngươi sao vậy?”

“Không có gì,” Tiêu Lâm Thành nín cười nói, “Nhớ lại chút chuyện vui thôi.”

Mộc Khinh Ngôn đóng cửa phòng rồi đi tới hỏi: “Chuyện vui gì cơ?”

Tiêu Lâm Thành nhìn y ngồi trước mặt, trong đầu còn quanh quẩn câu nói “Nếu ta khống chế được mình thì đâu còn gọi là thích” của Mộc Khinh Ngôn.

“Ngươi muốn biết à?” Trong lòng hắn mềm nhũn, định nói ngươi hôn ta một cái thì ta sẽ nói cho ngươi biết, ai ngờ nghe Mộc Khinh Ngôn nói: “Không phải, thuận miệng hỏi vậy thôi.”

Tiêu Lâm Thành: “……”

Mộc Khinh Ngôn vén áo hắn lên, thấy lưng hắn đỏ bừng, quả thật bị té khá nặng.

“Còn đau không?”

Tiêu Lâm Thành: “Đau, ngươi xoa cho ta nhé?”

“E là xoa cũng vô ích thôi,” Mộc Khinh Ngôn đưa quần áo trong tay cho hắn, “Ngươi thay đồ trước đi, ta lấy thuốc bôi cho ngươi.”

“Khoan đã,” Tiêu Lâm Thành kéo lại Mộc Khinh Ngôn đang đứng dậy định đi, “Ta vừa động nhẹ thì lại đau lưng, ngươi thay cho ta được không?”

Mộc Khinh Ngôn nhíu mày, “Nghiêm trọng vậy sao? Có phải bị thương xương cốt rồi không?”

Tiêu Lâm Thành tỏ vẻ vô tội, “Không biết nữa.”

Mộc Khinh Ngôn không yên tâm, đưa tay sờ chỗ lưng bị bầm của Tiêu Lâm Thành nhưng không thấy có vấn đề gì.

Tiêu Lâm Thành vẫn kêu đau, đau đến nỗi không thay đồ được.

Mộc Khinh Ngôn hết cách, do dự một lát rồi đưa tay c ởi quần áo ướt đẫm trên người hắn.

Tiêu Lâm Thành thấy y cầm quần áo trong tay, ánh mắt lại trốn tránh, nhìn cũng không dám nhìn.

“Ngươi không nhìn ta,” Tiêu Lâm Thành xích lại gần y, trong giọng nói mang theo ý cười, “Thì làm sao thay đồ cho ta được?”

Gò má Mộc Khinh Ngôn nóng lên, “Không…… Không muốn.”

“Cũng phải thôi,” Tiêu Lâm Thành xích lại gần hơn rồi nói khẽ, “Ngươi nhìn nhiều lần thế cơ mà, tất nhiên là nhớ rõ rồi.”

“Không phải,” Mộc Khinh Ngôn vô thức nói, “Đâu có thấy rõ.”

Vừa dứt lời thì y đã đỏ mặt trước, “Không phải, ta……”

“Không thấy rõ à,” Tiêu Lâm Thành nắm lấy tay y đang cầm áo mình, thấp giọng nói, “Vậy giờ cho ngươi xem nhé?”

Mặt Mộc Khinh Ngôn càng nóng hơn, lẩm bẩm nói: “Không muốn, sao ta phải xem chứ……”

Tiêu Lâm Thành: “Không muốn thật à?”

Mộc Khinh Ngôn vô thức rút tay về, “Không muốn.”

Tiêu Lâm Thành càng nắm chặt hơn, “Nhưng ta muốn……”

“Ủa, sao thủng lỗ to thế này?” Phía trên chợt vang lên giọng Tuân Ấn Bạch, họ ngẩng đầu lên, thấy Tuân Ấn Bạch thò mặt ra lỗ thủng trên nóc nhà, tặc lưỡi lắc đầu nói, “Gió mạnh lọt vào, đêm nay không thể ngủ phòng này nữa rồi.”

Mộc Khinh Ngôn vội vàng rút tay về.

Tuân Ấn Bạch nhảy xuống lỗ thủng, thấy toàn thân Tiêu Lâm Thành ướt sũng thì kinh ngạc hỏi: “Sao thế? Rơi xuống nước à?”

Trong tay Tiêu Lâm Thành trống rỗng, bất mãn liếc ông một cái — Sao các ngươi biết chọn thời điểm quá vậy?!

Mộc Khinh Ngôn mất tự nhiên đứng dậy nói: “Vậy, vậy để sư phụ giúp ngươi thay đồ đi, ta đi trước đây.”

Tiêu Lâm Thành: “Khinh Ngôn……”

Mộc Khinh Ngôn quay đầu đi rồi đóng sầm cửa lại.

Tiêu Lâm Thành: “……”

Tuân Ấn Bạch phức tạp nhìn Tiêu Lâm Thành, “Lớn thế này mà còn không biết thay đồ nữa à?”

Nói xong ông cầm lấy quần áo, “Được rồi, ta thay cho con, nào, giơ tay lên……”

Tiêu Lâm Thành giật lại quần áo, cáu kỉnh nói: “Không cần, con tự thay!”

Tuân Ấn Bạch không hiểu lắm, “Sao lại giận rồi? Ta đâu có nói không thay cho con?” Hồi bé toàn là ta thay chứ ai.

Tiêu Lâm Thành mặc đồ vào, “Không giận.”

Thế mà còn nói không giận à? Tuân Ấn Bạch thở dài, hầy, con cái càng lớn càng khó nuôi, hồi bé vẫn dễ lừa hơn…… à nhầm, dễ dụ hơn.

Vì làm thủng nóc quán trọ nên Mộc Khinh Ngôn bồi thường không ít bạc cho chưởng quỹ, đổi phòng khác rồi dìu Tiêu Lâm Thành còn kêu đau lưng vào.

Cố Linh Lung bế mèo đi ngang qua, thấy bộ dạng Tiêu Lâm Thành thì khóe miệng giật một cái, nghĩ thầm sao nhìn biểu ca giống như bị Mộc công tử chà đạp vậy?

Trong phòng, Mộc Khinh Ngôn lấy rượu thuốc xoa lưng cho Tiêu Lâm Thành nằm sấp trên giường.

Tiêu Lâm Thành gối đầu lên cánh tay nhìn y, đáy mắt lộ ra ý cười, trong đầu toàn là — Khinh Ngôn nhà mình đẹp thật.

Nhưng hắn mới ngắm một lát thì thấy Mộc Khinh Ngôn đậy nắp rượu thuốc rồi nói: “Chờ sáng mai xem thế nào, đêm nay ngươi trở mình chú ý một chút.”

Y đứng dậy muốn đi, Tiêu Lâm Thành vội vàng kéo y lại, “Ngươi đi ngay à?”

Mộc Khinh Ngôn khó hiểu gật đầu, “Phòng ta ở kế bên mà.” Thuốc cũng bôi xong rồi, còn muốn làm gì nữa?

Tiêu Lâm Thành: “Ngươi không ở lại chăm sóc ta sao?”

Mộc Khinh Ngôn: “Chẳng phải ngươi sắp ngủ rồi à?” Ngủ xong còn chăm sóc gì nữa?

“Ta……” Tiêu Lâm Thành thuận miệng nói bừa, “Lỡ nửa đêm ta muốn uống nước thì sao? Đau lưng dậy không nổi.”

Mộc Khinh Ngôn nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy ta khiêng bàn tới cạnh giường cho ngươi nhé?” Ngươi chỉ cần đưa tay là có thể rót nước, khỏi cần đứng dậy.

Tiêu Lâm Thành nghẹn họng, ủ rũ vùi mặt vào cánh tay nói: “Thôi ngươi đi đi, ta chịu đau được.”

Mộc Khinh Ngôn: “……”

Mộc Khinh Ngôn vẫn không nỡ nhẫn tâm, “Vậy ta đi gọi tiểu nhị khiêng giường tới nhé?”

Tiêu Lâm Thành yên lặng nhích sang bên cạnh, “Cần gì phiền toái như vậy, đâu phải ngủ không vừa.”

Mộc Khinh Ngôn hơi do dự, “Nhưng……”

Tiêu Lâm Thành nghiêng người đưa tay kéo y tới.

Mộc Khinh Ngôn bất ngờ mất đà, suýt nữa đè lên người hắn.

“Nhưng nhị cái gì?” Tiêu Lâm Thành nghiêng người đối diện với y, trán hai người gần như chạm nhau, “Khinh Ngôn, ngươi đang sợ gì vậy?”

Mộc Khinh Ngôn né tránh ánh mắt hắn, “…… Không có.”

“Không có à?” Tiêu Lâm Thành nói, “Vậy sao ngươi không dám nhìn ta?”

Mộc Khinh Ngôn khựng lại, kéo chăn ngập ngừng nói: “Không còn sớm nữa, ta buồn ngủ rồi.”

“Nhưng ta không buồn ngủ,” ngón tay Tiêu Lâm Thành mân mê tóc y trên gối, “Ngủ không được thì phải làm sao?”

Mộc Khinh Ngôn: “Vậy ta đốt hương an thần cho ngươi nhé?”

Tiêu Lâm Thành lắc đầu, “Hương an thần cũng vô ích.”

Mộc Khinh Ngôn thắc mắc, “Nhưng trước kia ngươi vừa nằm xuống là ngủ ngay, ngủ nhanh lắm mà.” Sao tự dưng lại ngủ không được?

Tiêu Lâm Thành nhìn y, đột nhiên hỏi: “Ta nhanh à?”

Mộc Khinh Ngôn ngơ ngác gật đầu — Chỉ chốc lát sau đã ngủ mất, không nhanh thì là gì, Bánh Trôi còn không ngủ nhanh bằng ngươi.

Tiêu Lâm Thành vẫn nhìn y, trong mắt phản chiếu hình bóng Mộc Khinh Ngôn, “Hay là ngươi nghĩ kỹ lại xem, ta nhanh à?”

Mộc Khinh Ngôn: “……” Ngươi có bị đụng đầu không vậy? Sao toàn nói mấy câu kỳ quái thế?