Chương 7: Vô tình gặp gỡ
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 7: Vô tình gặp gỡ tại dưa leo tr.
Lời cầu nguyện của Hạ Diệp không được trời cao nghe thấy.
Với tỷ lệ đạo văn đến 98%, cho dù anh ta có múa bút ngay tại trường thi đến cỡ nào thì cũng bị phát hiện ra manh mối.
Toàn bộ phòng họp đều lặng như tờ.
Thậm chí Giản Minh Chu còn thấy nụ cười lịch sự của chủ biên bộ phận văn học cũng dần dần biến mất……
Hội nghị kết thúc, hai người bị sếp lôi đi.
Giản Minh Chu một mình trở về ban biên tập đam mỹ.
Khi anh trở về thì biên tập Tiểu Ngư còn “Aiz” một tiếng hỏi, “Sao chủ biên không cùng về với anh vậy?”
Giản Minh Chu, “Phụt.”
“……?”
Tới gần giữa trưa, Hạ Diệp mới được thả về.
Một khuôn mặt lạnh lẽo âm u. Giản Minh Chu dùng giọng điệu giống Hạ Diệp lúc sáng hỏi han ân cần một câu, “Cậu không sao chứ?”
Ánh mắt Hạ Diệp liếc tới lập tức như gió thu cuốn hết lá vàng.
Giản Minh Chu cười run cả người, “Ai bảo cậu không chia sẻ cho tôi?”
“Ha ha. Sau đó ba người cùng chép một bài à?”
“Không may mắn đến mức đấy chứ.” Giản Minh Chu ngẫm nghĩ, lại bùi ngùi nhìn Hạ Diệp, “Nhưng mà trong hàng trăm bài viết mà hai người cũng có thể chọn một bài giống nhau thì đúng là……”
“Đen đủi.”
Anh nhẹ nhàng nuốt cái câu “Ăn ý” kia xuống.
Hạ Diệp nhíu mày, “Cậu nói xem, có phải anh ta sinh ra là để khắc tôi không?”
Ánh mắt Giản Minh Chu hơi động, “Kẻ thù truyền kiếp.”
“…… Tuy rằng là thế, nhưng sao từ miệng cậu nói ra lại mang hương vị khác vậy.”
“Kẻ thù truyền kiếp?” Thiến Thiến tình cờ đi ngang qua hai người, nghe được một nửa, liền dõng dạc hùng hồn đẩy gọng kính, “Như chúng ta đã biết! Kẻ thù truyền kiếp, chính là kẻ thù đã ngủ với ——”
Cả văn phòng đồng loạt nhìn qua.
Hạ Diệp lạnh lùng nói, “…… Cảm ơn. Không có chung loại nhận thức này. Còn có cậu, Giản Minh Chu, đừng có gặm bậy!”
Giản Minh Chu quay đầu: Bị phát hiện rồi.
–
Có thể bình an vượt qua đại kiếp nạn giữa năm, không thể không nhắc tới công lao của Tạ Cảnh.
Tan làm, Giản Minh Chu gửi cho người ta một tin nhắn WeChat: Thích ăn gì? Tối nay chú nhỏ làm cho cậu ^0^
Vài phút sau có tin nhắn đáp lại.
【 Cảnh 】: Chú nhỏ, chú đang ở đâu?
【 Minh Chu 】: Trên đường đến siêu thị.
【 Cảnh 】: Cháu cũng thế, vậy gặp nhau ở cửa siêu thị.
“……?”
Khi Giản Minh Chu đến siêu thị bên ngoài khu dân cư, thì thấy Tạ Cảnh đã đứng chờ ở cửa. Dáng người cao ráo, ngoại hình nổi bật, cực kỳ thu hút sự chú ý của người khác.
Anh đã thấy có không ít người đang quan sát Tạ Cảnh.
Người sau quay đầu lại nhìn thấy anh, giơ tay vẫy vẫy, “Chú nhỏ.”
Giản Minh Chu đi tới hỏi, “Đợi lâu chưa?”
“Đúng lúc đến đây mua vài thứ.” Tạ Cảnh xoay người cùng anh đi vào siêu thị, “Chú nhỏ muốn mua gì? Mua xong thì có thể cùng nhau xách về.”
Giản Minh Chu nói, “Mua thứ cậu thích ăn.”
Tạ Cảnh cười như không cười hỏi, “Ồ, cháu đã làm được chuyện tốt gì à?”
Giản Minh Chu nhớ tới Hạ Diệp, nhẹ giọng cảm thán, “Tránh để tôi trở thành trò cười.”
“……”
Siêu thị có đầy đủ các loại mặt hàng, trái cây rau củ thịt thà đều tập trung trong một khu vực. Giản Minh Chu gọi Tạ Cảnh, hai người nhau chọn nguyên liệu nấu ăn.
“Nạm bò hảo hạng, mua cái này nhé?”
Giản Minh Chu đứng trước quầy đông lạnh cúi đầu chọn lựa.
Tạ Cảnh đứng phía sau anh hơi cúi xuống, cánh tay thon dài vươn ra, “Hộp này có vẻ ngon hơn.”
Bọn họ ghé sát vào cùng nhau chọn này chọn kia, phía sau đột nhiên loáng thoáng truyền đến hai tiếng kêu nhỏ kìm nén, mang theo chút kích động mà Giản Minh Chu vô cùng quen thuộc:
“A ~ Nhìn kìa… Chỗ đó……”
“Moá nó!”
Anh như cảm nhận được mà ngước mắt lên, thì thấy trên tấm kính của chiếc tủ đông phản chiếu hai nữ sinh đang đứng chéo phía sau. Có lẽ không ngờ sẽ bị anh phát hiện, nên hai người vẫn còn đang đứng nhìn lén về phía này:
“Sống chung à?…… Đáng yêu quá………!”
Đầu ngón tay Giản Minh Chu run rẩy.
Đều là hủ có thâm niên, anh ngay lập tức hoàn toàn nắm bắt được sóng điện não của đối phương —— Hai chàng trai! Hết giờ làm việc! Cùng nhau đi dạo siêu thị, mua đồ ăn!
Anh cũng không dám tưởng tượng khẩu phần ăn này thơm đến mức nào.
Hơn nữa… Anh nhìn về phía người bên cạnh: Tạ Cảnh cao hơn anh một đoạn, lúc nói chuyện còn cúi người xuống, trông có vẻ cực kỳ thân mật.
Giản Minh Chu mặt không đổi sắc lùi ra một chút, “Lấy thêm một hộp năm lạng nữa nhé?”
Dứt lời, Tạ Cảnh cúi người lại đây, “Ừ, để cháu.”
Phía sau phút chốc bay tới: “Woa a ~ a a a……”
Giản Minh Chu:…………
Đáy lòng anh dâng lên một cảm giác khô khốc không thể giải thích được, Tạ Cảnh không giống đám động nghiệp không lựa lời của anh, là cháu trai của bạn anh. Hơn nữa nếu Tạ Cảnh nghe được, có lẽ đối phương cũng không thể hiểu nổi.
Dù sao Tạ Cảnh vừa nhìn đã thấy thẳng tắp.
“Tiểu Cảnh.” Giản Minh Chu đặt thịt lên tay cậu, quyết định phân công nhau hành động, “Tôi đi chọn rau, cậu tới chọn thịt đi.”
Tạ Cảnh cầm hai hộp thịt, gật đầu nói, “Được.”
Sau khi thoát khỏi khu vực đầy mờ ám đó, cuối cùng Giản Minh Chu cũng thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị đi chọn cà chua.
Anh vừa đi đến đầu bên kia, thì thấy một bóng dáng quen thuộc ——
Cả người mang phong thái ôn hoà chín chắn tinh anh, đứng trước quầy cà chua với nụ cười thoả đáng, đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Giản Minh Chu, “………”
Tổn thọ rồi. Đây không phải là chủ biên bộ phận văn học Hà Lộ Thần à?
Hà Lộ Thần đưa lưng về phía anh, đang nói chuyện với điện thoại. Vừa nói vừa chọn cà chua bỏ vào túi bên cạnh, dường như hoàn toàn không chú ý tới Giản Minh Chu.
Trong đầu Giản Minh Chu hiện lên gương mặt bi thảm của Hạ Diệp.
Khắc tinh của chủ biên, từng ngủ… À không, kẻ thù truyền kiếp.
Anh im lặng hai giây, sau đó len lén lại gần……
Túi để ở bên cạnh Hà Lộ Thần, bên trong đã chọn được vài quả cà chua to tròn sáng bóng. Giản Minh Chu đứng một bên, lặng lẽ mở túi của mình ra.
Đợi Hà Lộ Thần chọn được một quả bỏ vào trong túi, anh liền vươn tay lấy ra. Đối phương chọn một quả, anh lại lấy một quả. Chọn một quả, lấy một quả……
Cực kỳ tiết kiệm sức lực và thời gian.
Đang lấy đến vô cùng vui vẻ, một bóng dáng đột nhiên loé lên trong tầm mắt của anh.
Giản Minh Chu ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Tạ Cảnh.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí lặng như tờ.
Tạ Cảnh không nói gì, nhưng câu hỏi lại hiện rõ trong mắt: Chú đang làm gì vậy?
Giản Minh Chu:………
Anh nhẹ nhàng rút về tay, túi vang lên sột soạt.
Đúng lúc Hà Lộ Thần nói chuyện xong, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, nhìn thấy Giản Minh Chu, có hơi kinh ngạc, “Phó biên Giản?”
Giản Minh Chu buộc chặt túi, tự nhiên chào hỏi, “Chủ biên Hà, tình cờ ghê.”
Hà Lộ Thần khẽ mỉm cười, “Cậu ở gần khu này à?”
“Ừ, Chủ biên Hà ở đâu? Trước kia chưa từng gặp anh.”
“Ha ha ha… Hôm nay đi dạo tới bên này.”
Trong lúc trò chuyện, Tạ Cảnh đã từ bên kia bước tới, đứng bên cạnh Giản Minh Chu.
Cậu im lặng nhìn khung cảnh trò chuyện vui vẻ trước mắt —— Nếu không phải giây trước còn thấy Giản Minh Chu đang nhặt đồ trong túi người khác, cậu gần như tưởng rằng quan hệ của hai người này rất tốt.
“…… Vậy không làm phiền nữa, hẹn gặp lại ở công ty.”
Giản Minh Chu nhẹ nhàng chào tạm biệt, quay đầu gọi Tạ Cảnh, “Chúng ta đi thôi, Tiểu Cảnh.”
Tạ Cảnh, “… Vâng.”
Vừa mới xoay người bước đi được vài bước, thì nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói ngờ vực của Hà Lộ Thần:
“Ủa? Mình mới chọn được ít cà chua vậy à?”
Tạ Cảnh:…………
Giản Minh Chu:…………
Anh liếm môi siết chặt túi, cánh tay đột nhiên bị một bàn tay to lớn nắm lấy, nhẹ nhàng kéo về phía trước. Thân hình cao lớn của Tạ Cảnh che phía sau anh.
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khe khẽ trầm thấp, “Chú nhỏ, còn không nhanh rời đi?”
Vành tai Giản Minh Chu có hơi nóng, “……… Uhm.”
–
Điều xấu hổ nhất của người trưởng thành không gì hơn việc đang làm “Chuyện xấu” trẻ con ấu trĩ thì bị người ta bắt gặp.
Nhưng bây giờ cái người bắt gặp này cũng trở thành tòng phạm rồi.
Giản Minh Chu cảm thấy hình như không còn xấu hổ như vậy nữa.
An toàn đi tới kệ hàng đằng sau, anh còn không quên chụp ảnh túi cà chua căng mọng sáng bóng này gửi cho Hạ Diệp.
【 Minh Chu 】: Tôi báo thù cho cậu. [ Hình ảnh ]
【 Chủ biên 】:????
【 Chủ biên 】: [ Cái quái gì vậy ][ Đầu gấu trúc hỏi chấm ]
Nghĩ tới Tạ Cảnh còn đang đứng chờ bên cạnh, Giản Minh Chu cũng không giải thích với Hạ Diệp, tắt điện thoại gọi người ta đi tới quầy hàng tiếp theo, “Đi thôi.”
Tạ Cảnh đi bên cạnh, thuận miệng hỏi, “Là người lần trước à?”
Giản Minh Chu nói, “Ừ, cũng là cấp trên của tôi.”
Tạ Cảnh ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Sau khi mua một đống đồ, hai người đi tới quầy thu ngân.
Khách hàng xếp thành hàng năm hàng ba, Giản Minh Chu vừa quay đầu, đột nhiên phát hiện xếp hàng phía sau anh là hai nữ sinh kia.
“………”
Anh chậm rãi quay lại, đưa đồ cho nhân viên thu ngân thanh toán, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Mua không ít đồ, trước mặt kêu tít tít không ngừng.
Tạ Cảnh đứng chờ bên cạnh, tuỳ tiện nói, “Hình như mua hơi nhiều khoai tây, tối nay chỉ có thể nấu một nửa, mai lại nấu nốt.”
Giản Minh Chu gật đầu, “Vậy mai muốn ăn gì, khoai tây chua ngọt?”
Tạ Cảnh nói, “Ngày mai để cháu nấu.”
“……” Phía sau truyền đến tiếng hít khí: Oa ——
Giản Minh Chu dừng đề tài, nhanh chóng im miệng.
Hai người thanh toán xong, Tạ Cảnh xách hai túi lớn bằng một tay. Trọng lượng nặng trĩu rũ xuống, mơ hồ kéo căng cơ bắp của cậu, “Về chứ?”
Nửa khuôn mặt nhìn nghiêng vừa trẻ trung vừa đẹp trai, Giản Minh Chu đột nhiên cảm thấy tiếng hít dài sau lưng bị nghẹn lại.
Anh vội vàng khẽ đẩy, “Ừ, về thôi.”
Ngay khi họ bước một chân ra khỏi siêu thị, phía quầy thu ngân cách bọn họ năm sáu mét cuối cùng cũng không kìm được tiếng thì thầm phấn khích:
“…… Là niên hạ đấy! Dễ thương quá ——”
Moá! Giản Minh Chu nghe thấy mà giật mình trong lòng, trong lúc bối rối lại có chút xấu hổ. Anh liếc nhìn Tạ Cảnh bên cạnh, cũng không biết người này có nghe được không.
Rời khỏi siêu thị, hai người đi xuyên qua bãi đỗ xe.
Lúc này xung quanh không có ai qua lại.
“Hôm trước dưới sảnh công ty chúng tôi……” Giản Minh Chu thuận miệng nói chuyện phiếm, phát hiện không gian xung quanh yên tĩnh hơn bình thường.
Anh quay đầu thì thấy vẻ mặt trầm ngâm của Tạ Cảnh, “… Sao thế?”
“Chú nhỏ.” Tạ Cảnh nghe vậy nhìn sang, “Họ nói “Niên hạ”, “Dễ thương quá”… Là có ý gì?”
“……”
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️