Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Điền Văn Khi Rừng Cam Nở Rộ Chương 12: Không có tiền thì phải làm sao

Chương 12: Không có tiền thì phải làm sao

1:02 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 12: Không có tiền thì phải làm sao tại dưa leo tr. 

Thái độ của Trần Xương Hoa khiến Nhiễm Anh hiểu rằng có ở lại năn nỉ cũng vô ích, cô lấy giấy bút ra, viết số điện thoại của mình rồi đặt lên bàn, để trước mặt Trần Xương Hoa.

“Giáo sư Trần, thật sự rất mong ông có thể cho người trong thôn của tôi một cơ hội.”

Trần Xương Hoa bất động, Nhiễm Anh cũng không tỏ vẻ thất vọng, xách túi lên và bước ra ngoài.

Sau khi Nhiễm Anh rời đi, Trần Xương Hoa nhìn Thương Diễn Chi: “Cùng ăn trưa nhé?”

“Không cần ạ.” Thương Diễn Chi lắc đầu: “Cháu đã hẹn bạn vào buổi trưa, chỉ đến đây để gửi quà thôi ạ.”

Người cháu này luôn rất bận rộn, Trần Xương Hoa cũng không ép buộc anh, ông tiễn anh đến cửa phòng làm việc, nhưng Thương Diễn Chi lúc này đột nhiên dừng lại.

“Chú, cháu nghĩ nếu có thời gian, chú có thể cân nhắc giúp đỡ cô gái vừa rồi.”

“Ừm?” Trần Xương Hoa kinh ngạc, người cháu này của ông không phải là người thích lo chuyện bao đồng, “Ý cháu là gì?”

“Không có gì, cháu chỉ cảm thấy cô ấy là người thật thà, chú có thể suy nghĩ giúp họ một chút.”

“Có rất nhiều người thật thà trên thế giới, nếu chú phải giúp đỡ tất cả họ thì lấy đâu ra sức nữa?”

Trần Xương Hoa thật sự không phải người vô danh, với địa vị hiện tại của ông, mỗi ngày có vô số người tìm ông nhờ giúp đỡ, nếu ông mềm lòng gật đầu thì có lẽ sẽ không còn thời gian cho chính bản thân mình.

Cháu trai ông nói như vậy là vì anh không biết có bao nhiêu người gõ cửa tìm ông mỗi ngày.

Thương Diễn Chi cười, không nói thêm: “Cháu chỉ tùy tiện nói thôi, vậy cháu đi trước nhé.”

……

Nhiễm Anh không từ bỏ kế hoạch chỉ vì Trần Xương Hoa. Cô quay lại trại chăn nuôi Ôn Gia và tìm được hai anh em Ôn Quân, hai bên thống nhất thời gian giao lứa con giống đầu tiên. Cô tranh thủ hoàn tất hồ sơ vay vốn, sau đó bắt tay vào việc sửa sang lại trang trại.

Có rất nhiều việc phải làm, vì vậy Nhiễm Anh bận rộn đến mức không có thời gian suy nghĩ làm cách nào để liên lạc và thuyết phục Kỷ Dịch Vân một lần nữa.

Theo cô, chỉ cần thành công và để Kỷ Dịch Vân thấy được nỗ lực của mình là có giá trị thì hai người mới có cơ hội tái hợp.

Ngược lại, nếu cô không thành công và không thực sự làm được việc gì thì đối với Kỷ Dịch Vân, sự lựa chọn của cô ngày hôm nay chính là bốc đồng và trẻ con.

Mấy năm nay đi làm bên ngoài, làm thêm nhiều công việc bán thời gian nhưng số tiền tiết kiệm được cũng chỉ hơn 10.000 tệ một chút, trang trại đã xây được một nửa nên Nhiễm Anh cũng không phải bỏ ra quá nhiều vốn.

Ông Nhiễm Chi đã bỏ 180.000 tệ tiền vốn của dân làng vào việc xây trang trại, Nhiễm Anh nhẩm tính, cô cần khoảng 150.000 tệ nữa là hoàn tất nơi chăn nuôi.

Cô mới đi làm hơn một năm, nếu muốn vay nhiều như vậy thì chỉ có thể thế chấp căn nhà của gia đình mình.

Sau khi về quê, Nhiễm Anh lần đầu tiên đến ngân hàng để tìm hiểu về vay tín dụng, sau khi trò chuyện với chuyên gia, cô nhận ra căn nhà của mình không đủ để thế chấp số tiền 150.000 tệ.

“Nhà của cháu là nhà tự xây, lại ở vùng nông thôn. Khoản vay 50.000 nhân dân tệ đã là rất cao rồi, con số 150.000 nhân dân tệ là không thể.”

Chủ nhiệm Ngô ở ngân hàng tín dụng nông thôn thấy cô chạy từ nơi này sang nơi khác nên thái độ rất chân thành: “Tiểu Nhiễm, không phải là tôi không muốn giúp cháu, chỉ là với điều kiện của cháu, thật sự là không thể cho mượn nhiều hơn con số này.”

“Nhà cháu không đủ điều kiện cho chính sách đặc biệt sao ạ?” Nhiễm Anh nói đến chính sách xóa đói giảm nghèo: “Cháu nhớ có chính sách hỗ trợ vốn cho doanh nghiệp nông thôn”.

“Đây đã là hỗ trợ rồi, nếu không thì tôi chỉ có thể cho cháu mượn 30.000 nhân dân tệ thôi.”

Nhiễm Anh có hơi chán nản: “Không còn cách nào khác sao?”

“Không có, cháu cũng biết điều kiện căn nhà của cháu rồi, nếu không có sự hỗ trợ thì khó mà chạm được con số 50.000 nhân dân tệ.”

“Nhưng con số đó thật sự là không đủ…”

Cô đã bàn bạc với anh em Ôn Gia về chi phí, cũng dự toán xong số tiền vốn, 50.000 tệ quả thật không đủ.

“Chủ nhiệm Ngô, chú xem cho cháu vay 100.000 tệ được không? 50.000 tệ còn lại cháu sẽ tìm cách…”

“Tiểu Nhiễm, cháu nhìn xem, đây không phải việc đi chợ mua thực phẩm, không thể mặc cả được. Chúng ta đều theo quy định mà làm việc. Tôi không để tạo ra tiền lệ xấu, con số này là dựa theo chính sách hỗ trợ nông thôn rồi. Cháu đừng làm tôi khó xử.”

Nhiễm Anh tuyệt vọng, sự chênh lệch giữa 50.000 và 150.000 thực sự rất lớn: “Chủ nhiệm, chú có giải pháp nào khác có thể gợi ý cho cháu không ạ?”

“Tôi không thể giúp hơn được, nhưng tôi có ý tưởng này, cháu có thể cân nhắc.”

“Như thế nào ạ?” Chỉ cần không phạm pháp, chỉ cần có thể vay thêm tiền và xuất thành công lứa chồn đầu tiên, Nhiễm Anh bằng lòng thử.

“Cháu vừa nhắc đến chính sách xóa đói giảm nghèo. Ở đây, người có hộ khẩu nông thôn có thể vay 10.000 nhân dân tệ với lãi suất rất thấp.”

“Đăng ký hộ khẩu nông thôn là được ạ?”

“Đúng vậy.” Chủ nhiệm Ngô gật đầu: “Vậy thay vì lãng phí thời gian ở đây, cháu có thể đi tìm mười người trong thôn, nhờ họ vay là được.”

Nhiễm Anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này: “Ý chú là cháu nên tìm mười người có hộ khẩu thường trú ở nông thôn rồi nhờ họ vay 10.000 tệ, tổng cộng có thể mượn thêm 100.000 nhân dân tệ.”

Nhưng người ở nông thôn rất sợ vay tiền, lần trước Tiêu Khắc Gian đến làm ầm ĩ cũng vì anh ấy lo lắng về khoản nợ đã vay.

Bây giờ cô đi hỏi thì có ai dám đứng ra vay giùm chứ?

“Tôi đã nghĩ ra cách cho cháu rồi, muốn làm thế nào thì tùy.” Chủ nhiệm Ngô cho rằng ý tưởng này là khả dĩ nhất ở thời điểm hiện tại.

“Còn hợp đồng vay 50.000 nhân dân tệ, chỉ cần yêu cầu chủ nhà mang giấy tờ đến trực tiếp làm hồ sơ, chúng tôi sẽ xem xét và giải ngân khoản vay, chỉ mất một tuần.”

Nhiễm Anh ra khỏi ngân hàng, hai mày nhíu chặt.

Sau khi vay 50.000 tệ thì vẫn còn thiếu những 100.000 tệ, cho dù cô có tự bù tiền túi thì vẫn thiếu khoảng 70 đến 80.000 tệ.

Nghe thì không quá lớn, nhưng tìm đâu ra 7, 8 người dám đứng ra vay tiền giùm cô?

Suốt chặng đường, Nhiễm Anh tỏ ra rất lo lắng, từ thị trấn về làng, nỗi buồn trên gương mặt vẫn không nguôi ngoai.

“Con mệt lắm à?”

Hứa Nhược Lan nhìn sắc mặt Nhiễm Anh, trong lòng rất đau khổ, nói: “A Anh, nếu không được thì con cứ về lại Hải Thị đi.”

“Mẹ, con ổn.”

Nhiễm Anh lắc đầu, nhận lấy trà ngải cứu bà Hứa Nhược Lan rót cho mình, uóng một ngụm nhỏ, cô cảm thấy tỉnh táo hẳn.

“Hơn nữa, con đã lên kế hoạch cụ thể rồi, không thể bỏ về Hải Thị vào lúc này.”

“Con thật là…”

Bà Hứa Nhược Lan biết tính tình con gái rất giống chồng mình nên chỉ buột miệng nói ra, trong lòng biết rằng tạm thời con gái sẽ không về Hải Thị.

“Nhân tiện, bố con vừa lên nhà của chú Tiêu để xem người ta xây trại chăn nuôi, chắc vài ngày nữa sẽ hoàn công. Việc vay vốn con làm tới đâu rồi?”